[Dịch]Tiên Qua Hành- Sưu tầm
Chương 20 : Dạ Tùng Mộng
.
- Vù… Vù…
Từng đợt âm phong thổi qua, Cổ Qua lập tức rùng mình một cái. .
- Đây là cái địa phương quỷ quái nào?
Cổ Qua không dám mở mắt ra, tiếp tục đi về phía trước.
- Ngươi là ai? Tại sao xông vào cấm chế của ta?
Một đạo thanh âm sâu kín vang lên bên tai Cổ Qua. Thanh âm này có chút không rõ ràng, hiển nhiên là đã được trải qua thủ pháp đặc thù xử lý rồi.
Tim Cổ Qua nhảy thình thịch không ngừng
- Tiền bối, ta là đệ tử tông môn, đi ngang qua nơi đây, không nghĩ tới ngộ nhập cấm chế của tiền bối, kính xin tiền bối mở lòng từ bi, thả ta đi ra ngoài.
- Ha ha...
Bên tai Cổ Qua lại truyền đến tiếng cười.
- Người này thật biết điều, ai là... tiền bối của ngươi. Vào đi. Ta đợi ngươi đã lâu.
Thanh âm còn chưa dức, tinh không hác ám trước mặt Cổ Qua đã biến mất, thay vào đó là cảnh tượng một trang viên vô cùng đẹp đẽ. Lúc này trong trang viên có một thiếu nữ đang từ trong bụi rậm đi lại bàn đu dây, tựa hồ không nhìn thấy Cổ Qua.(Biên: Bây giờ mới thấy gái )
Cô gái đang mặc áo sa mỏng màu trắng, vóc người thon dài, lộ ra bên ngoài đôi chân trần lay động giữa không trung, thỉnh thoảng lộ ra bắp chân dài nhỏ nhắn. Cổ Qua nhìn thấy vậy chỉ nuốt nước miếng.
“Cô gái này thật thần kỳ, trên người nàng tựa hồ có ánh sáng, nhìn nàng một lúc, tựa hồ có chút chói mắt. Làm cho người ta có một loại cảm giác không thật, giống như là ảo ảnh.”
Cô gái cũng không thèm nhìn tới Cổ Qua, một ngón tay ngọc chỉ ngôi nhà tranh cách đó không xa
- Tiên sinh tới hạ tên trốn trong phòng, ta tới ứng phó ác nhân kia.
Thật đẹp, ảo cảnh trước mắt Cổ Qua mới vừa được giải trừ, nhìn thấy bạch y thiếu nữ trên bàn đu dây, tim hắn chợt đập nhanh hơn. Trước đây Cổ Qua chỉ biết Cổ Lăng là đẹp nhất rồi. Hiện tại đem Cổ Lăng mà so cùng thiếu nữ trước mắt quả thực giống như là Thị Nở với Lưu Diệc Phi.
Trong ánh nắng êm dịu, thiếu nữ để chân trần mà nghịch ngợm, theo bàn đu dây phập phồng , lên lên xuống xuống. Nàng mặc một bộ y sam màu trắng đón gió bay phất phới, ôn nhu vô cùng, khiến cho Cổ Qua kinh ngạc ngẩn người.
Mặc dù không thấy rõ tướng mạo, nhưng những thứ này cũng đã đủ rồi.
Đột nhiên, trên bầu trời bay phất phới.
Một đạo âm phong vô cùng mạnh mẽ đem Cổ Qua quấn lấy. Trên âm phong này, có chứa chân nguyên lực vô thượng của Nguyên Chí đạo nhân, thân thể Cổ Qua nhất thời nghiên ngả mất đi trọng tâm, hoàn toàn không có sức phản kháng.
- Tiểu tử phàm trần, trong thời gian ngắn như vậy lại có thể chạy đến nơi đây, xem ra thưc lực của ngươi so với Thanh nhi cũng không kém.
Giữa không trung, thân ảnh Nguyên Chí đạo nhân từ từ xuất hiện, trong tay của hắn giơ Cổ Qua lên giống như xách một con gà.
- Nhân tiện truyền tống một nhóm ngoại môn đệ tử đi Tử Vong Tinh, ngươi cũng không thể tránh né.
Lời nói Nguyên Chí đạo nhân âm lãnh, hắn vốn định tại chỗ giết chết Cổ Qua, thế nhưng dưới đất còn có một bé gái đang chơi đu dây. Nếu trực tiếp hạ thủ, có khỏi làm mất mặt mũi trưởng lão của hắn. Vì vậy hắn mới thuận miệng nói đi Tử Vong Tinh, chờ thoát khỏi khu vực huyễn trận, trực tiếp giết chết Cổ Qua.
- Đạo sĩ nơi nào đến, đem khách quý của ta để xuống.
Thiếu nữ cũng không thèm nhìn tới Nguyên Chí đạo nhân, lạnh lùng ném ra một câu nói. Thái độ cùng cách đối đãi của nàng với Cổ Qua khác biệt một trời một vực.
Nguyên Chí đạo nhân sửng sốt, ngay cả tông chủ Đông Duyến Tông cũng không dám cùng hắn nói như thế, tiểu cô nương này là ai? Trong giây lát, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì.
- Tiểu đạo hữu, Nguyên Chí đắc tội rồi. Xin được xuất trận đi ngay.
Nguyên Chí đạo nhân cúi đầu khom lưng, thái độ cực kỳ nịnh hót. Mặc dù không muốn để xuống Cổ Qua, nhưng hung thần trước mắt tuyệt đối chọc không nổi.
- Được rồi bảo bối an tâm tu luyện mới phải. Khách quý của ta giúp đệ tử ngươi một đại ân, thế nhưng ngươi lại lấy oán báo ân. Nếu không phải bổn tiên tử tâm tình tốt, ngay tại chỗ liền miểu sát thần thức của ngươi. Mau mau cút ra phía sau núi, sau này dám can đảm nửa bước vào một bước, ta sẽ hủy diệt thân thể ngươi.
- Tuân lệnh.
Nguyên Chí đạo nhân khom người thối lui, trên trán đã thấm xuất mồ hôi.
Hôm nay làm sao thế, chẳng may mắn chú nào, lại xông vào trong cấm chế của thái tuế này. Tiểu tử phàm trần kia cư nhiên lại được xưng là khách quý, thật là rất kỳ quái.
Nguyên Chí đạo nhân nghĩ tới vừa nhận được thượng cổ Vân Triện Bia, tinh thần sa sút lập tức tốt lên.
- Hoàn hảo là tổ tông này chưa nói đến chuyện muốn bia, nếu không ta cũng phải ngoan ngoãn dâng lên rồi.
………………………...
Trận trận thanh phong từ từ thổi qua, Cổ Qua vốn là khí chất phi phàm, hắn đứng trên cánh đồng bát ngát, thưởng thức cô gái xinh đẹp kia. Không dám đến gần, tử thái độ vừa rồi của Nguyên Chí đã cho thấy, cô nương dung mạo xinh đẹp trước mắt này, tuyệt đối không phải là dể trêu chọc.
“Nhưng sao nàng lại xưng ta là khách quý, vừa rồi là ý gì đây?”
Đang lúc Cổ Qua suy nghĩ lung tung hết sức, nàng kia bước xuống bàn đu dây, chân bước từng bước nhỏ, tựa như đang lướt đi trên thảm cỏ.
- Cổ tiên sinh, hoan nghênh tới hàn xá của ta làm khách.
Cô gái trang nhã vô cùng, một tuyệt đại mỹ nhân hiện ra trước mặt Cổ Qua.
Cổ Qua hô hấp ngưng trệ.
Áo tơ trắng bằng tơ tằm, cánh tay trắng như ngó sen, đôi mắt đẹp tràng đầy thu thủy, chiếc mũi ngọc cao vút. Nàng cười một tiếng giống như Cửu Thiên huyền nữ hạ phàm, chỉ một cái nhăn mày, một nụ cười đủ để làm điên đảo chúng sanh.
Khiến Cổ Qua khiếp sợ nhất là, cô gái trước mắt tựa hồ dung nhập vào trong tự nhiên, giống như là trước kia khi lão ma đầu ngưng tụ thành hư ảnh.
- Tiểu nữ tử Dạ Tùng Mộng, tham kiến Cổ tiên sinh.
Dạ Tùng Mộng đến gần Cổ Qua, hơi thở như hoa lan, một đôi mắt to tựa như có thể nói chuyện, thăm dò nội tâm Cổ Qua.
Cổ Qua ngây ngốc, hết thảy chuyện phát sinh trước mắt tựa hồ không phải là thật.
“Vừa mới phát sinh cái gì đây? Trong vòng một ngày sao phát sinh ra nhiều thứ đến như vậy? Đúng rồi, ta vốn là ở trên dạ tiệc của gia tộc, sau đó đáp ứng Đổng Thanh đi giúp khiêng một tấm bia đá. Giữa đường còn giết một gã đệ tử Đông Duyến Tông, sau đó chia tài bảo. Rồi sau đó tiến vào sơn môn tông phái, bị Nguyên Chí đạo nhân đuổi giết... Trời ơi... Đây là thật là ta đang nằm mơ.”
Những chuyện đã trải qua kia, Cổ Qua không có cảm giác hư ảo, nhưng khi nhìn đến tuyệt thế mỹ nữ trước mắt, một loại cảm giác cực kỳ không thật từ đáy lòng dâng lên.
- Chói mắt. nhìn lâu như vậy có chút chói mắt.
Cổ Qua dời ánh mắt đi, mở miệng nói:
- Xin hỏi vị tiên tử này làm thế nào biết tên của ta, sao lại gọi ta là khách quý?
- Ta chẳng những biết Cổ tiên sinh họ Cổ tên Qua, còn biết Cổ tiên sinh đến từ một gia tộc cổ xưa ở Tiên Vũ Đế Quốc, Cổ tiên sinh học đạo là vì muốn báo thù cho phụ thân.
Dạ Tùng Mộng cười chút thần bí, làm Cổ Qua ngây ngốc.
Trên thực tế, Cổ Qua đã hoàn toàn không phân biệt được đông tây nam bắc rồi.
"Ta hiện tại đang ở sau núi Đông Duyến Tông, cô gái này chỗ nào cũng toát ra vẻ quỷ dị. Mưu kế của Đổng Thanh ta còn có thể ứng phó, nhưng cô gái này quá mức lợi hại, hay là không nên trêu chọc là tốt nhất... Đáng tiếc một vị mỹ nhân..."
Dạ Tùng Mộng tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư của Cổ Qua
- Cổ tiên sinh chớ nên lo lắng, tiểu nữ tử không có ác ý. Chẳng qua là đối với nguyệt hình đồ án phía sau lưng người cảm thấy hứng thú mà thôi.
- Ta? Sau lưng ta có nguyệt hình đồ án? Dạ cô nương có phải là nhầm lẫn rồi không?
Khóe miệng Cổ Qua nhẹ nhàng giật giật, thân thể của mình hắn rất rõ ràng. Phía sau lưng ngay cả cái con mẹ nó đồ án cũng không có, thì làm gì có cái nguyệt hình hay không nguyệt hình gì chứ.
Vô sự hiến ân cần, tất có chuyện mờ ám. Nguyên lai là nhận lầm người.
Dạ Tùng Mộng không hề cử động, đôi tròng mắt vẫn như cũ ngó chừng Cổ Qua.
- Cổ tiên sinh không biết, nguyệt hình đồ án này là ba ngày trước mới in lại, ngươi tự nhiên sẽ không phát hiện. Không tin, trong phòng ta có gương đồng, ngươi soi thử sẽ biết.
Giọng nói Dạ Tùng Mộng có chút dồn dập, thật giống như có việc gấp gì đó.
Trong lòng Cổ Qua nhất thời sợ hãi, con ngươi không ngừng loạn chuyển trong hốc mắt.
- Dạ cô nương, trên thân thể tại hạ có nguyệt hình đồ án hay không, ta rất rõ ràng, cũng không cần nhìn lại. Ngày mai một vài bằng hữu của ta ở thành Thanh Nhận sẽ đến Đông Duyến Tông, ta nên chuẩn bị một chút.
Cổ Qua dứt lời liền đứng dậy muốn đi.
Sắc mặt Dạ Tùng Mộng đột nhiên biến đổi, ánh mắt hiện lên một đạo lam quang. Hiển nhiên không vui, lạnh lùng nói:
- Cổ Qua, ngươi nếu đi ra ngoài, không sợ đạo sĩ kia giết ngươi sao? Còn nữa, ngươi xác nhận ngươi có thể đi ra khỏi huyễn trận này?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện