[Dịch] Tiên Nghịch

Chương 49 : Tỷ thí (3)

Người đăng: 

.
Cũng giống như đám đệ tử của Huyền Đạo tông. Đám đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phái cũng hoàn toàn kinh sợ. Bọn họ ít nhất cũng có hai mươi năm là đệ tử nội môn, nhưng ít khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Tất cả đều trầm mặc không nói, trong lòng cảm thấy bất an. Nét mặt của Hoàng Long chân nhân lại càng trở nên âm trầm, không nói một tiếng nào. Tên đệ tử Liễu Phong của đối phương cũng mới chỉ đạt tới tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ. Nhưng không ngờ hắn lại có được pháp thuật thần kỳ như vậy. Thủy Mạc gặp phải lực công kích mạnh thì phản lại càng mạnh. Nếu không đạt tới tầng thứ tám của Ngưng Khí kỳ thì cơ bản không thể phá được. Mới trận đấu đầu tiên đã như thế, không khỏi khiến lão lo lắng. Chẳng lẽ Hằng Nhạc phái thật sự phải xống dốc hay sao? Lão quay sang nhìn mấy vị sư đệ đứng bên. Bọn họ cũng đều đang trầm mặc không nói. Tôn Đại Trụ hít một hơi, lẩm bẩm: - Mẹ kiếp! Không ngờ lại có được một tên đệ tử lợi hại như vậy. Huyền Đạo tông có được hắn quả là quá may mắn. Vương Lâm nhìn sâu vào trong mắt của Liễu Phong. Vừa mới rồi, tuy Liễu Phong chỉ thi triển Thủy Mạc trong phút chốc, nhưng hắn cũng đã có thể nhìn thấu tu vi của đối phương. Tuy chưa trực tiếp đối mặt nhưng Vương Lâm đối với pháp thuật đó vẫn cảm thấy khiếp sợ. Huyền Đạo tông, Âu Dương lão nhân mỉm cười, cao giọng nói: - Hoàng Long đạo hữu. Trận thứ hai, các ngươi đưa người xuất thủ. Ánh mắt Hoàng Long chân nhân đảo qua đám đệ tử nội môn. Phần lớn mọi người đều cúi đầu, trong lòng thầm mong không bị chỉ định. Đến lúc này, Hoàng Long chân nhân cảm thấy tức giận, đang định mở miệng trách mằng thì Tôn Hạo cắn rằng một cái, tiến lên nói: - Chưởng môn! Đệ tử bất tài cũng xin được lên trận này. Nét mặt đám sư thúc vẫn không hề thay đổi. Đạo Hư nhăn mặt, nói: - Tôn Hạo! Ngươi mới chỉ đạt tới tầng thứ tư. Không được hồ đồ. Tôn Hạo ngập ngừng một chút, nói: - Đệ tử...đệ tử có được một pháp thuật mới. Mặc dù không thể chắc thắng nhưng cũng có thể chiến đấu. - Trong lòng hắn thầm nghĩ: - Bây giờ, người nào cũng không muốn lên. Ta tự thân ứng chiến chắc chắn sẽ có được hảo cảm của chưởng môn. Mặc dù không thể thắng được, nhưng Phích Lịch đạn trong tay cũng có thể dành lại được chút mặt mũi. Lý Sơn huynh đệ! Xin lỗi ngươi. Phích Lịch đạn mua được từ tay ngươi lạ phải dùng để đối phó các ngươi. Mấy hôm nay hắn cảm thấy đã có thể sử dụng Phích Lịch đạn vô cùng xảo diệu. Tuy mấy lần đầu đều bị thất bại, nhưng cuối cùng cũng có thể thành công mấy lần. Bởi thời gian quá gấp nên hắn cũng không tiếp tục luyện tập. Nhưng hắn vẫn tự tin chỉ cần sử dụng mấy lần chắc chắn sẽ thành công. Hoàng Long chân nhân thầm than một tiếng, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói: - Ngươi lên đi! Cho ta thấy pháp thuật mới của ngươi thế nào. Tôn Hạo nhấc mình, nhảy lên đài cao, nói: - Đệ tử Tôn Hạo của Hằng Nhạc phái xin lãnh giáo Huyền Đạo tông. Lý Sơn thấy Tôn Hạo liền cười thầm trong bụng. Hắn thấy Âu Dương lão nhân đang chọn người lên trận liền bước lên nói: - Sư phụ! Đệ tử Lý Sơn nguyện lên trận này, trao đổi với đối phương một chút. - Nói xong, hắn nháy nháy mắt, đứng chờ. Âu Dương lão nhân vẫn luôn đau đầu đối với Lý Sơn. Nhưng lão cũng biết Lý Sơn rất tinh quái, không bao giờ chịu thiết. Lần này hắn xin ra trận chứng tỏ đã hoàn toàn chắc chắn. Vì vậy lão hơi trầm ngâm một chút rồi gật đầu. Lý Sơn hưng phấn đi lên trên đài. Trong lòng hắn đang thầm cười trộm. Tôn Hạo ơ là Tôn Hạo, lần này là ngươi tự tìm người đến cướp lấy mặt mũi của ngươi đấy nhé. Tôn Hạo nhìn thấy Lý Sơn xuất trận, nét mặt không khỏi thay đổi. - Tôn Hạo sư huynh! Hãy sử dụng tiên thuật đắc ý nhất của ngươi đi. Lý Sơn ta sẽ tận tình tiếp đón. - Lý Sơn lớn tiếng nói. Tôn Hạo do dự một chút. Bây giờ, hắn đã có thể sử dụng phi kiếm vì vậy bắt quyết một cái. Thanh phi kiếm màu đỏ nhanh chóng từ phía sau bắn ra, lượn xung quanh người hắn một vòng. - Đi! - Thanh phi kiếm nhằm thẳng về phía Lý Sơn. Cùng lúc đó, Tôn Hạo lập tức lấy ra bốn năm quả Phích Lịch đạn, quát to: - Xem tiên thuật của ta. Lý Sơn cười ha hả, dễ dàng né tránh phi kiếm, trong lòng thầm nghĩ một chữ: "Bạo". Phích Lịch đạn trong tay Vương Hạo chưa kịp ném ra liền lập tức phát nổ. Một mùi thối ngập trời tỏa ra bốn chung quanh. Toàn thân Tôn Hạo lúc này bám đầy bụi, ngơ ngác đứng đó, không nói được tiếng nào. Hắn không thể hiểu được tại sao Phích Lịch đạn chưa ném ra đã phát nổ? Chẳng lẽ vừa rồi mình dùng sức mạnh quá? Lý Sơn chẹp một cái rồi lớn tiếng nói: - Chiêu này của Tôn Hạo sư huynh quả là quá lợi hại. Đây là chiêu gì không biết? Tự bạo đại pháp phải không? Ôi... Lúc trước ta chẳng nói với ngươi Phích Lịch đan phải cầm nhẹ mà ném ra. Ngươi lại la ó mà dùng sức như vậy thì làm gì mà nó chẳng phát nổ. Đám đệ tử Huyền Đạo tông cười phá lên. Ngay cả đám đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phái cũng cố nín cười, chỉ sợ lỡ mà cười ra sẽ bị đám trưởng bối trừng trị. Hoàng Long chân nhân phất tay áo một cái, nhất thời xuất hiện một luồng gió, thổi tan làn khí thối. Đồng thời mang Tôn Hạo ném thẳng về Hằng Nhạc phong. Âu Dương lão nhân cười nói: - Hoàng Long đạo hữu. Tôn Hạo không sử dụng tiên pháp xem như trận này coi như hai bên hòa đi. - Nói xong, lão vui vẻ nhìn Lý Sơn. Nét mặt của Hoàng Long chân nhâm âm trầm nói: - Thua chính là thua. Làm gì có chuyện hòa. Tiếp tục. Âu Dương lão nhân cười ha hả, nói: - Không hổ là đại môn phái hơn năm trăm năm. Được rồi! Hứa Mộc! Ngươi lên trận. Từ trong đám đệ tử của Huyền Đạo môn, một tể đệ tử ước chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, da mặt trắng trẻo, mi thanh mục tú đi lên trên đài. Hắn ôm quyền thi lễ, không hề nói một lời nào. Lần này, Hoàng Long chân nhân cũng chưa gọi một tên đệ tử nội môn nào xuất trận. Lão lấy ra một cái ngọc giản, vuốt nhẹ một cái miếng ngọc giản liền nát thành bụi phần. Nhất thời một cái pháp trận màu lam lóe lên, xuất hiện trên đài cao. Tiếp theo đó, quang mang thoáng động một cái liền có ba người từ trong đó đi ra. Ba người này đều mặc tử y, hơi thở rất mạnh khiến cho tinh thần của đám đệ tử nội môn chợt run run. Âu Dương lão nhân biến sắc cẩn thận đánh giá ba người này. Ánh mắt tên đệ tử đứng cuối cùng của Huyền Đạo tông chợt lóe lên quang mang, trong lòng xuất hiện chiến ý. Sau khi ba người đó xuất hiện, lạnh lùng nhìn xung quanh. Một người trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi trong ba người, trầm giọng nói: - Huyền Đạo tông? Hai mươi năm trước Lữ mỗ đã bị thua. Lần này thì không thể có chuyện đó. Ánh mắt Vương Lâm có chút căng thẳng. Trong ba người đó, hắn nhận ra một người đó chính là Nhị sư huynh Trương Cuồng. - Lữ Tung! Lần này tới phiên ngươi. - Hoàng Long chân nhân lạnh nhạt nói. Lữ Tung gật đầu một cái. Hai người bên cạnh hắn tung người nhảy xuống đứng bên cạnh Hoàng Long chân nhâ. - Lữ Tung? Ngũ sư huynh Lữ Tung. Ta nghe nói hai mươi năm trước hắn đã đạt tới tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ. Lần này hắn xuất trận, Hằng Nhạc phái của ta tất thắng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang