[Dịch] Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 84 : Không Kích Khu Vực Thủ Đô.

Người đăng: 

.
“Điều ai đi mới được đây? Quân bên phía tinh hệ Tư Văn đang đánh với bồ đội phản quân, tuyệt đối không thể điều được. Còn quân bên phía tinh hệ Đức la sắp quang phục được cả tinh hệ Đức La rồi, trong giây phút quan trọng này, điều ai, ai lo lắng cùng ngươi? Hài, quả thực binh quá ít.” Khảm Mục Kỳ nhìn vào bản đồ tinh hệ than. Đúng lúc Khảm Mục Kỳ đang than, có một nhân viên tình báo đột nhiên chỉ vào bản đồ tinh hệ hét lớn: “Không hay rồi, có một nhóm hải tặc đã đi vào khu vực thủ đô!” Khảm Mục Kỳ nghe thấy, lập tức đưa mắt nhìn vào phạm vi của khu vực thủ đô, quả nhiên phát hiện có một đốm đỏ nhỏ đang nhanh chóng đi vào khu vực thủ đô. Khảm Mục Kỳ lập tức giận dữ mắng lớn: “Mẹ nó! Cái đám này càng ngày càng điên cuồng ngang ngược, to gan dám có ý định tấn công khu vực thủ đô!” Khảm Mục Kỳ nói như vậy, là vì từ trước đến nay hải tặc chưa bao giờ xuất hiện trong khu vực thủ đô. Lúc này những quân quan khác mới chú ý đến tình hình này, liền hoảng hốt, bởi vì bọn họ đều rất rõ hiện giờ khu vực thủ đô ngoài những tàu cảnh sát trên hành tinh ra, dường như không có một chiếc chiến hạm nào cả, hơn nữa phái tàu cảnh sát đi đối phó với hải tặc, chẳng khác nào đưa dê vào miệng hổ. Nếu như hải tặc nhiễu loạn khu vực thủ đô, cả Liên Bang sẽ vì trung tâm hỗn loạn mà càng thêm hỗn loạn. Điều đáng sợ nhất là, lỡ như hải tặc chú ý đến bộ chỉ huy quân bình phản này, hàng trăm ngàn chiếc chiến hạm ngoài tiền tuyến lập tức như quần long mất đầu! Khảm Mục Kỳ lập tức kích động hét lớn: “Khởi động hệ thống phòng ngự hành tinh, những khẩu đại pháo xuyên hành tinh của khu vực thủ đô của chúng ta không giống như đại pháo của những hành tinh khác! Báo động toàn bộ cảnh sát không gian và đội hiến binh, phàm là những phi thuyền có thể bay ra ngoài không gian, tất cả khởi động cho ta! Chết cũng phải ngăn cản bọn chúng lại! Còn nữa phong tỏa tin tức cho ta, chuyện này một chữ cũng không được để cho dân chúng biết!” “Tuân lệnh!” Vài nhân viên phụ trách phương diện này liền chạy ra ngoài. Lúc Khảm Mục Kỳ còn muốn nói gì, một cuộc điện thoại đột nhiên gọi đến, Trần Dực vẻ mặt giận dữ xuất hiện trước mặt mọi người, không đợi Khảm Mục Kỳ kính chào, Trần Dực liền trách mắng: “Khảm Mục Kỳ ông rốt cuộc là làm gì vậy, sao lại điều động toàn bộ binh lực khu vực thủ đô, bây giờ hải tặc đến rồi ông giải quyết sao đây?” “Thưa ngài tổng thống, hạ quan đã khởi động hệ thống phòng ngự hành tinh, chỉ cần hải tặc xuất hiện trên bầu trời khu vực thu đô, hệ thống phòng ngự sẽ lập tức cho bọn họ biết tay. Đồng thời hạ quan đã ra lện cảnh sát không gian và đội hiến binh đi ngăn cản bọn họ.” Khảm Mục Kỳ mặc dù đáp một cách cung kính, nhưng trong lòng lại nghĩ: “Mẹ nó, nếu như ông không điều động toàn bộ lực lượng của bộ tình báo phục vụ cho một mình ông, Liên Bang sẽ không có nhiều hải tặc đến thế!” “Hệ thống phòng ngự? Cái thứ không thành thạo đó làm sao đánh được hải tặc? Còn cảnh sát không gian và đội hiến binh chỉ có tàu chiến đấu, binh lực yếu như thế làm sao ngăn cản được chiến hạm của hải tặc? Trần Dực ngạc nhiên nói. “Xin ngài tổng thống hãy yên tâm, hệ thống phòng ngự mặc dù không thành thục, nhưng qua thực nghiệm tuyệt đối có thể bắn hủy chiến hạm chính quy, càng không cần phải nói dùng nó để phá hủy những hạm đội hải tặc được cải tạo từ phi thuyền thương mại kia. Đồng thời, những tàu chiến đấu của cảnh sát không gian chỉ dùng để kéo dài thời gian, chỉ cần sau khi hạm đội của chúng ta điều về, những hải tặc kia toàn bộ sẽ bị tiêu diệt hết.’ Khảm Mục Kỳ cúi đầu khom lưng nói. Trần Dực ra vẻ nghi ngờ nói: “Ông thực nắm chắ như vậy sao? Đừng để lúc đó thủ đô bị hải tặc cướp sạch.” Khảm Mục Kỳ nói một cách chắc chắn: “Tuyệt đối nắm chắc, hạ quan nguyện lập quân lệnh trạng!” “Tốt! Vậy chuyện này giao cho ông toàn quyền xử lý.” Trần Dực gật đầu cúp máy. “Hứ! Nếu không phải trên danh nghĩa ngươi là tổng thống, ông đây còn cần phải đảm bảo với ngươi hay sao?” Khảm Mục Kỳ hừ một tiếng lạnh lùng lầm bầm. Lúc này vài viên quan bước đến gần nói: “Báo cáo sếp, nguyên soái, chủ tịch nghị viện, còn có các nghị viên và thị trưởng thủ đô, đều gọi điện đến hỏi đám hải tặc xâm nhập khu vực thủ đô này làm sao giải quyết?” “Mẹ nó, hệ thống tình báo tư nhân của bọ họ vào lúc này cái này linh hơn cái kia!” Khảm Mục Kỳ lầm bầm một cầu rồi nói: “Bảo bọn họ yên tâm đi ngủ đi, hãy nói ta đã điều động hạm đội liên hợp 10 về duy trì trị an khu vực hành tinh thủ đô!” Khảm Mục Kỳ chọn hạm đội liên hợp 10, chủ yếu là hạm đội liên hợp 10 đứng sau cùng trong quân phía tinh hệ Đức La, nếu đã đứng ở vị trí sau cùng, vậy mấy chục hành tinh còn lại sẽ không có phần của bọn họ, điều bọn họ về sẽ không có ý kiến gì. Mặc dù Khảm Mục Kỳ là đột nhiên đưa ra quyết định điều hạm đội liên hợp 10 về, nhưng những thuộc hạ có tài hiểu ý người khác kia của ông ta, đương nhiên là lập tức truyền quyết định của ông ta cho hạm đội liên hợp 10 đang ở cách xa ngàn dạm kia. Biên giới khu vực thủ đô, mấy chục chiếc phi thuyền trên thân sơn hình đầu lâu màu vàng, đang bay rất nhanh về phía thủ đô. Không cần nói, mấy chục chiếc này chính là tàu hải tặc cả gan làm loạn khiến cho các cao quan của Liên Bang hoảng sợ. Trên một hành tinh hành chính biên giới Liên Bang, bồ đội phòng không đã căng thẳng chú ý đến nhóm hải tặc này. Trong phòng chỉ huy phòng không, một thiếu niên đeo trên vai quân hàm thiếu tướng, khuôn mặt hoảng hốt kéo tay áo một thượng tá bên cạnh nói: “Bọn họ sẽ tấn công chúng ta sao?” Mặc dù những quân quan gần đó đều nhìn vị thiếu tướng này bằng ánh mắt khinh thường, nhưng nghe thấy lời này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi. Thượng tá trung niên gạt tay thiếu tướng kia một cách chán ghét cực độ, lạnh lùng nói: “Trang bị của hải tặc cực yếu, tùy tiện vài khẩu đại pháo liên hành tinh thì đã có thể giải quyết bọn họ, nhân viên bắn pháo nghe rõ, chỉ cần hải tặc chỉ cần đi vào phạm vi bắn, lập tức khai hỏa!” “Tuân lệnh!” Mặc dù theo lý mà nói thì mệnh lệnh này không phải là thượng tá có thể ra lệnh được, nhưng do vị thiếu tướng trẻ kia vừa thành niên, cho nên các vị quân quan đều phục tùng mệnh lệnh của thượng tá một cách vô điều kiện. Còn thiếu tướng trẻ đang hoảng sợ kia cũng không có tâm trạng chú ý đến vấn đề vượt quyền này. Trên kỳ hạm của mấy chục chiếc tàu hải tặc đang bay trên không, một chàng trai đẹp trai lạnh lùng nói với Đường Hổ đẹp như thiếu nữ: “Báo cáo thủ lĩnh, nòng pháo vũ khí liên hành tinh của hành tinh trước mắt ta kia đang nhắm vào chúng ta, có cần phái binh tiêu diệt không?” Đường Hổ nở một nụ cười mê người nói: “Không cần, chúng ta hãy nhanh chóng đến nơi cần đến thôi.” “Vâng!” chàng trai trẻ cứng nhắc đáp trả, liền quay người nhình những nhân viên lái khuôn mặt không chút biểu cảm kia. Những nhân viên lái tàu kia mặc dù không quay đầu lại, nhưng dường như cảm nhận được tín hiệu gì đó, bắt đầu thao tác nhanh nhẹn trên máy tính. Lúc này nhìn từ trong không trung, mấy chục chiếc chiến hạm dường như cùng lúc tăng tốc chạy về phía trước. Đường Hổ nhìn thấy động tác của chàng trai trẻ kia, bất giác nhớ lại chuyện của bồ đội này: Mình đã có được mấy trăm ngàn thuộc hạ, nhưng có được ý thức thì chỉ có vài trăm, nếu như theo tiêu chuẩn của mình đối với những người máy trí tuệ này để đoán định, những thuộc hạ kia kỳ thực chỉ là cái máy đơn thuần. Mặc dù nói mình hi vong những huynh đệ này bình đẳng với mình, nhưng không biết bọn họ học đươc kiến thức của con người nhiều quá hay là làm sao, lại đi học chế độ đẳng cấp của con người. Trong bồ đội người máy của mình, đẳng cấp thứ nhất chính là vị thủ lĩnh mình đây, mọi thành viên đều phải phục tùng mệnh lệnh của mình vô điều kiện. Cái điều này không phải mình thêm vào, mà là bọn huynh đệ của mình đều tự giác phục tùng điều này. Không đơn giản như vậy, bọn họ đưa cái điều này để ở vị trí thứ nhất trong máy tính người máy mới chế tạo. Không cần nói, những huynh đệ có trí tuệ kia của mình thì ở đẳng cấp thứ 2, trong bọn họ lại phân chia vị trí cao thấp theo theo thời gian tỉnh ngộ. Còn về đẳng cấp thứ 3 thì là những người máy có chức năng ngôn ngữ, bộ phận những người máy này là đảm nhận vị trí chỉ huy cơ sở. Đẳng cấp sau cùng chính là những người máy chỉ biết phục tùng mệnh lệnh hành sự, không có chức năng ngôn ngữ. Đương nhiên, đẳng cấp người máy thứ 3, thứ 4 chỉ là tạm thời, chỉ cần bọn họ có trí tuệ, vậy thì sẽ lập tức trở thành đẳng cấp thứ 2. Nói ra cũng thật kỳ lạ, đại đa số những người máy cấp 2 đều là những người máy cùng cấp cấp 3 tỉnh ngộ, lẽ nào là vì lý do chức năng ngôn ngữ của bọn họ? Nhưng mỗi người máy mới chế tạo đều có chức năng ngôn ngữ, vậy tại sao những người máy cấp 4 kia, nhất định phải sau khi tiến hóa đến một trình độ nhất định mới mở miệng nói chứ? Hài, nếu như hiểu được bọn họ tiến hóa thì cần điều kiện gì, huynh đệ của mình có lẽ sẽ có rất nhiều rất nhiều? Xạ thủ bắn pháo laser trên hành tinh căng thẳng nhìn chằm chằm vào radar, khi nhìn thấy hải tặc đi vào phạm vi bắn của mình, đồng thời liền lớn tiếng nói: “Bắn!”, dùng sức uống sữa ấn lên cái nút. Cùng lúc với việc ấn nút, tại nơi gần với phương vị của thuyền hải tặc trên hành tinh, tầng khí quyển đột nhiên xuất hiện mấy chục vòng xoáy, mấy chục vòng xoáy này còn chưa hình thành thật sự, đã giống như phun nước vậy phun ra mấy chục chùm laser cực lớn. Trong chốc lát, những vòng xoáy laser này đã bắn trúng mấy chục chiếc phi thuyền hải tặc đang bay vào hành tinh. Từ trên màn hình nhìn thấy mấy chục chiếc phi thuyền hải tặc bị ánh sáng trắng của chùm laser bao trùm, các quân quan căn cứ phòng không tranh nhau tung mũ hoan hô. Hơn nữa các sỹ quan trong phòng chỉ huy bình phản từ nãy giờ giám sát động tĩnh của những tên hải tặc này cũng vì lẽ đó mà thở phào. Khảm Mục Kỳ đắc ý tìm cái ghế ngồi xuống, móc ra điếu xì gà, vắt chéo chân. Đương nhiên, viên sỹ quan bên cạnh ông ta vội giúp ông ta đốt lửa. Sau khi Khảm Mục Kỳ hít một hơi, rồi nói: “Hừ, còn tưởng lợi hại lắm dám chạy đến khu vực thủ đô, ngay cả 1 lần bắn cũng không chịu nổi, hừ hừ, Tổng thống kinh sợ thái quá, ngay cả điểm này cũng không hiểu, nhưng điểu này cũng chả trách, dù gì tổng thống chưa bao giờ ra chiến trường, không biết được là hải tặc rất yếu, các người nói có đúng không?” Nói rồi dùng ánh mắt liếc quân quan bên cạnh. Còn cho rằng các quân quan sẽ nịnh hót tâng bốc, Khảm Mục Kỳ phát hiện các quân quan không có phản ứng, bất giác ánh mắt giận dữ nhìn, nhưng nhìn thấy quân quan hoàn toàn không chú ý đến mình, ngược lại ngây người nhìn về phía trước, bất giác hiếu kỳ quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn, suýt chút xíu nữa là Khảm Mục Kỳ bị khói làm cho nghẹn chết. Bởi vì từ trên màn hình ông ta nhìn thấy, mấy chục chiếc phi thuyền đáng lẽ phải bị bắn tan thành mây khói kia, lại không có chút tổn thương nào tiếp tục tăng tốc. “Sao lại như thế? Sao lại như thế? Tại sao bọn họ không bị tổn thương một chút nào?” Khảm Mục Kỳ điên cuồn nắm chặt cà vạt của một quân quan hỏi, khiến cho vị quân quan kia không nói ra lời chỉ đành ra sức lắc đầu. Một quân quan khá thông minh liền nhào đến trước máy tính, bắt đầu điều khiển máy tính, động tác của anh ta khiến cho mọi ánh mắt ngây người của mọi người đều nhìn về phía anh ta. Không lâu sau, trên màn hình rộng xuất hiện mấy dòng dữ liệu, nhìn thấy dữ liệu năng lượng chùm laser và độ màng phòng hộ phi thuyền hải tặc vừa mới tính toán, mọi người đều ngớ người. Khảm Mục Kỳ buông tay thả vị quân quan kia, có chút mất hồn đi đến trước màn hình, lầm bầm lắc đầu nói: “Không thể nào, độ của màng phòng hộ của phi thuyền hải tặc làm sao có thể cao hơn độ màng phòng hộ của chiến hạm hiện đại nhất của Liên Bang? Không thể nào, điều này không thể nào …” Khảm Mục Kỳ vừa mới nói được đến đây, liền bị một giọng nói hốt hoảng ngắt đứt: “Thưa sếp, còn 10 phút nữa, đám hải tặc này sẽ đáp xuống hành tinh thủ đô!” Nghe thấy lời này, Khảm Mục Kỳ giật mình, liền hét lớn: “Ra lệnh tất cả căn cứ phòng không của các hành tinh hành chính khu vực thủ đô, bất luận tầm bắn có đủ hay không, bất luận góc bắn có tốt hay không, toàn bộ nhắm bắn liên tục không ngừng đám hải tặc này cho ta! Nhất định phải ngăn cản không cho nó đến gần hành tinh thủ đô!” Nói xong quay người xông đến quân quan bên cạnh giân dữ hét lớn: “Hạm đội liên hợp 10 còn bao nhiêu thời gian nữa mới đến nơi? Gọi bọn họ nhanh lên!” Viên quân quan này nuốt nước miếng, có chút chần chứ nói: “Thưa sếp, mặc dù hạm đội liên hợp 10 ở vị trí phía sau cùng tinh hệ Đức La, nhưng không lâu trước đâu bọn họ đã đột phát tinh hệ Đức La, cho nên bọn họ cách khu vực thủ đô chúng ta một tinh hệ. Như vậy bọn họ trực tiếp dùng bước nhảy không gian, cũng phải mất … cũng phải mất 10 tiếng mới có thể đến nơi, hơn nữa bọn họ còn nói phải trực tiếp tiêu diệt hải tặc phụ cận, như vậy mà nói thì càng chậm …” Viên quân quan này còn chưa nói xong, liền bị ánh mắt hung hãn của Khảm Mục Kỳ dọa đến câm miệng. Hai mắt của Khảm Mục Kỳ đỏ lên, ánh mắt hung dữ áp sát viên quân quan này, đồng thời vừa áp sát viên quân quan này vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Tại sao không nói sớm cho ta biết … Tại sao không nói sớm cho ta biết hả? Tại sao?! Nói đến đoạn sau, Khảm Mục Kỳ đứt hơi khàn tiếng kêu lên. Viên quân quan này vừa lui về sau, vừa sợ hãi nói: “Bởi vì … Bởi vì…” Nói đến đây, sắc mặt viên quân quan này thay đổi hét toáng: “Ah! Không! Xin sếp tha mạng!” Anh ta như vậy là vì Khảm Mục Kỳ đoạt lấy khẩu súng đeo ở hông của một sỹ quan, đông thời nhắm vào anh ta. “Bởi vì tại sao? Hả? Bởi vì ngươi che giấu tin tình báo này, khiến cho chúng ta bị động như vậy! Ngươi nói xem ngươi có đáng chết hay không? Nói ! Khảm Mục Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói đến đây, không đợi viên quân quan này phản bác, đã bóp cò bắn chết viên quân quan này. Lúc Khảm Mục Kỳ tức giận đến độ bắn chết thuộc hạ, mấy chục hành tinh hành chính quanh khu vực thủ đô tranh nhau làm theo lệnh, nhắm bắn hàng ngàn chum laser vào mấy chục chiếc phi thuyền hải tặc. Đương nhiên, do góc độ khác nhau, rất nhiều chùm laser của các hành tinh, chùm thì bay vào không gian vô biên, chùm thì bắn vào hành tinh không người bên cạnh những hành tinh này. Nếu như chỉ như vậy thì không có gì, điều xiu xẻo là mấy hành tinh hành chính lân cận, bị những chùm laser của những hành tinh bạn bắn trúng. Mà điều xiu xẻo nhất là những vị trí bắn trúng của những hành tinh này đều là khu dân cư, có thể nói những cư dân này trong tình hình không biết gì, rất không may đón lấy tai nạn lớn này. Dưới làn đạn bắn trúng tạo ra nhiều hi sinh ở khu vực thủ đô và hàng ngàn vạn chùm laser bị bắn vào không trung, còn có hàng ngàn hàng vạn chùm laser bắn trúng thuyền hải tặc. Nhưng những hi sinh và nỗ lực do những căn cứ phòng không trên những hành tinh hành chính quanh khu vực thủ đô tạo ra đều không có tác dụng gì, bởi vì độ của màng phòng hộ của những chiếc phi thuyền này quả thực đã đạt đến độ người ta không thể tưởng tượng nổi. Những chùm laser này chỉ có thể khiến cho những chiếc phi thuyền hải tặc rung lên, chệch ra khỏi quỹ đạo một lát, thì không có bất kỳ công hiệu nào khác. Phi thuyền hải tặc tăng tốc sau khi gặp đợt tấn công này, thì đã không cho những hành tinh quang khu vực thủ đô cơ hội bắn lần 2, bởi vì bọn họ đã vào được tầng khí quyển hành tinh Đặc Luân thủ đô Liên Bang. Còn về phía bên này, sớm đã bố trí vô số tàu tuần tra cảnh sát không gian và tàu chiến đấu hiến binh được điều từ khu vực thủ đô, đồng thời đã chờ đợi nhiều giờ liền. Những chiếc phi thuyền nhỏ này nhìn thấy hải tặc, liền liều mạng xông lên, vừa bắn những chùm laser yếu ót, vừa dùng phương thức tập kích tự sát đụng vào những chiếc phi thuyền hải tặc kia. Trên phi thuyền hải tặc không bị một chút tổn thương nào, Đường Hổ hoàn toàn không thèm để ý đến những con gián nhỏ này. Hăn vừa nhìn vị trí trù tính tổng số của những khoáng vật của Vạn La Liên bang kia hiển thị trên màn hình, vừa ra lệnh: “Phóng những chiến sỹ cơ giáp đến những khu vực mục tiêu.” “Vâng, thưa thủ lĩnh.” Sau khi giọng bình thản lạnh lùng của những người máy kia vang lên, mấy chục nòng ngư lôi trên phi thuyền hải tặc bắt đầu mở ra. Trong lúc những chiếc phi thuyền nhỏ của Liên Bang tưởng rằng những chiếc phi thuyền hải tặc này chuẩn bị bắn phi đạn, bắt đầu tìm chỗ trốn, hàng vạn hình trụ tròn màu chò nòng bắn ngư lôi bắn ra, giống như mưa rơi vậy, bắn thẳng tới một khu vực nào đó trên hành tinh Đặc Luân. Những người nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc, ai cũng không ngờ rằng hải tặc lại sử dụng phi đạn bắn vào thủ đô Vạn La Liên bang. Những quân quan đang ngồi trong phòng chỉ huy bình phản trên hành tinh thủ đô và những người khác, bởi vì bọn họ đều nhìn ngây người cảnh này, trong não bọn họ lúc này chỉ có thể nghĩ đến hai chữ “Tiêu rồi.” Căn cứ phòng không trên hành tinh Đặc Luân không từ bỏ, các quân quan các cấp sắc mặt lo lắng chỉ tay hét lớn: “Bắn hỏa pháo phòng không tầng thấp! Tuyệt đối không thể để một trái phi đạn nào rớt xuống mặt đất của Thủ đô! Không thể để lịch sử Liên Bang xuất hiện sự xỉ nhục chư bao giờ có này.” Vô số những chùm laser loại nhỏ bắn thẳng lên trời, nếu như là buổi tối, tình hình đó nhất định rất đẹp. Nhưng cho dù bên này lúc này là ban ngày, hỏa pháo bắn như vậy cũng rất thu hút sự chú ý. Cho nên đối với những người hoàn toàn không biết chuyện hải tặc xâm nhập khu vực thủ đô như những người dân, sau khi nhìn thấy những chùm laser này, cuối cùng cũng đã ý thức được có chuyện lớn xảy ra. Hàng vạn vật thể hình trụ tròn mày bạc mặc dù bị tia laser bắn trúng, nhưng những phi đạn màu bạc này hoàn toàn không phát nổ, ngược lại bị bắn tung tóe khắp nơi. Lúc các quân quan căn cứ phòng không lấy làm lạ những phi đạn có hình dạng mới này, lại bắn không nổ, những phi đạn này đột nhiên ngừng lại trên không. Qua màn hình hiển thị, có thể nhìn thấy những vật thể màu trắng bạc hình trụ tròn này, đột nhiên tách ra thành những chiến sỹ chiếc áo khoác kim loại mày bạc, mặc giáp chiến đấu cơ cực lớn màu bạc, tay cầm súng laser loại liên hoàn, đầu đội mũ giáp đầu lâu màu vàng. Chỉ nhìn thấy những chiến sũ mặc giáp chiến đấu cơ cao 3m, sau khi những cặp mắt bên trong chiếc mặt nạ đầu lâu màu vàng kia phát ra một tia sáng màu đỏ, liền nhìn thấy bọn họ dường như mất đi khả năng bay vậy, nhanh như điện rơi xuống mặt đất! Nhìn thấy cảnh này, Khảm Mục Kỳ lập tức hốt hoảng hỏi: “Nhanh điều tra xem nơi bọn họ đáp xuống là nơi nào!” Một sỹ quan sớm đã ở trước màn hình máy tính bận rộn liền đáp: “Khu vực đó là nơi tổng sở trù tính chung khoáng vật Liên Bang!” Nghe thấy tin này, Khảm Mục Kỳ thở phảo nói: “May mà nơi đó không phải là khu dân cư …” Nói đến đây, Khảm Mục Kỳ đột nhiên nhớ đến gì đó hét lớn: “Nhanh phái toàn bộ nhân viên vũ trang phong tỏa khu vực này ngay! Điều cảnh sát, hiến binh đến cho ta…” Lời nói này còn chưa nói xong, Khảm Mục Kỳ liền nhìn thấy hình ảnh theo dõi do vệ tinh theo dõi truyền về, lập tức im bặt. Từ trên màn hình có thể nhìn thấy một cách kinh ngạc những chiến sỹ mặc giáp lớn kia, nhanh chóng, không có gặp bất kỳ khó khăn gì phá hoại những vật kiến trúc rất lớn của tổng sở trù tính chung khoáng vật Liên Bang. Sau khi căn cứ tổng sở biến thành nơi hoang phế, những chiến sỹ cơ giáp lập tức bắt đầu dường như đang tìm gì đó vậy, quẳng đi hết những bàn ghế, tủ, gạch ngói hỏng … lên không trung, khiến nơi này xuất hiện một trận mưa ngói. Không lâu sau, một chiến sỹ cơ giáp màu bạc cặp lấy một hộp lập phương kim loại dài 1m, rộng 1/2m, dưới sự hộ tống của hàng vạn đồng đội, dưới chân phun lửa bay lên không trung. Còn lúc này, trên không trung cũng xuất hiện mấy chiếc phi thuyền hải tặc từ bên ngoài không gian bay vào hành tinh. Những chiếc của trên những chiếc phi thuyền hải tặc này mở ra, sau khi đón được hàng ngàn chiến sỹ cơ giáp, lập tức mở hết tốc lực bay ra khỏi tầng khí quyển. “Báo cáo sếp! Đám hải tặc đó bắt đầu bước nhảy không gian, rời khỏi khu vực thủ đô!” Nhân viên tình báo giám sát radar, lập tức vui mừng báo cáo Khảm Mục Kỳ. Khảm Mục Kỳ hoàn toàn không để ý đến lời của nhân viên tình báo, ngược lại chỉ vào hình ảnh bất động của tên chiến sỹ cơ giáp màu bạc vừa mới bay đi hỏi: “Ai có thể nói cho tôi biết, cái hộp kim loại trong tay cái tên chiến sỹ cơ giáp kia là gì không?” Các quân quan đều nhìn nhau không dám lên tiếng, bọn họ đều không biết cái hộp kim loại mà hải tặc chạy đến tổng sở khoáng vật cướp kia là gì. Một sỹ quan có thể là người của phòng máy tính, chần chừ một lát rồi mới cẩn thận lên tiếng nói: “Thưa sếp, đó có thể là ổ cứng máy tính của tổng sở khoáng vật.” “Ổ cứng máy tính? Ngươi nói cái đám hải tặc được trang bị những thiết bị mà quân Liên Bang chúng ta không thể so sánh được này, chạy đến thủ đô của chúng ta, chỉ là vì cướp ổ cứng máy tính của tổng sở khoáng vật? Bọn họ hao tổn bao nhiêu thời gian và công sức như thế, chỉ là vì cướp cái ổ cứng máy tính có lưu tư liệu phân bố khoáng vật của Liên Bang …” Nói đến đây, khuôn mặt vốn kích động của Khảm Mục Kỳ đột nhiên lộ vẻ tỉnh ngộ, hét lớn: “Thì ra mục đích của bọn họ là vì bản đồ tư liệu phân bố khoáng vật!” “Bọn họ cướp bản đồ tư liệu phân bố khoáng vật để làm gì? Lẽ nào bọn họ muốn khai thác trộm khoáng vật? trong cái thời đại vật chất giàu có này, khoáng vật tùy tiện cũng có thể tìm thấy có gì mà cướp cơ chứ?” Một sỹ quan không hiểu hỏi. “Điều này hãy giao cho bộ tình báo xử lý, chúng ta hãy chuyên tâm chú ý đến tình hình chiến sự!” Khảm Mục Kỳ nói thì nói như vậy, nhưng ông ấy cũng biết, nếu như để cho khắp nơi biết hải tặc toàn Liên Bang có hứng thú với tài nguyên khoáng vật của Liên Bang, vậy sẽ có nguy hại rất lớn. Không nói không có cách nào có đủ vật tư kiến tạo hạm đội, chỉ đơn giản quần chúng vì thiếu vật tư mà dẫn đến tâm trạng khủng hoảng, cũng đủ khiến cho sỹ khí binh sỹ phía quân đội biến mất! Cho nên, Khảm Mục Kỳ quyết định nhất định phải khiến cho sở tin tức buộc các cơ cấu tin tức dưới quyền toàn bộ im lặng! Nhưng đúng lúc Khảm Mục Kỳ chuẩn bị gọi điện cho tổng thống, điện thoại của mấy nhân viên tình báo đều vang lên. Động tác của bọn họ đồng loạt hét lên nói với Khảm Mục Kỳ: “Thưa sếp, bọn hải tặc hồi nãy đã kinh động dân chúng toàn Liên Bang! Dân chúng cho rằng Liên Bang chiến bại, phản quân tấn công khu vực thủ đô, bây giờ bắt đầu xông ra cảng vũ trụ chuẩn bị bỏ chạy, cả khu vực thủ đô đã hỗn loạn cả lên!” “Cái gì? Ai lại dám phát tán lời đồn như vậy? Nhanh chóng yêu cầu Sở tin tức đăng tin đính chính tuyệt đối không có chuyện như vậy, quân ta đang ca bài ca chiến thắng, chuẩn bị tấn công! Hãy gọi đám cảnh sát phế vật đến đây, hãy đuổi đám người kia về nhà đi!” “Đội hiến binh hãy phong tỏa cảng vũ trụ cho ta, trước khi không có mệnh lệnh bất kỳ ai cũng không được rời khỏi thủ đô! Còn nữa, phái người liên lạc với những phú thương, cao quan, nghị viên, nhờ bọn họ lộ diện giải thích. Đối với chuyện xử lý động loạn rất tâm đắc như Khảm Mục Kỳ nhanh chóng hạ lệnh, còn đối với những chuyện như vậy rất giỏi như những viên quan kia liền chấp hành mệnh lệnh. Đối với Khảm Mục Kỳ mà nói, sự hỗn loạn của quần chúng hoàn toàn không là gì cả, mình tùy tiện cũng có thể nghĩ ra cả trăm biện pháp để bình phản. Điều quan trong là làm thế nào để vãn hồi vì sự làm loạn của quần chúng, mà khiến cho những cao quan quý nhân kia mất đi lòng tin đối với mình. Nếu như mình chỉ là đơn giản hài lòng với việc có được chức vị cao, đơn giản hài lòng với việc kiếm tiền, một người có chỗ dựa lớn như mình, hoàn toàn không cần phải để ý đến những người cao quan quý nhân kia. Nhưng mình muốn có được cả đất nước này, vì cái dã tâm này, vậy thì mình chỉ còn cách phải nịnh bợ những tên cao quan quý nhân kia. Nhưng, đợi đến khi mình trở thành người đứng đầu, nhất định sẽ ra tay với đám cao quan quý nhân đó. Khảm Mục Kỳ nghĩ một lát, rồi hỏi nhân viên tình báo: “Quân bên phía Tư Văn sao rồi? Còn nữa quân bên phía Đức La còn chưa chiếm được mấy chục hành tinh hành chính còn lại sao? Sao bọn họ còn chưa nhanh chóng hành động, chúng ta bây giờ rất cần một chiến thắng lớn để làm thay đổi sự chú ý của dân chúng!” Trước tiên là nhìn Khảm Mục Kỳ một cách nịnh bợ gật đầu, rồi quay ngoắt làm ra vẻ ngạo mạn nối liên lạc với tiền tuyến, những nhân viên tình báo kia dường như gặp một đả kích rất lớn, đột nhiên biến thành khuôn mặt lạnh lùng. Một lát sau, anh ta mới nuốt nước miếng gian nan quay đầu nhìn Khảm Mục Kỳ, khuôn mặt buồn khổ nói: “Quân bên phía Đức La toàn bộ tháo chạy rồi.” Tất cả mọi quân quan nghe thấy lời này, toàn bộ đều trừng mắt há to miệng nhìn nhân viên tình báo này. Khảm Mục Kỳ thì giống như tên ngốc vậy lắp bắp nói: “Điều này không thể nào, điều này không thể nào, ở đó có hàng trăm vạn chiếc chiến hạm cơ mà! Hơn nữa không phải đã nói là sắp quang phục toàn tinh hệ rồi sao? Sao có thể chỉ trong chớp mắt đã tháo chạy toàn bộ? Không thể nào đâu!” Không lâu trước đây, vô số quân bên phía Đức La giống như là những con chó phát hiện ra thỏ vậy, chạy thục mạng đến mấy chục hành tinh cuối cùng kia. Mặc dù radar của bọn họ hiển thị phía sau có mấy chục chiếc tàu hải tặc những hành tinh mà mình đã chiếm lĩnh, nhưng ai cũng không thèm để ý đến, bởi vì so với chuyện quang phục cả tinh hệ, vấn đề hải tặc quả thực không là gì cả. Lúc bọn họ nhận được mệnh lệnh của Khảm Mục Kỳ yêu cầu hạm đội liên hợp 10 quay về phòng thủ, ngoài những sỹ quan của hạm đội liên hợp 10 là buồn bã, những sỹ quan của các hạm đội khác đều vỗ tay hoan hô đưa tiễn. Vì thế hạm đội liên hợp 10 mắt nhìn thấy những chiến công kia không có duyên với mình, nén tức giận di chuyển quay về. Vốn dĩ bọn họ có thể chỉ trong chớp mắt có thể nhảy về đến biên giới tinh hệ, nhưng vì tiêu diệt những hải tặc đột nhiên xuất hiện ở trên tinh hệ này, sỹ quan chỉ huy của hạm đội liên hợp 10 đã phân 21 vạn binh lực thành 420 phân hạm đội, đồng thời phân tán khắp nơi, chính vì vừa di chuyển về khu vực thủ đô, vừa tìm tông tích của hải tặc như vậy. “Khốn kiếp, cuối cùng cũng cho ta tìm thấy lũ chuột bọn mày, tiêu diệt bọn chúng cho ta!” một sỹ quan chỉ huy của phân hạm đội. nhìn thấy mấy chiếc tàu hải tặc đang bắn laser vào những hành tinh hành chính, trên thân thuyền sơn hình tượng đầu lâu hải tặc không xa, hai mắt bốc khói liền ra lệnh tấn công. Sỹ quan chỉ huy hạm đội liên hợp 10 yêu cầu các phân đội, một khi phát hiện ra tông tích của hải tặc lập tức thông báo các chiến hữu gần đó, để tập trung ưu thế binh lực tiêu diệt hải tặc. Nhưng sỹ quan chỉ huy của tiểu phân đội 500 chiếc chiến hạm, sẽ nói tông tích hải tặc binh lực chưa đến 50 chiếc cho bạn mình sao? Đáp án đương nhiên là không rồi! một mình ăn ngon minh mới có thể mập được chứ! Còn những binh sỹ vì mệnh lệnh buộc phải quay trở về khu vực thủ đô, tức giận mà không biết trút vào đâu kia, thì càng không cần phải nói, bọn họ còn chê hải tặc quá ít nữa là, vừa nhìn thấy hải tặc, đương nhiên lập tức hoan hô dốc toàn lực đuổi theo. “Vốn có thể có được công lao cực lớn, nhưng chính bởi vì những con chuột như chúng mày mà khiến tao phải bỏ cái cơ hội này đi, không đánh lũ chuột chúng mày biến thành vịt quay, ta thề theo họ ngươi!” Một binh sỹ lái phi thuyền quân Liên Bang tức giận hét lớn. Sau khi lời nói này thông qua hệ thống liên lạc truyền đi, lập tức nhận được sự cộng hưởng của những lính lái thuyền khác, lập tức vừa mắng lớn, vừa lái phi thuyền đuổi theo bọn hải tặc. Bọn hải tặc đang ức hiếp các hành tinh hành chính, nhanh chóng phát hiện ra hạm đội Liên Bang đang khí thế bừng bừng xông đến, vì thế liền phát tín hiệu báo cho nhau biết quay đầu bỏ chạy. Lính lái phi thuyền của Liên Bang đâu có thể dễ dàng để cho bọn họ chạy thoát như vậy, đương nhiên là đuổi theo sát đám hải tặc kia. Còn những lính bắn pháo kia, bất luận cấp trên có ra lệnh bắn hay không, cũng không thèm để ý đến có bắn trúng đám hải tặc trước mắt kia, dù gì cũng ấn nút bắn không ngừng, dù gì thì máy tính cũng sẽ tự động nhắm bắn. Sỹ quan chỉ huy tiểu phân đội mặc dù có chút tức giận với những tên lính không nghe lời này, nhưng điều khiến bọn họ càng tức giận đó là, tốc độ của những chiếc chiến hạm này chỉ nhanh hơn mình có chút xíu thôi, nhưng chỉ nhanh có chút xíu thôi, mà chiến hạm của mình không đuổi kịp! “Nhanh! Mở hết động cơ, cho dù vượt quá tiêu chuẩn nhiệt độ của lò động lực cũng phải tăng tốc cho ta!” Ý thức được phi thuyền hải tặc cao cấp hơn hạm đội mình, chỉ huy tiểu phân đội chỉ có thể vừa ra lệnh như thế, vừa thầm chửi rủa chiến hạm cũ của mình. Hải tặc cũng không phải hạng vừa, chuyện khác không nói, hướng dẫn bay tinh tế gần đây cũng đã quen thuộc hơn quân Liên Bang, điều này không, cứ dẫn tiểu phân đội Liên Bang này chạy loạn khắp nơi trong một khoảng thời gian dài mà không bị quân Liên Bang đuổi kịp. Còn những chiếc phi thuyền hải tặc thì lại không ngừng gửi tin đến cho tiểu phân đội, dùng những lời lẽ hạ lưu và ngôn ngữ cơ thể, gửi lời chào đến người nhà của sỹ quan chỉ huy tiểu phân đội. Sỹ quan chỉ huy tiểu phân đội trẻ người làm sao có thể nhẫn nhịn được sự xỉ nhục này cơ chứ, liền giậm chân mắng chửi, đồng thời ra lệnh: “Đuổi! Đuổi đến góc biển chân trời cũng phải đuổi theo bọn chúng! Ta muốn tận tay bóp chết bọn chúng!” Nhưng lúc hải tặc dẫn dụ tiểu phân đội đến gần một hành tinh rác, sỹ quan chỉ huy đang tức giận liền giống như bị tạt một gáo nước lạnh, toàn thân run run lên ra lệnh. Bởi vì hành tinh rác phía sau của tiểu phân đội, đột nhiên xuất hiện mấy ngàn chiếc chiến hạm trên thân sơn quân huy của phản quân Lôi Tư. Mặc dù đẳng cấp của chiến hạm của mọi người chỉ kém có một chút thôi, ngoài sự khác biệt về lực cơ động, sức chiến đấu của chiến hạm có thể nói là ngang nhau không kém, nhưng kẻ địch quả thực là quá đông, so sánh binh lực của tiểu phân đội và kẻ địch là 1 so với 6 trở lên, hơn nữa, lại bị kẻ địch đánh từ đằng sau trở tay không kịp. Chỉ trong chốc lát, tiểu phân đội 500 linh lực, ngay đến cả tin cầu cứu cũng chưa kịp gửi đi, đã bị ngàn vạn tia laser của kẻ địch bắn cho biến thành rác vũ trụ. Phản quân có được ưu thế tuyệt đối, đương nhiên không thể tha những tiểu phân đội đang chạy loạn tìm kiếm hải tặc kia, bắt đầu hành động tấn công những tiểu phân đội gần kề. Đương nhiên, cũng giống như cảnh hỗi nãy, hoàn toàn không chỉ xảy ra ở một nơi, dương như toàn bộ những tiểu phân đội trong cũng thời gian đi tìm tông tích của hải tặc, đồng thời thà chết không buông tha kia, đều ở gần những hành tinh rác gặp cảnh tấn công tiêu diệt như vậy. Các sỹ quan chỉ huy hạm đội liên hợp 10 nghe thấy tiểu phân đội bị tấn công, liền ra lệnh tập trung binh lực, đồng thời cũng phát tín hiệu cầu cứu đến các hạm đội phía trước. Lúc hạm đội liên hợp 10 khủng hoảng tập hợp tại một chỗ, các sỹ quan chỉ huy mới phát hiện hạm đội 21 vạn binh lực chỉ trong nhãy mắt, chỉ còn lại hơn 7 vạn chiếc quân hạm. Đau lòng hơn, bọn họ cũng phát hiện những chiến hạm phản quân tấn công tiểu phân hạm mình kia cũng bắt đầu tụ hợp, đồng thời tụ hợp thành binh lực 20 vạn chiếc chiến hạm đang chạy đến chỗ của mình. Mặc dù các sỹ quan chỉ huy liên hợp 10 rất muốn liều mạng với bọn phản quân, nhưng lo lắng việc mình chỉ có chút binh lực hoàn toàn không thể chống đỡ sự tấn công của phản quân, hơn nữa cũng vì để những hạm đội ở tiền tuyến không bị trúng kế giống mình, cho nên bọn họ quay đầu chạy về phía 4 hạm đội liên hợp đang chuẩn bị thống nhất tinh hệ kia hội hợp. 4 hạm đội liên hợp nhận được tin phía sau, lập tức chạy chậm lại, đồng thời bọn họ cũng biết được phản quân núp ở hành tinh rác đánh tập kích, và vì không thể do la ra được những hành tinh rác gần đây có chiến hạm hay không, cho nên bọn họ 1 là không làm, 2 đã làm thì không dừng lại bắn những hành tinh rác này thành hành tinh lửa. Sau khi xử lý xong những chuyện này, bọn họ mới bắt đầu bố trận, tổ thành một trận hình chữ W. Rất nhanh, bọn họ đã sắp xếp đội hình xong, vừa chuẩn bị nghên đón hạm đội liên hợp 10 bị đánh tan, vừa nghênh đón kẻ địch binh lực 20 vạn chiến hạm. Hạm đội phía bên tinh hệ Đức La nhanh chóng nghênh đón hạm đội liên hợp 10 bị đánh tháo lui chạy đến, cũng nghênh đón 20 vạn binh lực của kẻ địch đang đuổi theo phía sau. Quân bên phía Đức La bố trí hơn 80 vạn chiếc chiến hạm thành trận hình chữ W, vì không để 7 vạn chiến hạm của chiến hữu làm loạn đội hình, dưới mệnh lệnh của sỹ quan chỉ huy, trận hình chữ W biến thành trận hình chữ V, sau đó báo cho hạm đội liên hợp 10 từ chính giữa thông qua, sau khi thông qua từ cánh bên vòng qua, từ đó quay đầu trở về chặn đường rút của phản quân. Nhận được điện, sỹ quan chỉ huy của hạm đội liên hợp 10 nhìn thấy mình vẫn còn có cơ hội để rửa nhục, vội gật đầu đồng ý, soái lĩnh hạm đội toàn lực thông qua khe trống chính giữ trận hình
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang