[Dịch] Tiên Y
Chương 736 : Chưởng quản sứ giả (Đại Kết Cục)
.
“Cửu Chuyển Huyền Âm cấm chế, lại dễ dàng bị phá giải nhanh như vậy ư?” Sắc mặt Cô Hoạch điểu nháy mắt trở nên phi thường khó coi. Theo sau tứ yêu không hẹn mà cùng đem ánh mắt quẳng ném về phía Mị Nương.
Sắc mặt Mị Nương cũng âm trầm không kém, bất quá nàng không muốn vì chuyện này mà rối loạn lòng quân, vẫn duy trì bình tĩnh thản nhiên ra lệnh: “Bốn đứa các ngươi đi ngăn cản đám người tu chân, không cần nhiều lắm, chỉ cần năm phút đồng hồ là đủ rồi.”
“Năm phút đồng hồ?”
Tứ yêu không khỏi sửng sốt, theo tình huống hiện giờ xem ra, năm phút đồng hồ thời gian, căn bản là không thể khai thông được cái khe nứt không gian kia ah!
Cô Hoạch điểu bỗng dưng nhớ tới một sự kiện: “Mị Nương, chẳng lẽ ngươi muốn...”
“Đừng dài dòng, mau chiếu theo phân phó của ta mà làm!”
“Nếu Mị Nương ngươi cũng đã đánh bạc tính mạng, vậy thì bốn người chúng ta cũng không thèm quản đến cái mạng nhỏ của mình nữa...” Tên đầu trọc Duyên Duy trong đôi mắt thoáng hiện lên một tia quang mang hung lệ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta cũng không tin, bằng vào thực lực của bốn người chúng ta, mà không ngăn cản nổi đám người tu chân này trong năm phút thời gian.”
Duyên Duy thả người nhảy ra khỏi Huyết Âm Oan Hồn Trận, hai tay hư không một cái, lập tức những điểm quang mang màu chàm sắc trong tay hắn, hóa thành một thanh trường kích màu xám đậm.
“Liều mạng một phen với đám người tu chân nhân loại này!” Cô Hoạch điểu cùng hai tên yêu ma kia cũng rống lên, đều tự đem pháp bảo vũ khí của mình ra, cùng Duyên Duy bày ra trận thế sẵn sàng nghênh đón địch nhân.
Mị Nương ở trong Huyết Âm Oan Hồn Trận, bất thình lình cắn nát đầu lưỡi của mình, lấy máu tươi bôi lên trên mặt, dùng yêu ngữ tối nghĩa khó hiểu, nhanh chóng tụng niệm một câu thần chú.
Nương theo câu thần chú, những tia huyết mạch trên người nàng bắt đầu bành trướng lên. Xa xa nhìn lại, trông giống như một con mãnh xà màu xanh tím quấn quanh ở trên người nàng, cảnh tượng trông thực khủng bố dọa người.
Cùng lúc đó, Trương Văn Trọng và Trần Hoài Văn cũng thả người nhảy vào trong thông đạo, dẫn xuống đống đổ nát hoang tàn ở phía dưới. Béo hòa thượng cùng nhóm thành viên Đặc Cần Tổ vốn muốn đi theo, nhưng lại bị Trần Hoài Văn cự tuyệt, lấy lí do thực lực các ngươi quá yếu, nên ở đây duy trì trật tự thì vẫn tốt hơn. Bất quá, bốn người Lục Hòe, Tôn Đình Quân, Hoắc Thanh cùng Tiêu Chấn, đúng lúc này dẫn quân chạy tới, vừa thấy tình cảnh này, bọn hắn không nói hai lời, liền nhảy vào trong thông đạo, bám theo Trương Văn Trọng cùng Trần Hoài Văn.
Nhìn thấy đám người tu chân nhân loại chen nhau nhảy vào, Duyên Duy không kinh hoàng, hung hăng giơ trường kích màu chằm sắc lên, đánh về phía Trần Hoài Văn: “Cô Hoạch điểu, ngươi đi đối phó tên tiểu tử họ Trương cùng đám tu chân giả bình thường. Gã Tán Tiên này thì để ba người chúng ta ứng phó.”
“Hảo!” Cô Hoạch điểu cao giọng đáp, tức thì đôi cánh của nàng bừng lên hỏa diễm, từng chiếc lông vũ sắc bén như chủy thủy xòe ra.
Tứ ma tuy rằng không biết Cửu Chuyển Huyền Âm cấm chế rốt cuộc là bị người nào phá giải, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Hoài Văn, liền nhất trí cho rằng Cửu Chuyển Huyền Âm cấm chế là bị hắn phá hỏng. Đồng thời cũng nhận định, Trần Hoài Văn là uy hiếp lớn nhất trong đám người tu chân nhân loại này. Bởi vậy, bọn chúng mới dùng ba người để vây công Trần Hoài Văn.
Về phần Trương Văn Trọng và đám người Lục Hòe, mặc dù ở trong tu chân giới đương kim, coi như là tu vi không sai. Nhưng ở trong mắt tứ ma thì cũng chẳng đáng là gì.
Hiển nhiên tứ ma không ngờ rằng, ở trên người Trương Văn Trọng cùng Trần Hoài Văn, có một cái pháp trận cộng hưởng linh lực. Lúc này, nhân vật nguy hiểm nhất cũng không phải là Trần Hoài Văn, mà chính là Trương Văn Trọng có tu vi Tán Tiên.
Chứng kiến tam ma đánh về phía Trần Hoài Văn, còn Cô Hoạch Điểu thì hướng mình tập kích, nhất thời khóe miệng Trương Văn Trọng thản nhiên tản mát ra một nụ cười lạnh: “Như thế cũng tốt, ta đây có thể tiêu diệt sạch một đám các ngươi.”
Vì muốn bảo vệ an toàn cho Trần Hoài Văn, đầu tiên Trương Văn Trọng đem Bát Bộ Thiên Long Tán ra, giương tay bắn về phía Trần Hoài Văn.
Dưới linh lực Tán Tiên mênh mông cuồn cuộn, Bát Bộ Thiên Long Tán cấp tốc quay tròn, tách ra tám đạo quang mang bất đồng, theo sau ngưng kết thành hình dáng, thần thái khác nhau, tỷ như Thiên Chúng, Long Chúng, Dạ Xoa, Càn Đạt Bà, A Tu La, Già Lâu La....
Bát Bộ Thiên Long, nhất tề hiện thân!
Trong cơ thể Trương Văn Trọng đột nhiên phát ra cỗ linh lực cường đại, khiến cho tứ ma không khỏi sửng sốt.
“Đáng chết, tên nhân loại họ Trương kia, không phải tu vi chỉ tới cảnh giới Luyện Hư kỳ thôi sao? Như thế nào lại bộc phát ra linh lực của Tán Tiên tiêu chuẩn? Bất hảo...” Ý thức được tình huống không thích hợp, Duyên Duy vội vàng muốn thay đổi phương hướng công kích, đi hiệp trợ Cô Hoạch điểu ngăn cản Trương Văn Trọng. Nhưng đáng tiếc, phản ứng của hắn mặc dù mau lẹ, nhưng thế công của Trương Văn Trọng nhằm vào Cô Hoạch điểu còn thần tốc hơn cả hắn!
Ngay khi ném ra Bát Bộ Thiên Long Tán, đồng thời Trương Văn Trọng cũng xuất Bàn Long Ngọc Xích ra cầm ở nơi tay, rót linh lực mênh mông tinh thuần vào trong đó, tức thì kiếm khí lăng lệ, giống như mưa sa bão táp hoành không quét ngang về phía Cô Hoạch điểu.
Cũng chính ở thời khắc này, Cô Hoạch Điểu hét lên một tiếng, đem từng nhánh lông vũ sắc bén như đao, bắn toàn bộ về phía người Trương Văn Trọng.
Tuy lông vũ uy lực siêu cường, nhưng ở trước mặt kiếm khí của Trương Văn Trọng cũng không thể nào chặn nổi một kích.
Bởi thần thức của Trương Văn Trọng vẫn thuộc cấp bậc Đại La Kim Tiên. Hiện giờ, có thêm linh lực cấp bậc Tán Tiên, một chiêu Thuần Dương kiếm pháp này xuất ra, so với Thuần Dương chân nhân Lã Động Tân cũng chẳng hơn kém bao nhiêu!
Ở dưới luồng kiếm quang chói mắt. Thế công của Cô Hoạch điểu bị đánh tan tành, thân mình bắn ngược ra bên ngoài, trùng điệp rơi xuống dưới phế khu đổ nát. Mặc dù không có bị mất mạng, nhưng ắt hẳn cũng sẽ trọng thương không nhỏ.
“Quái điểu này giao cho các ngươi nhé!” Trương Văn Trọng cũng không có tâm tình đùa giỡn với Cô Hoạch điểu, liền hướng về phía đám người Lục Hòe rống lên, theo sau thân mình bắn tới phía Duyên Duy.
“Yên tâm giao cho chúng ta đi!” Đám người Lục Hòe cao giọng đáp, đối phó với một tên thượng cổ yêu ma đang trọng thương, bọn hắn vẫn rất có lòng tin chiến thắng.
Sau khi chứng kiến thực lực đáng sợ của Trương Văn Trọng, Duyên Duy biết chỉ dựa vào sức một người, là không thể ngăn chặn nổi Trương Văn Trọng. Vì thế hắn vội vàng ngoảnh mặt về phía hai tên đồng bọn, cầu cứu: “Mau tới giúp ta, trước hết phải tập trung giết chết tên họ Trương rồi tính toán sau.”
Nhưng khiến cho Duyên Duy phải thất vọng chính là, hai tên đồng bọn, căn bản là không thể tới trợ giúp hắn được. Bởi vì, Bát Bộ Thiên Long đã vây tròn bọn chúng lại, ở trong khoảng thời gian ngắn, sợ rằng bọn chúng không thể đột phá phòng tuyến của Bát Bộ Thiên Long, chạy tới trợ giúp cho Duyên Duy.
“Đáng giận!” Duyên Duy hung hăng nghiến răng, vung thanh trường kích lên chém về phía Trương Văn Trọng: “Ta liều mạng cùng ngươi!”
Oanh!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc chợt vang lên, đồng thời Duyên Duy cũng cảm giác được một cỗ tê dại chạy khắp quanh thân của hắn. Cúi đầu nhìn xuống, thì thấy quanh người mình đang bị đạo đạo lôi điện bám lấy.
Lúc này Duyên Duy mới phát hiện, vừa rồi thanh trường kích của hắn chém xuống, cũng không phải là Trương Văn Trọng, mà là năm người mặc áo giáp, toàn thân trên dưới đều có tia điện bao quanh.
“Lôi Bộ Ngũ Nguyên Soái?” Duyên Duy liếc mắt một cái, liền đã nhận ra lai lịch của năm người này.
Năm vị Lôi Bộ Nguyên Soái này, chính là do Trương Văn Trọng dùng Thiên Lôi Lệnh cấp tốc triệu hoán ra.
Duyên Duy cả người tê dại vì lôi điện quấn quanh, tuy rằng chỉ ngắn ngủi một giây đồng hồ, nhưng đối với Trương Văn Trọng mà nói, thì như vậy cũng là quá đủ rồi!
“Thuần Dương kiếm pháp – Liệt Nhật Viêm Viêm.”
Kiếm khí mênh mông, lập tức phóng xuất ra từ trong thân thể Trương Văn Trọng, hung hăng thổi quét về phía Duyên Duy, nháy mắt liền đã bao phủ hắn ở giữa trung tâm kiếm khí.
Sau khi Cô Hoạch điểu cùng Duyên Duy tử trận, hai tên yêu ma khác tuy rằng cũng muốn bám trụ đám người Trương Văn Trọng lại, nhưng thế đơn lực bạc, rất nhanh liền đã theo chân của Cô Hoạch điểu cùng Duyên Duy.
Bất quá lúc này, Mị Nương cũng niệm xong thần chú rồi. Nàng xoay người lại, dùng ánh mắt tà mị trào phúng nhìn Trương Văn Trọng, cười lạnh nói: “Mặc dù ta sớm đã cảm thấy, ngươi sẽ trở thành chướng ngại vật cho kế hoạch của chúng ta, nhưng cũng thật không ngờ, ngươi đem chúng ta bức đến nước đường này! Bất quá, bao nhiêu cố gắng của ngươi, thủy chung vẫn là thất bại thôi! Chẳng bao lâu nữa, yêu ma chúng ta sẽ thoát khỏi Hỗn Độn Tu La Giới, tràn xuống nhân gian! Còn đám các ngươi thì..ha ha...ha ha...”
“Ngăn ả ta lại.” Trương Văn Trọng quát to một tiếng, theo sau cùng Trần Hoài Văn nhắm về phía Mị Nương.
Thế nhưng, bọn hắn chưa kịp phóng vào bên trong Huyết Âm Oan Hồn trận, thì Mị Nương đã nhe nanh cười hung ác, trong tiếng cười khiến cho người khác thấy lạnh sống lưng, nàng hung hăng tự bạo thân thể, máu tươi cũng không vấy đầy trên mặt đất, mà ngưng tụ thành đoàn ở giữa Huyết Âm Oan Hồn trận. Theo sau “oanh oanh” một tiếng, rồi bắn thẳng lên giữa không trung.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, chợt vang vọng lên. Ngay sau đó, trên bầu trời bắt đầu hội tụ mây đen nghìn nghịt, một lỗ hổng màu đỏ sậm như máu, cũng xuất hiện ở giữa không trung.
Tình cảnh ly kỳ này, làm cho toàn bộ mọi người nhìn thấy, đều rụt đầu sợ hãi không thôi.
Đám người Đặc Cần tổ ngẩng đầu lên nhìn dị tượng xuất hiện trên không trung, há miệng than vãn: “Khe nứt..không gian...đã khai thông rồi sao...”
Trần Hoài Văn cũng ngửa đầu nhìn trời, thần tình bất cam nói: “Chúng ta thất bại ư? Chẳng lẽ...yêu ma quỷ quái sẽ ngập tràn ở trong nhân gian sao?”
“Vẫn chưa đến lúc tuyệt vọng đâu!” Thấy chúng nhân chán nản tuyệt vọng, Trương Văn Trọng liền mở miệng nói: “Còn một biện pháp, có thể phong ấn khe nứt không gian lại một lần nữa!”
“Thật không?” Ánh mắt của chúng nhân, thời khắc này đều đổ dồn về phía Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng gật đầu, hướng chúng nhân nói: “Ta cần lực lượng của các vị, lực lượng của tất cả các vị!”
Trong lúc nói chuyện, đồng thời hắn cắn mạnh đầu lưỡi, lấy máu tươi làm mực, ở trên ngực chúng nhân khắc họa lên vài cái Linh Lực Cộng Hưởng Phù Trận.
“Hiện giờ, điều thiết yếu nhất chính là phải bài trừ tạp niệm ở trong đầu các ngươi, sau đó chuyển linh lực vào trong trận pháp, rót sang người của ta. Trần lăng tử, ngươi lập tức truyền pháp môn cho bọn họ, để bọn họ cùng làm cho nhanh!”
Tuy rằng không hiểu Trương Văn Trọng đến tột cùng là muốn làm gì, nhưng Trần Hoài Văn vẫn dựa theo phân phó của hắn mà hành động. Bởi vì lúc này, cũng chỉ có thể đem hy vọng kí thác lên trên người của Trương Văn Trọng mà thôi.
Rất nhanh, toàn bộ tu chân giả ở trong Ung Thành thị, đều nhận được trận pháp cộng hưởng linh lực. Ngay sau đó, mọi người bắt đầu phóng xuất ra linh lực, theo bốn phương tám hướng, dũng mãnh tràn vào cái pháp trận ở trước ngực Trương Văn Trọng.
Sau khi đã hấp thu được linh lực của tất cả mọi người. Trương Văn Trọng vội vàng lẩm bẩm niệm tụng chú ngữ, nương theo thanh âm của câu thần chú, thân thể hắn hóa thành một đạo kim quang, bắn thẳng lên trên lỗ hổng màu đỏ như máu ở giữa không trung.
Sau khi nghe được thanh âm của câu thần chú, trên mặt Trần Hoài Văn chợt biến đổi: “Ân sư..đây là...đây là ân sư muốn hy sinh táng mạng, để dĩ thân bổ thiên sao?”
“Cái gì?”
Tất cả đám người tu chân đều bị những lời này của Trần Hoài Văn làm cho ngây người. Bọn hắn sôi nổi ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhìn về phía đạo kim quang do Trương Văn Trọng biến thành.
Rất nhanh, kim quang bắn thẳng lên giữa lỗ hổng màu đỏ như máu. Theo sau đó là những tiếng nổ ầm ầm vang vọng không dứt ở ngay bên tai.
Trong đám mây đen nghìn nghịt, những tia chớp dài hẹp dữ tợn, giống như ác long giương nanh múa vuốt, không ngừng bắn ra bốn phía xung quanh. Tạo thành những thanh âm “xoẹt..xoẹt...”
Trước cảnh tượng kinh người này, thời gian cứ thế trôi đi vùn vụt...
Một giờ sau, cảnh tượng sấm chớp cũng dần dần tiêu thất. Mà đám mây đen nghìn nghịt kia cũng nhanh chóng tản mát đi, hiển lộ ra cả một vùng trời quang mây tạnh.
Về phần cái lỗ hổng màu đỏ như máu kia, đã không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng đâu cả.
Đang ngắm nhìn lên bầu trời, Béo hòa thượng há miệng, lắp bắp nói: “Thành...thành công rồi ư? Trương tổ phó...đã phong ấn thành công rồi sao...?”
“Khe nứt không gian đã bị phong ấn...nhưng lão sư...hắn lại...” Tô Hiểu Hồng chưa nói dứt câu, thì đã khóc òa lên.
Ngay lúc đó, một cái thanh âm ôn hòa lại truyền vào trong tai của nàng: “Ta đã chết đâu, cô đang khóc lóc cho ai thế?”
“Lão sư?” Tô Hiểu Hồng hung hăng xoay người lại, quả nhiên trông thấy Trương Văn Trọng đang đứng ở phía sau. Mặc dù giờ phút này cả người hắn đều là những vết thương lớn nhỏ, nhưng trạng thái tinh thần vô cùng sáng lạng, hiển nhiên là cũng không có chuyện gì đáng ngại.
“Lão sư không chết? Thật tốt quá...Thật tốt quá...” Tô Hiểu Hồng vừa khóc vừa cười nói.
Đúng lúc này, một đạo kim quang sặc sỡ, đột nhiên từ trên trời giáng thẳng xuống người Trương Văn Trọng.
Dưới ánh mắt kinh nghi, khiếp sợ của chúng nhân, một cái thân ảnh Kim Giáp Thiên Thần theo luồng quang mang, chậm rãi hạ xuống trước mặt Trương Văn Trọng.
Nhìn thấy thân ảnh Kim Giáp Thiên Thần này, Trương Văn Trọng không khỏi mỉm cười: “Nhị Lang chân quân, lâu rồi không gặp!”
Nhị Lang chân quân cười dài, hướng Trương Văn Trọng chắp tay nói: “Trương tiên y, đã lâu rồi không gặp, phong thái của ngài so với trước kia trông càng tốt hơn nha. Lần này ngài phá hủy kế hoạch của đám yêu ma, không cho bọn chúng trở về nhân gian, phong ấn khe nứt không gian, để cho Tiên Giới cùng Nhân Gian một lần nữa được khai thông bình thường, quả thực đây chính là một cái công lao phi thường to lớn. Ta phụng mệnh Ngọc Đế, đặc biệt xuống đây đón ngài phản hồi Tiên Giới, tiếp thụ ban thưởng...”
Sau khi biết Kim Giáp Thiên Thần này chính là Nhị Lang Chân Quân, cũng có không ít người đã quỳ xuống trên mặt đất.
Mà khi nghe Nhị Lang Chân Quân nói như thế, bọn hắn lại không ngừng hâm mộ.
“Thành tiên, phi thăng tiên giới ư? Đây chính là ước mơ tha thiết của những tu chân giả nha!”
Bất quá, khiến cho mọi người không nghĩ tới chính là, Trương Văn Trọng cư nhiên lại lắc đầu.
“Ở nhân gian một quãng thời gian, đột nhiên ta cảm thấy, nhân gian rất muôn màu muôn vẻ, mà đây cũng chính là cái đạo ta muốn hướng tới.” Nói đến đây, Trương Văn Trọng quay đầu nhìn về phía đám người Tô Hiểu Hồng, Trần Hoài Văn, lại đem ánh mắt quẳng ném về phía phương hướng nhà Vưu Giai. Khẽ mỉm cười một cái, mới tiếp tục nói: “Hơn nữa, ở dưới nhân gian còn có rất nhiều người muốn ta lưu lại...”
“Xem ra lần này đúng thật là bị Lão Quân đoán trúng rồi...” Nhị Lang chân quân cũng mỉm cười.
“Lời này là có ý gì?” Trương Văn Trọng không khỏi sửng sốt.
Nhị Lang chân quân cười ha hả xong, mới nói: “Lão Quân nói, ngài bây giờ đã muốn phá giới, Tiên Giới hay Nhân Gian đối với ngài mà nói thì đều không có bao nhiêu ý nghĩa, hẳn là ngài sẽ không phản hồi Tiên Giới. Bởi vậy, Ngọc Đế còn dành cho ngài một đạo ý chỉ khác nữa. Ngọc Đế phong ngài làm chưởng quản sứ giả, phụ trách trông nom Địa Tiên, Nhân Tiên, Tán Tiên và toàn bộ những tu chân giả ở dưới nhân gian! Đây là cây Đả Thần Tiên, năm xưa trong cuộc chiến Phong Thần, Khương Tử Nha đã từng dùng qua, hiện giờ đem nó ban cho ngài, để giúp ngài tiện bề công việc.”
Một đạo kim quang theo trong tay Nhị Lang chân quân phóng ra, rơi xuống lòng bàn tay của Trương Văn Trọng, nhất thời liền biến thành một cây trường tiên mang kiểu dáng cổ xưa.
Trương Văn Trọng không khỏi cười khổ: “Chưởng quản Địa Tiên, Nhân Tiên, Tán Tiên cùng những tu chân giả ở dưới nhân gian ư? Xem ra, Ngọc Đế hẳn là không muốn để ta có cuộc sống yên ổn rồi....”
Chân thành cảm ơn các DG, MTQ, các bạn đả tự và vận ngữ giúp truyện sớm được hoàn thành, ra mắt đông đảo độc giả
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện