[Dịch] Tiểu Binh Truyền Kỳ
Chương 72 : Phân chia lợi ích.
.
Nửa đêm, trong căn phòng VIP của Đường Long ở khách sạn Hoa Đô.
“Ngài Đường Long, trước tiên xin chúc mừng ngài đã cứu được các thuộc hạ của ngài, không biết ngài tìm tôi có việc gì?” Mạn Đức La cười nói.
Hắn bây giờ tâm trạng rất vui vẻ, bởi vì cuối cùng hắn cũng đã trở thành vua của hành tinh này.
“Ngài Mạn Đức La, tôi sẽ không nói những lời khách sáo, tôi có chuyện nhờ ngài giúp đỡ.” Đường Long đã cởi bỏ áo giáp, mắt nhìn Mạn Đức La chằm chằm nói.
Mặc dù Mạn Đức La bị Đường Long nhìn đến nỗi không tự tại, nhưng gật đầu nói: “Xin ngài hãy nói, bất luận là chuyện gì chỉ cần có thể giúp đỡ tôi nhất định sẽ giúp.”
Mạn Đức La dám đảm bảo như vậy, một là vì lợi dụng Đường Long hắn mới có thể thuận lợi độc chiếm hành tinh này, hai là bởi vì bảo đảm nguồn lợi tài phú – thẻ từ của hội Điệp Vũ vẫn còn nằm trong tay Đường Long, cho nên bất luận thế nào Mạn Đức La đều sẽ không từ chối yêu cầu của Đường Long. Hắn còn phải mượn cơ hội đòi lại thẻ từ.
“Sau này nguồn thu từ xã hội đen của hành tinh này ta muốn 3 phần.” Đường Long nói ra lời này một cách nhẹ nhàng.
Mạn Đức La giật mình, hắn nhảy lên hoang mang nói: “Ngài nói cái gì … cái gì nguồn thu từ xã hội đen?”
Đường Long xoè tay lạnh lùng nói: “Không cần đóng kịch nữa, chuyện ông lấy tôi ra làm tấm bia đỡ và chuyện nuốt trọn thế lực hành tinh này, tôi đều biết, cho nên ông hãy sảng khoái một chút là hơn.”
Mạn Đức La lần nữa giật mình, hắn không biết tại sao Đường Long lại biết được những chuyện này, hắn tin thuộc hạ của mình sẽ không nói ra.
Tại sao lại tin chắc như vậy? Nghĩ thử đi rồi biết, ai cũng không ngu ngốc đem miếng bánh sắp đưa vào miệng của mình cho người khác.
Mạn Đức La nhanh chóng hồi phục trở lại, nếu như Đường Long đã biết mọi chuyện mà vẫn không cầm súng chĩa vào mình, ngược lại còn nhắc đến yêu cầu tiền bạc, vậy có nghĩa là Đường Long cũng giống như mình là một người yêu tiền.
Mạn Đức La thở phào, nếu như tên sao chổi này yêu tiền, vậy sao chổi không còn là sao chổi nữa.
Sau khi ngồi xuống Mạn Đức La nói: “Tôi rất xin lỗi ngài Đường Long, nếu như ngài đã biết, tôi cũng không giấu ngài. Ngài muốn 3 phần quả thực là quá cao, cấp trên yêu cầu có 4 phần, nếu như vậy bên tôi chỉ còn lại 3 phần mà thôi. Phía ngài chỉ có một đại đội cần nuôi dưỡng, ngược lại phía tôi lại có mấy trăm người sống dựa vào, phía bên ngài nhận 1 phần như thế nào?”
“Một phần? Coi ta là ăn mày sao!” Đường Long lạnh lùng hừ hai tiếng, sau đó không đợi Mạn Đức La nói tiếp liền quẳng mấy cái thẻ từ ra nói: “Cái này cho ngươi, 3 phần như cũ.”
Nhìn thấy những tấm thẻ từ, Mạn Đức La nuốt nước bọt, bởi vì có những thẻ từ này, thì có thể bảo đảm thu nhập của xã hội đen trên hành tinh này giống như ngày xưa, hơn nữa dưới sự kinh doanh của mình cho dù tăng gấp đôi cũng có khả năng.
Mạn Đức La sau khi biết được Đường Long lấy được thẻ từ, liền tính qua thu nhập của xã hội đen nếu như không có hội Điệp Vũ là bao nhiêu, kết quả khiến hắn thất vọng, bởi vì sau khi tiêu diệt hội Điệp Vũ, thu nhập từ xã hội đen của hành tinh này đã giảm đi mấy chục lần!
Đôi mắt Mạn Đức La nhìn chăm chăm những thẻ từ trên bàn nói: “Mặc dù theo lý mà nói thì đáng lẽ ra ngài phải chiếm được phần hơn, nhưng ngài đã vét sạch kho tàng của hội Điệp Vũ bao nhiêu năm mới kiếm được, những thứ đó cho dù không đến mười mấy ngàn tỷ, cũng là 7 8 ngàn tỷ. Tôi tính ngài nhận 2 phần như thế nào? Tôi bảo đảm 2 phần này hàng năm không thấp hơn 2 ngàn tỷ.”
Đường Long suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, nhưng ngài phải đồng ý với tôi, sau này bất luận ty tình báo có được tình báo gì đều phải đưa cho tôi một phần, hơn nữa tình hình chi tiết thu nhập từ xã hội đen đều phải đưa cho tôi.”
Nghe thấy Đường Long đồng ý, Mạn Đức La nghĩ cũng không thèm đồng ý nói: “Không thành vấn đề, sau này ty tình báo hành tinh Mạn Lan chính là ty tình báo của ngài Đường Long.”
Đối với những chuyện tình báo kia, Mạn Đức La hoàn toàn không quan tâm, hắn để ý là mình đã thêm được một phần thu nhập. Hơn nữa mỗi năm đưa thu nhập chi tiết cho Đường Long, tinh rằng cũng là Đường Long muốn biết hai phần kia của mình có thiếu hay không.
Đối với điểm này, Mạn Đức la tin rằng sau này Đường Long sẽ ý thức được, về phương diện phân phối lợi nhuận, những tham quan như mình còn nghiêm chỉnh hơn những thương nhân chân chính.
“Được, vậy chúng ta hãy vỗ tay ăn thề, để chúng ta sau này hợp tác vui vẻ.” Đường Long nói xong liền giơ tay lên.
Mạn Đức La đương nhiên sảng khoái vỗ tay, hắn không nghĩ rằng sau khi nhận được thẻ từ sẽ mình sẽ nuốt lời.
Bời vì nếu như trong lúc mình xử lý những chuyện xã hội đen như vậy, làm ra những chuyện thất tín bội nghĩa, vậy cả Liên Bang sẽ chẳng ai muốn làm bạn với mình cả.
Cho dù sau khi mình chia mấy phần nhiều hơn cho ông chủ lớn, ông ta cũng chiếu cô đến mình như vậy, cũng sẽ hoài nghi mình sẽ phản bội ông ta hay không.
Một ngời thông minh như mình, tuyệt đối sẽ không đi làm những chuyện hoang đường như thế.
Sau khi Mạn Đức La khuôn mặt vui mừng mang theo số tài khoản của Đường Long và những tấm thẻ từ kia rời khỏi, Ưu Na và mấy sỹ quan cấp uý từ trong phòng đi ra.
Đường Long cười nói với họ: “Như vậy chúng ta đã có nguồn thu nhập ổn định rồi.”
Ái Nhĩ Hy đối với hành vi chia chác của Đường Long và Mạn Đức La rất không hiểu, cô ấy lên tiếng hỏi: “Thưa sếp, ngài rất thích tiền sao?”
Đường Long không trả lời câu hỏi của Ái Nhĩ Hy, chỉ nói với Ưu Na: “Ngoài nguồn thu nhập ổn định này ra, chúng ta có vét được mười mấy ngàn tỷ tiền Liên Bang, tin rằng có số tiền này, chúng ta có thể thu xếp ổn thoả người của trại cô nhi?”
Nghe thấy lời này của Đường Long, vốn còn vì Đường Long không trả lời câu hỏi của mình mà có chút không nhẫn nại liền im bặt, đồng thời nhìn Đường Long bằng ánh mắt sùng bái.
Còn những cô gái khác thì nhìn Đường Long với ánh mắt cảm động, bọn họ không ngờ Đường Long đến nay vẫn không quên phải giải cứu trại cô nhi, xem ra hắn ra sức kiếm tiền là vì giải quyết cuộc sống của các cô gái cô nhi sau này.
Ưu Na có chút gật đầu nói: “Số tiền này đủ để thu xếp ổn thoả cho mấy chục vạn cô nhi rồi.” Nói xong câu này, Ưu Na có chút lo lắng nói: “Nhưng, chúng ta hoàn toàn không biết trại cô nhi ở nơi nào.”
Đường Long vừa ấn nút mở tivi, vừa nói: “Không phải chúng ta có ty tình báo có thể lợi dụng hay sao? Yên tâm, tin rằng cô cũng biết tổ chức của cái thằng tự xưng là thừa tướng gì đó ở đâu, sẽ không biến mất không dấu tích gì, chỉ cần hắn vẫn còn hoạt động, chúng ta sẽ có thể tìm ra dấu vết của hắn. Lăng Lệ, chuyện chịu trách nhiệm liên lạc với ty tình báo giao cho cô.”
Do chuyện lần trước, khiến Đường Long biết được Lăng Lệ rất có tài thâm nhập mạng, cho nên đã giao nhiệm vụ này cho Lăng Lệ.
“Vâng, thưa sếp.” Lăng Lệ kính lễ đồng ý. Còn với chuyện giải cứu cô nhi trại cô nhi, Lăng Lệ đương nhiên sẽ không chậm trễ.
Cô ấy bắt đầu suy nghĩ đến những người trong cuốn sổ của mình có thể lợi dụng được, cô ấy không muốn chỉ đơn giản dựa vào ty tình báo để hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa chỉ là một ty tình báo nhỏ nhói sức mạnh cũng sẽ không mạnh đến mức độ nào, vẫn là dựa vào mình vẫn hơn.
Ưu Na nhìn thấy không còn chuyện gì, hai tay cầm kính đen của Đường Long chuẩn bị đưa cho Đường Long.
Nhưng lúc này Đường Long đột nhiên nói lớn: “Chỗ nào có bút và giấy? ta muốn viết thư!”
“Viết thư?” những người nghe thấy lời này đều sững sờ, bất giác nhìn Đường Long, phát hiện hai mắt Đường Long nhìn chằm chằm màn hình tivi, bất giác quay đầu nhìn.
Vừa nhìn khiến sắc mặt của bọn họ khó coi, lúc bọn họ nhìn thấy sắc mặt say mê ngây người của Đường Long, sắc mặt càng khó coi hơn.
“Thưa sếp, đêm đã khuya, xin phép được cáo từ.” Ưu Na quẳng cái kính cho Đường Long, còn những cô gái khác thì cũng không khách sáo rời khỏi theo.
Đường Long vốn không biết là chuyện gì, nhưng cánh cửa được cố ý đóng một cái rầm thật mạnh, Đường Long mới phát hiện căn phòng này chỉ còn lại một mình mình.
“Kỳ lạ? sao trong chốc lát đã đi sạch hết trơn?” Đường Long sờ đầu lầm bầm, nhưng hắn nhanh chóng bắt đầu lục tìm khắp phòng, sau khi hắn tìm được giấy và bút, liền ngồi trước tivi, chép lại cái gì đó.
Xuyên qua cái bóng của Đường Long có thể nhìn thấy trên màn hình viết: “Muốn có một đêm ở cùng với thiên hoàng cự tinh vang dội khắp Liên Bang, tiểu thư Tinh Linh thổ lộ tâm tình không? Muốn nói chuyện trực tiếp với tiểu thư Tinh Linh không? Xin hãy viết thư bằng giấy viết lên tên họ và địa chỉ của mình đồng thời gửi về hòm thư dưới đây, nhớ rõ, là thư viết bằng giấy, thư điện tử không nhận. Nếu như các bạn may mắn, bạn thậm chí còn có thể cùng ăn bữa tối với tiểu thư Tinh Linh.”
Hiện lên sau đoạn văn này, chính là hình ảnh bán thân miệng mỉm cười của Tinh Linh.
Do Tinh Linh rất được hâm mộ, khiến cho cô ấy khong dám quay trở về khách sạn, bởi vì người người của khách sạn đều nhận ra cái người tên Văn Na đi bên cạnh Tinh Linh, cộng thêm Văn Na nói với Tinh Linh là Đường Long không biết đã đi đâu rồi, cho nên Tinh Linh sơm đã núp. Bởi vì Đường Long hoàn toàn không biết thần tượng mình yêu thầm đã từng ở bên cạnh phòng mình.
Trong một gian phòng của một khách sạn hào hoa khác, một người đàn ông trung niên thân mặc quân phục thượng tướng, sắc mặt khó coi nhìn mấy người đàn ông đứng trước mặt ông ta, còn đằng sau ông ta có 1 cô gái nhẹ nhàng đang mát xa vai cho ông ta.
Dưới sự chiếu sáng của ánh đèn yếu, có thể nhìn thấy cô gái này là thủ lĩnh của hội Điệp Vũ, Điệp Vũ.
Vị thượng tướng này lạnh lùng nói: “Ty hiến binh thật sự to gan như thế?”
Lão nhị của hội Điệp Vũ kia liền gật đầu nói: “Không sai thưa tướng quân, chúng tôi đã báo ra tên của ngài, nhưng những thằng khốn kiếp của ty hiến binh vẫn lớn tiếng mắng, nói cái gì … nói những lời rất khó nghe, sau đó liền nổ sung về phía chúng tôi.”
“Những lời rất khó nghe?” tượng tướng chau mày nói.
Điệp Vũ liền liền dựa về phía trước nói vào tai thượng tướng: “Chính là những lời mắng ngài, lão nhị hắn không muốn những lời này làm bẩn tai ngài.”
Thượng tướng gật đầu nói: “Nếu như hiến binh đã không nể mặt, vậy ta cũng không cần nể mặt bọn chúng!”
Mấy người kia liền nịnh bợ gật đầu nói ‘vâng’, lão nhị dường như nhớ đến gì đó nói: “Tướng quân, còn chuyện ty tình báo lợi dụng danh nghĩa sao chổi Đường Long, chiếm đoạt tất cả các kho bạc và tài khoản bao nhiêu năm tích góp của hội Điệp Vũ, ngài xem có nên cũng …”
Thượng tướng nghe thấy tất cả mọi thứ của mình đã bị người khác cướp mất, giận dữ đâp mạnh tay xuống tay cầm ghế, nhưng giữa đường, tay của thượng tướng đột nhiên ngừng lại, đồng thời hốt hoảng đứng dậy hét lớn: “Sao chổi Đường Long? Hắn ở trên hành tinh này sao?”
Người của hội Điệp Vũ đều ngây người, nhìn thấy vẻ mặt và giọng điệu của thượng tướng, dám chắc thượng tướng rất kỵ tên sao chổi này, sao chổi Đường Long lợi hại như thế sao?”
Điệp Vũ thấp thỏm bất an nói: “Đúng vậy, Đường Long vô duyên vô cớ chạy đến tấn công chúng ta, chúng tôi cũng không biết chuyện gì, điều này có vấn đề gì sao?” Nói xong hai tay nhẹ nhàng mát xa vai của thượng tướng.
“Có vấn đề sao? Vấn đề lớn rồi!” thượng tướng thoát ra khỏi bàn tay của Điệp Vũ, giân dữ nói: “Các người còn chưa biết sự lợi hại của tên sao chổi Đường Long này sao? Mẹ nó, ông mày lần lần không lấy lại vốn được rồi!”
Thượng tướng nhớ lại chuyện phân phối địa bàn lần trước, mặc dù mình không lên tiếng, nhưng từ sắc mặt biểu hiện của các vị đồng liêu nghe thấy muốn đối phó Đường Long, có thể biết được trong lòng bọn họ sợ Đường Long.
Chính là đại tướng cấp trên của mình Khảm Mục Kỳ, nghe thấy muốn nhập Đường Long làm thuộc hạ dưới quyền, sắc mặt liền thay đổi, điều này chứng mình Đường Long khủng bố như thế nào.
Người của hội Điệp Vũ sắc mặt sợ hãi nhìn thượng tướng, nghe thấy giọng nói của thượng tướng, biết mình đã thay thượng tướng chuốc hoạ to.
Thượng tướng vừa đi qua đi lại trong phòng vừa nói một mình: “Mẹ nó, có tên sao chổi Đường Long ra tay, mình không phải là ngay đến cơ hội báo thù cũng không có? Không được! nếu như không báo thù, cơn tức này ông mày làm sao nuốt trôi được cơ chứ! Nếu như đã khong thể tìm Đường Long, vậy thì ty hiến binh và ty tình báo hãy chờ đấy, ông mày sẽ không để cho các người sống đắc ý như vậy!”
Câu cuối cùng thượng tướng rất tức giận hét lớn.
Sau khi nói xong liền nói với những người của hội Điệp Vũ: “Các người lập tức cùng ta quay về thủ đô, chỉ cần các tài thần và đổ thần như các người không sao, sự giàu có và đường dây sẽ không có chuyện gì, hội Điệp Vũ chắc chắn sẽ có thể được xây dựng huy hoàng lại.” Nõi xong liền là người đầu tiên rời khỏi phòng.
Người của hội Điệp Vũ biết thượng tướng vì kỵ Đường Long mới lo lắng rời khỏi như vậy, cho nên cũng không nói nhiều, liền vội đi theo rời khỏi hành tinh này.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, cảng hàng không vũ trụ bắt đầu sử dụng, mặc dù mỗi lần phi thuyền rời khỏi, bởi vì do liên quan đế mật độ cảng khẩu, không những ít mà còn chậm, nhưng ít nhất là có thể rời khỏi.
Ngày thứ hai trời vừa sáng, Đường Long đã vui vẻ cầm thư đi gửi. Đương nhiên, lúc quay trở về, Ưu Na và các sỹ quan cấp uý đã đợi ở phòng của Đường Long, sắc mặt đều khó coi.
Đường Long hoàn toàn không biết tâm tình của bọn họ sao lại như vậy, vẫn cười ha ha hỏi: “Chúng ta chuẩn bị đi đâu chơi?”
Ái Nhĩ Hy là người đầu tiên lên tiếng: “Chúng tôi không phải nói là trở về căn cứ sao? Chúng tôi muốn học lái phi thuyền.”
Những sỹ quan khác cũng đều gật đầu.
“Ơ, tôi vẫn còn muốn về thăm nhà.” Đường Long có chút thất vọng nói.
“Không sao, sếp có thể về thăm nhà, chúng tôi sẽ tự lo tốt cho mình.” Ưu Na liền nói. Những cô gái khác cũng nói như vậy.
Khoảng thời gian này, bọn người Ưu Na phát hiện Đường Long dường như không có thời gian riêng tư cho riêng mình, cho nên bọn họ muốn mượn cớ này để Đường Long có một khoảng thời gian cho riêng mình.
Mặc dù bọn người Ưu Na rất muốn cùng Đường Long đi thăm cha mẹ của Đường Long, nhưng nghĩ đến như thế sẽ làm phiền đến sự đoàn tụ của gia đình Đường Long, đành không đi theo.
Đường Long nghĩ một lát, cảm thấy mình thời gian này không có thời gian rảnh cho mình. Bọn người Ưu Na trực tiếp quay về căn cứ, tin rằng sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên gật đầu đồng ý.
Hắn đưa số liên lạc với Trần Kháng cho Ưu Na, để cô ấy sau khi đến căn cứ, liên lạc với Trần Kháng đưa tài liệu học tập đến.
Cô gái tóc vàng ngắn phụ trách lái phi thuyền ki, sau khi biết được quyết định này của bọn họ, liền len lén thông báo cho cấp trên: “Alo, thưa sếp, Đường Long muốn chúng tôi đưa binh lính đại đội SK23 trước tiên quay trở về căn cứ, còn hắn thì muốn về thăm nhà, ngài nói chúng tôi phải làm sao?”
Sau khi trầm mặc một lát người bên kia nói: “Trực tiếp đưa người của đại đội SK23 đến căn cứ mới xây, chuyện Đường Long tính sau.”
“Vâng, thưa sếp.” Cô gái tóc vàng ngắn liền nói, nhưng cô ấy nhớ lại gì đó nói: “Nhưng thưa sếp, người của đại đội SK23 có hơn một trăm bộ giáp đặc chủng, đưa họ đến căn cứ mới, e rằng bọn họ sẽ phản kháng.” Nói xong liền thuật lại chuyện xảy ra trên hành tinh Mạn Lan cho cấp trên nghe.
“Hài, bọn họ làm sao mà có được giáp đặc chủng thế? Như vậy đi, các người tiến hành lái phong toả kín, đợi đến khi bọn họ xuống phi thuyền lập tức rời khỏi. Được rồi, cứ như vậy đi.” Sau khi nói ra lời này xong, liền cúp máy.
Cô nữ sỹ quan ngây người nhìn máy liên lạc trong tay, nếu như dễ dàng giải quyết giống như sếp nói như vậy, vậy mình còn xin ý kiến cấp trên gì nữa.
Đợi bọn họ xuống phi thuyền liền bay đi? Không biết phi thuyền khởi động bay mất bao nhiêu thời gian sao? Lúc chuẩn bị bay nhất định sẽ bị những binh sỹ kia biết mình bị lừa tấn công!
Nữ sỹ quan lắc đầu, đành chấp hành nhiệm vụ của mình.
Đứng ở cảng hàng không vũ trụ nhìn theo phi thuyền chở thuộc hạ của mình càng bay càng cao, sau cùng biến mất, Đường Long mới thở phào quay đầu đi, nhìn cảng vũ trụ đông người này.
Nếu như không phải là Mạn Đức La nói với mình, mình hoàn toàn không dám tin những du khách này không hề biết tý gì về chuyện tối qua.
Sáng sớm hôm nay, Mạn Đức La sáng sớm đã liên lạc với mình, hỏi thăm mình lúc nào rời khỏi. Đợi sau khi Mạn Đức La có được câu trả lời vừa ý, mới bắt đầu nói những lời tiễn mình.
Mình nhất thời hiếu kỳ hỏi Mạn Đức La làm sao che giấu chuyện tối qua, còn Mạn Đức La thì cười haha nói dân chúng hành tinh này tự động tự giác giúp mình che giấu, hơn nữa còn còn cám ơn Đường Long giúp họ tìm thấy một tiết mục du lịch.
Lúc mình vẫn còn ngây người không hiểu, nghe thấy người dân bản địa đột nhiên tấn công những phóng viên bên ngoài không vào trong buổi biểu diễn, đồng thời rất tề tâm nói với những du khách chụp được, nhìn thấy những hình ảnh chiến đấu, đây là tiết mục mới của hành tinh Mạn Lan, Đường Long bất giác rùng mình, ai mà có thể ngờ được người dân bản địa vì bảo vệ lợi ích của mình lại dám làm ra những chuyện như vậy? Xem ra vì lợi ích của mình, con người thật sự chuyện gì cũng có thể làm được.
Đường Long chuẩn bị lên chuyến bay trở về nhà, nhìn thấy cảnh tối hôm qua của mình được phát trên màn hình phòng đợi, đồng thời giải thích nói đây là tiết mục mới của hành tinh Mạn Lan – Lính đánh thuê đại chiến hải tặc, những du khách nào muốn trở thành lính đánh thuê hoặc hải tặc trải nghiệm chiến đấu chân thực có thể đến địa điểm nơi nào ở đâu để đăng ký, tiền thuê bộ trang thiết bị chiến đấu chỉ tốn 10 ngàn Liên Bang, đồng thời nói rõ có thể tại khu vực chỉ định tùy ý tàn phá, tiền đề là không được làm tổn thương đến sinh mạng con người.
Đường Long bất giác cười đi lên phi thuyền. Hắn không ngờ rằng chuyện có thể biến hành tinh Mạn Lan trở thành hành tinh chết, lại biến thành tiết mục du lịch kiếm tiền.
Lúc này, Người đứng đầu mới đang ngồi trong văn phòng của người đứng đầu hành tinh Mạn Lan – Mạn Đức La, cười nói với tân ty trưởng ty Hiến binh – Đàm Ty trưởng và tân ty trưởng ty tình báo – Ai Nhĩ ty trưởng: “Thật không ngờ, vụ tai nạn đó lại có thể trở thành một tiết mục du lịch. Ha ha, đừng chỉ nhìn trò chơi trải nghiệm chiến tranh này vừa mới khởi động, nhưng vừa rồi số người đăng ký đã lên đến 500 ngàn người rồi. Con người quả thật là rất hiếu chiến.”
Đàm ty trưởng khuôn mặt kinh ngạc nói: 500 ngàn người? chỉ trong khoảng thời gian 3 tiếng đồng hồ, một ngày 24 tiếng mở cả ngày, vậy không phải là thu nhập một ngày là 40 tỷ? Hơn nữa những khu vực bị tàn phá kia, ngay lập tức có dội thi công xây dựng sửa chữa, lại có thể kiếm được một khoản phí xây mới. Mẹ ơi, phát tài rồi!”
Ai Nhĩ ty trưởng cười nói: “Đàm ty trưởng đừng quá kinh ngạc, bây giờ chỉ mới là bắt đầu thôi, sau này e rằng sẽ có mấy triệu người chơi, một ngày mấy trăm tỷ là chuyện nhỏ. Nhưng tiền kiếm được của tiết mục chiến tranh này , đại đa số đều nộp cho nhà nước, dù gì thì đây cũng là thu nhập chính đáng.
“Không phải chúng ta có thể có được 20% của phần giữ lại sao? Đó cũng là mấy chục tỷ! thu nhập một ngày mấy chục tỷ, còn kiếm nhiều hơn là mở kỹ viện!” Đàm ty trưởng hưng phấn nói.
“Ha ha, mấy trăm tỷ đó là để nâng lương cho cấp dưới, mua chuộc nhân tâm. Hơn nữa cũng không phải là ngày nào cũng có nhiều như vậy, đợi đến khi những hành tinh khác học tập tiết mục du lịch này, thì thu nhập sẽ giảm sút đáng kể. Cái này không thể so sánh với việc mở kỹ viện được, dù gì tất cả đều là thu nhập chính đáng, cho dù có kiếm nhiều bao nhiêu, chúng ta cũng không thể nuốt trọn vào trong bụng.” Mạn Đức La cười nói.
Đàm ty trưởng khuôn mặt thất vọng nói: “Mỗi ngày bỏ mấy trăm tỷ đó là để nâng lương cho cấp dưới? Thật là quá lãng phí, hài, thu nhập chính đáng thật khó kiếm được lợi ích gì.”
“Không cần lo lắng, lẽ nào ngài không biết thu nhập một năm của hội Điệp Vũ là bao nhiêu sao?” Ai Nhĩ xen vào nói.
Đàm ty trưởng lắc đầu biểu thị không biết, hắn chỉ là nhìn thấy sức mạnh lớn lao của ty tình báo và Đường Long mới gia nhập vào, cho nên không nắm rõ thu nhập của hội chiêm cứ hành tinh này là bao nhiêu.
Mạn Đức La cười nhìn Ai Nhĩ, còn Ai Nhĩ rất hiểu ý của Mạn Đức La, cho nên cười nói với Đàm ty trưởng: “Căn cứ theo những tấm thẻ tài khoản của hội Điệp Vũ mà Đường Long cướp được và tài khoản của những hắc bang khác tính toán, năm ngoái thu nhập hắc bang của hành tinh Mạn Lan là khoảng 50 triệu (triệu ngày xưa tương đương với ngàn tỷ, không biết là nói về cái nào), là khoản thu nhập ngầm có thể đi vào túi của chúng ta.”
“ 5 … 50 triệu!” Hai mắt của Đàm ty trưởng săp rớt ra ngoài, hắn nuốt nước miếng lắp bắp nói: “Cái này …50 triệu … đều là của chúng ta sao?”
Mạn Đức La lắc đầu nói: “Không phải toàn bộ, 4 phần cho ông chủ của tôi, 2 phần cho Đường Long, 1 phần dùng để lôi kéo quan hệ với bên trên, chúng ta chỉ chiếm 3 phần.”
“Ông chủ của ngài? Ơ đương nhiên rồi.” Đàm ty trưởng vốn nghe thấy ông chủ của Mạn Đức La chiếm 4 phần có chút không vui, liền hiểu ra ông chủ của Mạn Đức La là ai, cho nên vội đổi lời.
Còn về Đường Long 2 phần, ông ta không dám có ý kiến, bởi vì Ai Nhĩ đã nói thẻ từ tài khoản của hội Điệp Vũ là do Đường Long lấy đi, bây giờ Ai Nhĩ biết được con số cụ thể, chắc chắn là có liên quan đến Đường Long.
Ông ta cũng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên biết được năng lượng của tài khoản hội Điệp Vũ lớn cỡ nào, Đường Long đồng ý đưa ra thì tỏ rõ muốn nhập hội, một người không có cổ phần gì như mình, mới không vì chuyện này mà đắc tội với hai cổ đông lớn là ty tình báo và Đường Long này.
“Phần của chúng ta cứ theo cách phân chia của năm ngoái để chia, nếu có 15 triệu, ngài Mạn Đức La sẽ chiếm 4 phần của 15 triệu, hai chúng ta mỗi người 2.5 phần, phần còn lại dành cho ty trưởng ty cảnh sát mới. Mặc dù chúng ta có thể nhét khoản tiền này vào túi của chúng ta, nhưng vẫn hi vọng lấy nhiều thêm chút nữa để phân phát cho thuộc hạ.” Ai Nhĩ nói với Đàm ty trưởng.
Đàm ty trưởng vội gật đầu đồng ý, Hắn quyết định mình sẽ nuốt trọn 3 triệu, 0.75 triệu còn lạ thì phân cho thuộc hạ. Ông ta không thèm để ý đến Mạn Đức La chiếm 6 triệu, bởi vì nếu như Mạn Đức La thật sự ác độc, hoàn toàn có thể tiêu diệt mình và Ai Nhĩ nuốt trọn toàn bộ, nếu như ông tacó nghĩa khí như vậy, mình còn để ý đến làm gì?
Mạn Đức La đi đến quầy rượu lấy ra một chai rượu, mở rót vào 3 ly, sau đó ra hiệu hai ty trương đi đến cùng uống.
Nhìn thấy động tác của Mạn Đức La, hai ty trưởng đều giật mình, bọn họ sợ Mạn Đức La bỏ độc.
Lúc Đàm ty trưởng bưng ly rượu, len lén uống một viên thuốc chống độc mang theo bên người. Còn Ai Nhĩ thì khuôn mặt hi sinh đi đến uống. Nhưng sau khi uống rượu xong, Đàm ty trưởng phát hiện thuốc phòng độc không có phản ứng, còn Ai Nhĩ thì phát hiện mình không có gì là không ổn, bọn họ mơi biết là mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Mạn Đức La nhìn thấy động tác của bọn họ, hắn liền khâm phục những lời ông chủ nói.
Muốn thuộc hạ bán mạng vì mình thì phải đối xử chân thành với họ, hay nhìn vẻ mặt của Ai Nhĩ cho dù cho rằng mình bỏ độc, cũng vẫn uống. Nếu như không nghe lời ông chủ, một thuộc hạ trung thành giỏi giang như thế đã bị mình giết rồi? Thậ may là nói chuyện vơi ông chủ.
Mạn Đức La sau khi uống rượu xong cười nói: “Mặc dù bây giờ thu nhập hắc bang 1 năm chỉ có 50 triệu, nhưng tinh rằng dưới sự nỗ lực của chúng ta, 50 triệu này sẽ biến thành 100 triệu, 200 triệu, thậm chí 100 triệu đều cũng có thể, hãy để chúng ta biến hành tinh Mạn Lan thành khu vui chơi của toàn vũ trụ!”
Hai vị ty trưởng hưng phấn hét lớn, nếu như biến thành 1000 triệu, vậy thu nhập của mình sẽ tăng lên mấy chục lần, vì túi tiền của mình, nhất định phải cố gắng xây dựng hành tinh Mạn Lan này!
Sau khi sự hưng phấn của hai vi ty trưởng tắt tắt dần, Mạn Đức La mới đề nghị nói: “Các người trở về tìm thử xem, xem trong ty cảnh sát có người nào phù hợp không, mặc dù chỉ là 0.5% thu nhập, nhưng cũng không thể để cho người ngoài được.”
Hai vị ty trưởng vội gật đầu, đúng vậy, đem một khoản tiền lớn cho người ngoài làm gì, cho người minh không tốt sao? Bọn họ đều đang suy nghĩ những vị cảnh sát làm ăn với mình có ai là người thích hợp để ngồi lên vị trí này.
Lúc nay, hành tinh Mạn Lan thủ đô du lịch của văn minh vũ trụ, sau khi trải qua mấy ngày lên sách lược của Mạn Đức La, một đêm động loạn, cuối cùng đã bị Mạn Đức La nắm chắc trong tay.
Trừ phi dùng vũ lực phá hủy hành tinh Mạn Lan, nếu không cho dù là ông chủ lớn của Mạn Đức La – Trần Dực cũng không thể cướp hết tất cả từ trong tay của Mạn Đức La.
.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện