[Việt Nam] Tiên Long
Chương 43 : Đột Phá Tiên Thiên
.
"Hưng Đạo Di Thư?"
Lý Phàm khẽ ngây ra, theo sau ánh mắt tiếp tục nhìn tới phần sau của trúc giản. Nhưng trong nháy mắt, sắc mặt hắn chuyển thành màu đen, con mắt lồi ra, khóe miệng lắp bắp nói không nên lời:
"Cái...cái này, sao lại không có...chữ...chữ gì nữa hết vậy?"
Trên trúc giản, phía sau bốn chữ Hưng Đạo Di Thư, hoàn toàn là một khoảng trắng, ngay cả nửa chữ cũng không có, điều này nhất thời làm Lý Phàm buồn bực muốn hộc máu.
"Sao lại như vậy? Lẽ nào cái trúc giản này là giả? Không phải! Nếu giả thì sao có thể được Hưng Đạo Vương nắm trong tay chứ."
Lý Phàm nhìn trúc giản lẩm bẩm nói, theo sau hắn thử truyền một chút nguyên khí bản thân vào bên trong.
Không chút phản ứng!
Thấy vậy, Lý Phàm cũng không quá ngạc nhiên, lại cầm lấy trúc giản áp lên trán, thử đưa một chút tinh thần lực của bản thân vào.
Vẫn không phản ứng!
Hắn cũng chưa bỏ cuộc, tiếp tục thử hơn mười loại phương pháp nữa. Nhưng không ngoại lệ trúc giản kia vẫn im lìm bất động, đừng nói phản ứng, dù chỉ là run lên một chút cũng không có a.
"Cái này làm sao mới mở được đây!"
Lần này Lý Phàm đã triệt để tức giận rồi. Hắn mạo hiểm cướp đi cái trúc giản này (thực sự là tiểu Bạch), vốn tưởng sẽ có được thu hoạch gì đó, nào ngờ hiện tại ngay cả kích hoạt trúc giản thế nào cũng không biết cách, thực sự vô cùng khó chịu.
Thử nghĩ xem, trước mặt ngươi là một cánh cửa, phía sau là một kho tàng vô giá. Nhưng vấn đề ngươi lại không có cách nào để có thể mở cánh cửa đó ra tiến vào kho tàng, chỉ có thể đứng đó mà nhìn trừng trừng, chỉ nghĩ thôi đã muốn hộc máu rồi a.
"Chẳng lẽ không còn cách nào khác a?"
Lý Phàm khẽ trầm ngâm, theo sau hai mắt hắn chợt sáng lên, dường như đã nghĩ ra điều gì đó. Không chần chừ, Lý Phàm cầm trúc giản lên, tay còn lại khẽ vận lực, một giọt máu tươi đỏ hồng từ đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng chảy ra, hướng tới trúc giản rơi xuống.
Tách...!
Giọt máu rơi xuống trúc giản trực tiếp vỡ ra, cuối cùng trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Phàm, nhanh chóng chìm sâu vào trong trúc giản
U u u...!
Trúc giản rung lên một cái, cuối cùng dưới ánh mắt kinh hãi của Lý Phàm, chợt bộc phát ra một trận hồng quang chói lòa, hồng quang giống như một con khốn long bị giam cầm đã lâu, hướng tới đỉnh sơn động hung hăng lao tới, xuyên qua vách đá dày đặc, lao thẳng lên trời...
Hống...!
Một tiếng rồng ngâm kinh thiên vang lên, trên bầu trời sơn động, một hư ảnh hồng sắc thương long dài tới trăm trượng mờ ảo hiện ra, long thủ (đầu rồng) hướng tới thiên không bi hống, long vĩ (đuôi rồng) lại xuyên suốt khoảng không, kéo dài vào trong sơn động, mà điểm cuối của nó, lại chính là trúc giản đang cầm trên tay Lý Phàm. Tình cảnh này, giống như là hư ảnh thương long dài trăm trượng kia dường như là từ trúc giản bay ra vậy.
Lý Phàm nhìn hư ảnh thương long trên bầu trời mà trợn mắt há hốc mồm, nhưng hắn còn chưa kịp định thần, bất chợt thương long bèn mở miệng hút vào một cái, lập tức vô số thiên địa linh khí giống như nước lũ thoát đê nhanh chóng chạy dọc theo thân rồng, hướng tới trúc giản lao tới. Mà Lý Phàm bản thân đang cầm trúc giản, cũng bị cỗ thiên địa linh khí khổng lồ này "vô ý" xông vào.
A...!
Cảm giác thiên địa linh khí bất ngờ chạy loạn khắp cơ thể giống như vô số tiểu kiếm đang đâm chém trong người không khỏi phải làm Lý Phàm khẽ rên lên. Hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, thiên địa linh khí cuồng bạo kéo tới lại có thể gây ra tình trạng bực này. Cả người hắn lúc này, dường như có cảm giác như đã bị đâm thành vô vàn lỗ thủng, tất cả đều do thiên địa linh khí di chuyển mà tạo thành.
Cùng với đó, hắc động đan điền của Lý Phàm cũng giống như một con viễn cổ Thao Thiết đang ngủ say đột nhiên thức tỉnh, hướng tới từng đoàn từng đoàn thiên địa linh khí vừa tiến vào kia mà hung hăng cắn nuốt, theo sau nhanh chóng phun ra từng đạo hắc sắc nguyên khí tinh thuần chạy dọc thể nội Lý Phàm.
Lý Phàm bản thân vốn đã lĩnh ngộ võ đạo tới cảnh giới đỉnh cấp tông sư, chỉ thiếu nguyên khí là có thể thăng cấp đột phá Tiên Thiên, hiện giờ nguyên khí tràn trề tuôn ra cũng vừa lúc thỏa mãn như cầu nguyện vọng của hắn. Lập tức nguyên thai cũng giống như hắc động đan điền, phát động hấp lực hút lại từng dòng nguyên khí vừa phun ra kia. Cứ như vậy, nguyên thai của Lý Phàm không ngừng được cường hóa lên, cách tới cảnh giới phá thai thành anh cũng ngày càng gần.
Oanh...!
Oa oa oa...!
Theo sau một tiếng nổ lớn, nguyên thai của Lý Phàm cuối cùng cũng triệt để bạo tạc, mà cùng lúc này, một tiếng trẻ con kêu khóc cũng thình lình vang lên.
Lý Phàm nội thị nhìn vào thể nội mình, lập tức phát hiện nơi vốn là hắc sắc nguyên thai hiện tại đã biến mất, thay vào đó là một tiểu anh lớn có một tấc, mắt đen tóc đen, làn da trắng nõn đang ngồi xếp bằng tại đó. Tiểu anh hai tay kết xuất ấn quyết tu luyện của Táng Thiên Thánh Pháp, lồng ngực phập phồng hít thở. Mà Lý Phàm lúc này kinh dị phát hiện mỗi một lần hô hấp của tiểu anh thì nguyên khí toàn thân mình sẽ cuồn cuộn tiến tới chỗ nó ngồi, cuối cùng bị tiểu anh thôn phệ mất. Không những thế, dù là máu huyết toàn thân cũng sôi trào lên, theo sau hướng tới tiểu anh cuốn tới, cũng đồng dạng bị thôn phệ. Mà cùng với những hành động này, làn da bên ngoài thân Lý Phàm lấy một tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng già lão, cơ thể trở nên nhăn nheo, mà lông tóc toàn thân hắn cũng nhanh chóng trở nên trắng bệch. Chỉ sau một nén hương, từ một thanh niên trẻ tuổi cường tráng đã nhanh chóng biến thành một lão già hom hem, bộ dạng trông như sắp chết.
Lý Phàm chứng kiến những điều này, tuy kinh dị nhưng lại không hề sợ hãi. Những biến đổi khi võ giả đột phá Tiên Thiên, hắn vốn đã biết từ lâu rồi. Cứ như vậy Lý Phàm tĩnh lặng ngồi xếp bằng, mà bên trong thể nội tiểu anh nhi kia vẫn đang tiếp tục hấp nạp.
Một ngày sau...
Oanh oanh oanh...!
Một loạt những tiếng van lớn như đạn pháo từ trong thể nội Lý Phàm vang lên. Trong cơ thể hắn, anh nhi kia đột nhiên khẽ vươn hai tay đánh ra một đạo pháp quyết, theo sau cả thân hình đột nhiên nổ tung, biến thành vô số đạo huyết hồng năng lượng điên cuồng hướng tới tất cả các nơi trên cơ thể Lý Phàm bắn tới.
A...!
Lý Phàm khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, huyết hồng năng lượng kia như vạn tiễn bắn tới, mang theo khí kình cường đại mạnh mẽ bức ra từ trong người hắn vô số chất lỏng màu đen kịt. Mà xương cốt cơ thịt toàn thân hắn lúc này cũng được huyết hồng năng lượng thanh tẩy qua, không những trở nên thánh khiết hơn mà còn nhanh chóng cường hóa đi lên.
Tẩy kinh phạt tủy!
Huyết hồng năng lượng mang theo năng lượng khủng bố thay đổi thể chất toàn thân của Lý Phàm, hướng tới một tầng cao hơn đi tới, không còn là một phàm nhân nữa, mà bắt đầu đặt nên móng để hắn có thể tu đạo sau này. Quá trình này cứ liên tục kéo dài đến nửa ngày, đột nhiên...
Hầu...!
Lý Phàm bất ngờ đứng dậy ngửa mặt lên trời gầm vang một tiếng. Trong ý thức hắn lúc này, dường như bất chợt đi tới một mảnh hỗn độn không gian.
Nơi đó, hắc khí tung hoành, từng tiếng kêu khóc, van xin, đau đớn, khổ sở tràn ngập. Mỗi một đạo hắc khí này, là một tội lỗi diễn ra tại chư thiên vạn giới, nhiều không đếm xuể, thời thời khắc khắc tràn ngập không gian.
Mà giữa vùng hắc khí này, là một sinh vật giống như rồng không phải rồng, giống như rắn không phải rắn, toàn thân trải rộng khắp tinh không, phía trên cơ thể là vô số những mảnh kim loại ghép lại. Mỗi một mảnh kim loại, lại được khắc lên dày đặc phù văn chi chít, từ đó tỏa ra một cỗ khí tức hung lệ vô bì, tàn ác vô song.
Sinh vật này, trên người bị quấn quanh từng dây từng dây xiềng xích, mỗi một đạo, lại là nhân gian tội lỗi, chư thiên ác nghiệt, ngày ngày giờ giờ bám lấy cơ thể nó.
Nhân Gian Thiên Tội.
Nó há mồm gầm lên một tiếng thê lương, hai mắt đen nhánh nhìn về phía vô tận hư không, giống như xuyên qua vô số không gian mà nhìn thấy... Lý Phàm.
Ầm...!
Trong đầu ầm vang một tiếng khiến Lý Phàm sực tỉnh, theo sau ánh mắt đảo qua thân thể mình.
Toàn thân hắn lúc này, là một cự nhân thân cao mười thước, trên khắp cơ thể, là từng khối kim loại bám lên, hợp thành một bộ giáp mang phong cách cổ xưa mà hung tợn. Phía trên từng mảnh kim loại này, cũng đồng dạng được khắc lên rất nhiều phù văn.
Khẽ dụng nắm tay, cảm nhận được lực lượng khủng bố bên trong, Lý Phàm không khỏi ngây người, khẽ lẩm bẩm:
"Thì ra đây mới chính là Thiên Tội Chi Thể chính thức. Nhân gian hung thú, nhân gian thiên tội. Thực sự, quá mạnh mẽ."
Dứt lời, Lý Phàm khóe miệng khẽ cười, một nụ cười hết sức vui vẻ. Tiên Thiên cảnh giới, hắn cuối cùng cũng đột phá được một bước này.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện