[Dịch]Tiên Nữ Hoàng Hậu Đa Tài - Sưu tầm
Chương 8 : Cuộc sống ở lãnh cung (1)
.
Thanh Ngọc quét dọn trong khi ta thì phải trèo lên câu đa cổ thụ ngồi vì quá bụi . Không phải ta bắt nạt Thanh Ngọc mà tại ta kiếp trước không phải làm gì cả nên kiếp này cũng không biết luôn . Thôi , rảnh rỗi ta tranh thủ liên lạc zới ma ma đại nhân thôi !
Ta phải sử dụng đến 17% công lực thì mới có thể nói chuyện với vương mẫu nương nương mà khoảng 1 tháng thì mới khôi phục nên ta rất ít chủ động nói chuyện với người , toàn là người nói chuyện với ta thôi . Hôm nay chủ động một lần cho người ngạc nhiên thôi .
- Mẫu hậu , con vô cùng nhớ người a !! Người có biết chăng tấm lòng của nữ nhi đối với người a !!
Vương mâuũ nương nương đối mặt với ai cũng uy nghiêm , chỉ duy nhất với cô thất công chúa này là không thể trưng ra cái bộ mặt đó được mà , chỉ biết than khổ .
- Băng Nhi , con sống bao nhiêu năm rồi mà tính khí vẫn trẻ con vậy ? hơn 17 tuổi rồi còn gì ! ( tính theo thời gian trên cung đình , 100 năm dưới hạ giới mới bằng 1 năm trên cung đình chứ tính thời gian ở hạ giới thì nàng đã hơn 17000 tuổi rồi , thành một bà lão rồi còn gì ! )
- Mẫu hậu a , ngài có thương con không vậy ? Giữa mẹ con ta thì cần gì phải nói tính khí với lại lễ nghi làm chi , cứ thoải mái đi .hahaha !!
Vương mẫu nương nương Quan Lam Hinh đen mặt . Bà có suy nghĩ việc ngọc hoàng và bà cho công chúa xuống hạ phàm học cách làm người ngoan hiền hình như hơi sai lầm thì phải . Sao bà cảm thấy tính cách của Băng Nhi có vẻ còn nghịch ngợm hơn hồi trước nhỉ ???
Không phải đâu !! Chắc là lâu không bị quậy nên mới cảm thấy thế thôi !!! Bà nghĩ nhiều rồi _ Quan Lam Hinh tự an ủi mình .
- Mẫu hậu , người suy nghĩ gì mà thất thần ra vậy ?
- Không có gì ! Mà sao hôm nay con lại hy sinh công lực của bản thân mà lên đây với ta vậy ?
- Người không cảm động sao ? Con đã phải làm vậy rồi mà !! _ Mặt mỗ nữ nào đó xịu ra nhưng trong lòng thì đang reo mừng * mẫu hậu lại sắp bị lừa rồi *
Quả nhiên , ít lâu sau , Quan Lam Hinh giơ cờ trắng đầu hàng , nói với Quân Ngọc Băng :
- Con muốn gì nào ??
Mỗ nữ cười phúc hắc nói :
- Người nghĩ quá nhiều rồi , mẫu hậu . Con cốt chỉ là đến đây thăm người , với lại đến xin người cái Thiên Băng cổ giới thôi , không có mục đích gì đâu !! Hì hì _ nàng nói mà mặt không đỏ , tim không loạn
Quan Lam Hinh đen mặt triệt để rồi , thực muốn phát tiết nhưng làm vương mẫu nhiều năm vậy đã tạo cho bà một khuôn mặt bình tĩnh với mọi tình huống . Quả thật là nghe hết vế câu thứ nhất , bà đã rất cảm động nhưng vế sau thì lại không còn gì để nói hết . Thật không chịu nổi mà !!!!
- Con muốn thứ đó để làm gì ?? Hả ??
- Con muốn lấy bim bim và những thứ con yêu thích từ hiện đại về . Bây giờ con sống ở lãnh cung mà không có những thứ đó thì chán chết mất . Suốt ngày ăn rồi ngủ , rồi ăn rồi lại ngủ … Con không dám đảm bảo mình sẽ không quậy lại đâu nha !! __ Rồi mỗ nữ không biết liêm sỉ lại trưng cái bộ mặt cún con ra , hại Quan Lam Hinh lại một hổi đâu đầu suy nghĩ .
- Thôi được rồi , nhưng bây giờ con đang bị chịu Luân hồi kiếp , làm sao mà lấy những thứ đó được ?
- Chuyện mày mẫu hậu không cần lo , con đã chuẩn bị kỹ càng rồi . Con tin chắc rằng người đó nhất định không từ chối đâu . _ Nụ cười gian xảo hiện ra trên môi nàng
• 5 phút sau *
- Tôn lão đầu , người giúp con đi mà , giúp con đi xuống hiên đại lấy smart phone đi mà , con biết người cũng rất thương con mà , mà __ Rồi nàng ghé sát vào tai Tôn Ngộ Không nói nhỏ ::
- Ở dưới đó có nhiều rượu ngon , tha hồ cho người uống , với lại khi người trở về , con sẽ đi trộm đào tiên với người .
- Thật sự ?
- Quân tử nhất ngôn
- OK baby , chờ ta !!
- Dạ , người đi sớm về sớm nha !!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện