[Dịch]Tiên Nữ Hạ Phàm- Sưu tầm
Chương 52 : Xem tiền như rác
.
Cho dù Thượng Quan Xuân Tuyết chướng mắt cả Yến Dương quốc lẫn công chúa của họ nhưng nàng cũng không ngốc đến nỗi vì thế mà đi hủy hoại danh tiếng Dược Vương bấy lâu đã kỳ công xây dựng. Viên thuốc kia không tan trên tay nhưng vào miệng lập tức hóa thành nước, chậm rãi trôi qua yết hầu, Chiêu Hòa cũng theo đó từ từ tỉnh lại.
Trong khi tất cả sự chú ý đều tập trung trên người Chiêu Hòa, không ai chú ý tới cung nữ Trân Châu bên cạnh hoàng hậu đột nhiên xuất hiện dúi một tờ giấy vào tay thái giám đại tổng quản Lâm Phúc rồi lặng lẽ rút lui. Rất nhanh sau đó mẩu giấy kia được trao vào tay hoàng đế.
“Nếu công chúa đã không có chuyện gì, tạm thời nên trở về dịch quán nghỉ ngơi trước. Theo thông lệ của Uyển Nguyệt chúng ta, đêm trước tết Nguyên tiêu, phu nhân của quan lại trong triều sẽ tiến cung cùng hoàng hậu dự tiệc mừng đầu năm. Đến lúc đó nếu công chúa có nhã hứng cũng có thể tham dự.” Bách Lý Tịnh hờ hững nói.
“Cáo từ.”
“Đừng quên ngân lượng thái tử nợ họ.” Bách Lý Vân tốt bụng nhắc nhở.
Vân Hi cắn răng nhìn vua tôi Uyển Nguyệt một vòng, hung hăng mang theo Chiêu Hòa rời khỏi. Hôm nay hắn đã thất thế, không còn mặt mũi tiếp tục ở lại, chi bằng tạm thời lánh đi ít hôm, cho ám vệ đi tra xét thêm thông tin của đám tiểu nha đầu trước mặt, cộng thêm căn dặn lại Chiêu Hòa đến lúc gặp mặt vị hoàng hậu kia phải nên làm thế nào.
Sứ thần Yến Dương quốc toàn bộ rời khỏi, trên tiệc chỉ còn lại quân thần Đại Uyển.
“Còn thỉnh giáo chư vị tiểu thư đâyy là…..” Một vị quan cẩn thận cất tiếng hỏi.
“Hoàng môn gia tướng.” Bách Lý Vân cười đáp thay.
Bách quan mở to mắt, bốn chữ “Hoàng môn gia tướng” này mang lại cho mọi người một tư vị không hề dễ chịu. Hoàng gia tướng xuất thân đặc biệt, năng lực đặc biệt, hành tung lại càng đặc biệt, khiến mọi người không thể điều tra, không thể nắm bắt, cứ hư hư thật thật tận lực ẩn thấp sự tồn tại của mình, nhưng một khi xuất hiện, nhất định mang lại cho thế nhân kinh ngạc không đơn giản.
“Hoàng thượng, cho dù Hoàng gia tướng lãnh binh luôn rất khiến người khác yên tâm nhưng mà Yến Dương quốc binh hùng tướng mạnh, cho dù chúng ta không kết minh với họ nhưng cũng không nên đắc tội họ.” Tân nhiệm Binh bộ thượng thư dè dặt cất tiếng. Vị thượng thư cũ là bầy đảng của Lư Ngạc sớm đã bị hoàng đế thanh trừ.
“Tôn đại nhân.” Dương Tường Vi ngắt lời. “Ông sai rồi.”
“Quận chúa, Uyển Nguyệt chúng ta vốn không cho phép nữ nhân can dự chính sự. Hơn nữa, đối với vấn đề này, quận chúa cho rằng mình có thể hiểu biết nhiều hơn bổn tướng quân hay sao?” Tôn thượng thư đáp trả, tư tưởng nam tôn nữ ti thâm căn cố đế đã ngấm vào rất sâu trong đám người như ông. Hơn nữa, Lư Ngạc vừa thất bại, trong triều cũng vừa trải qua một đợt thanh lọc đẫm máu tanh, không ai biết tâm tư hoàng đế tới cùng là thế nào, chỉ biết ra sức thể hiện trung tâm và kiến thức của mình. Dĩ nhiên, sẽ không cho phép một nữ nhân trên đại sảnh nói đông nói tây.
“Ta không có ý định so bì hiểu biết với bất cứ ai. Tỷ muội ta hôm nay là phụng mệnh đến hồi báo với hoàng thượng chi tiết liên quan đến cuộc phản động của Lự Ngạc. Theo thông tin chúng ta có được, Yến Dương quốc ở trong tối vẫn âm thầm hỗ trợ Lư Ngạc tạo phản.” Dương Tường Vi không nhanh không chậm đáp.
Hoàng Kiệt gật đầu. “Chư vị thử nghĩ xem, Lư Ngạc khống chế được rất nhiều tướng lĩnh nhưng chưa bao giờ chạm tới được binh phù, không chính thức có quyền lực điều binh khiển tướng. Cách tạo phản của hắn cũng chỉ đi theo con đường ám sát, dùng chút thủ đoạn chính trị. Thực tế chứng minh hắn cần và hắn đã có rất nhiều tử sĩ sẵn sàng xả thân cho mình. Móc nối quan hệ, điều tra thông tin, đào tạo tử sĩ, chuẩn bị vũ khí lương thực, tích cóp tài sản,… những thứ này bằng vào sức lực một người là không thể hoàn thành. Cộng thêm Lư gia vốn không phải là thế gia lâu năm, họ chỉ bắt đầu gây dựng đại nghiệp sau khi thái hậu nhập cung năm xưa, Lư Ngạc vốn không có đủ nhân lực vật lực để làm đại nghiệp. Yến Dương tuy chưa từng công khai quan hệ đôi bên với nhưng ngấm ngầm đã hỗ trợ hắn không ít ngân lượng, cung cấp cho hắn không ít tin tức.”
“Yến Dương quốc đất đai tuy không bằng Đại Uyển chúng ta nhưng binh lực đã là nhất đẳng, họ tại sao phải giúp Lư Ngạc?”
“Cắt đất, thần phục, tiến cống, hòa thân.” Tám chữ chậm rãi từ miệng Hoàng Tuyết Mai rơi thẳng vào trong lòng mọi người. Kỳ thật hỏi chỉ là để xác định, người ngồi ở đây nếu không phải đèn sách mười năm thì cũng là đại tướng lăn lộn nhiều năm trong quân ngũ, nếu không phải tâm tư mẫn tiệp thì cũng là hồ ly trải sự đời, trong lòng họ đã sớm có đáp án. Chỉ là đoán biết không khó, còn được chính tai nghe chân tướng từ giữa một đại yến tiệc hội tụ mãn triều văn võ sẽ mang theo tư vị khác nhau mà thôi.
“Hừ, muốn là được sao.” Bách Lý Tịnh vô tâm vô phế buông một câu. “Việc của các khanh bây giờ là tập trung suy nghĩ trình tấu chương cải cách và tu bổ đường sá, kiến thiết học đường, sắp xếp tuyển chọn nhân lực. Những cái khác tạm thời chưa cần quản.”
“Hoàng thượng, trình tấu chương không khó nhưng cho hiện tại ngân khố của chúng ta thật sự…” Tân nhiệm Hộ bộ thượng thư Ngụy Tú Khiêm cẩn thận cất tiếng. Hắn cũng vừa được bổ nhiệm nhưng qua mấy ngày tiếp quản hắn phát hiện mấy năm qua Lư Ngạc dùng đủ thứ lý do trong tối ngoài sáng liên tục dùng tiền đả thông quan hệ bang giao nhằm tranh thủ sự ủng hộ cho mưu đồ đăng cơ, quốc khố sớm đã cạn kiệt. “Hơn nữa tám tỉnh Giang Nam liên tục mất mùa, trải qua mấy năm sưu cao thuế nặng, lương thực không đủ, cộng thêm nạn lụt mùa đông vừa rồi, nạn dân đã lên tới con số vài trăm vạn. Ngân lượng mà lần trước hoàng thượng giao đãi vẫn không đủ dùng.”
Bách Lý Tịnh cau mày, vấn đề này hắn biết nhưng mấy năm qua Lư Ngạc luôn dòm ngó, cho dù hắn có một ít công việc kinh doanh sản nghiệp bên ngoài nhưng không thể làm quá lớn, như vậy sẽ bứt dây động rừng nên bây giờ tuy hắn đại phú đại quý, nhưng đấy chỉ là tư cách cá nhân, mang mấy mươi vạn ngân lượng trong tay hắn toàn bộ bù vào quốc khố vẫn là không đủ.
“Ngụy đại nhân.” Dương Tường Vi không nhanh không chậm nói. “Nạn dân ở Giang Nam đang được giải quyết, không cần dùng đến quốc khố. Còn ngân lượng mà Vân Hi thái tử thua cuộc hôm nay cộng thêm khoảng ngân lượng hoàng thượng giao đãi trước đó, ta nghĩ tạm thời có thể chống đỡ được.”
Lần này không chỉ Ngụy thượng thư hay hoàng đế ngạc nhiên mà tất cả những ai nghe được đều giật mình. Quy hết thành bạc cũng là một trăm ba mươi vạn lượng, Hoàng gia không cau mày một cái đã toàn bộ giao ra, họ là của cải quá dầy hay là tâm địa quá mức… không bình thường a.
“Dương muội muội.” Bách Lý Tịnh cố gắng bình ổn ngữ điệu “Chuyện này làm sao có thể. Ngân lượng là các muội thắng về, hoàn toàn không phải của triều đình. Còn nữa, mấy trăm vạn nạn dân, không có tiền làm sao giải quyết?”
Hiện trường một mảnh yên tĩnh, mấy trăm đôi tai đều tập trung nghe ngóng.
“Hoàng thượng. Tỷ tỷ nói Yến Dương quốc thái tử không có ý tốt, chưa kể bọn họ còn giúp đỡ Lư Ngạc tạo phản, hôm nay đã tự mình tới cửa, nếu chỉ đơn thuần diệt uy phong thì quá tiện nghi cho họ, nên một chút phí bồi thường này tìm lý do thu của họ là đúng lý hợp tình. Thần chỉ là phụng mệnh hành sự, số tiền này một lượng chúng thần cũng không dám lấy làm của riêng, cho dù hoàng thượng không trách cứ, thần cũng trốn không thoát gia pháp trong tay tỷ tỷ.”
“Cái này… đa tạ.” Bách Lý Tịnh không còn gì để nói, nếu còn khách khí đưa đẩy sẽ tỏ vẻ xa lạ, chi bằng trực tiếp nhận phần ân tình này, ngày sau sẽ tìm cách báo đáp. “Nhưng còn Giang Nam…”
“Hoàng thượng, tình hình ở Giang Nam thật sự khẩn cấp, chậm một ngày là trăm nghìn người chết đói, tỷ tỷ đã phân phó các vị muội muội dựng chỗ ở tạm, phát chẩn cứu tai. Đến hiện tại có lẽ tình hình cũng đã bắt đầu ổn định.”
“Nhưng mấy trăm vạn nạn dân cũng không phải con số nhỏ, không thể để Hoàng gia dốc cả gia tài thay trẫm giải nạn. Triều đình nhất định phải ra một phần sức lực nếu không thật sự không còn có mặt mũi nào đối diện với dân chúng.”
“Hoàng thượng” Dương Tường Vi thản nhiên cười. “Sính lễ hoàng gia cưới Văn Thành công chúa không phải có mười vạn lượng hoàng kim sao? Vừa vặn đủ dùng.”
“Cái gì? Tuyệt không thể nào.” Bách Lý Tịnh có chút thất thố.
“Tỷ tỷ nói sính kim đó nguyên bản vốn lấy từ quốc khố, mà quốc khố lại thu từ thuế của bách tính. Tiền của bách tính dùng cho bách tính là thiên kinh địa nghĩa nha. Vả lại số ngân lượng đó nguyên bản là từ quốc khố rút ra, bây giờ mang đi tiêu xài dĩ nhiên cũng phải lấy danh nghĩa triều đình, Hoàng gia bất quá rảnh rỗi góp chút sức lực thôi. Hoàng thượng không cần bận tâm.” Dương Tường Vi vân đạm phong khinh đáp, ngữ điệu thậm chí còn ẩn ẩn chút ý tứ vui đùa.
“Chỉ là, hoàng thượng có thể cho thần nói một câu hay không?” Nàng biết, có một số chuyện trực tiếp tìm hoàng đế là xong, nhưng có một số chuyện nhất thiết phải đả thông tư tưởng cho đám quan lại mới có thể tiết kiệm hơi sức, thuận lợi hoàn thành.
“Mời nói.” Bách Lý Tịnh vô thức đáp, hắn vẫn còn đang trong giai đoạn tiêu hóa kinh hỉ vừa rồi.
“Hoàng thượng sai lầm của Lư Ngạc nằm ở chỗ hắn ta chỉ biết khống chế nhược điểm của người khác, dùng vũ lực gây dựng thế lực. Tầm quan trọng của quân đội là không thể phủ nhận nhưng mà vũ lực không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề. Giữa hai bên, nếu muốn triệt tiêu lẫn nhau, ngoại trừ việc cậy mạnh hiếp yếu, khởi binh chinh phạt, công thành chiếm đất còn có rất nhiều biện pháp khác. Cụ thể như trong triều đình, muốn cho quốc thái dân an dĩ nhiên cần biên cương tướng lĩnh trấn thủ, cần Binh bộ ra sức điều phối nhưng cũng không vì thế mà có thể phủ nhận vai trò của Lại, Hộ, Lễ, Hình, Công năm bộ còn lại. Đánh trận không nhất thiết phải động đao thương ra chiến trường, còn có thể chậm rãi làm hao mòn địch nhân trên mặt trận tri thức, kinh tế và rất nhiều thứ tương tự.”
“Cô nương có thể nói rõ hơn một chút được không?” Hộ bộ thượng thư hai mắt phát sáng. Từ khi nàng khẳng khái mang trăm vạn lượng bạc quyên vào quốc khố, giải quyết vấn đề đau đầu của hắn, hắn đã có rất nhiều thiện cảm với nàng. Đặc biệt, nàng còn nói, vai trò của năm bộ còn lại không nhẹ hơn bộ Binh khi tranh đua với các thế lực khác càng khiến hắn tò mò.
“Lấy Yến Dương quốc làm ví dụ. Nếu quan hệ hai nước có một ngày thật sự trở nên căng thẳng, thật sự phải cất binh, chúng ta chưa chắc thất bại nhưng như vậy, chịu tội đến cuối cùng vẫn là binh sĩ, là lê dân bách tính vô tội. Chiến sự kết thúc, dù thắng hay thua thì cũng gây tổn thương nhất định cho nguyên khí của quốc gia về nhân lực, vật lực. Nếu đã như vậy, tại sao chúng ta không ra tay trước, tiên hạ thủ vi cường, thực hiện xâm lược kinh tế, xâm lược văn hóa, khiến dân chúng Yến Dương quốc dần dần phụ thuộc vào chúng ta, đến một trình độ nào đó, triều đình của họ dù muốn cất binh thì cũng là lực bất tòng tâm, hoặc nói cách khác, nếu quản lý khéo léo, sẽ có lúc chúng ta không cần đánh, bọn họ cũng sẽ ngoan ngoãn tự đầu hàng.”
“Xâm lược kinh tế? Xâm lược tri thức?” Bách Lý Tịnh mở to mắt, gấp giọng hỏi “Cụ thể là như thế nào? Làm sao tiến hành?” Hắn thực sự đã động tâm bởi mấy chữ ‘không cần đánh’ , ‘tự đầu hàng’ của Dương Tường Vi.
Nhưng trái với mong đợi của mọi người, Dương Tường Vi chỉ nhởn nhơ lắc đầu. “Hoàng Thượng, Hoàng gia trước giờ không hỏi thế sự, thần không thể biết chính xác tình hình hiện tại cũng như toan tính hoạch định của triều đình nên không dám nói bừa. Hơn nữa hoàng thượng cũng biết thần vốn là cô nhi, mà Minh Hà đảo lại lánh xa thế tục, chỉ có đại gia đình chung sống, nương tựa lẫn nhau. Những gì thần biết đều do tỷ tỷ và phụ vương truyền thụ. Nếu hoàng thượng cảm thấy hứng thú, chi bằng hỏi tỷ tỷ sẽ tường tận hơn, bao gồm cả hai món đồ chơi dùng để hù dọa Yến Dương quốc thái tử ban nãy.”
Có điều nàng nhởn nhơ không có nghĩa là mọi người cũng nhẹ nhàng tiếp nhận. Hoàng hậu nương nương dùng toàn bộ sính kim của mình cứu tế thiên tai lại ghi tạc công đức cho hoàng thượng, trước sau lại là tiền trảm hậu tấu, hoàng thượng vẫn một mực không biết a. Còn nữa, vị quận chúa kia úp úp mở mở không nói rõ toàn bộ, nhưng đối với loại người lăn lộn chính trị nhiều năm, họ điều cảm nhận rất rõ, đây thật sự là một phương pháp kinh bang tế thế tuyệt đối hữu dụng. Mọi người cũng không quên uy lực của hai loại vũ khí chưa nhìn rõ kia. Nếu tất cả thật sự xuất phát từ tay vị hoàng hậu thủy chung chưa từng lộ diện kia thì hoàng thượng khăng khăng sủng ái nữ nhân này cũng hoàn toàn không phải mù quáng uổng phí.
Nhưng bá quan chỉ là chấn kinh, còn Bách Lý Tịnh tinh thần lại thập phần hỗn độn. Hắn còn đang mờ mịt chưa hồi phục, Dương Tường Vi đã chuyển chủ đề: “Hoàng thượng, trong lúc dọn dẹp các thế lực của Lự Ngạc cũng đã thu được không ít thứ hữu dụng. Ít ngày nữa sẽ được tập trung toàn bộ đến Định Đông vương phủ ở kinh thành, xin hoàng thượng cho người đến tiếp nhận. Đây là danh sách.”
Một bản danh sách được đưa tới trước mặt hắn. Lương thảo, ngân lượng, của cải của Lư Ngạc phân tán trong dân gian cũng không ít a. Có thêm được số lượng này, Uyển Nguyệt có dư điều kiện khôi phục và phát triển rồi.
Chính sự đã không còn gì để bàn, hoàng đế cũng không có tâm trạng tiếp tục, yến tiệc cứ thế mà tan.
Bách Lý Tịnh một đường xiêu vẹo về đến Phượng Nghi cung.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện