[Dịch] Tiên Ngạo
Chương 7 : Giết người cướp sách
.
Xem ra ngày mai có thể khôi phục chân khí của Mãnh Hổ Khiếu Thiên quyết tới mức cao nhất, sau đó lại chuyển hóa thành Huyết năng, cho đến khi nào huyết năng đạt tới số lượng nhất định, lúc ấy có thể chuyển hóa Huyết năng thành chân nguyên, như vậy coi như hắn đã luyện thành Tụ Khí Hóa Huyết cơ bản nhất.
Lúc này đã vào canh ba. tim Dư Tắc Thành đập thình thịch hồi lâu. Không ngờ bí tịch này là thật, là bí tịch tu tiên thật sự. Có thể là nhiều thế hệ của Lý gia. không ai có được Linh Căn. cho nên không ai có thể luyện thành.
Quyển này đã là thật, vậy hai quyển kia cùng là thật, nếu ngày mai người khác mua mất. mà người mua ấy cũng có Linh Căn, vậy sẽ tu luyện thành công. Nếu người đó là thành viên trong sáu đại gia tộc, nhất định sẽ tìm quyển bí tịch thứ nhất. Từ Lý đại quan nhân, nhất định người ta sẽ lần ra hẳn. vốn lúc mua, hắn mặc Y phục của Hắc Hổ đường, hương thân hương ly nhất định sẽ có người nhận ra hắn. vậy người ta sẽ tìm ra hắn không khó khăn gì.
Bí tịch tu tiên như vậy. tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, khi ấv bọn họ nhất định sẽ giết người diệt khâu, không khéo còn liên lụy mẫu thân và đệ đệ muội muội. vậy nên làm thế nào cho phái?
Nộp lên bang phái? Không thể, tuyệt đối không thể, đến lúc đó hắn sẽ không được tưởng thưởng chút gì. không khéo cũng sẽ bị giết người diệt khâu. Đây là bí tịch tu tiên, có nó sẽ bước lên được con đường tu tiên! Bạch Hà Tích Đại ca còn phải học nấu thang để nịnh bợ người khác mới có được cơ hội như vậy. Mà cơ hội như vậy hiện tại đang ỡ ngay trước mặt mình, cơ hội chỉ có một lần. chẳng lẽ cứ để lỡ như vậy hay sao?
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng thanh la báo canh ba, Dư Tắc Thành bật đứng đậy. Tuyệt đối phái giải quyết chuyện này ngây trong đêm nay. vì chính mình, vì nhà này, phải trộm đi hai quyển bí tịch còn lại. sau đó cho một mồi lửa. phi tang chứng cứ. Như vậy Lý đại quan nhân sẽ cho răng đã bị lửa thiêu hủy. Không bị lộ ra ngoài.
Dư Tắc Thành nghĩ tới đây. lập tức vào nhà đổi y phục đen. sau đó lục tung khắp nhà tìm thuốc chó mà trước kia hắn dùng đối phó Vương Học Sâm. Trước khi đi. Dư Tắc Thành còn trở lại bàn lấy ra một thanh chùy thú. Đây là lễ vật khi phụ thân hắn buôn bán ớ Võ quốc mua về cho hắn.
Dư Tắc Thành cất chủy thủ đi, miệng lâm râm khấn khứa:
- Phụ thân trên trời có linh thiêng, xin phù hộ cho con. phù hộ cho nhà chúng ta...
Dư Tắc Thành đi ra săn, nhắm hướng trạch viện Lý gia. Dọc trên đường đi. Dư Tắc Thành men theo bóng tối dưới chân tưởng mà tiến, hôm nay cũng may không có trăng, trời tối đen như mực. lại có một ít mưa rải rác. Trên đường lúc này ngoại trừ canh phu lo việc gõ mõ câm canh, cũng không còn ai khác, khiến cho hắn cảm thấy thuận lợi vô cùng.
Rất nhanh. Dư Tắc Thành đã tới tưởng ngoài trạch viện Lý gia. Tưởng cao sáu thước. Dư Tắc Thành chạy tới chân tưởng, sử dụng đồng thời cả tay lẫn chân, nháy mắt đã xuất hiện trên đầu tưởng, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống.
Làm xong động tác này. Dư Tắc Thành mới giật mình nhìn lại tay chân mình, trước kia mình tuyệt đối không thể làm được động tác như vậy. muốn leo qua bức tưởng cao thế này, tuyệt đối không dễ dàng như hôm nay. Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là do hiệu quả của tia huyết năng kia? Dư Tắc Thành kiểm tra lại một phen, quả nhiên phát hiện huyết năng giảm đi một chút.
Dư Tắc Thành chậm rãi di chuyển về phía trước. Trước kia hắn đã tới đại viện Lý gia hai lần. Lý lão gia qua đời mấy hôm trước, hắn cũng từng tới viếng, cho nên cũng biết Đại khái đường lối.
Hắn còn nhớ rõ Lý gia có một con chó to dùng hộ viện, cho nên y cố ý mang thuốc chó tới. chuẩn bị một khúc xương, nhưng vì sao không có một chút thanh âm nào cả?
Dư Tắc Thành lại đi tới vài bước, rốt cục đã phát hiện vì sao chó không sủa. Con chó to kia đã bị người thuốc ngã lăn trước đó. xem ra đã có người tới trước hắn một bước.
Dư Tắc Thành tiếp tục cần thận đi tới. nghe thấy phía trước có tiếng ồn vọng tới. thì ra là tiếng mắng chửi của Lý đại quan nhân. Hắn bèn chậm rãi tới gân. lắng nghe nội dung bên trong.
Lý đại quan nhân đang đánh một nữ tử trong phòng, vừa đánh vừa mắng:
- Ngươi chỉ là đồ rác rưởi, cưới ngươi về được bảy năm. không sinh cho ta được đứa con nào. để ngươi lại có ích gì. bán ngươi cho thanh lâu là xong! Ngươi còn chối không có tư thông cùng tên mã phu A Cường sao. có người đã thấy ngươi nói chuyện với y...
Nữ từ kia bị đánh tới nỗi máu chảy ròng ròng đầy mặt. vừa khó vừa nói:
- Thiếp không có. Tướng công, thiếp thật sự không có...
Lý đại quan nhân lại mắng:
- Còn nói không có ư. hôm qua ngươi lừa ta bán đi gia sản. hiện tại ta mới nghĩ ra nguyên nhân. Phái chăng ngươi muốn bỏ trốn cùng A Cường, lấy hết tiền của ta? Ngày mai ta sẽ báo quan, bắt đôi cẩu nam nữ các ngươi mới được!
Giọng hai người tranh cãi hết sức ầm ĩ. xung quanh có thể nghe thấy. nhưng không có một người hầu nào đi ra. có thể thấy được đây cũng không phải là lần đầu tiên. Lý đại quan nhân uống rượu đánh lão bà mình. Cứ vài ngày một lần như vậy. tất cả mọi người đã quen.
Hẳn là Lý đại quan nhân đã uống lâng lâng, vừa mắng vừa đánh vô cùng hăng Hải. Dư Tắc Thành lén lút nhìn trộm ngoài cửa sô. chợt phát hiện ra có người lặng lẽ tiến vào phòng, cầm một cây gậy gỗ trong tay. đánh vào lưng Lý đại quan nhân một cái thật mạnh, khiến y ngã nhào ngây tức khắc.
Người nọ mặc y phục mã phu. nữ tử thấy y đánh ngã Lý đại quan nhân, bèn khẽ hỏi:
- Không phải đã bảo ngươi chờ ta hay sao. lát sau y sẽ ngủ say. lúc ấy chúng ta sẽ chạy trốn dễ dàng...
Tên mã phu kia đáp:
- Ta không chờ được, ngày nào cũng thấy y ức hiếp nàng, ta không chịu nổi. Xe đã chuẩn bị xong, chó cũng đã bị đánh thuốc mê. chúng ta đi thôi.
Nữ tử kia gật gật đầu:
- Được, chúng ta đi ngây tức khắc, theo như lệ thường, sẽ không ai tới. Ngày mai chúng ta đã tới Mộc quốc, lúc ấy hết thảy đã xong.
Dứt lời. nữ tử kia bắt đầu nhặt nhạnh vơ vét khắp phòng, dồn tất cả đồ tế nhuyễn trong phòng, cả số tiền bán gia sản hôm qua vào bao. sau đó cùng tên mã phu kia lén lút rời khỏi.
Bọn họ đi rồi. Dư Tắc Thành mới tiến vào trong phòng, như vậy cũng tốt. không cần phóng hỏa, hoàn toàn có thể giá họa cho bọn họ. Dư Tắc Thành tiến vào trong phòng tìm kiếm khắp nơi. không lâu sau đã tìm được hai quyển sách còn lại trong một góc.
Thấy hai quyển sách này. Dư Tắc Thành mừng rỡ vô cùng, còn may hôm qua Lý đại quan nhân vẫn chưa bán. Dư Tắc Thành cất chúng vào trong ngực, đi ra khỏi phòng. Không ngờ vừa đi tới cửa, Lý đại quan nhân đột ngột tỉnh lại. y ôm đầu nhìn Dư Tắc Thành. Do dự một chút, dường như muốn kêu lên.
Dư Tắc Thành lập tức xông tới. một tay bịt miệng Lý đại quan nhân, tay kia rút chủy thủ
Ra, đâm mạnh vào bụng y.
Lý đại quan nhân trợn trừng hai mắt muốn kêu lên đau đớn. nhưng miệng y đã bị Dư Tắc Thành bịt kín nên chi phát ra những tiếng ú ớ rất nhỏ. Dư Tắc Thành rút chủy thủ ra. lại đâm tiếp, phập, phập... liên tiếp năm nhát. Mỗi lần rút chùy thủ ra. máu tươi cũng theo đó bắn ra tung tóe, ngực áo Dư Tắc Thành dính đẩy máu nóng. Ánh mắt Lý đại quan nhân dần dần lạc thần, thân thể co giật.
Dư Tắc Thành nhẹ nhàng buông y xuống, thả trên mặt đất. sau đó ra sức bịt miệng y thật chặt. Không lâu sau. Lý đại quan nhân không còn co giật nữa. ngoẹo đâu sang một bên tắt thở. Trong khoảnh khắc Lý đại quan nhân chết đi. Dư Tắc Thành phát hiện ra thân Lý đại quan nhân đầy máu tươi dường như đang xông về phía hắn. tầm nhìn của hắn toàn là máu đò.
Đây chỉ là cảm giác trong nháy mắt, sau đó hết thảy trở lại bình thường. Dư Tắc Thành quay lại lau đấu chân mình, thu dọn hiện trường. Sau khi tất cả ổn thỏa, hắn mới chậm rãi rời phòng, nhảy qua tưởng, nhanh chóng chạy về nhà. Lúc này mưa đã lớn lên. làm trôi vết máu trên người hắn. coi như ông trời giúp hắn.
Sau khi về tới nhà. Dư Tắc Thành ngồi trên ghế trong phòng mình, mãi thật lâu không nhúc nhích. Lúc này hắn mới cảm thấy sợ hãi. thân thể run lên bần bật. Dù sao đi nữa. hắn chi vừa mười bốn tuổi tuy rằng vừa rồi ra tay giết người không chút đo dự, nhưng hiện tại sự tình đã chấm dứt. lúc này mới nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi.
Vừa rồi dường như hắn đã biến thành người khác, không hề do dự. Tới bây giờ. Dư Tắc Thành vẫn không tin mình có thể giết người cướp sách, giá họa cho người khác một cách trôi chảy như vậy. Thân ngồi trên ghế. Dư Tắc Thành vẫn đang run rẩy không ngừng.
Chẳng lẽ đây là hiệu quả do Huyết Cương quyết mang lại. khiến cho hắn dường như trở thành một người khác? Dư Tắc Thành bắt đầu suy nghĩ miên man. Thật ra không phải, dù rằng Huyết Cương quyết có ảnh hưởng một chút, nhưng chân chính vẫn là đo bản thân Dư Tắc Thành.
Một đứa trẻ mười bốn tuổi đã nghĩ ra phương pháp nấu thang đại bổ, lại đấu trí tranh chấp quyền uy trong trù phòng nửa năm. há chỉ là nhân vật tầm thường? Thật ra tính cách của Dư Tắc Thành đã hình thành trong vô hình, hắn phán đoán rằng chuyện này có thể khiến cho gia đình mình phái diệt vong, cho nên khi hạ thủ vô cùng quyết đoán, không chút nương tay.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện