[Dịch] Tiên Phàm Biến

Chương 6 :  Hứa Lạc vẽ phù

Người đăng: 

.
"Ngươi, công tử, ngươi vừa nói cái gì?" Cô gái khỏe mạnh bên cạnh nghe thấy Hứa Lạc nói thầm, nhưng không rõ nên hỏi lại. "Không, không có gì." Hứa Lạc cảm thấy không cần phải vạch trần việc này. "Sao, ngươi có muốn mua. . .thỉnh một đạo không?" "Ta à? Không cần." "A. . .tiên sư, ta cũng xin một đạo." Cô gái lớn tiếng hô, chen về phía trước, bỏ một nắm tiền vào túi. Hứa Lạc cẩn thận nhìn, trong chỗ kia có tầm khoảng hơn hai mươi đồng. Nghĩ tới Sầm Khê Nhi chịu đủ cực khổ mới tích cóp được từng đó tiền cho vào hộp gỗ, Hứa Lạc lại có chút đau xót thay nàng, tốt xấu gì người ta cũng nói chuyện với mình vài câu, cô gái cường tráng kia lại còn nhường chỗ cho hắn, coi như có chút giao tình. Vậy nên Hứa Lạc nói thấp giọng: "Không phải tốn tiền vô ích làm gì." "Cái gì? Vô ích?" Cô nương kêu lên. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía họ "Ngươi nói phù vô dụng? Thật sự vô dụng sao?" Cô nương lại nói thêm câu nữa. "Khụ khụ. . ." Thấy có vẻ không ổn, Hứa Lạc đành cúi đầu không lên tiếng. Đạo nhân chậm rãi đứng dậy, không hề mất đi vẻ tiên gia khí phái, không hề tức giận, bình thản nói: "Lão phu Tử Vân Sơn, Tử Vân đạo trưởng, tiểu hữu cũng hiểu phù đạo sao? Không biết sư phụ là người nào vậy?" Không phải nói dưới vấn đỉnh không có tôn hiệu sao? Hứa Lạc có chút đổ mồ hôi, nhịn cười, cung kính nói: "Hóa ra là Tử Vân đạo trưởng, kính đã lâu, về phù văn các thứ, vãn bối chỉ là xem qua trong sách hiểu qua qua chứ không hiểu rõ lắm." "Đây là việc tiên gia, không được nói bậy." Tử Vân đạo trưởng mang theo vài phần nghiêm túc nói với Hứa Lạc rồi quay về phía cô gái khỏe mạnh nói: "Ngươi không thành tâm, đi đi, không thể cho ngươi thỉnh phù được." Cô gái mạnh khỏe ngây người, Hứa Lạc cũng vậy. "Những người còn lại cũng không cần thỉnh nữa. . .Lão phu có ý tốt giúp đỡ, không thể ngờ các ngươi lại có can đảm ngang nhiên nghi ngờ tiên đạo. Đây là muốn chọc giận trời rồi. Như thế, lão phu. . .cũng không cứu nổi." Tử Vân đạo trưởng lại nói một câu mang theo vẻ vô cùng đau đớn. "Tiên sư chớ tức giận a, tiên sư đại lượng a." Mọi người vội vàng khẩn cầu, vội vàng bỏ thêm tiền, không thèm cả đếm. Đồng thời, từng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Hứa Lạc cùng cô gái khỏe mạnh. "Ta. . ." Cô nương bị ánh mắt tức giận của đám người nhìn vào, có chút quấn bách, có lẽ nàng cũng thấy được là mình làm liên lụy tới người trong thôn nên không còn tí khí thế nào, nhất thời nói không ra lời, hoảng tới mức gần như khóc. "Đạo trưởng mà thế này à?" Hứa Lạc nhìn thấy tình cảnh này cũng có chút khó chịu với đạo nhân. Rõ ràng cô nương kia không có ý ác với người ta, vậy mà đạo nhân lại cố ý ép người. "Hừ, hai người các ngươi mạo phạm tiên đạo, lão phu đã muốn mở một mắt lưới rồi. . ." "Mạo phạm tiên đạo?. . ." Hứa Lạc thản nhiên cười, tiến lên vài bước, cầm lên lá bùa đạo nhân vừa vẽ xong. "Vậy mạo phạm. . . Bút này vẽ ra như đao, có sát khí có thể kinh sợ dã thú, bút này vẽ ra có thể phá lồng giam, bút này có thể chém, bút này vẽ rắn thêm chân. . ." Hứa Lạc chỉ vào từng nét trên phù văn nói. "Thằng nhãi kia, ngươi thì biết cái gì?" Tử Vân đạo trưởng tức giận chỉ thẳng vào Hứa Lạc. "Đúng vậy đúng vậy, người trẻ tuổi, ngươi mau ngậm miệng lại, đừng có chọc giân tiên sư nữa mà. . ." "Tiên sư, hắn không phải người thôn ta đâu." "Đi mau đi, đi mau đi." "Nhà ai có mãnh thú bắt về mà chưa chết không?" Giữa tiếng khiển trách, Hứa Lạc bình tĩnh nói. "Sao?" "Nhà ai có mãnh thú chưa chết lấy ra thử là biết. Nếu phù này tới cả con mãnh thú còn không dọa nổi thì còn trấn yêu cái nỗi gì? Hơn nữa, kẻ làm hại thôn vốn lại cũng chỉ là dã thú." Hứa Lạc giải thích "Nhà ta có. . .Tiên sư, để chúng ta thử cho hắn phục." Có người đứng ra, chắp tay về phía Tử Vân đạo trưởng. Người thông minh nói là làm, người kia rõ ràng cũng nghi ngờ, muốn thử nghiệm, giờ lại có một lý do tốt để mình đi thử. "Hừ." Lúc trước rất nhiều người kiên quyết nói Hứa Lạc, nhưng giờ tuy miệng không nói, ánh mắt lại mang theo chút ngờ vực. Tử Vân lão đạo không dám từ chối, vung ống tay áo, ngồi xuống, giống như kiểu đang ngẫm nghĩ cách đối phó. Chỉ chốc lát sau, có mấy người mang tới một cái chuồng gỗ lớn, mỗi thanh gỗ đều tròn vo chắc chắn. Trong chuồng có một con gấu cao cỡ nửa người thường, phần ngực và đùi bị thương, nó đau tới mức đỏ cả mắt, thỉnh thoảng gào lên. "Cho tiểu tử nhà ngươi biết tiên sư lợi hại cao minh ra sao." Gã thông minh kia lại nói đệm thêm một câu, cẩn thận móc lá bùa mới mua lúc trước trong ngực ra, dán vào chuồng gỗ. "Gào." Con gấu lớn thấy người tới gần, lập tức vỗ một chưởng vào chuồng gỗ, người dán bùa vội vàng lùi ra sau, nhưng con gấu lại không ngừng, cự chưởng liên tục đập vào chuồng gỗ, chuồng gỗ lung lay. . . Một tờ bùa màu vàng nhẹ nhàng rơi ra. . . . Lão tiên sư Tử Vân đỏ bừng mặt, tức giận bỏ đi. Hắn nói: "Việc tiên gia, các ngươi biết cái gì. Hừ!" Nhưng cuối cùng lại gom hết đống tiền vào túi rồi bỏ chạy, để nguyên mớ đồ làm phép ngổn ngang trên đất không thèm thu. "Tiểu tiên sư, ngươi xem. . .Đám người chúng ta vừa rồi không hiểu chuyện đắc tội, nhưng dù sao cả thôn già trẻ đủ cả, họa phá thôn vẫn còn, kính xin tiểu tiên sư giúp chúng ta a." Người thông minh nói. Hắn nói người không hiểu chuyện dĩ nhiên không phải là hắn. "Để ta thử xem." Kỳ thật Hứa Lạc cũng không ghét gã kia. Đạo lý sinh tồn không có gì đúng sai cả. Hơn nữa, dù sao thôn này cũng là chỗ nhà mẹ đẻ Sầm Khê Nhi, trong thôn cũng có không ít người họ hàng, cho nên, Hứa Lạc cũng không từ chối. Lúc trước, Tử Vân đạo trưởng đi vội, để lại nguyên giấy bút mực đỏ, Hứa Lạc cầm lên vẽ. "Thử xem xem." Hứa Lạc vẽ ra một đạo phù, đưa cho người nọ. "Có nhất thiết phải thử không." Người nọ do dự. "Không ngại, dù sao cũng phải thử." Hứa Lạc mỉm cười nói. "Vẫn may là tiểu tiên sư đại lượng, tốt bụng." Hắn vừa dứt lời, cả đám người đứng sau khen ngợi. Mà những người nói tiểu tiên sư đại lượng, phần lớn là những người vừa chỉ trích Hứa Lạc. Nhưng dù sao Hứa Lạc cũng không cho là bọn họ làm cái gì sai cả. Lá bùa dán lên lồng gỗ, con gấu lớn thấy người tới lập tức bổ nhào qua, nhưng cả người nó trong nháy mắt khựng lại, lui về phía sau vài bước, nằm dán chặt trên chuồng gỗ, không dám tiến lên, trong mắt lộ vẻ kinh hoảng. Hứa Lạc thầm thở ra một hơi dài, tiến lên vài bước, tựa vào chuồng gỗ nói: "Không hề có yêu nào cả. Tất cả là do các vị quanh năm đi săn, làm cho bọn dã thú trả thù. Từ nay về sau, lúc đi săn mà gặp dã thú non thì nhớ là phải thả đi." "Dạ dạ, tiên sư nói phải ạ." "Tiên sư yên tâm, ta chữa thương cho con gấu xong cũng sẽ thả ra." "Nhà ta có con thú con, tí nữa về ta cũng sẽ thả." Đám người không ngừng trả lời. "Cái này cho ngươi." Hứa Lạc vẽ một đạo phù, đưa cho cô gái mạnh khỏe vừa bị đổ lỗi kia. "Cám ơn tiên sư." Lúc này, cô nương thô lỗ lại là người vui mừng nhất, nhưng Hứa Lạc gọi nàng lên lại ngược lại làm nàng đỏ bừng cả mặt, nói giọng cảm ơn nhẹ nhàng, nhận lấy miếng tiên phù cất kỹ. "Tiên sư, phù của ngài thỉnh thế nào vậy?" Có người hòi. Đây là hỏi giá. Hứa Lạc lại không chuẩn bị kịp, sau một lúc trầm ngâm mới mỉm cười nói. "Mọi người tùy tâm, ít cũng không sao." Lấy tiền sao? Đương nhiên là phải lấy rồi. Hứa Lạc dĩ nhiên nghĩ tới nương tử nhà mình còn khổ quần quật ra. . .Không ngờ, làm thế này đã có thể kiếm tiền rồi, có vẻ cũng không khó lắm. "Tiên sư, ta thỉnh một đạo." "Ôi, ngươi khách khí quá, không cần nhiều vậy đâu." "Tiên sư, ta cũng thỉnh một đạo. . .đủ không?" "Không thiếu, không có chuyện gì." . . . "Tỷ, ngươi đang làm gì thế?" Một đứa trẻ cỡ mười bốn mười lăm tuổi, nhưng dáng người cao lớn mạnh khỏe chén vào đám người, kéo tay cô gái mạnh khỏe ra nói. "Xuân Sinh, ngươi cũng tới à, ta đang thỉnh tiên phù." "Đã thỉnh được chưa?" "Rồi." "Thế mau cùng ta về nhà đi, Khê Nhi tỷ tới nhà, đang đợi ngươi." Lúc nói chuyện, thiếu niên có chút vội vã, kéo tay tỷ tỷ đi. Cô gái mạnh khỏe có chút như không muốn nhưng vẫn đi theo, nhà nàng cũng không tính xa nên chỉ chốc lát đã về tới nhà. Bạn thân tới nhà cũng không cần khách sáo gì, Sầm Khê Nhi vui mừng nói cho bạn: "Xuân Chi, ta có việc rất vui muốn nói cho ngươi." Cô gái mạnh khỏe tên là Xuân Chi kéo lấy cổ tay Sầm Khê Nhi, vôi la lên: "Ai da, ta cũng có việc này, hay là trước tiên đi theo ta đi." "Ngươi. . .Ai. . ." Dĩ nhiên Sầm Khê Nhi không phải đối thủ của Xuân Chi, bị nàng ta kéo tay chạy đi. "Rốt cuộc là có chuyện gì thế?" "Đầu thôn có tiên sư đang vẽ bùa, mau." "Ta cũng vừa mới nghe nói việc này, thế đã thỉnh được đạo phù chưa?" Sầm Khê Nhi cũng vừa nghe đệ đệ của Xuân Chi là Xuân Sinh nói việc gần đây trong thôn, có chút lo lắng. "Đã sớm thỉnh được rồi, tờ phù đầu tiên người ta cho ta luôn cơ mà. . . Ha." "Vậy tốt rồi. . .Thế ngươi còn vội cái gì?" "Ta nói với ngươi rồi, người vẽ bùa là một tiểu tiên sư. A. . .Bộ dạng trông cũng rất đẹp đẽ, bổn sự lại mạnh mẽ. . .Ngươi đã hiểu ý ta chưa?" Xuân Chi trừng mắt nhìn Sầm Khê Nhi. "Sao? Hiểu cái gì cơ?" Sầm Khê Nhi không hiểu ra làm sao cả. "Ai da, sao ngươi đầu gỗ thế? Ta đã mười tám rồi mà còn chưa gả cho ai đâu, ngươi không thấy sốt ruột thay ta à. . .Không biết tiểu tiên sư đã kết hôn chưa. Ngươi giúp ta hỏi xem, nếu là chưa thành thân, ngươi phải gắng giới thiệu giúp ta." "A, việc này ta. . .ta biết làm thế nào? Chúng ta tìm thím đi." Sầm Khê Nhi mang vẻ mặt quẫn bách, nào có đạo lý cô nương mười tám đi làm bà mối bao giờ. "Không cần, ngươi là đủ. Nếu mà tìm thím đến hỏi, cả thôn người ta biết hết thì sao. Hai ta là hảo tỷ muội, ngươi không giúp ta còn giúp ai. Mà việc này ta không thể tự hỏi được. Tốt xấu gì Xuân Chi ta cũng là đại cô nương hoa cúc cơ mà." Xuân Chi không chịu buông tha. ". . .Thế ta thử xem sao." Vì hạnh phúc của Xuân Chi, Sầm Khê Nhi bất đắc dĩ nói. Vừa nói chuyện, Xuân Chi vừa kéo tay Sầm Khê Nhi chen vào đám người, tới tận lúc này cô nương thô lỗ mới yên tĩnh lại chút ít, hơi ngại ngùng chỉ vào chỗ giữa đám người, nói: "Ngươi nhìn xem, chỗ kia kìa."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang