[Dịch]Tiên Qua Hành- Sưu tầm
Chương 3 : Chân Thần
.
Sáng sớm hôm sau...
Mặt trời đã sớm dâng lên, xuyên thấu qua tầng mây mỏng tỏa ánh sáng chiếu lên trên lá cây, từng mảnh từng mảnh vàng óng ánh.
Cổ Qua dậy rất sớm, hôm nay là một ngày hắn dậy sớm nhất trong suốt mười sáu năm qua. Trải qua một buổi sáng thật là thư thái, không có Cổ gia gia tộc ràng buộc, không có lão ma đầu tàn nhẫn huấn luyện, có chăng chỉ là một tâm thần nhẹ nhõm.
Cổ Qua một đêm không ngủ, hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện. Giờ phút này từ bề ngoài nhìn vào, Cổ Qua so với hôm qua đã có điểm bất đồng thật lớn. Trong lúc giơ tay nhấc chân, chân khí tự hành lưu chuyển. khi lẳng lặng đứng yên, liền trở nên rất uy thế. Nếu có cao nhân nào nhìn thấy, liền sẽ phát hiện Cổ Qua tu vi bất phàm.
Chân khí tự hành lưu chuyển, đây là biểu hiện của Địa giai trung phẩm võ giả. Dĩ nhiên Cổ Qua hiện tại chính là miệng cọp gan thỏ, không có một thân khí lực, một pháp quyết đối địch cũng không có. Nếu quả thật cùng người động thủ, không sử dụng Thái Diễn Thập Nhị Đồ Sấm chạy trốn, sợ rằng sẽ gặp nhiều thua thiệt.
- Phụ thân, hài nhi không có làm cho ngươi mất thể diện. Hài nhi đã đột phá, trở thành võ giả.
Một đêm tu luyện, Cổ Qua không có bất kỳ pháp quyết, chỉ dựa vào linh khí dư thừa trên người, cường ngạnh tấn cấp tới Địa giai trung phẩm.
Hốc mắt Cổ Qua đỏ lên, nước mắt chảy ra, hắn quỳ gối trước linh vị Cổ Lệ Thiên, trong lòng vô cùng phức tạp.
- Phụ thân, hài nhi hiện tại đã mười sáu tuổi, lập tức sẽ phải tham gia Tiên phái chọn lựa, mới có thể nhìn đến thư tín mà người để lại cho con.
Cổ Qua thuở nhỏ cơ khổ, lúc sáu tuổi là do một người hầu già( lão ẩu) trong gia tộc nuôi lớn. Sau lại tình cờ nhận được Sách Tiên Luân vẫn đi theo Tử Điên tôn giả tu luyện.
Thư tín cùng di vật chính là do phụ thân Cổ Qua giao cho lão ẩu, lão ẩu sau khi chết thì giao lại cho Cổ Qua.
Cổ Qua trở lại trong túp lều, ký ức năm xưa không ngừng hiện về trong trí não hắn. hắn lấy ra một túi, túi này không lớn, nhưng có vẻ khá nặng. Hiển nhiên bên trong là kim khí quý trọng gì đó.
- Theo Lưu bà bà nói, di tín của phụ thân hẳn là ở trong đó.
Cổ Qua mở túi ra, bên trong là một vài thỏi vàng. Ở dưới cùng, Cổ Qua lấy ra một lá thư tay bằn kim gấm.
- Xem ra phụ thân lúc ấy, ở trong tộc đường có chức vị rất lớn. Dùng kim gấm viết chữ, trước nay ta cũng chỉ thấy quá trường lão đại nhân sử dụng qua mà thôi.
Cổ Qua ngưng thần nhìn thư gấm, một cỗ cảm giác chua xót từ đáy lòng dâng lên. Chữ của phụ thân bá đạo vô cùng, kim câu thiết họa, cương trực bất loan.
“Cổ Qua hài nhi, chắc hẳn con đã biết, phụ thân rất thương yêu mẫu thân con. Mẫu thân con mất đi, phụ thân mỗi ngày lòng như đao cắt, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, tu vi võ học cũng khốn đốn không tiến. Nên ta thỉnh cầu ra trận giết địch, dĩ cầu đột phá võ đạo. Chẳng qua là khi ta lên chiến trường, dũng cảm vô địch, chém giết ba mươi võ giả địch nhân, trong đó trung phẩm võ giả năm người, Địa giai thượng phẩm võ giả một người, lập nhiều chiến công hiển hách. Nhưng phụ thân cũng biết mình đã không còn sống được bao lâu. Khi ta chém giết tên võ giả Địa giai thượng phẩm kia là một gã tiên sư huynh trưởng. Lần này về nhà chính là để lo liệu chuyện sau này, cũng là vì nhớ thương nhi tử nên muốn về thăm con một chút.”
Cổ Qua học đến nơi đây, nước mắt rốt cục ngăn không được, rớt xuống.
- Thật ra thì, trong lòng phụ thân cũng vui mừng, vì sẽ mau chóng được đoàn tụ cùng mẫu thân con. Chẳng qua là khổ cho hài nhi. Đây kim gấm viết lại vài chữ cùng vài thỏi vàng gia tộc ban thưởng để lại cho con ngày sau chi dụng. Ta tu luyện ba mươi năm, mặc dù rất có thành quả, nhưng không có võ công nào có thể để lại. Tin tưởng sau khi ta chết, gia tộc sẽ đối tốt với ngươi. Một điều hài nhi hãy nhớ lấy, con nhất định không nên trả thù. Tiên sư tông phái, không phải là con có thể tưởng tượng. Con nếu có thể truyền tiếp hương khói, đã là an ủi tâm linh của ta và mẫu thân con trên trời cao rồi. Tuyệt bút.
- Phụ thân, con nhất định phải báo thù cho phụ thân.
Cổ Qua rống lên một tiếng, đột nhiên đứng lên, điên cuồng la lên.
- Nhất định báo thù cho người... Tiên sư... Ta quản hắn là cái khỉ gió tiên sư gì...phụ thân…. Hu hu…
Cổ Qua mặc dù chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng từ nhỏ lớn lên trong lòng đã u ám, tâm tính bền bỉ. Giờ phút này nhìn thấy bút tích của phụ thân, vừa đọc xong thư của phụ thân, giống như phụ thân cùng hắn nói chuyện với nhau, trong lòng chua xót không thể khống chế được, nằm ở trên bàn khóc rống lên.
Một lúc lâu, Cổ Qua khóc mệt mỏi, bò người lên.
- Phụ thân, cha yên tâm, hài nhi được rất nhiều kỳ ngộ. Cho dù giết không được tên Tiên Sư kia, chạy trốn vẫn là có thể. Chẳng qua là thù này con biết phải đi tìm người nào đây? Để con hỏi đại trưởng lão một chút chắc là người biết.
Cổ Qua đem kim gấm cất xong, lại đem thoi vàng đặt ở trong túi.
Thu thập xong xuôi, Cổ Qua đem linh vị phụ thân cùng Nạp Linh Truy mang đi, hướng khu kiến trúc của Cổ gia, ngạo nghễ đi xuống.
Gia tộc khảo hạch, là do thành chủ phân công người đến các nhà tiến hành khảo hạch. Thông qua khảo hạch đệ tử, sẽ do Tiên Sư Tiên phái trực tiếp tiến hành khảo hạch.
Đệ tử gia tộc một khi tiến vào tiên phái, địa vị ở trong gia tộc sẽ lập tức tăng lên. Phải biết rằng, Đông Duyên Tông chưởng quản bao gồm Tiên Vũ đế quốc, ở bên trong tam đại đế quốc, thế lực thập phần lớn mạnh. Nếu chỉ trở thành ngoại môn đệ tử, đã là nhân vật oai phong một cõi trong mắt phàm nhân thế tục rồi.
Ánh mắt Cổ Qua lấp lánh, lấy thân phận hiện tại của hắn, hẳn là phải mặc y trang nô bộc. Nhưng bây giờ Cổ Qua mặc một bộ trường bào màu trắng, lại thêm khí chất Cổ Qua vốn là phi phàm, trong lúc ánh mắt nhìn quanh, anh khí tự nhiên thoát ra, đúng như triều dương.
- Hôm nay gia tộc chọn lựa, hẳn là ở trong phòng luyện công. Ta cần sớm đi tới, để tránh phát sinh biến cố gì. Nếu có người dám trêu ta, ta liền giết gà dọa khỉ.
Cổ Qua không khỏi tăng nhanh cước bộ.
- Đó là pho tượng cùa Thủy Thần Bàn Mông.
Cổ Qua đi trên đường, ánh mắt không ngừng hướng về phía trước nhìn lên. Pho tượng kia hắn hầu như ngày ngày đều thấy, nhưng ngay cả dũng khí nhìn lên cũng không có.
Chỉ thấy pho tượng là một người khổng lồ cao tầm hai mươi mét đứng trên bải đất trống, trên đầu pho tượng tóc bay phất phới, mắt sáng như đuốc, ngắm nhìn ngoài xa xa. Pho tượng mang phong cách cổ xưa, tang thương, bén nhọn...
Thủy Thần Bàn Mông dùng võ nhập đạo, ngay cả pho tượng cũng tản mát ra khí thế ngập trời, khiến cho lòng người nảy sinh ý ngưỡng vọng. Năm đó Thủy Thần suất quân đánh bại Thiên Ngoại Tiên Ma, hào hứng quá độ, dùng ba ngọn núi đá, tự khắc ba trăm pho tượng, di lưu nhân gian, cho người người chiêm ngưỡng, sau đó tiêu dao đi.
Chân Thần. Đây chính là thật lực lượng của Thần...
Võ Giả cảnh, Chân Võ cảnh, Tiên Võ cảnh, sau mới có thể là Chân Thần. trong mỗi cái cảnh giới lại tỉ mỉ phân chia từng tầng, trong Võ Giả cảnh phân thành Địa giai cùng Thiên giai. Cổ Qua hiện tại là Võ Giả cảnh mà đã như thế, như vậy Chân Thần còn cường đại như thế nào đây?
Cổ Qua không dám nghĩ tiếp, vội vã liếc mắt một cái, tiếp tục chạy đi.
Trong khi hành tẩu, cũng không để ý mọi người xung quanh dần dần nhiều hơn. Càng đến gần phòng luyện công , một vài đệ tử trẻ tuổi đang tụm năm tụm ba mà tán gẫu, hiển nhiên cũng là đang đợi thành chủ phái sứ giả đến tiến hành khảo hạch.
Những người này, đại đa số Cổ Qua đều không nhận ra. Cổ gia lớn, trừ mấy đệ tử dòng chính Cổ Qua nhìn quen mắt, những người thưộc chi khác hắn rất ít tiếp xúc. Mặc dù là hàng năm vào lúc tế tự trong từ đường đều có thể gặp mặt một lần.
- Ô ô. Xem một chút ai vậy, không phải là Cổ Qua bị cách chức làm nô bộc sao? Ngươi không hảo hảo chẻ củi nấu cơm, tới đây xem náo nhiệt gì?
Một đệ tử nhận ra Cổ Qua.
- Còn không phải sao? Mọi người nhìn hình dạng của hắn xem, có phải là đại trưởng lão quyết định, đến nô bộc cũng không cho hắn làm, trực tiếp trục xuất khỏi gia tộc hay không?
- Đúng đấy, chính là người mười sáu tuổi rồi, ngay cả Quán đỉnh cũng không được, hắn căn bản không xứng là thành viên Cổ gia, cút khỏi nơi này đi...
Quán đỉnh là giai đoạn trước khi đả thông kinh mạch trở thành Địa giai võ giả. Không thể Quán đỉnh, gần như không có khả năng trở thành võ giả. Cổ Qua trong mười năm vẫn tu luyện công pháp của Tử Điên Tôn Giả, đến nỗi đêm qua mới thành công Quán đỉnh.
Thường thường mười tuổi đã Quán đỉnh. Sáu năm qua Cổ Qua luôn khuất nhục nhẩn nhịn, lúc nào cũng phải nghe tiếng mắng chửi nên Cổ Qua sớm đã thành thói quen, nhưng hôm nay cảm giác đặc biệt chói tai.
Hoắc. .
Cổ Qua đột nhiên đứng thẳng, căm tức nhìn người đang cười nhạo hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện