[Dịch]Tiên Ngục- Sưu tầm

Chương 62 : Tô Triệt yêu cầu

Người đăng: 

.
- Không có sao, không có sao. Cái này xem như hai năm qua, Linh Lung thu được tin tức tốt nhất, nàng dùng sức gật đầu: - Chỉ cần có thể cứu là được, lại phiền toái cũng không sợ! Tô sư đệ, nếu như ngươi cần hiệp trợ gì, vô luận là cái gì, cứ nói với ta là được! Tô Triệt lo nghĩ, rồi mới lên tiếng: - Ta đoán chừng, trị liệu như là lúc này, ít nhất còn cần 50 lần, mỗi ngày thông lệ một lần; Lại còn tốn hao một ít linh thạch, mua sắm rất nhiều dược vật điều phối phụ liệu. - Cần bao nhiêu linh thạch, ngươi cứ việc nói. Linh Lung không chút do dự, lập tức cầm lên Túi Càn Khôn bên hông. - Tạm thời mà nói, ít nhất cần một ngàn khối linh thạch. Tô Triệt cũng không có công phu sư tử ngoạm, chỉ nói một con số cực kỳ bảo thủ. Dù sao cũng là cứu chữa một cây linh thảo hi hữu, giá trị hơn mười vạn linh thạch, một ngàn Linh thạch xem bệnh, một chút cũng không có quá phận. - Cái kia... Sắc mặt Linh Lung ửng đỏ, nhỏ giọng nói: - Trên người của ta chỉ có hơn ba trăm linh thạch, ngày mai gom góp cùng một chỗ cho ngươi, như vậy có được không? - Không có sao. Tô Triệt rất khéo hiểu lòng người, chủ động giúp nàng hóa giải xấu hổ: - Đây là đương nhiên, tu vi chúng ta còn thấp, không có ai lại mang theo nhiều linh thạch trong người như vậy làm gì. - Ân, tốt, ngày mai nhất định đưa cho ngươi. Linh Lung nhẹ nói nói: - Rất đa tạ ngươi rồi. - Không cần khách khí. Tô Triệt nhẹ nhàng lắc đầu, gương mặt non nớt lộ ra trầm ổn viễn siêu cái tuổi này nên có. Yêu cầu linh thạch, cũng không phải Tô Triệt xuất phát từ tham tài, mà là vì bảo vệ mình. Ngẫm lại xem, linh thảo mà ngay cả trưởng lão dược viên cũng không có thể trị liệu, chính mình lại có thể cứu chữa, chuyện này, bản thân đã để cho người khó có thể tin, nếu để cho người khác biết rõ, mình căn bản không cần mượn nhờ ngoại vật phụ trợ, chỉ là lợi dụng năng lực bản thân đã hoàn thành hành động vĩ đại này, sẽ càng dẫn phát có chút người rảnh rỗi phỏng đoán đủ loại. Cho nên, yêu cầu mức linh thạch xa xỉ, tuyên bố là độc môn bí phương làm ra hiệu quả, giải thích như vậy mới lộ ra càng thêm hợp lý. Thậm chí có khả năng, sẽ làm cho trưởng lão dược viên coi trọng, ủy thác cho mình chức vị Linh thảo Y sư đặc thù. Bởi như vậy, mình mới có khả năng trực tiếp thu hoạch đến đặc quyền đi lại trong dược viên mà không trở ngại... Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là “bí phương độc môn” của mình quyết không thể lộ ra bên ngoài. Cục diện xấu nhất là, trưởng lão dược viên sẽ sinh lòng tham niệm, ngấp nghé bí phương độc môn của mình... Cái này cần phòng ngừa chu đáo, sớm nghĩ kỹ đối sách rồi. Sau đó, Tô Triệt lại nhắc nhở: - Còn có một chuyện, hơn mười ngày gần đây, mỗi ngày ta cần tới đây khám và chữa bệnh. Thế nhưng mà, ta không có tư cách đến tầng dược viên thứ hai a? - Cái này thì dễ xử lý. Lập tức Linh Lung lấy ra một cái lệnh bài màu tím, đưa vào bên trong một đoạn tin tức, giao cho Tô Triệt nói: - Cái này là lệnh bài tuần tra của ta, ngươi cầm nó, giải thích một chút với đệ tử thủ vệ hai tầng, nói là giúp ta làm việc mới đến. Sau khi bọn hắn xem xét, thì sẽ không ngăn trở ngươi nữa rồi. - Tốt. Tô Triệt tiếp nhận lệnh bài, biểu hiện ra bình tĩnh không có chút gợn sóng, nhưng trong lòng thì rất là hưng phấn. Trong Tiên Ngục, lão Hắc cũng nhảy lên hét to một tiếng: - Quá tuyệt vời, xong rồi! Đúng vậy, đã nhận được cái lệnh bài này, chẳng khác gì là giải quyết vấn đề khó khăn nhất mà hiện nay Tô Triệt đang gặp phải. Đã có giấy thông hành trong tay, dược viên bí mật cũng là gần ngay trước mắt. Kế tiếp, Tô Triệt quay trở về dược viên tầng một, Linh Lung thiếu nữ lại chạy tới dược viên tầng thứ ba, được phòng thủ sâm nghiêm nhất. Chỉnh thể diện tích của dược viên tầng thứ ba không lớn lắm. Hơn nữa, trong vườn chỉ có vài tòa nhà tranh có thể đếm được trên đầu ngón tay. Kiến trúc đặc thù nhất, cũng chỉ là một tiểu viện giống như nhà nông. Linh Lung vui mừng, tung tăng như chim sẻ mà rút vào tiểu viện giống như nhà nông kia, hướng về phía một gian phòng ốc hô lớn: - Lão đầu tử, cho ta hai ngàn linh thạch, ta có chỗ cần dùng gấp! - Muốn nhiều linh thạch như vậy làm cái gì? Một đại thúc trung niên quần áo mộc mạc từ trong nhà đi ra, thân hình người này cao ngất, diện mục cương nghị, râu tóc đen nhánh, cũng không có quá già, một điểm cũng không giống như là "lão đầu tử" mà Linh Lung hô. - Hai ngàn Linh thạch rất nhiều sao? Linh Lung mân mê miệng, không vui nói: - Ngươi tùy tiện bán một hạt đan dược, còn gấp mấy lần con số này! - Với ta mà nói thì không coi vào đâu, thế nhưng mà, đối với cấp độ bây giờ của ngươi, hẳn là một khoản tiền rất lớn rồi. Ngữ khí trung niên nhân ôn hòa nói: - Ta chỉ là hiếu kỳ, gần đây tiểu Linh Lung đều rất tiết kiệm, chưa bao giờ yêu cầu bất kỳ vật gì với ta, hôm nay đây là làm sao vậy? Linh Lung ức chế không nổi sắc mặt vui mừng trên mặt, nói ra: - Nói cho ngươi biết a, ta đã tìm được một cao nhân, có thể cứu chữa gốc Lưu Vân Kim Trản kia của ta. Hai ngàn linh thạch, là ta chuẩn bị tạ ơn người ta xem bệnh. - Vậy sao? Đôi mày rậm của Trung niên nhân có chút nhăn lại, trong lòng tự nhủ: - Chẳng lẽ là cao nhân trên Linh Dược sơn đến hay sao? Nếu không, cục diện mà ta cũng thúc thủ vô sách, còn có người nào có thể trị liệu? Vì vậy, sắc mặt hắn nghiêm lại, ngữ khí nghiêm túc nói: - Linh Lung, mặc dù là đám khốn kiếp Linh Dược sơn kia đến tìm hiểu phái ta, nhưng ngươi cũng không thể xin bọn hắn giúp đỡ, phải biết rằng... - Đương nhiên! Linh Lung giọng cất cao, lập tức đã cắt đứt hắn: - Làm sao ta có thể xin bọn hắn giúp đỡ cơ chứ! Đừng nói là Lưu Vân Kim Trản, coi như là bản thân ta bệnh nặng sắp chết, cũng sẽ không xin bọn hắn giúp đỡ. Một ngày nào đó, ta sẽ nhổ tận gốc môn phái của bọn hắn! - Như vậy cũng tốt. Sắc mặt trung niên nhân hòa hoãn trở lại, than khẽ, lúc này mới hỏi: - Như vậy, là dạng đại năng chi nhân gì, có thể cứu chữa gốc linh thảo kia? - Là một tiểu dược đồng mà Huyền Cơ Phong chúng ta vừa mới mướn, tu vi chỉ là Luyện Khí kỳ tầng một mà thôi. Nói đến đây, Linh Lung trừng mắt: - Lão đầu tử, đừng nói chuyện! Ta biết rõ ngươi muốn nói cái gì, yên tâm đi, ta sẽ không bị lừa gạt đâu, ta lại không phải là kẻ đần không có sức phán đoán. Hơn nữa, hắn cũng không dám gạt ta! Trung niên nhân vừa muốn nói ra vài lời lại nén trở về, lẳng lặng nghe nàng nói. - Nếu hắn không có bổn sự trị liệu, cái kia còn chưa tính, dù sao ta cũng đã quen rồi, sẽ không trách hắn. Nhưng nếu như hắn dám gạt ta, hừ hừ, sau này đừng nghĩ có một ngày tốt lành có thể qua! Linh Lung vung vẩy lấy bàn tay nhỏ bé, một bộ dáng trừng mắt, bất quá, trong chớp mắt lại triển lộ ra dáng tươi cười: - Bất quá, ta đối với hắn thật đúng là có chút ít tin tưởng, không biết có phải là ảo giác trên tâm lý hay không, mới vừa rồi ta thật sự cảm giác được, Lưu Vân Kim Trản trở nên hơi có tinh thần hơn một chút. Hắn nói, ít nhất cần 50 ngày, còn cần rất nhiều dược liệu phụ trợ, mới có thể triệt để trị hết Lưu Vân Kim Trản...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang