[Dịch] Tiểu Binh Truyền Kỳ
Chương 68 : Tiểu Binh Truyền Kỳ
.
Đoàn người của Đường Long đến bên trong Vô Dạ Cung, nhìn thấy cảnh trước mắt bất giác khiến bọn họ ngây người.
Nơi này là một cái đại sảnh cực lớn hình tròn được vô số các cây cột lớn chống đỡ, chính giữa đại sảnh là sân khấu rộng lớn tráng lệ, xung quanh là vô số các bàn tròn vây quanh sân khấu giông như những ngôi sao trên trời.
Trên trần nhà treo vô số hàng trăm ngọn đèn treo lớn nhỏ khác nhau, mặc dù con số đèn treo rất lớn, nhưng khiến người ta vừa nhìn lại không có cảm giác hỗn loạn phức tạp, còn xung quanh đại sảnh còn có gần 10 thang máy thông lên lầu 2.
Nguyên nhân khiến bọn người Đường Long ngây người, không phải là cách bày trí hào hoa của nơi này, cũng không phải là những cô vũ nữ xinh đẹp đang nhảy trên sân khấu, mà là vì những khách hàng đang ngồi vây quanh sân khấu kia, bọn họ lại nho nhã lạ thường ngồi ở đó nói chuyện với những cô gái bên cạnh, hoàn toàn không xuất hiện cảnh dâm loạn như trong tưởng tượng của Đường Long.
Đường Long không thể đại khai sát giới, chỉ đành điều chỉnh năng lượng súng sấm xét lên cao nhất, chĩa lên trần nhà bắn một phát.
Tiếng súng bắn đùng một cái thật lớn, những đèn trang trí thủy tinh bị bắn nát, biến thành những bụi trong suốt bay khắp nơi, còn lỗ hổng cực lớn xuyên qua trần nhà kia lại khiến người ta có thể nhìn thấy bầu trời đêm xinh đẹp bên ngoài.
Chiêu này của Đường Long, lập tức khiến tất cả mọi người dừng lại mọi động tác, toàn bộ đều quay đầu nhìn ta cửa.
Đường Long nhìn thấy những người này đêu sững người, bất giác cầm súng mắng lớn: “Tranh chấp bang phái! Những người không liên quan cút mau!”
Do Đường Long đã điều chỉnh máy phát trên các bộ áo giáp cùng một sóng, cho nên lời này của Đường Long cũng giống như hàng trăm người cung lên tiếng, âm lượng có thể nói là chấn động toàn đại sảnh.
Những người hầu của hội Điệp Vũ nghe thấy lời này liền có phản ứng lại, không phải là phát ra cảnh báo thì là xông đến trước mặt Đường Long mắng: “Mẹ nó, người là người của ……”
Đùng một tiếng, những người mắng lời này ngày cả lời nói còn chưa nói xong đã bị Đường Long dùng súng sấm xét bắn thành tro bụi.
Lúc Đường Long giơ súng lên nói những người khách kia: “Không muốn chết thì cút ngay!”, những người khách bị cảnh máu me khiến cho ngây người liền tỉnh lại, hét lớn một tiếng rồi tháo chạy như ong vỡ tổ ra ngoài.
Đường Long đi lên sân khấu không còn ai nhảy nữa, sau khi bắn sân khấu tan tành rồi mới hét lớn: “Người của hội Điệp Vũ ra đây cho ta!”
Những người đang chen chúc ở cửa bị tiếng súng lớn dọa đến nỗi bắt đầu người dẫm lên người, ra sức chạy ra ngoài. Trong chốc lát tiếng khóc tiếng kêu thảm vang lên khắp đại sảnh.
Đường Long nhìn thấy xung quanh ngoài những xác chết bị bắn nát kia, thì không nhìn thấy một người nào của hội Điệp Vũ nữa, bất giác chỉ vào những chiếc cửa thang máy xung quanh đại sảnh kia nói với thuộc hạ: “10 người một đội, tự mình tác chiến!”
Đường Long biết mình không cần nói nhiều, dù gì mọi người đều biết đến đây để làm gì, đồng thời cũng không cần phải lo lắng cho các thuộc hạ của mình, chiếc áo giáo mặc trên người của bọn họ trừ phi bị pháo laser bắn chính diện, nếu không đừng hòng mà làm bọ họ bị thương,
Giọng của Đường Long vừa dứt, mười mấy giọng nữ liền vang lên: “Tuân lệnh!” tiếp đó là Khiết Ti sắp xếp các tổ trưởng mỗi tổ, để các tổ trưởng dẫn theo 9 người khác đi đến các cửa thang máy.
Còn về Đường Long, thì dẫn theo lão cửu đang hôn mê và mấy thuộc hạ chạy đên của thang máy chính giữa.
Lính đánh thuê ở bên ngoài nhìn thấy đám người chạy ra như kiến, bất giác hưng phấn hét lên, nhào đến bắt trói những người này lại.
Một số tên háo sắc liền chọn bắt trói những cô gái, hơn nữa còn vừa trói vừa chấm mút. Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện những người có cùng sở thích đã ít đi, quay đầu lại nhìn, phát hiện những tên khác đang lục xét người của những người đàn ông.
“Hei! Anh lúc nào đã thay đổi thích con trai vậy?” Một tên lính đánh thuê hiếu kỳ chạy lên trước hỏi đồng bọn của mình, nhưng tên kia hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta, chuyên tâm sờ mó lục soát người của một người đàng ông đầu bự não heo.
Nhìn thấy cảnh này, tên lính đánh thuê chỉ đành lắc đầu lần nữa lên tiếng nói: “Anh thích con trai thì cũng được, nhưng anh cũng không cần lựa cái người xấu như thế chứ …”
Tên lính này đột nhiên không nói nữa, trở nên hưng phấn lạ thường bổ nhào đến một người đàn ông bị bắt bên cạnh.
Hắn đột nhiên trở nên hưng phấn, là vì hắn nhìn thấy đồng bọn từ trên người gã đàn ông kia móc ra những thứ đang giá như đồng hồ, nhẫn, ví tiền, thẻ ngân hàng … Động tác của hắn thu hút ánh mắt của những tên háo sắc khác, đương nhiên bọn họ liền rời khỏi những cô gái bên cạnh.
Nhìn thấy những thứ đáng gia đó, không còn ai có hứng thú với những cô gái mặc trên người bộ đồ mỏng manh nữa.
Một người trung niên đương nhiên bị trói lại, nhưng ông ta vẫn kiêu ngạo hét: “Mau thả ta ra, ta là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn tài chính XX, các người là bồ đội ở đâu? Ta sẽ tố cáo các người cho đến khi các người không có cái quần để mặc !”
Vốn định dùng những lời này để dọa nạt, nhưng nó lại mang lại tai nạn cho ông ta, lời này của ông ta vừa nói ra, mấy tên lính đang lục soát gần đó liền hưng phấn nhào đến hét lớn: “Thật tốt quá, bắt được một chủ tịch hội đồng quản trị!”
“Thần tài ah!”
“Tống tiền hắn 200 triệu … Không! Đòi 2 tỷ mới thả người!”
“Nhanh! Anh em nhanh xem xem còn có ông thần tài nào bị chúng ta bắt không! Lấy hết giấy CMND của bọn họ ra cho ta!”
Những người có tư cách thần tài nghe thấy lời này liền buồn thui, còn những thần tài đã bị cướp hết, nhìn thấy những tên lính nhặt những cái ví tiền đã bị móc sạch tìm kiếm giấy CMND của mình, tức giận rất muốm ăn tươi nuốt sống cái thằng ngu ngốc kia.
Ái Nhĩ ở một bên xem náo nhiệt, móc ra điếu thuốc đốt lên, nho nhã hút một hơi, sau đó nói với Lai Ân đang đứng bên cạnh mình: “Ha ha, xem ra các người ngoài tiền thuê còn kiếm được một khoản lớn.”
Đối với những phú hào này, Ai Nhĩ chưa bao giờ có cảm giác tốt, cho nên đối với những chuyện lính đánh thuê vi phạm quy tắc xem như là không nhìn thấy.
Lai Ân cười nói: “Số thu nhập thêm của chúng tôi này mà so với số tiền mà ông chủ sắp kiếm được, chi là con số lẻ.”
Lai Ai càng không làm những chuyện ngăn cản huynh đệ của mình kiếm chác, nếu như hắn dám làm như vậy chắc chắn là bị người khác chĩa súng vào đầu, hơn nữa, hắn cũng muốn xông lên giành phần.
“Ông chủ sắp có được? Là ý gì?”Ai Nhĩ có chút không hiểu.
“Ý? Lẽ nào ông không biết Vô Dạ Cung là tổng bộ của hội Điệp Vũ? Đa số tài sản của hội Điệp Vũ đều được giấu ở đây!” Lai Ân ngạc nhiên nói, nói đến đây ông ta nhìn xung quanh, sau đó thần bí nói nhỏ: “Nghe nói hội Điệp Vũ có kho vàng dưới lòng đất, ngoài vàng xanh, bạch kim ra, còn có một lượng lớn chứng khoán có giá trị!”
Ngày này cả hành tinh lúc nào nơi nào cũng có thể tìm thấy vàng và kim cương, vàng và kim cương ngày xưa đã không còn có giá tri hàng hóa nữa, vì thế vàng xanh và bạch kim hai thứ khoáng vật hiếm, đã danh chính ngôn thuận thay thế chức năng tiền tệ của vàng và kim cương.
“ Điều này thì tôi biết, mỗi năm kiếm được bao nhiêu tiền ngoài việc chi tiêu ra, còn lại hội Điệp Vũ đều dùng để đầu tư cổ phiếu hoặc là trái phiếu chính phủ, nhiều năm trở lại đây, tin rằng con số chi cho phương diện này là rất nhiều.” Ai Nhĩ nuốt nước bọt nói.
Nói ông ta không có hứng thú với những thứ này, là lừa người, nhưng bây giờ Vô Dạ Cung là Đường Long đang nắm giữ, có thể tranh giành với Đường Long sao?
Chỉ hi vọng Đường Long không thích tiền, đợi cho đến khi hắn hủy Vô Dạ Cung đi, sau đó mình sẽ tìm từ từ.
Đột nhiên, thân người Ai Nhĩ chấn động mạnh, hắn nhớ đến mình đến đây cùng Đường Long không phải vì để xem náo nhiệt, trong đó nhiệm vụ quan trọng nhất là tìm được sổ ghi chép của Vô Dạ Cung.
Cuốn sổ ghi chép này ghi tên khách VIP và hệ thống mạng lưới làm ăn các loại của Vô Dạ Cung, không có cuốn sổ này cho dù thay thế vị trí của Vô Dạ Cung cũng không có tác dụng gì, đến lúc đó đừng nói là mỗi năm kiếm mấy triệu, không lỗ là tốt lắm rồi! cũng chỉ có hiến binh ngu ngốc kia mới cho rằng chỉ cần chiếm cứ địa bàn của hội Điệp Vũ là có thể kiếm tiền.
Nghĩ đến đây, Ai Nhĩ giống như điên chộp lấy trang bị của một lính đánh thuê, nhanh chóng mặc lên rồi chạy vào bên trong của Vô Dạ Cung. Hắn thầm mong thượng đế phù hộ, hi vọng Đường Long sẽ không hủy cuốn sổ ghi chép đó!
“Mẹ nó! Người của hội Điệp Vũ đâu? Chay đâu mất rồi? Không phải hội Điệp Vũ các người có hơn mấy vạn người sao? Bây giờ chết hết cả rồi sao? Sao một người cũng không có!” Đường Long ngồi ở trong một căn phòng họp, nắm lấy cổ áo của lão cửu vừa lắc qua lắc lại, vừa lớn tiếng nói.
Bọn người Đường Long ngoài nhìn thấy mấy trăm người của hội Điệp Vũ ở ngoài cửa lớn và trong đại sảnh ra, cho dù là lục soát khắp Vô Dạ Cung cũng chỉ bắt được vài con tép mà thôi. Đừng nói đến những đại ca cấp cao, ngay cả một tên lính quèn cũng không nhìn thấy, cho nên Đường Long mới tức giận lôi lão cửu ra hỏi.
Lão cửu không có răng hu hu kêu lên, nhìn dáng vẻ của hắn dường như ra sức nói gì đó, nhưng không ai có thể hiểu được hắn nói gì. Lão cửu gấp gáp, vừa vùng vẫy vừa dùng ngón tay vẽ gì đó.
Một thuộc hạ bên cạnh Đường Long lanh lợi nói: “Thưa sếp, ngài nhìn hình như hắn muốn viết chữ?”
Đường Long nhìn thấy lão cửu ra sức gật đầu, chỉ đành ra hiệu ra thuộc hạ đưa bút cho hắn viết.
Lão cửu vừa nhận được cây bút vừa nhặt được ở trong phòng, liền viết lên bàn trong phòng.
Đường Long đưa mắt nhìn, phát hiện lão cửu viết: “Hội trưởng và các đại ca khác đi gặp thượng tướng Chung Đào, còn các huynh đệ thì phân tán khắp các địa bàn khác.”
“Đi lúc nào? Bọn họ gặp thượng tướng kia để làm gì?” Đường Long hỏi.
Lão cửu nhìn Đường Long, tiếp tục cắm đầu viết: “Trước khi các người đến chưa lâu thì bọn họ đã đi rồi, nguyên nhân đi tìm thượng tướng là vì không lâu trước đây lúc lão tứ và lã ngũ dẫn người giúp cảnh sát tấn công tội phạm, ty hiến binh đã xen vào, tiêu diệt hết người của ty cảnh sát và người của chúng tôi. Hội trưởng bọn họ tìm thượng tướng là muốn để thượng tướng ra mặt trả thù ty hiến binh.”
Đường Long nhìn thấy những thứ này, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, sao ty hiến binh và hội điệp Vũ lại đánh nhau? Đương nhiên Đường Long biết đây không phải là lúc để ý đến những chuyện này, vừa nghĩ đến những thuộc hạ bị bắt cóc của mình, Đường Long lại bắt đầu lo lắng, hắn liền hét lên: “Hãy nói chỗ của mật thất ra, nếu không ….” Nói liền giơ nòng súng to bằng nắm đấm chĩa vào đầu lão cửu.
Lão cửu hai mắt quay tròn, cúi xuống viết: “Nói cho cậu biết cũng được, nhưng ngoài việc bảo đảm tính mạng cho tôi, tôi còn muốn một phần …”
Lúc lão cửu định viết ra muốn một phần, máy truyền tin trên bộ giáp của Đường Long vang lên một giọng nữ: “Thưa sếp, đã phát hiện nơi nhốt người rồi ạ.”
Nghe thấy lời này, Đường Long và các thuộc hạ đều vui sướng không thèm để ý đến lão cửu, quay đầu chạy ra ngoài. Còn về phương diện phương vị, vừa nhìn máy tính trên bộ giáp liền biết được người vừa mới nói hồi nãy ở đâu.
Lão cửu nhìn thấy các binh sỹ mặc giáp không thèm để ý đến mình đã đi khỏi, bất giác vui vẻ cười lớn tiếng he he. Một lúc sau mới ngưng cười, lão cửu ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện không có gì lạ, liền đi đến bên góc tường phòng họp giở vài chiêu.
Ken két một tiếng, bức tường đằng sau cái ghế ngồi của hội trưởng liền mở ra một cánh cửa. Lão cửu cũng nhanh chóng len qua cánh cửa đó, sau khi hắn đi vào bức tường liền trở về vị trí cũ.
Lão cửu đi vào chưa lâu, Ai Nhĩ mình trang bị vũ trang đi vào phòng hội nghị, dường như hắn rất quen thuộc với kết cấu của nơi này, không nhìn ngó lung tung, đi đến bên góc tường chỗ lão cửu làm hồi nãy khởi động cơ quan, bức tường vừa mới mở, hắn liền nhanh chóng lẻn vào trong.
Ai Nhĩ vốn rất quen thuộc đường lối, sau khi đi vào mật đạo liền vô cùng cẩn thận, cầm súng đi chầm chậm xuống địa đạo.
Hắn biết được cái mật thất này là do lão lục của hội Điệp Vũ, nghĩ đến lão lục đó, Ai nhĩ liền bất giác suy nghĩ: “Cũng không biết sếp sử dụng biện pháp gì, lão lục vốn là người của ty hiến binh, trong chốc lát đã biến thành người của ty tình báo rồi, xem ra bản lãnh của sếp vẫn còn có thứ đáng để mình học hỏi.”
Ai Nhĩ tim đập mạnh nhưng vẫn bình an vô sự đi qua mật đạo đến một ngõ quẹo, theo tin của lão lục, nơi ngõ quẹo này có một cánh cửa lớn bằng vàng, phía sau cảnh cửa màu vàng là nơi chứa tài vật của hội Điệp Vũ.
Hắn quay đầu nhìn thông đạo sau lưng bất giác cảm thấy kỳ lạ, theo lý mật đạo như vậy đều có cơ quan, sao mình không gặp cơ chứ? Lẽ nào có người đóng cơ quan lại rồi?
Ai Nhĩ đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghe thấy ngõ quẹo vọng lại câu: “Lão cửu sao ông lại ra nông nỗi này?” và tiếng âm thanh hu hu kêu lên.
Ai Nhĩ giật mình, không ngờ rằng lại có người canh cửa, nên giết sạch bọn ho không? Ai Nhĩ căng thẳng cầm chặt khẩu súng trong tay, mình không xa lạ gì với súng cả, nhưng sở trường của mình là thu thập tin tình báo, chứ không phải là chiến đấu, một người thư sinh trói gà không chặt như mình có thể tiêu diệt phần tử hắc bang hung hãn không?
Ai Nhĩ nghiến răng chuẩn bị liều mạng, chẳng còn cách nào khác, một căn phòng đầy tiền chỉ cách mình có một bước thôi, sao có thể từ bỏ cơ chứ.
Ai Nhĩ vừa cử động chân liền nghe thấy phía góc quẹo vọng lại tiếng súng, tiếp đó nghe thấy tiếng vật thể nào đó ngã xuống.
Ai Nhĩ liền bất động, hắn đã đoán ra người canh cửa tự tàn sát lẫn nhau, mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng đây có thể là cơ hội tốt.
Ai Nhĩ nghe thấy phía bên đó vọng lại tiếng than thở: “Hài, lão cửu, không phải là lục cà độc ác, ai bảo em không biết thời cơ dám tranh giành cùng anh?”
Lão lục này cảm khái nói xong câu đó, đột nhiên cười một cách cuồng vọng không thể khống chế, “Ha ha ha, tài sản của hội Điệp Vũ đều là của ta! Ta cũng không cần ra sức kiếm tiền nữa, cuối cùng có thể sống một cuộc sống xa hoa!”
Ai Nhĩ lúc này đã biết lão lục, người đầu quân cho ty tình báo đang ở chỗ ngõ quẹo, phải làm sao? Giết hắn để độc chiếm hay là hợp tác với hắn? Nếu như cùng hợp tác với hắn, e rằng mình vừa ra đã bị hắn xử rồi. Vậy hãy tiêu diệt hắn đi? Dù gì cũng không ai biết là mình giết lão lục.
Ai Nhĩ hạ quyết tâm bắt đầu bỏ tay lên cò súng, chuẩn bị vừa xong vào là bắn.
Đúng vào lúc này, thiết bị đặc biệt trong thông đạo vang lên giọng nói trong phòng họp, đó là giọng của một người đàn ông đang giận dữ nói: “Mẹ nó! Người đâu? Bên ngoài đã bị bao vây, cái tên đó chắc chưa chạy thoát khỏi Vô Dạ Cung, nhanh hãy đo nhiệt năng còn sót lại trong không khí cho ta!”
Đã biết được người bên trên là ai, Ai Nhĩ nghe thấy lời này thầm than khổ, cứ như vậy Đường Long ở phía trên trong chốc lát sẽ phát hiện ra mật đạo. Sau khi nhiều giọng nữ đáp “Vâng, thưa sếp”, một giọng nói êm ái vang lên, nếu như các chị em đã không bị nhốt ở đây, vậy thì nhất định bị nhốt ở căn cứ khác của Hội Điệp Vũ. Bây giờ chúng ta đi liền đến đó, hà tất gì phải …”
Giọng nói này còn chưa nói hết đã bị giọng nam cắt ngang: “Thằng cha đó là lão cửu của hội Điệp Vũ, bắt được hắn chúng ta có thể tiết kiệm thời gian, các chị em cũng bớt chịu khổ.”
Sau khi nói ra lời này, một giọng nữ đột nhiên vang lên: “Thưa sếp, qua scan phát hiện, hồi nãy có 2 người khởi động cơ quan này, núp phía dưới bức tường này!”
“Hai người! Hội Điệp Vũ khốn kiếp! Nếu bị ta bắt ta sẽ lóc thịt các người!”
Giọng nói này vừa dứt, tiếng bức tường chuyển động và tiếng kim loại va chạm liên tục vang lên.
Ai Nhĩ nghe thấy tiếng động này liền biết Đường Long đã dẫn binh đi xuống.
Ai Nhĩ liền nói với người đang đứng ở góc quẹo: “Lão lục, ta là Ai Nhĩ của ty tình báo, Đường Long sắp xuống rồi!”
Lão lục vốn nghe thấy tiếng ở bên trên đã rất lo lắng, nghe thấy lời này giống như đã nhặt được cọng cỏ cứu mạng vậy, cũng không thèm suy nghĩ tại sao Ai Nhĩ lại ở nơi này, nhanh chóng chạy đến trước mặt Ai Nhĩ lo lắng hỏi: “Ngài Ai Nhĩ, làm sao đây? Ma Vương giết người sắp xuống đây rồi!”
Ai Nhĩ vội vỗ vỗ vai lão lục an ủi: “Không cần căng thẳng, ngươi cứ nói người là nội ứng của ty tình báo trong hội Điệp Vũ, những thứ khác để ta nói, nhớ rõ, người chỉ là một tên lính quèn, không biết thuộc hạ của Đường Long bị nhốt ở đâu!”
Lão lục nghe thấy vội gật đầu, một người thông minh như hắn đương nhiên biết mình diễn vai gì. Không biết một người đã trải qua bao nhiêu sóng gió như hắn đã nghe những lời đồn thổi về Đường Long quá nhiều hay không, cho nên khi nghe thấy Đường Long sắp xuống mới tỏ vẻ căng thẳng.
Ai Nhĩ nhìn thấy lão lục đã trấn tĩnh, vội hét lên trong thông đạo: “Là ngài Đường Long phải không? Tôi là Ai Nhĩ người của ty tình báo”
“Ai Nhĩ, sao ông lại ở dưới này?”
Đường Long thân mặc giáp xuất hiện trước mặt Ai Nhĩ, đã quen với khuôn mặt lạnh lùng trên bộ giáp kia, nhưng Ai Nhĩ lúc này vẫn không chịu nỗi run lên.
“Ơ, Tôi nhận được tin mật báo của nội ứng, mới đến đây lấy tội chứng của hội Điệp Vũ.” Ai Nhĩ vừa giải thích vừa giới thiệu lão lục đứng bên cạnh.
Lão lục đương nhiên giở khuôn mặt sợ sệt chào Đường Long, còn Đường Long thì chỉ gật đầu coi như đáp lễ.
Đường Long nhìn thấy sau lưng bọn họ có ngõ quẹo, bất giác đi lên đằng trước, rẽ nhìn, là một cánh cửa kim loại lớn cao 3-4 m, rộng 6m, nhìn dáng vẻ của cánh cửa này giống như là cửa tủ bảo hiểm ngân hàng vậy.
Đương nhiên, Đường Long cũng nhìn thấy thi thể của lão cửu.
Đường Long còn chưa kịp lên tiếng hỏi, thì Ai Nhĩ đã bước đến gần giải thích: “Đây là người của hội Điệp Vũ đột nhiên chạy đến tấn công chúng tôi, chúng tôi nhất thời lỡ tay bắn hắn chết.”
Đường Long thở dài nói: “Đáng tiếc, ta còn định để hắn dẫn ta đi tìm người.” Nói rồi quay sang nói với lão lục: “Ngươi là người của hội Điệp Vũ, không biết những cô gái bị hội Điệp Vũ bắt thường bị nhốt ở đâu?”
Lão lục liền nói: “Xin lỗi sếp, tôi chỉ là một tên lính quèn, không biết những chuyện này, nhưng hội Điệp Vũ bắt được người thường nhốt ở khu Nam, có lẽ người bị nhốt ở bên đó?”
“Khu nam?” Đường Long lập lại câu nói, nhưng không có ý định đi ra ngoài.
Ai Nhĩ và lão lục đều căng thẳng nhìn Đường Long, lời nói của mình đâu có sơ hở nào, sao Đường Long chưa rời khỏi đây? Làm ơi đi nhanh đi, nếu không làm sao lấy được tài sản của hội Điệp Vũ!
Đường Long cảm thấy hai tên này có gì đó là lạ, đâu lại không đi, đi vào mật thất làm gì? Lúc ánh mắt của Đường Long hướng về phía cánh cửa kim loại lớn, từ ống chân phải móc ra một ống kim loại dài 20cm, hai tay nắm chặt ống kim loại vặn một cái, một tia laser cố định màu xanh dài 1 m xuất hiện.
Ai Nhĩ nhìn thấy Đường Long móc ra kiếm laser biết được là tiền bạc đã bay mất, đành thở dài chỉ vào cửa kim loại nói: “Thưa ngài Đường Long, đây là kho vàng của hội Điệp Vũ, ngài như vậy sẽ không mở ra được đâu, phải phá giải mật mã máy tính mới được.” Nói xong liền chỉ vào cái máy tính nhỏ trong tay lão lục.
Đường Long không tin, không thèm để ý đến lời nói của Ai Nhĩ, vung kiếm chém mạnh một nhát vào khe cửa, tiếp đó kéo mạnh khóa cửa.
Tiếng răng rắc, cánh cửa kim loại lớn mở ra một cách dễ dàng như vậy.
Ai Nhĩ và lão lục sũng người trừng mắt nhìn cánh của kim loại dần dần mở ra, trong lòng Ai Nhĩ thầm than: “Không ngờ đồ của hội Điệp Vũ lại dổm đến thế.”
Lão lục thì tức giận thầm mắng: “Mẹ nó! Đơn giản như thế đã mở ra được, còn nói cái gì 167 tầng mật mã bảo vệ, toàn là lừa người! Hại ta đợi lâu như thế chuẩn bị nhiều như thế, sớm biết như vậy, ta đã dọn sạch cái kho vàng này rồi!” Lão lục vàng nghĩ càng tức, đập nát cái máy tính nhỏ trong lòng bàn tay.
Sau khi cánh của lớn mở ra, ánh sáng xanh chói mắt đã phản chiếu sáng khắp thông đạo.
Bọn người của Đường Long toàn thân mặc giáp không bị ánh sáng xanh làm cho chói mắt, sau khi nhìn rõ đồ trong cánh cửa, toàn bộ đều sững sờ.
Trong không gian sâu 100m, rộng 200m, cao 50m phía trong cửa lớn kia, chất đầy những vật có hình dài phát ra ánh xanh lấp lánh.
So với căn phòng rộng lớn này, bọn người Đường Long giống như kiến vậy.
Nhìn những thỏi vàng xanh mỗi thỏi dài 10cm, dày 1cm kia, ngay cả thằng ngốc cũng biết tên của những thứ này – thỏi vàng xanh!
Đường Long nhìn trước mắt có nhiều vàng xanh như thế, liền đổi hệ thống liên lạc nói lên màn hình: “Chi ơi, chị đang ở đâu?”
Giọng nói của Đường Long vừa dứt, Tinh Linh số 2 tóc đen liền xuất hiện cười nói: “Chị từ nãy giờ vẫn ở bên cạnh Đường Long, Đường Long cần chị giúp gì sao?”
Đường Long ánh mắt hơi bất ngờ liền nhìn đống vàng xanh kia, nói với Tinh Linh số 2: “Chị, số vàng xanh này đổi được bao nhiêu tiền Liên Bang?”
Tinh Linh số 2 dựa vào chức năng của máy tính, scan một lượt đống vàng này rồi nói: “Ở đây có tổng cộng 8213 thỏi vàng xanh 9999, mỗi thỏi nặng 200g, tổng cộng nặng 1999964600 g, giá vàng xanh hiện giờ của Liên Bang là một g 512 đồng, tổng cộng trị giá 1.023.981.875.200 tiền Liên Bang, nghĩa là hơn 1 ngàn tỷ, em thật có nhiều tiền.” Tinh Linh số 2 vui mừng nói.
Đường Long bĩu môi nói: “Em còn cho rằng có bao nhiêu, không ngờ chỉ có hơn 1 ngàn tỷ. À đúng rồi, em còn nhớ lúc trước khi gia nhập quân đội, giá vàng xanh chỉ mới có hơn hai trăm thôi? Tăng lên 500 hơn hồi nào vậy?”
Vốn 1 ngàn tỷ thì chính là 1 triệu (âm hán việt), nhưng Đường Long thích dùng 1 ngàn tỷ để nói, cảm giác như vậy nhiều hơn dùng triệu.
“Không có cách nào khách, thời gian này trong ngoài Liên Bang không ổn định, cho nên tỷ giá hối đoái của vàng xanh và tiền Liên Bang mới không ngưng tăng cao. Ây da, vừa mới nói xong, giác vàng lại tăng nữa rồi, bây giờ 1 g là 513 đồng rồi.”
Ai Nhĩ nhìn Đường Long bất động, cho rằng Đường Long đã bị số vàng xanh trước mắt làm cho mê hoặc, ông ta đương nhiên là nghĩ như vậy, bởi vì ông ta cũng bị mê hoặc.
Nhưng nhìn thấy Đường Long không hề để ý gì đến số vàng xanh kia, ngược lại lại trong đống vàng xanh đó lật tìm lung tung, bất giác cảm thấy kỳ lạ, cho đến sau khi nhìn thấy Đường Long mở cái hòm bằng da to vừa tìm thấy, lúc nhìn thấy thứ ở trong chiếc hòm da, ông ta mới tỉnh ngộ gật đầu nói: “Có phẩm vị, chiếc hộp đá bạch kim đó có giá trị cao hơn đống vàng xanh này.”
Nhưng sau khi nhìn thấy Đường Long lật nắp hộp lên, liền quẳng cái hộp ra một bên, bất giác cảm thấy kỳ lạ, Đường Long rốt cuộc là đang tìm gì vậy? Lẽ nào hắn …
Quả nhiên suy nghĩ của Ai Nhĩ là chính xác, Đường Long lại lần nữa tìm được một cái hộp, trong hộp toàn là thẻ từ và một đống giấy đặc chế.
Nhìn thấy Đường Long cầm thẻ từ, tim của Ai Nhĩ căng thẳng đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra từ cổ họng, nhưng nhìn thấy Đường Long quẳng những thẻ từ đi, chỉ quan tâm để những tờ giấy kia, liền lập tức ổn định lại, đồng thời bắt đầu suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể chuyển sự chú ý của Đường Long để đoạt lại những thẻ từ kia.
Đúng vào lúc mọi người đều đang suy nghĩ lung tung, một trận cười lớn đột nhiên vang lên ở đây: “Ha ha, hội Điệp Vũ có nhiều tiền thật,các người xem, những chứng khoán có giá trị không ghi tên này mỗi tờ trị giá cả chục tỷ. Cái đống ở đây ít nhấ cũng ngàn tờ, có nghĩa là ở đây ít nhất cũng là vạn tỷ … Ơ, là vạn tỷ hơn! Ha ha, kiếm tiền là dễ như vậy, các vị tôi không nói sai chứ?” Đường Long quay đầu lại nói với mọi người.
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều giật mình, người của đại đội SK 23 thân mặc áo giáp nên nhìn không ra. Nhưng từ trên khuôn mặt của hai người khác có thể nhìn ra sự kinh ngạc này là như thế nào: hai mắt của Ai Nhĩ lòi ra, cằm gần như rơi xuống dưới đất, ngây người. Hắn mặc dù biết hội Điệp Vũ có rất nhiều tiền, nhưng không ngờ lại nhiều đến thế!
Lúc này Tinh Linh số 2 mới xen vào nói: “Đường Long muốn có những chứng khoán này? Chị có thể giúp Đường Long biến những chứng khoán này thành của Đường Long.” Cô ấy là vì nhìn thấy biểu hiện ban đầu của Đường Long muốn có những chứng khoán này mới chủ động nói muốn giúp Đường Long.
“Uhm, làm sao biến được? chứng khoán không ghi tên không đủ để người có nó đổi thành tiền sao?” Đường Long có chút không hiểu hỏi.
“Đường Long ngốc ạ, chứng khoán có giá trị cực lớn này mặc dù không có ghi tên, nhưng có số hiệu ẩn, người nào mua đều ghi nhớ rõ trong máy tính, không giống như Đường Long tưởng bất kỳ người nào cũng có thể lấy để đổi tiền được. Đường Long chỉ cần chị quét qua số hiệu của các chứng khoán này, sau này những chứng khoán không ghi tên này là của Đường Long.” Tinh Linh số 2 cười nói.
Bị tiền bạc mê hoặc, Đường Long không thèm suy nghĩ liền bắt đầu lật từng trang chứng khoán để Tinh Linh số 2 quét.
Nhìn dáng vẻ của Đường Long, một tiểu đội trưởng phân đôi có chút lo lắng nhắc nhở nói: “Thưa sếp, bọn người Lý Lệ Văn …”
Đường Long nghe thấy lời này liền giật mình, động tác lật từng trang chứng khoán dừng lại.
Đường Long ngạc nhiên nhìn Tinh Linh số 2, kinh ngạc nói: “Chị biết tông tích của bọn họ?”
“Chị đương nhiên biết rồi, sao? Cần chị nói cho Đường Long biết không? Tinh Linh số 2 thò ngón tay chỉ vào trán của Đường Long nói.
Tinh Linh số hai thầm tự đắc, sau khi mình biết sự tồn tại của Đường Long, đã bắt đầu quan tâm đến mọi thứ của Đường Long, khi biết được thuộc hạ của Đường Long bị bắt cóc, đương nhiên là lập tức đi điều tra tìm hiểu.
Trong cái thế giới dựa dẫm quá nhiều vào máy tính, không có chuyện gì mà máy tính chủ thống trị mọi thứ như Tinh Linh không biết.
“Muốn! muốn! Nhanh nói cho em biết đi!” Đường Long lo lắng hét lên, hắn thầm mắng mình thật ngu ngôc, chị gái máy tính, không gì không biết, sao mình không nghĩ ra tìm chị giúp?
Tinh Linh số 2 giả bộ đáng thương nói: “Nhưng Đường Long không phải đã nói cuộc đời giống như trò chơi, có lên có xuống mới thú vị sao? Sao bây giờ lại nhờ chị giúp? Kỳ thực sau khi bạn của Đường Long bị bắt cóc, chị đã biết ngay thời gian đầu tiên, nhưng chị không dám nói Đường Long, chị sợ Đường Long lại giống như ngày trước ghét chị.”
Đường Long nghe thấy lời này cảm thấy mình có chút chóng mặt, thằng ngốc cũng biết chị đang kiếm cớ trả thù.
Lời của Tinh Linh số 2 khiến Đường Long không còn gì để nói, không sai, mình là vì không muốn dựa dẫm công cụ gian lận để trải nghiệm cuộc đời, nhưng lúc đối diện với chuyện người thân bên cạnh mình bị thương, thì mình lại rất hi vọng có thể sử dụng công cụ gian lận này.
Bất kỳ người nào nghe thấy có cô gái bị con buôn bán vô hộp đêm, đều có thể tưởng tượng ra những cô gái này sẽ chịu sự ô nhục như thế nào, Đường Long đương nhiên cũng nghĩ như vây.
Cho nên Đường Long vừa nghĩ đến vận mệnh bi thảm của những thuộc hạ của mình, trong lòng liền đau nhói, nếu như chị gái máy tính sớm nói chuyện này với mình, bọn người Lý Lệ Văn chắc chắn được cứu trong thời gian sớm nhất, nhưng ai biểu ngày trước mình vì chuyện này mà trách mắng chị gái máy tính, có thể nói chính mình khiến bọn người Lý Lệ Văn chịu khổ.
Tại sao mình lại giữ những quy tắc kia cơ chứ, đời người hoàn toàn không phải là trò chơi, chị gái máy tính càng không phải là công cụ gian lận, lẽ nào sau khi những người bạn của mình chịu khổ mình mới ý thức được điều này sao?
Nghĩ đến đây, Đường Long liền quỳ xuống đất nói với Tinh Linh số 2: “Xin lỗi chị, xin chị tha lỗi cho em ngày trước tự cho là mình đúng, em biết đời người không phải là trò chơi, mà là một cuộc chiến đấu gian khổ, em mặc dù có thể chịu đựng gian khổ, nhưng em không muốn những người bạn của em chịu khổ. Chị ơi, em xin chị nói cho em biết bạn của em đang ở đâu …?
Tinh Linh số 2 nhìn thấy dáng vẻ Đường Long đau khổ chảy nước mắt, mặc dù cảm thấy chương trình của mình có chút hỗn loạn, nhưng cô ấy không để ý đến, mà tiếp tục nói theo chương trình hồi nãy mình đã cài đặt: “Đừng khóc, đừng khóc, ngoan nào, chị sẽ nói cho Đường Long biết, nhưng chị muốn Đường Long phải đồng ý với chị một điều kiện.”
Đường Long nghe thấy lời này, khuôn mặt vui vẻ ngẩng đầu lên, vội nói: “Em đồng ý, 1 vạn điều kiện em cũng đồng ý, chỉ cần chị nói cho em biết.”
Tinh Linh số 2 nhign thấy dáng vẻ của Đường Long, bất giác thò tay lau những giọt nước mắt trên gương mặt của Đường Long, đương nhiên bọn họ không thể tiếp xúc với nhau.
Tinh Linh số 2 cảm giác được chuyện này, bất giác thở dài nói: “Chị muốn Đường Long đồng ý, sau này làm chuyện gì cũng phải nói với chị, không được suy nghĩ cuộc đời như một trò chơi, bất luận chuyện gì, chỉ cần Đường Long mở miệng, chị đều sẽ giúp Đường Long .”
Đường Long bất giác ngẩn người, hắn còn cho rằng muốn đồng ý chuyện gì chứ, thì ta chỉ đơn giản vậy thôi sao, xem ra chị giá máy tính vẫn rất thương mình, Đường Long đương nhiên là vui vẻ gật đầu đồng ý.
Nhìn thấy Đường Long đồng ý, Tinh Linh số 2 liền vui như hoa, “Tinh Linh thật lợi hại, Tinh Linh khiến Đường Long bắt đầu dựa vào Tinh Linh, Tinh Linh có bản lãnh hơn chị!”
Thì ra hồi nãy cô ấy đột nhiên nhớ đến chuyện làm gì khiến người yêu dựa dẫm vào mình viết trong sách, như thế mới có thể có được trái tim của người yêu, do đó mới nhân cơ hội chuyện của Lý Lệ Văn khiến Đường Long bắt đầu dựa dẫm vào mình.
.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện