[Dịch] Tiểu Binh Truyền Kỳ
Chương 106 : Ô LAN THANH GIÁO
.
Nhìn thấy chiến hạm Đường gia đột nhiên tăng tốc tiến về phía mình, Đường Long đương nhiên biết được bọn họ muốn làm gì, khóe miệng lạnh lùng cười, vẫy tay ra lệnh “Bắn!”
Kỳ hạm Thiên Thạch của Đường Long hoàn toàn không theo lệnh của Đường Long bắn, ngược lại tập trung tất cả năng lượng vào màng bảo hộ, đồng thời bắt đầu lui về sau một cách chậm chạp. Mặc dù tàu Thiên Thạch không bắn, nhưng 92 chiếc chiến hạm của Đường Long ẩn nấp trong tầng khí quyển sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi nghe thấy lệnh của Đường Long lập tức ấn nút bắn. Mấy chục ngàn chùm laser, cứ như vậy bắn ra ngoài tầng khí quyển.
Chiến hạm Đương gia đang xông đến, còn chưa kịp có phản ứng lại thì đã bị mấy chục ngàn chùm laser bắn bất ngờ khiến cho đầu óc quay cuồng. Chỉ trong nháy mắt, 20 chiếc chiến hạm cứ như thế bị khí hóa. Chiến hạm X trong chốc lát bị khí hóa, là do công lao của 20 chiếc chiến hạm phòng ngự tổ ong tập trung tấn công, những chiếc khác là công lao của những chiến hạm khác.
Đường Nạp Văn khá may mắn, chiếc chiến hạm phía trước đã che chắn cho chiến hạm của ông ta. Mặc dù không có chùm laser nào bẳn trúng kỳ hạm của Đường Nạp Văn, nhưng cũng đã khiến cho Đường Nạp Văn sợ hãi ngu người ra đó. Ông ta không hiểu hành tinh Trung Châu lúc nao có được hỏa pháo phòng không lợi hại như thế, nhưng khi ông ta nhìn thấy chiến hạm phòng ngự tổ ong mà ông ta có ấn tượng sâu sắc kia chầm chậm đi ra khỏi tầng khí quyển, ông ta liền hiểu được là vì sao. Đương nhiên, ông ta chỉ cho rằng Đường Long đầu hàng Khải Tát gia, đưa chiến hạm của Khải Tát gia về đây.
“…Rút lui…rút lui!” Đường Nạp Văn ngu người ở đó đột nhiên ra sức hét lớn, bởi vì ông ta không những nhìn thấy 20 chiếc chiến hạm phòng ngự tổ ong, cũng đã nhìn thấy 22 chiếc chiến hạm X của Đường Long và 50 chiếc chiến hạm cao cấp của Khải Tát gia. Đường Nạp Văn cuối cùng biết được mình lúc phái Đường Long đi tấn công hành tinh Hồng Sư thì đã bị Đường Long bán đứng, nếu không làm sao có thể giải thích những chiếc chiến hạm của Khải Tát gia đóng quân ở hành tinh Hông Sư, hoàn hảo không bị tổn thất gì xuất hiện ở hành tinh Trung Châu?
Phó quan của Đường Nạp Văn cẩn thận hỏi: “Chủ công, chúng ta rút lui về đâu?”
“Hành tinh Ô Lan, hành tinh Âu Đức đâu cũng được, nhanh! Nhanh tiến hành bước nhảy không gian!” Hai mắt Đường Nạp Văn đỏ lên hét lớn.
Phó quan bị dáng vẻ hung dữ của Đường Nạp Văn dọa sợ, không dám nói nhiều lập tức tuân lệnh chấp hành mệnh lệnh.
Nhìn thấy Đường Nạp Văn bỏ chạy, Đương Long đáng tiếc lắc đầu. Không lâu trước đây Ái Nhĩ Hi đã đề nghị mình nên sau khi nghênh đón Đường Nạp Văn vào hành tinh Trung Châu rồi bắt hắn, như thế không những không cho hắn cơ hội bỏ chạy, mà còn có thể chiếm được 44 chiếc chiến hạm X. Nhưng nếu như Đường Nạp Văn sau khi đi vào hành tinh phát hiện tình hình không ổn, ra sức phản kháng gây ra thương vong cho dân chúng mặt đất, thì mình lại không muốn nhìn thấy. Hài, không còn cách nào khác, chạy thì chạy, dù gì ông ta một người không có căn cứ địa, không có chiến hạm, không có tiền sẽ không tạo ra cơn sóng lớn nào.
Những chiến hạm Đường gia còn sót lại hoảng sợ nhìn thấy gia chủ bỏ chạy, cũng muốn bỏ chạy theo. Nhưng đáng tiếc những chiếc chiến hạm này đã bị chiến hạm X và chiến hạm cao cấp bao vây,ngay ở phía trước còn có 20 chiếc chiến hạm phòng ngự tổ ong giống như hổ đói rình mồi canh mình. Bọn họ không có cách tiến hành bước nhảy không gian, cũng không có cách nào bỏ chạy, chỉ đành phát tín hiệu đầu hàng.
Lúc này, trên kỳ hạm của Đường Trọng Phổ ở phía xa nhìn thấy được cảnh này, phó quan của Đường Trọng Phổ hốt hoảng hỏi Đường Trọng Phổ: “Chủ công, chúng ta phải làm sao?”
Đường Trọng Phổ thở dài nói: “Còn có thể làm gì? Người nhà của chúng ta đều ở trên hành tinh Trung Châu, đầu hàng thôi.”
“Vâng.” Phó quan sắc mặt vui vẻ lập tức chấp hành mệnh lệnh. Nghe thấy chủ công của mình đầu hàng, binh lính trên chiến hạm đều thở phào. Dù gì người nhà của mình đều ở hành tinh Trung Châu, nếu như phản kháng rất có thể sẽ liên lụy đến người nhà.
Đường Trọng Phổ ngồi trên ghế chỉ huy, yên lặng nhìn thấy trên màn hình chiến hạm của Đường Long càng ngày càng lớn dần, trong lòng sôi sục nghĩ: “Không thể ngờ, mặc dù sớm biết Đường Long sẽ tạo phản, nhưng không ngờ rằng hắn sẽ tạo phản sớm như thế. Rốt cuộc thì hắn làm thế nào thu phục được chiến hạm của Khải Tát gia? Hắn không phải là đã đầu hàng Khải Tát gia đấy chứ? Giám đốc Trần Kháng không phải là đã từng nói tên nhóc Đường Long này tuyệt đối không muốn ở làm thuộc hạ dưới trướng người khác? Thật không hiểu nổi.” Nghĩ đến đây Đường Trọng Phổ bất giác lắc đầu.
Tiếp đó, Đường Trọng Phổ nghĩ ra cái gì, cười một mình tiếp tục nghĩ: “Giám đốc Trần Kháng muốn ta nhận hắn làm cháu nuôi, Ha ha, người ta bây giờ có binh có quyền còn cần ta nhận hắn làm gì? Hừ hừ, may mà phu nhân con cái đều có được hộ tịch của Hợp chủng quốc Vũ Lai, hãy đi dến biệt thư kia ở vùng phụ cận hành tinh Vũ Lai. Nếu như còn ở lại trên hành tinh Trung Châu, không biết được cái tên Đường Long kia sẽ giở thủ đoạn gì ra với mình. Kỳ thực mình bây giờ có thể đi đến nước Vũ Lai, hành tinh Trung Châu đã không còn gì để cho mình lưu luyến. Nhưng vì không muốn để cho tổ chức nói là mình vẫn chưa hoàn thành nhiệm, vẫn là tìm cơ hội nhận Đường Long làm cháu nuôi, xong việc rồi rời đi.”
“Uhm? Ngoài cái lão già Đường Trọng Phổ này ra, những gia lão khác đều chết hết? Vậy phó gia chủ Đường Nạp Vũ đâu? Cũng chết trận ư? Đường Long có chút ngạc nhiên hỏi, hắn hoàn toàn không nhìn thấy kỳ hạm của phó gia chủ.
“Trên máy quay chiến đấu không có ghi lại việc kỳ hạm của Đường Nạp Vũ bị phá hủy, hỏi thăm những binh sĩ đầu hàng kia và xem lại trên máy tính, cũng không phát hiện ghi chép chiến hạm của Đường Nạp Vũ bị phá hủy ở trên hành tinh Hồng Sư. Theo phân tích, có thể Đường Nạp Vũ lúc mới bắt đầu chiến đấu đã nhân cơ hội bỏ trốn.” Lính tình báo trên kỳ hạm Đường Long báo cáo.
“Uhm, nếu như đã bỏ chạy thì thôi.” Đường Long gật đầu nói, sau khi lính tình báo lui ra, liền phát lệnh cho của Sa Lệ và Khiết Ti: “Những nhiệm vụ như thu nhận binh lính đầu hàng, sửa chữa chiến hạm hư hỏng, thu hồi máy ngăn cản tín hiệu … giao cho các người, ta xuống mặt đất kiểm tra.”
“Vâng.” Sa Lệ và Khiết Ti cúi chào đáp, đối với nhiệm vụ Đường Long giao, bọn họ khoảng thời gian này làm rất nhiều, hoàn toàn không có gì khó cả.
Trên một hành tinh nào đó của lãnh địa Vạn La liên bang, trong phòng làm việc của Chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty lớn.
Trần Kháng đứng trước bàn làm việc sang trọng có để chữ chủ tịch hội đồng quản trị, đang nói chuyện thông qua màn hình lập thể với tổng giám đốc người mặc đồ vest màu trắng, đeo cặp kính vàng: “Tổng giám đốc, Đường Long không muốn giao kinh tế và trang bị vũ khí cho thuộc hạ quản lý.”
“Ồ? Ngươi có nói về những thuận lợi cho hắn nghe không?” Tổng giám đốc chau mày, giọng nghe có vẻ trách móc hỏi
Trần Kháng khuôn mặt buồn bã nói: “Đều đã nói ra hết những lợi ích cho hắn nghe, hắn chính là không đồng ý. Thậm chí khi thuộc hạ uy hiếp hắn khong bán vũ khí cho hắn, lại lại hung dữ nói: nếu như thuộc hạ dám làm như vậy sẽ tiêu diệt thuộc hạ và công ty.” Nói đến đây Trần Kháng phát hiện sắc mặt của Tổng giám đốc thay đổi, hoảng sợ vội nói tiếp: “Nghe Đường Long nói như thế, thuộc hạ đương nhiên lập tức cười biểu thị như là đang đùa giỡn, đồng đồng ý tặng cho hắn 10 chiến hạm X và 20 chiếc tàu vận chuyển với đầy đủ thiết bị vật tư xem như là để tạ lỗi, hăn vừa nghe liền nói hắn cũng nói đùa thôi.”
Sắc mặt của tổng giám đốc giãn ra, ông ta gạt đầu nói: “Ngươi nhỡ lấy, sau này muốn làm gì cũng phải mềm dẻo. Cái tên Đường Long này thích ngọt chứ không thích cứng, ngươi cần phải dùng dây thừng nhẹ nhàng cột chặt hắn.
Trần Kháng lắp bắp gật đầu cười: “Thuộc hạ hiểu.” Nói xong Trần Kháng lại hỏi một cách cẩn thận: “Tổng giám đốc, thuộc hạ nên làm sao mới có thể khống chế được kinh tế và trang bị vũ khí của Đường Long đây?”
Tổng giám đốc cười lạnh hừ một tiếng nói: “Hừ, rất đơn giản, âm thầm bảo những thương nhân kia không được giao dịch với Đường Long, rồi phái người ám sát những kiến trúc sư, nhà khoa học thuộc hạ của Đường Long, để cho hàng hóa của hắn bán không được, có công trình nhưng không có kiến trúc sư. Đến lúc kinh tế suy thoái, công xưởng đóng cửa, để xem hắn có cầu xin ngươi tiếp quản kinh tế và trang bị vũ trang hay không.”
Lúc tổng giám đốc còn đang định nói gì, máy nhắn tin của Trần Kháng vang lên, Trần Kháng nhìn tin nhắn một lát, sắc mặt thay đổi, cả khuôn mặt có vẻ vô cùng ngạc nhiên, khiến cho tổng giám đốc hiếu kỳ lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì?”
Trần Kháng tỉnh người nuốt nước miếng, nói với giọng không dám tin: “Tổng giam đốc, Đường Long chiếm được hành tinh Trung Châu rồi. Đường gia ngoài vị gia chủ Đường Nạp Văn này ra, thì những người khác, không phải đầu hàng Đường Long thì cũng chết trận hoặc mất tích, Đường gai tiêu rồi.”
Tổng giám đốc chau mày, mắt lộ vẻ ngạc nhiên nói: “Nhanh như thế đã chiếm được hành tinh Trung Châu? Lần trước không phải nói hắn chỉ có 23 chiếc chiến hạm X thôi sao? Lẽ nào hắn chỉ bằng 23 chiến hạm X thì đã chiếm lĩnh được hành tinh Trung Châu có được mấy trăm chiếc chiến hạm?”
Trần Kháng nghe thấy liền nhìn máy liên lạc, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Mười mấy ngày trước, hắn được Đường Nạp Văn ra lệnh đi tấn công hành tinh Hồng Sư của Khải Tát gia, đã bắt được 70 chiếc chiến hạm làm tù binh. Trong đó có 20 chiếc chiến hạm phòng ngư tổ ong, chính là chiếc chiến hạm lần trước thuộc hạ đã nhắc đến với ngài kia.”
“Bắt được chiến hạm” Tổng giám đốc vừa điều tra ra tin tức tình báo của Khải Tát gia nghe thấy liền cười nói: “Đường Long thật lợi hại, từ trước đến giờ chưa nghe nói bên có chiến hạm ít hơn, lại có thể bắt được nhiều chiến hạm của bên kia như thế, được, tiếp tục nói.” Nói xong liền kiểm tra tin tình báo của Khải Tát gia. Tổng giám đốc hoàn toàn không nhớ tư liệu của Khải Tát gia, nếu không phải vì Khải Tát gia là kẻ địch của Đường gia nơi mà Đường Long đang ở, ông ta hoàn toàn không có hứng thú biết được tình hình của thế lực nhỏ xíu như thế.
Trần Kháng sau khi lần nữa nhìn vào máy liên lạc liền tiếp tục nói: “Đường Long ở lại hành tinh Hồng Sư khoảng 10 ngày, sau khi đã vận chuyển những thứ có thể mang đi như vật tư, công xưởng có thể gỡ bỏ, những nhân tài và người nhà của những binh lính đầu hàng kia, mới báo với Đường Nạp Văn là đã chiếm được hành tinh Hồng Sư. Hắn rất đáng ghét, trước mặt Đường Nạp Văn cố ý biểu thị mình chỉ còn 7 chiếc chiến hạm, không thể phòng thủ hành tinh Hồng Sư, cần Đường gia tăng viện. Sau khi Đường gia điều động binh mã đến chi viện, lại cố ý để người của hành tinh Hồng Sư cầu cứu hành tinh Khải Tát. Khi hai phe Đường gia và Khải Tát gia bắt đầu khai chiến, Đường Long đã dẫn binh chiếm lĩnh hành tinh Trung Châu.”
“Tiếp đó chính là Đường gia tổn thất nghiêm trọng trở về Trung Châu, nhưng lại bị Đường Long chờ đợi đã lâu tiêu diệt, có phải là như thế không? Tổng giám đốc hỏi xen vào.
“Vâng đúng ạ, Tổng giám đốc anh minh.” Trần Kháng nịnh bợ nói.
“Uhm, theo tin tức tình báo Đường Long sẽ không nghĩ ra được âm mưu quỷ kế này đâu, hắn lúc còn ở Vạn La liên bang cảm giác mang đến cho người khác chỉ là một người bình thường ăn nói ngay thẳng. Kế hoạch này là do người khác nghĩ dùm hắn? Hay là Đường Long đã thay đổi cách nghĩ của mình?” Tổng giám đốc hiếu kỳ hỏi.
Trần Kháng cười nói: “Có lẽ là do những thuộc hạ Đường Long dẫn ra từ Vạn La liên bang nghĩ giúp hắn, mặc dù Đường Long hắn rất muốn thể hiện mình là nhà âm mưu rất có tài hoa, nhưng những biểu hiện ngốc nghếch kia của hắn vừa nhìn thì biết được liền. Cho nên hắn không có thay đổi, vẫn là loại người ngay thẳng kia.
“Những thuộc hạ hắn mang theo từ liên bang Vạn La kia toàn bộ đều là kỹ nữ, làm sao có những bản lãnh đó được.” Tổng giám đốc lắc đầu không tin nói.
“Bọn họ không phải là kỹ nữ bình thường.” Trần Kháng sắc mặt trầm trọng nói: “Thuộc hạ từng dò hỏi những quân nhân đã từng ở qua đại đội SK23, đồng thời không bị giết chết. Phát hiện những kỹ nữ kia lúc phục vụ khác, đều hỏi thăm khách hành các loại vấn đề, hơn nữa còn còn yêu cầu những khách hàng có quyền thế các loại tư liệu dạy học các loại. Những lúc bọn họ không tiếp khách, không phải là tiến hành huấn luyện quân sự thì là tiến hành học văn hóa, cho nên kiến thức tài hoa của bọn họ không kém những người được tốt nghiệp từ học viện chuyên nghiệp.”
“Ồ, nói như vậy những kỹ nữ này đề là nhân tài rồi?” Tổng giám đốc vẫn lộ vẻ không dám tin.
“Vâng, thuộc hạ đã từng gặp qua bọn họ. Nếu như không biết căn cơ nguồn gốc của bọn họ, hoàn toàn không thể nhìn ra bọn họ từng là kỹ nữ. Cảm giác mà bọn họ mang đến cho người khác là một thiên kim tiểu thư học vấn phong phú, xuất thân cao quý! Hơn nữ công việc mà bọn họ đảm nhận, đều làm rất tốt.” Trần Kháng nói một cách chắc chắn.
Nhìn thấy sắc mặt của Trần Kháng, tổng giám đốc cũng khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc. Ông ta gật đầu nói: “Chả trách, đại đội SK23 là quân kỹ có đẳng cấp cao nhất trong quân đội liên bang Vạn La. Phát hiện người phụ nữ mà mình hưởng thụ là một tiểu thư cao quý, tin rằng những quân quan kia chắc chắn sẽ vì lấy lòng họ mà bất chấp tất cả. Đúng rồi, nói ta nghe những nhân vật quan trọng trong đám thuộc hạ của Đường Long là những ai.”
Trần Kháng ấn vài cái nút trên máy tính làm việc, sau khi chuyển tư liệu cho tổng giám đốc nói: “Do tin tức tình báo không đủ, chúng ta chỉ có thể thu thập được một số tin tức tình báo khá rõ ràng, nhân vật quan trọng trong số bọn họ có 6 người: người thứ nhất là đại tỷ của đại đội, phó quan của Đường Long kiêm quan tài chính lãnh địa Đường Long – Ưu Na, là một nhân vật quản gia điển hình, đồng thời cũng là người tinh thông tài chính, tính tình ôn nhu, rộng lượng, hiểu chuyện. Người thứ hai tên là Sa Lệ, sĩ quan chỉ huy quân đội lãnh địa Đường Long, tình tình không thích nói chuyện, trầm mặc ít lời, rất giỏi trong việc quản lý quân đội. Người thứ ba tên là Khiết Ti, sĩ quan chỉ huy quân đội thứ hai của quân đội Đường Long, tình tình điềm đạm, là cao thủ về phương diện giáp đấu. Người thứ tư tên là Ái Nhĩ Hi, phụ trách xây dựng lãnh địa Đường Long, tính tình nóng nảy hiếu động, thích chơi những vũ khí có uy lực mạnh, lúc phá vỡ những công trình kiến trúc đều dùng thuốc nổ. Người thứ năm tên là Lệ Vũ, phụ trách nhân sự, hành chính lãnh địa của Đường Long, tính tình dịu dàng, rất giỏi trong việc xử lý những việc như chính vụ, văn thư, nhân sự. Người thứ sau tên là Lăng Lệ, phụ trách tình báo và quy hoạch lãnh địa Đường Long, người này tính tình lạnh lùng, cả ngày vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lúc xử lý sự vụ thì vô cùng anh minh, đồng thời cũng người ít xuất hiện nhất trong số những nhân vật quan trọng.”
Nhìn thấy hình ảnh của 6 vị mỹ nữ, Tổng giám đốc thở dài nói: “Hài, đều là những nhân vật tài sắc vẹn toàn, hoàn toàn không thể nhìn ra bọn họ từng là kỹ nữ. Trần Kháng có thể thu mua bọn họ về đây có được không?”
Trần Kháng lắc đầu nói: “Cái này khả năng không lớn, bọn họ đều do Đường Long cứu ra, hơn nữa suốt ngày ở bên cạnh Đường Long, có tình cảm rất sâu đậm với Đường Long. Lúc Đường Long ở Đường gia, người của Đường gia cũng không ít lần mua chuộc bọn họ, nhưng đều thất bại.”
Tổng giám đốc chau mày nói: “Uhm, đây chính là vấn đề, lúc thế lực của Đường Long càng ngày càng lớn, chúng ta sẽ càng khó thu thập tin tình báo. Nếu như có thể phát triển mật thám của chúng ta trong đại đội SK23, chúng ta sẽ có thể biết được tất tần tật về Đường Long, đến lúc cần tiêu diệt hắn, chúng ta sẽ có thể tiết kiệm được một chút sức lực.”
Trần Kháng sau khi suy nghĩ liền nói: “Những nhân vật quan trọng kia chúng ta không thể mua chuộc được, bởi vì bọn họ cả ngày đều ở cùng với Đường Long, cảm tình sâu đậm. Nhưng những nữ binh vòng ngoài kia, nếu như dùng một ít thời gian có thể sẽ mua chuộc được bọn họ,chỉ sợ là bọn họ không thể tiếp xúc được với những tin tức bí mật.”
Tổng giám đốc cười nói: “Không có vấn đề gì, dù gì đối với những kỹ nữ thân là thuộc hạ ruột kia, Đường Long vô cùng yên tâm. Khi thê lực của Đường Long được mở rộng, chỉ cần thuộ hạ ruột của hắn, cuối cùng cũng sẽ có ngày đi vào hạt nhân. Toàn lực mua chuộc bọn họ, cần tiền thì cho tiền, cần mỹ nữ …Ơ, cần mỹ nam thì cho mỹ nam! Chỉ cần mua chuộc được bọ họ giá nào cũng được!”
Trần Kháng lắc đầu cười khổ: ‘Tôi đã từng điều tra qua, trong thẻ ngân hàng của bọn họ đều có vài tỷ, hơn nữa chưa từng có người nào rút tiền lần nào, tiền đối với bọn họ không có tác dụng. Mỹ nam kế thì cũng được, bởi vì những con người như bọn họ rất để ý đến tình cảm. Chỉ cần khiến cho bọn họ yêu một người đàn ông, vậy thì bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện làm mọi thứ. Nhưng bọn họ đã từng tiếp xúc qua với vô số đàn ông, mỹ nam nào cũng không thể khiến bọ họ động lòng. Cho nên chúng ta chỉ có thể tìm một tên lừa đảo chuyên nghiệp, đồng thời cần tốn một khoảng thời gian mới có thể có được thành quả.”
Tổng giám đốc gật đầu nói: “Uhm, Cái này cũng đúng. Được, ngươi lập tức tìm tên lừa đảo đi tì mục tiêu, trongkhoảng ba năm nhất định phải có được lòng của một người nào đó trong đại đội SK23, tốt nhất là lòng của một nhân vật quan trọng! Thời gian của bọn học chỉ có 5 năm, bây giờ hầu như đã tốn mất một năm, Nếu trong 3 năm không nắm được tất cả tin tình báo của Đường Long, tương lai lúc tiêu diệt sẽ rất khó khăn phiền phức.”
“Vâng, thuộc hạ đợi chút xíu nữa sẽ đi tìm đối tượng. Đối với việc nắm kinh tế và vũ khí giới bị của Đường Long là bây giờ thực hiện sao?” Trần Kháng hỏi.
Tổng giám đốc nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Không sai, phải nhanh chóng tiến hành. Nếu để Đường Long vượt qua cửa ải khó khăn này lúc ban đầu, vậy thì chúng ta vĩnh viễn cũng đừng hòng khống chế được kinh tế và trang bị vũ khí của hắn.”
“Vâng, thuộc hạ sẽ làm tốt chuyện này.” Trần Kháng nói trong lòng thở dài. Ông ta không biết là chuyện gì, mặc dù sớm biết Đường Long sau khi tranh tuyển hội đồng quản trị xong sẽ bị thanh trừ. Nhưng lúc thật sự bắt đầu động thủ tính kế Đường Long, trong lòng mình lại dấy lên tình cảm không nhẫn tân như thế này. Xem ra mình vẫn chưa hoàn toàn đi vào trong tâm trạng hưởng thụ cái cảm giác khoái cảm thao túng vận mệnh con người kia.
Hành tinh Ô Lan, một hành tinh xuyên qua tầng khí quyển, có thể nhìn thấy một đóa hoa lan màu đen cực lớn trên mặt đất màu xanh lá. Đóa hoa lan màu đen này, là những thành phố do những kiến trúc hình trụ hợp thành. Trong những thành phố hoa lan đen này, có một đóa hoa lan cực lớn nằm chính giữa, có một kiến trúc lớn hình dáng hình hoa lan duy nhất trên hành tinh. Đây chính là thánh địa của Ô Lan giáo – Ô Lan thánh điện.
Giáo huy của Ô Lan giáo, đương nhiên là một đóa hoa lan màu đen. Người của Ô Lan giáo, cũng là tất cả mọi người trên hành tinh Ô Lan, đều mặc áo bào lụa màu trắng. Để phân biệt chức vị cao thấp của bọn họ, chỉ có thể xem vị trí và có bao nhiêu đóa hoa lan màu đen trên áo bào lụa của bọn họ.
Giáo chúng phụ trách sinh sản, hoa lan thêu ở ngực phải, giáo chúng phụ trách chiến đấu, hoa lan thêu ở ngực trái. Giáo sĩ trong thánh điện, hoa lan thêu ở giữa ngực. Một đóa hoa lan là cấp thấp nhất, chỉ cần thành niên thì có thể có được một đóa hoa lan, giới hạn số lượng hoa lan là 9 đóa. Nhưng giáo sĩ thánh điện so với giáo chúng cao hơn một cấp, giáo sĩ trước ngực thêu 1 đóa hoa lan bình đẳng với giáo chúng có 2 đóa hoa lan.
Nhưng, hoàn toàn không có giáo sĩ có được 9 đóa hoa lan, nghĩa là nhân vạt cao cấp nhất của Ô Lan giáo. Trên người giáo tông Ô Lan giáo, chỉ có một đóa hoa lan, một đóa hoa lan hình dạng lớn che khắp cả ngực.
Gần hành tinh Ô Lan, một chiếc chiến hạm X tàn tạ nhảy ra từ trong bước nhảy không gian. Chiến hạm Ô Lan giáo phát hiện dị thường, lập tức bay tới. Chiến hạm Ô Lan bay nhanh đến bao vây chiếc chiến hạm tàn tạ này, chiến hạm quy cách và thường quy giống nhau, nhưng thân chiến hạm có mày trắng, và hình một đóa hoa lan mày đen được sơn trên chiến hạm.
Quân nhân Ô Lan giáo nhìn thấy trên thân chiến hạm bị bao vây này, có sơn hình cự long màu xanh, lập tức biết được chiếc chiến hạm này là của Đường gia. Mặc dù bọn họ biết Đường gia và giáo tông có quan hệ tốt, nhưng bọn họ hoàn toàn không nhận được tin muốn đi qua của Đường gia, cho nên vẫn tuân theo điều lệ bao vây lại.
Sĩ quan chỉ huy của những chiến hạm này nhanh chóng nhận được tin tức, Đường Nạp Văn xuất hiện trên màn hình cũng không khách sáo trực tiếp nói: “Ta là gia chủ Đường gia Đường Nạp Văn, cầu kiến giáo chủ Ô Lan giáo.”
Sĩ quan chỉ huy nhìn thấy Đường Nạp Văn, không dám chậm trễ, lập tức truyền thỉnh cầu của Đường Nạp Văn đến thánh điện trên hành tinh Ô Lan. Dù gì người ta cũng là gia chủ Đường gia, trên phương diện ngoại giao là cùng cấp với vị giáo tông bệ hạ chí cao vô thượng kia của mình.
Rất nhanh, sĩ quan chỉ huy nhận được liên lạc từ thánh địa truyền đến. Ông ta vừa xem tin, lập tức cung kính nói với Đường Nạp Văn: “Giáo tông bệ hạ sẽ gặp ngài tại thánh điện, xin cho phép tôi hộ tống ngài.”
Đường Nạp Văn mặc dù biết nói là hộ tống kỳ thực là giám sát, nhưng không nói gì gật đầu. Dù gì thì mình cũng là đến cầu xin, không phải là lúc tỏ vẻ uy phong, hơn nữa mình cũng chẳng còn gì để tỏ vẻ uy phong cả.
Ngày trước vì để làm tốt quan hệ mượn đường thông hành, Đường Nạp Văn không ít lần tự mình đến hành tinh Ô Lan. Cho nên ông ta đối với màu sắc đen nền trắng trước mắt không lấy làm lạ, trực tiếp ngồi lên chiếc xe bay nghênh đón ở cảng vũ trụ, trực tiếp đi đến thánh điện Ô Lan.
Đường Nạp Văn đến thánh điện Ô Lan, nhìn thấy thánh điện do đá tinh anh màu đen hợp thành lấp lánh, bất giác trong lòng lầm bầm: “Thật là sa xỉ, lại lấy hắc tinh thạch đắt tiền làm vật liệu xây dựng. Nếu như để những nước nghèo kia phát hiện nơi đây sản xuất hắc tinh thạch máy chuyển hóa năng lượng vận chuyển cần phải có, e rằng sẽ xông đến một cách không sợ hãi? Nhưng cũng thật là kỳ lạ, hành tinh này của bọn họ mặc dù không giàu có, tại sao mỗi năm hạn chế chỉ bán một tấn hắc tinh thạch? Chỉ cần bán mỗi cái thánh điện này đi, bọn họ có thể trở thành hành tinh giàu nhất vũ trụ rồi!”
Máy chuyển hóa năng lượng là máy sản xuất năng lượng, bất luận cái máy này được cải tiến như thế nào, trong đó hắc tinh thạch có thể chuyển hóa bất kỳ vật chất gì thành năng lượng thì làm sao cũng không thể tìm được vật thay thế. Hơn nữa hắc tinh thạch này độ thuần càng cao, năng lượng chuyển hóa càng cao cấp. Chế tạo năng lượng cao cấp 10 ngàn độ, chỉ cần tiêu hao 10 gram hắc tinh thạch. Từ đó có thể biết được, thánh điện to lớn được làm từ hắc tinh thạch này có thể bán được bao nhiêu tiền.
Đường Nạp Văn nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng không dám nói ra. Ông ta biết rõ địa vị của thánh điện này trong lòng người dân Ô Lan, đừng nói là bán, chỉ cần ngươi dám nhổ một ngụm nước bọt vào thánh điện, chắc chắn sẽ lập tức bị người ta ăn tươi nuốt sống. Còn nhỡ lúc đại thần nước cộng hòa Ôn Đặc đến thăm, len lút gõ xuống một mảnh nhỏ. Giáo sĩ Ô Lan khuôn mặt đang tươi cười tiếp đón ông ta, lập tức lạnh lùng mổ bụng ông ta ra, đồng thời vì lý do này mà khiến cho Ôn Đặc và Ô Lan xảy ra chiến tranh. Sau sự việc này nước Ôn Đặc xin lỗi một cách thành khẩn đồng thời tiến hành sửa chữa thánh điện, hai bên mới khôi phục trở lại quan hệ ngoại giao.
Đường Nạp Văn sau khi biết được hành tinh này sản xuất hắc tinh thạch, không phải là chưa từng có ý định đánh chiếm hành tinh này, nhưng người Ô Lan cuồng tin Ô Lan giáp khiến cho ông ta chỉ dám nghĩ đến cái ý định này mà thôi. Nhưng cho dù ông ta có thể trong nháy mắt giết sạch toàn bộ người của Ô Lan, không cần lo lắng có người đến ám sát ông ta, ông ta cũng không vì thế mà động thủ.
Trên tinh hệ Vô Loạn, hành tinh chế độ tôn giáo là hành tinh khiến người ta khó mà rat ay nhất. Mười mấy năm trước từng có một thế lực gia tộc, hợp nhất một hành tinh tôn giáo mà thế lực gia tộc ông ta đánh cho tan tác. Nhưng thế lực này còn đứng chưa vững, thì đã bị thế lực tôn giáo khác liên hợp lại tiêu diệt. Những thế lực tôn giáo kia vì thế còn tuyên bố, cái gì mà cuộc chiến đấu giữa các chư thần không phải là chuyện mà phàm nhân có thể can dự vào được. Cứ như thế, từ đó không còn ai ngu ngốc mà có ý định đánh chiếm hành tinh thế lực tôn giáo.
Trên tinh hệ Vô Loạn, gia tộc, đế chế, dân chủ, tôn giáo bốn thế lực này ở tình trạng rất kỳ lạ. Thế lực chế độ gia tộc và đế chế, thế lực tôn giáo qua lại với nhau, nhưng lại không qua lại với thế lực dân chủ. Còn thê sluwcj dân chủ sẽ qua lại cùng bất kỳ thế lực nào, nhưng tuyệt đối sẽ không qua lại với thế lực đế chế gần hành tinh của mình, có nghĩa là có qua lại với những thế lực dân chủ ở xa. Nhưng cũng khong biết đế chế và chế độ dân chủ suy nghĩ như thế nào, hễ trong một tinh vực có hai thê lực dân chủ và đế chế cùng tồn tại, chiến tranh hai bên sẽ diễn ra không ngừng. Nước cộng hòa Ôn Đặc và Đế quốc Âu Đức không gần đây không có chiến tranh, đều là do chính giữa còn có Ô Lan giáo.
Thế lực đế chế và thế lực gia tộc qua lại với nhau, nhưng tuyệt không qua lại với dân chủ, thế lực tôn giáo. Đối với dân chủ giai cấp này kẻ địch không cần phải nói nhiều, bọn họ không qua lại với thế lực tôn giáo, là sợ công dân của mình sẽ tin theo tôn giáo, từ đó khiến cho quyền thống trị đế chế của mình bị lung lay. Bởi vì có rất nhiều ví dụ như vậy, thế lực tôn giáo không dựa vào vũ lực mà dựa vào tôn giáo, cướp đoạt một cách dễ dàng quyền thống trị đế quốc.
Thế lực tôn giáo đồng ý qua lại với tất cả các thế lực, có thể là vì từ đó có thể lôi kéo thêm được nhiều tín đồ, nhưng thường bị người khác từ chối.
Chính vì như thế, chuyện hành tinh Ô Lan có hắc tinh thạch ngoài nước cộng hòa Ôn Đặc ra, thì chỉ có Khải Tát gia và Đường gia biết được. Hơn lượng tiêu thụ hắc tinh thạch mỗi năm một tấn của hành tinh Ô Lan, là phái giáo chúng vủa mình đi tiêu thụ, bọn họ không cho phép bất kỳ thương nhân nào đi vào hành tinh Ô Lan. Cho nên mặc dù 3 thế lực đều rất muốn, đặc biệt là thương nhân nước cộng hòa Ôn Đặc rất muốn tiếp nhận chuyện tiêu thụ hắc tinh thạch, nhưng đều không thành công. Nhưng không biết nước Ôn Đặc dùng cách gì, lại khiến cho nước hành tinh Ô Lan ký hợp đồng với nước Ôn Đặc, khiến cho Ô Lan giáo đồng ý bán mỗi năm một tấn hắc tinh thạch cho nước cộng hòa Ôn Đặc.
Đường Nạp Văn đi vào cửa lớn, cúi chào bức hình hoa Ô Lan trên cửa lớn đại điện, ông ta biết mình làm như vậy càng có thể có được sự chiêu đãi tốt hơn. Quả nhiên, một giáo sĩ trên người có thêu 3 đóa Ô lan dẫn đường khuôn mặt vốn lạnh lùng. Lập tức nở nụ cười, đồng thời khách sáo giới thiệu với Đường Nạp Văn về kết cấu của thánh điện.
Đường Nạp Văn được chiêu đãi đi vào căn phòng khách mà trước đây ông ta đã từng được tiếp đãi, sau khi giáo sĩ kia cáo lui, Đường Nạp Văn lập tức không khách sáo ngồi trên ghế sô fa, hưởng thụ điểm tâm và trà trên bàn trà. Ngày hôm nay ông ta dường như chưa ăn gì, nhìn thấy có đồ ăn liền không thèm để ý đến lễ nghĩa phong độ gì hết.
Đường Nạp Văn đang ăn đồ ngon thầm nghĩ: “Giáo nghĩ của Ô Lan giáo cũng không tồi, không kiêng thịt, không giới hạn hôn nhân, mặc gì cũng kiêng ăn tham, kiêng dâm loạn, nhưng vẫn còn hơn những tôn giáo khác đề xướng ăn chay cấm kết hôn. Nhưng có một điều không tốt đó chính là chú trọng “thuận theo tự nhiên”, mặc dù có giới điều “người không phạm ta ta không phạm người, nhưng cái điều “thuận theo tự nhiên này” cũng đủ khiến cho bọn họ mất đi dã tâm và lòng tiến thủ. Nhưng bởi vì bọn họ có giới điều này, thế lực gần kề như chúng ta mới ít đi một kẻ địch.”
Đường Nạp Văn tiếp tục nghĩ: “Ta phải làm sao mới có thể khiến cho Ô Lan giáo xuất binh đánh Đường Long? Theo thói quen của bọn họ, Đường Long không có chọc bọn họ, bọn họ không thể tấn công Đường Long. Hoặc là ta nên nói dối? Nếu nư nói Đường Long có dã tâm thống nhất tinh hệ Vô Loạn? Như thế bọn họ bất luận là thật hay giả đều sẽ phái người đi thăm dò Đường Long, chỉ cần đến lúc đó bọn họ mất đi vài người, cho dù Đường Long nói không có chuyện này, tin rằng bọn họ cũng sẽ giận dữ tấn công Đường Long? He he, Đường Long chắc chắn sẽ không muốn bị người ta vu oan, đến lúc đó bất luận ai thắng ai bại, Đường Long đều tiêu đời. Nhưng, làm sao khiến cho bọn họ mất đi vài người? Bây giờ ta hoàn toàn không có biện pháp!” Đường Nạp Văn bắt đầu suy nghĩ.
Khi Đường Nạp Văn bắt đầu suy nghĩ nên làm sao giải quyết vấn đề này, cửa phòng khách được mở ra. Một thiếu nữ xinh đẹp trước ngực áo bào màu trắng có thêu hình hoa lan to bằng cái đầu, dáng người cao ráo, tóc đen thẳng, mặc dù miệng mỉm cười, nhưng lại cho người khác một cảm giác lãnh diễm, tuổi khoảng 17,18,19, dưới sự tháp tùng của 4 giáo sĩ có thêu 4 đóa hoa lan đi vào.
Đường Nạp Văn vừa nhìn thấy vị thiếu nữ kia liền khom người cú đầu chào một cách lịch sự: “Xin chào, thiếu tông chủ.”
Địa vị Tông chủ Ô Lan giáo hoàn toàn không phải là truyền vị huyết thống, mà là được lựa chọn ra từ trong số rất nhiều giáo sĩ và con cái của bọn họ. Lúc giáo tông 80 tuổi, sẽ tiến hành cuộc kiểm tra 5 năm đối với tất cả giáo sĩ và con cái bọn họ. Sau đó, sau năm năm lựa chọn ra người có biểu hiện giỏi nhất trên tất cả các phương diện để trở thành thiếu tông chủ. Nếu như giáo tông chưa đến 80 tuổi thì đã chết đi, hoặc là lúc bắt đầu cuộc kiểm tra thì đột nhiên chết đi, vậy thì những giáo sĩ có 9 đóa hoa lan sẽ cùng nhau tiến cử một giáo tông mới.
Cuộc kiểm tra người thừa kế giáo tông này là được tiến hành một cách bí mật, lúc có kết quả, ai cũng không biết ai được chọn. Đừng nhìn thế lực tôn giáo đều rao giảng cái gì là chúng sinh bình đẳng, kỳ thực trong những giáo sĩ quan trọng cũng giống như quý tộc của để quốc. Bởi vì con cái của bọn họ vừa chào đời thì đã có tư cách giáo sĩ, những người khác muốn trở thành giáo sĩ phải trải qua một cuộc kiểm tra nghiêm ngặt.
“Không dám, xin Đường gia chủ cứ gọi tôi là Lan Lung là được rồi.” Vị thiếu nữ xin đẹp tên là Lan Lung này cười nói.
“Ơ, vậy được, bổn công sẽ không khách sáo gọi người là đại nhân Lan Lung.” Đường Nạp Văn cũng cười nói. Một người lớn lên trong một gia tộc trọng nam khinh nữ như ông ta sớm đã không quen với việc cung kính gọi một thiếu nữ nhỏ hơn mình mấy chục tuổi.
“Giáo tông bệ hạ vừa đúng lúc đang khẩn cầu thần minh, cho nên thật xin lỗi, không thể tự mình tiếp kiến Đường gia chủ.” Lan Lung vừa ra hiệu tay biểu thị Đường Nạp Văn ngồi xuống, vừa ngồi xuống ghế sô fa đối diện dưới sự bao vây của 4 nữ giáo sĩ.
Đường Nạp Văn cúi người cười nói: “Ha ha, không sao, đại nhân Lan Lung có thể đến đây tiếp đón tôi cũng đã giữ thể diện cho bản công rồi.”
Nghe thấy lời nói của Đường Nạp Văn, Lan Lung bất giác khẽ rung áo bào lụa của mình, sau đó nói với Đường Nạp Văn: “Không biết Đường gia chủ làn này đến là …”
Đường Nạp Văn nghe đến lời này liền thở dài khuôn mặt buồn bã nói: “Hài, bổn công hiện giờ là người không có nhà để về.”
“Hả? Lẽ nào lại liên quan đến việc Đường gia chủ vừa mới đi vào hành tinh Hồng Sư chưa đến một ngày liền trở về?” Lan Lung ngạc nhiên hỏi. Mặc dù cô ấy sớm biết Đường Nạp Văn đã thất bại lớn ở hành tinh Hồng Sư, nhưng lại không biết Đường Nạp Văn tại sao không có nhà để về.
Đường Nạp Văn lắc đầu nói: “hài, một lời khó kể hết, trước khi tấn công hành tinh Hồng Sư, bổn công đã muốn đi theo Ô Lan thánh giáo.” Nói đến đây, Đường Nạp Văn lén liếc nhìn Lan Lung, phát hiện cô ta nghe thấy lới này đột nhiên hai mắt phát sáng, bất giác trong lòng thầm cười mình nhanh nhạy, trong chớp mắt lại nghĩ đến biện pháp này. Đương nhiên ông ta tiếp tục buồn bã nói: “Nhưng không ngờ chính vì lý do này, gia thần của ta lại nhân cơ hội ta bại trận liền tiếm quyền đoạt vị. Hài, bổn công hiện giờ ngoài chiếc kỳ hạm này ra, quả thật có thể coi là không người nương tựa.
“Bổn công quả thực muốn xin gia nhập Ô Lan giáo, nhưng bọn gia thần phản đối quyết liệt, bản cộng đành phải tạm ngưng. Vốn nghĩ đợi sau khi đánh thắng sẽ bàn đến chuyện nhập giáo. Nhưng ai mà ngờ. Hài …” Đường Nạp Văn đau khổ lắc đầu. Ong ta muốn nói mình muốn đi theo Ô Lan giáo, là vì ông ta biết được vị thiếu tông chủ trước mặt là một người rất có dã tâm. Cũng không biết là là chuyện gì, dù gì tin báo của mình phát hiện người trẻ tuổi đời này của Ô Lan giáo, đều có ý nghĩ muốn phát triển Ô Lan giáo ra toàn vũ trụ, mà vị thiếu tông chủ này chính là người đại điện kiệt xuất nhất trong những thanh niên trẻ tuổi kia. Người thứ thế được chọn làm thiếu tông chủ, ít nhiều cũng đã chứng minh Ô Lan giáo bắt đầu thay đổi. Lúc đó, sau khi mình biết được tin tình báo này còn đặc biệt lưu ý, không ngờ rằng hôm nay lại phải muộn dã tâm của bọn họ để báo thù cho mình.
Đường Nạp Văn cũng sợ bọn họ phát hiện ra mình nói dối, cho dù người của hành tinh Trung Châu nói không có chuyện này, mình cũng có thể nói sợ bọn họ phản đối nên không bộc lộ ra ngoài. Bọn họ Ô Lan giáo cho dù biết rõ lời nói của mình là giả, biết rõ mình đã không có thế lực, nhưng cũng sẽ mượn danh nghĩa của mình để tuyên truyền. Bởi vì bất luận như thế nào, bây giờ trên tinh hệ Vô Loạn mình vẫn là Đường gia gia chủ được mọi người công nhận, chỉ cần mình nói đi theo Ô Lan giáo, vậy thì cũng tương đương với việc Ô Lan giáo có them một người tín ngưỡng chủ não của một thế lực.
Lan Lung sau khi suy nghĩ liền hỏi: “Ồ, ý của ngài không phải là hi vọng chúng tôi thay ngài đoạt lại hành tinh Trung Châu?”
Đường Nạp Văn gật đầu nói: “Vâng, chỉ cần đoạt lại hành tinh Trung Châu, bản công có thể bảo đảm mọi con dân đều trở thành tín đồ của Ô Lan giáo.”
Lan Lung hai mắt phát sáng lẫn nữa, cô ấy nghĩ một lát rồi nói: “Thật xin lỗi, tôi không thể vượt quyền đáp ứng yêu cầu của ngài. Xin hãy nghỉ ngơi vài ngày, đợi sau khi giáo tông điện hạ cầu nguyện xong, sẽ xin giáo tông bệ ha quyết định.” Nói xong liền cúi người, đứng dậy rời đi.”
Đường Nạp Văn không có gấp gáp đến vậy, ông ta cũng biết vị thiếu tông chủ này không thể đưa ra một quyết định như thế, cho nên ông ta yên tâm nhìn đi theo một giáo sĩ đi đến chỗ ở nghỉ ngơi dành cho mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện