[Việt Nam] Tiên Long

Chương 27 : Càn Khôn Tháp (Hạ)

Người đăng: 

.
Dù sao cũng đã trải qua một lần truyền tống, Lý Phàm cũng đã có một chút kinh nghiệm. Sau một hồi trời xoay đất chuyển, cảm nhận được mặt đất mềm mềm dưới chân, hai mắt hắn từ từ mở ra. Trước mặt Lý Phàm, không ngoài dự đoán lại là một giới diện khác. Có điều cả khu vực này không còn là bình nguyên bao la nữa, mà là một khu đầm lầy với vụ khí bốc lên dày đặc. Mà nơi hắn đứng, là một trong những khu đất trống nho nhỏ sát bên đầm lầy. Bên trong đầm lầy, thi thoảng có thể trông thấy một vài loài độc trùng như rắn, rết, cóc nhái ngoi lên bên trên hít thở, tạo thành những cái bong bóng bọt khí phập phồng khắp đầm lầy. Nhìn thấy cảnh này, da đầu Lý Phàm không khỏi tê dại. Lần trước là ở bình nguyên rộng lớn, chỉ có một vài tiểu thú nho nhỏ nhưng hiện giờ thoáng chốc đã phải đặt chân đến cái nơi mà khắp chỗ đều là độc vật này, cũng làm hắn chưa thể thích ứng được. Khi khi...! Trên vai Lý Phàm, tiểu Bạch bộ dáng đáng thương thấp giọng kêu lên mấy tiếng. Lúc này bộ lông trắng tinh của nó đã bị nhiễm bẩn hơn nửa thành màu tro, nhìn qua có chút chật vật. Đây là kết quả của việc một người một thú chạy trống dung nham khi nãy. Lý Phàm đối với cử động của tiểu Bạch không hề để ý tới. Từ lúc bước vào Càn Khôn Tháp này, thần kinh của hắn đã phải căng ra hết cỡ, không dám có một chút thả lỏng nào. Vì trong lòng hắn hiểu tại nơi như thế này, giữ một cái thái độ nghỉ ngơi thả lỏng chỉ có một cái kết cục duy nhất, đó là ngã xuống. "Ài! Cũng không phải toàn bộ đều là đầm lầy, nếu không ta thật không dám đi xuống a." Quan sát đầm lầy phía trước một lúc, Lý Phàm cũng khẽ thở phào nhàn nhạt cười. Đầm lầy trước mặt này tuy rất lớn, nhưng mà bên trong nó, cũng có thể thấy được một vài thân cây ít ỏi sinh tồn ở bên trong. Điều này cũng làm Lý Phàm trong lòng vui vẻ, có thân cây thì hắn sẽ có chỗ để mà đặt chân, ít nhất sẽ không phải suốt ngày phải di chuyển trên mặt đầm lầy này với vô số độc vật xung quanh. "Đi thôi tiểu tử, chúng ta trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi đã. Hiện giờ chắc là chưa đủ người tiến vào a." Nhè nhẹ vỗ đầu Tiểu Bạch mấy cái, Lý Phàm thấp giọng nói. Trải qua tầng một của Càn Không tháp, hắn cũng hiểu thêm một chút về quy định tại nơi này. Dường như là phải đủ một trăm người tiến vào mới có thể bắt đầu nhiệm vụ của tầng. Mà từ tầng một, mỗi lần chỉ có thể tuyển ra mười người, vậy ít nhất phải đủ mười đợt người mới có thể bắt đầu. Chỉ là không biết đợt bọn hắn lần này tiến vào là đợt thứ mấy. Khẽ lắc đầu xua đi những cái suy nghĩ này, Lý Phàm ánh mắt ngưng trọng nhìn đầm lầy trước mặt, mục quang tập trung vào một cái thân cây gần nhất. Theo sau hắn dưới chân khẽ điểm, cả người như đạn pháo bắn mạnh ra, hướng tới thân cây phi tới. Viu...! Không đợi cho Lý Phàm kịp tới nơi, từ dưới đầm lầy một bóng đen nhanh như chóp vọt lên, hướng tới yết hầu hắn phi tới. Mà đợi nó tới gần, mới có thể nhìn rõ đây là một con đại xà khổng lồ dài khoảng ba trượng, toàn thân bao bọc bởi những chiếc vảy xanh biếc, mà hai cái răng nanh nhọn hoắt của nó, mục tiêu đang nhắm tới yết hầu Lý Phàm. Hừ...! Lý Phàm sắc mặt khẽ biến, nhưng hắn cũng không bất ngờ. Dù sao một khi tiến vào đầm lầy, hắn đã chuẩn bị trước cho những tình huống như thế này. Trong miệng phát ra một tiếng hừ lạnh, Lý Phàm tay phải vươn ra, bên trong đó một thanh trường mâu cổ phác do nguyên khí tạo thành nhanh chóng hiện lên, bên trên mũi mâu, mơ hồ nghe thấy tiếng kêu gào của thần ma các loại. Bàn tay nắm trường mâu hơi run lên, Lý Phàm một mâu vung ra, chuẩn xác đâm vào giữa mồm của đại xà màu xanh đang phi tới. Phập...! Một mâu xuyên thủng đầu đại xà, Lý Phàm cũng không chần chờ, dưới chân lại càng thêm tăng tốc, đạp trên mặt bùn lầy, sau một khắc đã tới được thân cây kia. Lúc này, hắn mới khẽ thở dài một hơi, đưa mắt nhìn về phía xác đại xà vừa bị mình giết. Không nhìn không nói, vừa nhìn đã khiến cho hai mắt hắn kịch liệt co rút lại, mồ hôi lạnh trên trán từ từ chảy ra. Chỉ thấy nơi mà xác đại xà rơi xuống, máu xanh chảy ra nhiễm trên mặt đầm lầy. Ngay tức khắc mặt bùn nổi lên vô số bọt khí, theo sau đủ loại độc vật phá bùn chui ra, hướng tới thân xác đại xà kia mà cắn nuốt. Nhện độc, rết độc, cóc độc, rắn độc... đủ các loại độc vật, chỉ trong vòng mấy cái hô hấp đã thôn phệ thân xác đại xà khổng lồ dài tới ba trượng kia một cách sạch sẽ, ngay cả cặn bã cũng không lưu lại. Mà sau khi ăn xong, chúng lại lần nữa chìm vào sâu trong đầm lầy, cả khu vực lại khôi phục yên tĩnh như cũ. Lý Phàm nhìn cảnh này mà da đầu khẽ run lên, nghĩ tới cảnh khi mà hai người giao chiến với nhau, một người không cẩn thận để chìm xuống đầm lầy này, vậy kết quả... hắn cũng không muốn nghĩ tới. "Không ngờ Càn Khôn Tháp này càng lên cao càng hung hiểm thế này. Đây mới là tầng thứ hai mà thôi, còn hơn chín mươi bảy tầng nữa. Ta... liệu có đi qua được không?" Khẽ cười khổ, Lý Phàm trong lòng cũng xẹt qua một tia hối hận khi bước vào Càn Khôn Tháp này. Nhưng tia hối hận này vừa xuất hiện, đã bị hắn hung hăng bóp chết, theo sau hai mắt đen tuyền của hắn, cũng từ từ ánh lên một sự kiên định, hung hăng nói: "Mẹ kiếp, đã lựa chọn thì không bao giờ được hối hận, phải đi đến cùng với lựa chọn của mình. Ta hiện giờ cũng chỉ còn cách kiên trì bước tiếp, để sống sót ra khỏi nơi này, nhất định phải thế." Nửa ngày sau, dao động dữ dội trên bầu trời làm Lý Phàm đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên thân cây, hai mắt cũng từ từ mở ra. Mà tiểu Bạch trong lòng hắn cũng tò mò nhìn lên bầu trời. "Lại bắt đầu rồi." Nhìn từng đoàn quang thải khác nhau đang nhanh chóng hội tụ lại thành một gương mặt người hư ảo, Lý Phàm lẩm bẩm tự nói. Lần này cũng không khác so với khi ở Yên Diệt Giới bao nhiêu, lại là chuẩn bị phát ra sinh tử nhiệm vụ đây a. Một lúc sau, khi gương mặt hư ảo khổng lồ kia đã hoàn toàn hình thành, nó hướng về phía đầm lầy bên dưới hờ hững nói, trong giọng điệu không mang theo một tia cảm xúc nào của nhân loại: "Số người tiến vào Độc Vụ Giới đã đủ một trăm người. Sinh Chi Môn đã mở ra, mười người đầu tiên cầm được mật của Huyền Lân Ma Xà tới nơi sẽ được truyền tống, những người còn lại... chết." Gương mặt người khổng lồ sau khi phát ra nhiệm vu, theo sau liền từ từ tản đi. Mà cùng lúc này, Lý Phàm cũng từ trên thân cây bình tĩnh đứng lên. "Huyền Lân Ma Xà, là yêu thú cấp năm, ngang với Thần Lực cao thủ. Khó rồi đây." Khẽ lẩm bẩm tự nhủ, ánh mắt hắn quét qua về mấy phương hướng bên trông đầm lầy. Nơi đó, từng đạo khí tức mạnh mẽ bắt đầu hiện ra, rõ ràng là những cao thủ tiến vào đây từ trước, hiện giờ chuẩn bị hành động rồi. Thở dài một hơi, Lý Phàm thu hồi ánh mắt. Trong những khí tức kia, có một số đã vượt hắn quá xa, hiện giờ hắn hoàn toàn không phải là đối thủ. Nói như vậy thì nhiệm vụ lần này sẽ hung hiểm hơn tại Yên Diệt Giới rất nhiều, nhưng mà cũng chưa phải là hoàn toàn không có hy vọng. Yêu thú cấp năm, Thần Lực cao thủ, đối với những người chỉ có cảnh giới Tông Sư khác, muốn giết nó hoàn toàn là một điều không tưởng. Võ giả tu luyện công pháp, dựa theo thuộc tính công pháp mà nguyên khí bản thân phát ra sẽ có thể mang theo hiệu quả khác nhau. Như băng đống, như nhiệt sí, như tà ác, như thanh lương... Nhưng mà dù võ giả có thể phát ra những nguyên khí kèm theo thuộc tính như vậy, cũng chỉ là tự thân nguyên lực dựa vào công pháp mà chuyển hóa đi ra, còn bản thân nguyên lực vẫn là ở trạng thái thuần chính nhất, không mang theo bất kì đặc điểm nào, uy lực tuy không phải là nhỏ yếu, nhưng cũng chưa đạt tới mức độ đáng sợ. Chỉ có khi võ giả đột phá được Tiên Thiên, đạt tới Thần Lực cảnh giới, lúc này mới có thể từ thiên địa tự nhiên hấp thu nguyên lực các hệ một cách trực tiếp, qua đó hoàn toàn chuyển hóa nguyên lực bản thân theo các hệ đó, hình thành nên nguyên lực bao hàm các thuộc tính. Đây, được gọi là Thần Lực. Mà Thần Lực như vậy, so với nguyên lực bình thường mạnh hơn không chỉ chục lần, và đồng dạng một cao thủ Thần Lực cảnh, đơn giản liền có thể diệt sát hàng chục tên Tiên Thiên cao thủ. Nhưng mà Lý Phàm hắn trong tay nắm giữ thần kì công pháp, nguyên lực của bản thân đã không phải là hoàn toàn thanh thuần, mà bên trong mang theo một cỗ lực lượng có tính phá hoại vô cùng đáng sợ. Vì vậy, cũng không phải là không có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ là thần lực cảnh cao thú dù sao cũng rất mạnh, hắn không thể đối đầu trực diện được. Nhưng tìm một cơ hội đánh lén nó, cũng không phải là chuyện không thể hoàn thành. Chủ ý đã quyết, Lý Phàm cũng không chần chờ nữa. Dưới chân phát lực, đạp lên một cành cây, cả người hắn hóa thành một đạo hắc ảnh lao vào sâu bên trong đầm lầy. Nơi đó, hắn đã mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thú rống thê lương cũng với những tiếng kình phong phát ra ào ạt, ngoài ra còn có cả một mùi máu tươi nhàn nhạt đang lặng lẽ bốc lên...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang