[Dịch]Tiên Qua Hành- Sưu tầm
Chương 18 : Bát trữ vật
.
- Đổng Thanh, đây là yếu địa tông môn, hạt nhân chọn tới hẳn là đưa vào Xá Thân điện, cắt đi tay chân, sao ngươi lại không hiểu quy củ như thế?
Một thanh âm lạnh lùng từ phía sau Cổ Qua truyền ra. .
Giả vờ nặn ra một khuôn mặt tươi cười, Đổng Thanh biết trước mắt Tần chấp sự tuyệt đối chọc không nổi, lập tức nói:
- Tần chấp sự, lão đệ đây có chút tình huống đặc biệt. Đây không phải là hạt nhân mà là đệ tử ta mới chọn về, đã được Tư Mã sư huynh thừa nhận.
- Hắn?
Tần chấp sự ngó chừng Cổ Qua nhìn một vòng
- Nhìn thế nào cũng chỉ là một tiểu tử phàm trần vừa mới Quán đỉnh không lâu, có thể có cái gì đặc thù.
Tần chấp sự cố ý gây khó khăn nói.
- Làm sao, ngay cả lời của sư đệ cũng không tin sao? Ta đường đường là nội môn đệ tử, chẳng lẽ ngay cả điểm nhãn lực này cũng không có sao? Huống chi ta cũng không phải là cái loại thích lấy đá đập chân mình.....
Ống tay áo Đổng Thanh hơi động, từ trong tay áo hắn xuất ra hai khối kim bài xán lạn tiếp tục nói:
- Tần lão ca, nghe nói cô nương thanh lâu phàm trần tương đối xinh đẹp, đây là chút ý tứ xin tỏ lòng.
Tần chấp sự sửng sờ một chút, quét nhìn Cổ Qua một cái, giả vờ cười nói:
- Ta thấy tiểu huynh đệ này không tệ, có tiền đồ phát triển. Nếu quả thật có thể đi vào ngoại môn Tiên phái, cũng là không tệ, không chừng còn có thể làm việc dưới tay ta đấy.
Tần chấp sự nhận lấy vàng, lại vổ vổ trên bả vai Cổ Qua hai cái, nghênh ngang hướng đệ tử khác đi tới, tiếp tục kiếm chác.
Chớp mắt khi Tần chấp sự đi xa một chút, Đổng Thanh thầm phun một ngụm nước bọt, hướng về phía Cổ Qua nói:
- Tần lão đầu này đối phó với các đệ tử xuống núi rất khắc bạc, ỷ vào nhị cữu của hắn là trưởng lão Chấp Pháp đường, tất cả mọi người là giận mà không dám nói gì.
- Đổng sư huynh, trong miệng hắn nói Xá Thân điện là địa phương nào? Cái gì lại là nội môn cùng ngoại môn?
Cổ Qua rất nghi hoặc, lúc tại Cổ gia, hắn đọc qua không ít thư tịch, có thể nói là Vạn Sự Thông trong phàm thế. Nhưng tiếp xúc đến Tiên phái, thì lại giống như kẻ ngu, cái gì nội môn ngoại môn thân truyền khiến cho Cổ Qua đau hết cả đầu.
Đổng Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng. năm đó bởi vì nguyên nhân tư chất của hắn, trực tiếp tiến vào nội môn tu luyện, hoàn toàn không có những thứ nghi ngờ này. Nhưng Cổ Qua thì bất đồng, mười sáu tuổi đã có chút bỏ lỡ thời gian tu luyện tốt nhất. Lúc này biết một chút Tu Chân Giới, nhất là kiến thức vỡ lòng về Đông Duyến Tông, có thể đối với sự phát triển của Cổ Qua có chút chỗ tốt.
- Cái gọi là Xá Thân điện, là ngoại môn chấp pháp điện phủ, phàm là hạt nhân phàm trần đi tới, nhẹ nhất là chấn gãy mười ngón tay, sau đó lại tiến hành trừng phạt. Có thể nói, một khi hạt nhân tiến vào Xá Thân điện, cũng rất ít người có có thể sống đi ra.
Đổng Thanh thấy vẻ mặt Cổ Qua mờ mịt, tiếp tục giải thích:
- Như đã nói, hạt nhân chính là các đệ tử của các gia tộc phạm qua sai lầm ở các đại đế quốc thuộc quản hạt của Đông Duyến Tông đưa tới để bảo đảm không tái phạm sai lầm nữa. Hạt nhân thông thường thường không có kết quả tốt. Đương nhiên là có gia tộc dùng tài vật đền bù.
- Nói đến nội môn cùng ngoại môn, đây là hai loại cơ cấu thiết lập trọng yếu của Đông Duyến Tông. Chẳng qua là nội môn tu sĩ thì chịu trách nhiệm tu luyện, địa vị cao hơn rất nhiều, có thể nói là lực lượng trọng yếu của Đông Duyến Tông. Mà ngoại môn còn lại là làm một chút việc lặt vặt, nói thí dụ như thải dược đồng tử hoặc là đệ tử lấy quặng. Bất quá chính là có một vài ngoại môn đệ tử cùng trưởng lão hoặc đường chủ nội môn có một chút liên hệ. Bọn họ thường thường là nắm giữ những chức vị quan trọng bên ngoài của tông môn, thông thường nội môn đệ tử cũng không dám dễ dàng trêu chọc bọn họ. Hơn nữa thứ béo bở cũng không thiếu.
Cổ Qua gật đầu, đối với những gì hắn nghe được về Đông Duyến Tông đại khái cũng không sai biệt lắm. Mới vừa rồi Tần chấp sự mà Đổng Thanh nói đến kia, chính là quản sự đệ tử ngoại môn.
- Thân truyền đệ tử thì lợi hại hơn rồi. Mỗi một thân truyền đệ tử đều có lãnh địa của mình, trồng thiên tài địa bảo, nuôi nhốt Linh Thú vân…vân….không gì làm không được. Dĩ nhiên muốn trở thành thân truyền đệ tử, phải có kinh nghiệm đạt được tu vi Thông Huyền tầng thứ năm. Nói nhiều ngươi tạm thời cũng không thể lý giải hết được.
- Đợi lát nữa có Linh Thú tiên hạc xuất hiện, ngươi không cần hoảng sợ, nó là do sư phụ ta khống chế, sẽ không đả thương người.
Đổng Thanh giải thích cho Cổ Qua xong, vì không để người chú ý, không nói thêm gì nữa. Thượng cổ Vân Triện Bia đặt ở giữa hai người, chỉ chờ Nguyên Chí đạo nhân xuất hiện.
Sơn môn Đông Duyến Tông dần dần mở ra, trên sơn môn khổng lồ bay ra một con tiên hạc. Tiên hạc này mỏ đỏ lông trắng, hai con mắt giống như bảo thạch tỏa ra ánh sáng, trong bóng tối càng trở nên bắt mắt.
Trên tiên hạc, đang đứng một gã trung niên tiên phong đạo cốt. Nam tử này mặt trắng râu ngắn, con mắt như tia chớp lưu chuyển trên không trung, miệng đỏ thắm giống gốm nung, khiến người ta vừa nhìn liền sinh lòng kính sợ.
- Đây chính là sư phụ của ta, Đông Duyến Tông ngoại sự trưởng lão Nguyên Chí đạo nhân, lão nhân gia là cao thủ đan đạo đấy.
Đổng Thanh hết sức tự hào, nhỏ giọng rỉ tai Cổ Qua nói.
- $€$ơ()%%&. (Biên:Tiếng chim kêu )
Tiên hạc ngân lên một tiếng, chấn động cả sơn cốc.
Ngay sau đó, chỉ nghe thanh âm Nguyên Chí đạo nhân như thần lôi từ Cửu Tiêu đội xuống, ù ù nói:
- Luận công ban thưởng, dâng lên tài vật.
Nguyên Chí đạo nhân huơ huơ phất trần, một đạo hắc sắc hiện lên. Trước mặt hai mươi mấy tên đệ tử, xuất hiện một bình bát, vật này chỉ có đường kính chừng một thước, nhìn qua căn bản không chứa được thứ gì.
- Đừng nhìn bình bát này nhỏ mà xem thường, đây cũng là một trong thập đại chí bảo của Đông Duyến Tông chúng ta. Bên trong có tiểu càn khôn thế giới. Ngàn năm trước Tuyền Ki Tông cũng chưa có loại bảo vật này, nếu không cũng sẽ không dùng tấm bia đá mà dấu bảo vật. Ta đã từng thấy qua sư phụ đem một núi vàng cất vào trong bình bát, xem ra hôm nay lại được đại khai nhãn giới rồi.
Cổ Qua đột nhiên nhớ tới, trước ngực của hắn còn có một hạt châu màu đen, theo như lão ma đầu nói, có thể che dấu đồ vật.
- Đổng sư huynh, pháp bảo có thể đựng đồ là thứ hết sức trân quý sao?
- Dĩ nhiên, trữ vật là loại linh bảo vô cùng ít ỏi tại Tu Chân Giới. Cái này của sư phụ coi như là thể tích tương đối lớn, mang ở trên người có chút không thuận tiện. Chưởng môn chân nhân có một cái nhẫn, mang theo trên tay mới tiêu sái làm sao, nghĩ muốn cái gì chỉ cần vung tay lên, liền dễ dàng lấy ra.
Đổng Thanh vừa nói, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ.
- Ân, sắp bắt đầu hiến bảo vật rồi, để nghe xem bọn hắn có được thứ gì?
Trong đám đông, một gã thanh niên mặc đạo bào màu xanh, đi tới trước bình bát, hướng Nguyên Chí đạo nhân thi lễ:
- Môn hạ Ngọc phù trưởng lão Dạ Nhiên, tại Nạp Lan tộc ở Thanh Ương Đế Quốc, lấy được hai cân tuyết sâm, mười khỏa Linh Cốc Thảo, vàng ròng mười cân, dâng lên trưởng lão.
Dạ Nhiên chính là tên vừa rồi trêu ghẹo Đổng Thanh, hắn lần này hạ phàm đạt được cực kỳ phong phú. Ngọc Phù trưởng lão cho hắn ba tờ Dẫn Lôi Phù, uy hiếp Nạp Lan tộc, mới đạt được phong phú như thế.
Dạ Nhiên thối lui, phía sau hắn một gã nam tử cao lớn thản nhiên đi ra, nhìn dáng dấp hẳn là đã ba mươi tuổi.
- Lý Dực, môn hạ Luyện đan trưởng lão, tại hoàng thất Nam Đồng Đế Quốc thu được một khối thượng đẳng ngọc tài, Thiên Sơn tàm ti năm tấm, Tử Kim hai cân.
Nguyên Chí đạo nhân gật đầu. Tên Lý Dực này mặc dù tu vi bình thường, nhưng mỗi lần hạ phàm đều có thu hoạch thật lớn. Lần này cũng không ngoại lệ, bị phân đến Nam Đồng Đế Quốc là quốc gia yếu nhất trong ba đại đế quốc, vẫn giống như trước thu được rất lớn.
- Ừ, thu hoạch không tệ, ta sẽ cùng hai trưởng lão nói qua.
Cổ Qua ở một bên nghe nhưng ánh mắt cũng nhìn thẳng, khối thượng đẳng ngọc tài, Thiên Sơn tàm ti, Tử Kim, vàng ròng...
Những đồ này, bất kỳ ở nơi đâu trên Tiên Vũ Đế Quốc cũng tuyệt đối đều là bảo bối. Hiện tại lại giống như là đồ bỏ đi, bị những đệ tử này ném vào bên trong bình bát.
Cái bình bát kia cũng hết sức kỳ quái, mỗi lần có cái gì ném vào, sẽ lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Đổng Thanh tràn đầy tự tin, ở một bên ngó chừng cử động của chúng nhân. Thấy Cổ Qua tỏ ra ngơ ngẩn, lập tức giải thích:
- Tài vật ở phàm thế, chúng ta không coi là cái gì, chỉ có vật phẩm dùng để tu chân mới thật sự là bảo vật. Cũng như hai cân Tử Kim kia, so ra còn kém một gốc Linh Cốc thảo, sau này chớ để người lừa gạt.
Tất cả mọi người chia ra dâng lên những thứ thu được, sau một vòng, hai mươi mấy người thay phiên một lần.
- Đổng Thanh, đến ngươi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện