[Dịch] Tiên Lộ Chí Tôn

Chương 4 : Đồng bạn

Người đăng: 

.
Dương Quân Sơn nhanh chân chạy vào căn phòng nhỏ của bản thân mình, lấy từ dưới gối ra một cái hộp gỗ nhỏ, nhẹ nhàng lắc lắc, bên trong vang ra tiếng "rào rào rào rào". Dương Quân Sơn mở hộp gỗ ra, có cổ linh khí tản mát không kém cái đồng ngọc tệ trước bao nhiêu, nhưng giờ này Dương Quân Sơn có thể cảm giác được rõ ràng mặc dù lượng linh khí trong hộp gỗ tuy không nhỏ, nhưng so với đồng ngọc tệ đó lại kém tinh thuần hơn. Bên trong là một nửa hộp thạch tệ có linh quang mờ. Những thạch tệ này đều do Dương Quân Sơn tiết kiệm tiền tiêu vặt được trong hai năm, đếm kỹ tổng cộng được một trăm lẻ ba đồng, cộng thêm đồng ngọc này chỉ được khoảng 200 đồng thạch tệ lẻ, tương đương với giá của hai Đấu Linh cốc. Nhưng nếu chỉ mua thóc bình thường thì có thể mua đến hai thạch, đủ cho cậu bé tuổi thiếu niên nhỡ nhỡ như Dương Quân Sơn ăn trong nửa năm. Trong đám bạn cùng lứa tuổi ở Thổ Khâu thôn, có thể thấy Dương Quân Sơn có chút tài sản. Ngặt nỗi hiện giờ Dương Quân Sơn mười hai tuổi, cơ thể lớn tương đối nhanh, tuy nhiên sau khi linh hồn trải qua trăm năm thương tang, thì 200 thạch tệ này chẳng thể làm được gì cả! Hàn Tú Mai đang thúc giục Dương Quân Sơn ăn điểm tâm. Dương Quân Sơn đành phải cất hộp gỗ lại, đợi lát nữa đi chợ phiên mang theo xem có thể mua được chút gì hữu dụng hay không. Dương Quân Sơn mới vừa đi ra khỏi phòng nhỏ thì bị Nhị đệ kéo vạt áo lại. Nhìn Dương Quân Bình thần sắc khẩn trương, Dương Quân Sơn hơi ngạc nhiên, hỏi: - Mẹ kêu ăn cơm đó, làm sao vậy? Dương Quân Bình nói: - Anh quên là hôm qua hứa sẽ giúp em dạy Trương Hổ tử một bài học hay sao. Hôm nay em đã hẹn với hắn. Anh đi chợ phiên thì ai sẽ đối phó với hắn? Em cùng Thiên Hải ca và Bảo Lượng ca không phải là đối thủ của hắn. Nghe nói hắn sắp sửa Hoán Linh cái Tiên Linh khiếu thứ hai thành công rồi, khí lực so với trước khi tu luyện gia tăng chẳng những gấp đôi mà còn hơn thế nữa. Nếu luyện hóa Tiên Linh khiếu thứ hai cũng thành công, khí lực của hắn còn mạnh hơn nữa. Lúc này Dương Quân Sơn còn lòng dạ nào đi tham dự vào mấy cuộc đánh nhau ấy, nói thẳng: - Nói hắn dời ngày lại đi. Đợi ca đi chợ phiên về, nhất định đánh cho hắn rụng hết răng xuống đất! Nói xong Dương Quân Sơn lại ngẩn ra, dường như ở kiếp trước cũng xảy ra một việc giống như vậy, dường như lúc đó mình cũng cự tuyệt Nhị đệ như bây giờ. Cuối cùng Nhị đệ vẫn quật cường đi đánh với người ta một trận. Kết quả vô cùng thảm bại. Sau đó gần hai, ba tháng sau huynh đệ hai người không ai nói với ai lời nào. Nhưng lúc đó sau khi Dương Quân Sơn từ Bách Tước sơn quay trở về, lòng tự tin bị đả kích rất lớn, ngơ ngẩn ủ rũ một thời gian dài, không chú ý tới tình huống của Nhị đệ. Thật ra thì lúc đó Dương Quân Sơn đã có địa vị so với bạn cùng lứa ở Thổ Khâu thôn, bởi vì danh tiếng sợ đánh mà xuống dốc không phanh. Thời điểm đó Dương Quân Sơn cũng quên luôn điều đó rồi. Dương Quân Bình thấy đại ca không để ý tới chuyện của mình nên càng khẩn trương, lại sợ bị Hàn Tú Mai nghe thấy nên không dám lớn tiếng ầm ĩ, thấp giọng nói: - Nhưng chúng em đặt tiền đó, nếu không tới là thua. Dương Quân Sơn nghe vậy chợt dừng chân lại, quay đầu lại nói: - Đám nít ranh còn bày đặt bắt đại ca ra bài bạc. Nói xem, áp bao nhiêu tiền? Dương Quân Bình ngượng ngùng, cười nịnh nói: - Mười thạch tệ, cộng thêm Hải ca cùng bảo lượng ca, tổng cộng 30 thạch tệ. Trương Hổ tử bên kia cũng ra 30 thạch tệ. Người nào thắng thì 30 thạch tệ liền thuộc về người đó. Dương Quân Sơn đảo con ngươi một vòng, nói: - Đem ca ca ta ra đánh cược mà lại không chia phần cho ta chút nào. Không được, thắng được tiền ta muốn một nửa! Dương Quân Bình thần sắc vui mừng, nói: - Ca, anh không đi chợ phiên nữa sao? Dương Quân Sơn hừ hừ một tiếng, tỏ vẻ tự tin nói: - Dọn dẹp thằng Trương Hổ tử ngu ngốc kia thì có bao lâu chứ. Ăn điểm tâm xong ngươi hẹn hắn hẹn đi ra. Trong vòng một nén nhang ta sẽ đánh hắn ngã quỵ, sau đó quay về đi chợ phiên cùng cha cũng không muộn! Dương Quân Bình hiển nhiên không tin, hỏi: - Một nén nhang? Dương Quân Sơn thấy ánh mắt khó tin của em trai, lập tức không vui nói: - Thế nào, không tin a. Ta đây cũng không đi. Các ngươi tự nghĩ biện pháp đi! Dương Quân Bình thấy đại ca nổi nóng, vội vàng kéo Dương Quân Sơn đang dợm bước đi lại, nói: - Tin, tin. Nhưng đại ca xem nếu thắng thì chia cho anh mười thạch tệ có được không? - Cút đi! Cơm linh mễ cùng linh diện được ba anh em Dương Quân Sơn ăn đến bụng căng tròn. Sau khi ăn xong Dương Quân Sơn cùng Dương Quân Bình thừa dịp Dương Điền Cương kiểm tra ngựa thồ, liền chạy ra khỏi nhà. Dương Quân Bình vừa đi vừa trách: - Ăn quá nhiều rồi. Anh nói xem, hôm nay sao mẹ lại lấy linh cốc làm cơm vậy. Ăn no như vậy làm sao đánh nhau với Trương Hổ tử được? Dương Quân Sơn cười nhạo nói: - Vừa rồi là ngươi ăn nhiều nhất, giống như quỷ chết đói đầu thai vậy. Dương Thiên Hải cùng Dương Bảo Lượng tuổi không hơn kém bao nhiêu so với hai anh em Dương Quân Sơn. Bình thường thì họ là bạn chơi đùa cùng hai anh em Dương Quân Sơn. Dương Thiên Hải cùng Dương Quân Sơn đều cùng mười hai tuổi, tư chất kiểm nghiệm thuộc loại ngũ đẳng, kém hơn Dương Quân Sơn; Dương Bảo Lượng nhỏ hơn Dương Quân Sơn một tuổi, tư chất tứ đẳng bằng vói Dương Quân Sơn, trên người có hai cái Tiên Linh khiếu. Phụ thân của hai người là Dương Thiết Ngưu và Dương Thanh Ngưu đều là tộc nhận của Dương gia ở Thần Du huyện Thanh Thạch trấn, từ nhỏ đã giao hảo cùng Dương Điền Cương, có thể xem như là người hầu của Dương Điền Cương. Ba năm trước đây khi Dương Điền Cương ở riêng, vì lo cho Dương Điền Cương chức Thôn chính Hoang Thổ trấn Thổ Khâu thôn ở Mộng Du huyện, Dương Thiết Ngưu cùng Dương Thanh Ngưu hai người hợp kế lại, liền theo Dương Điền Cương tới nơi Thổ Khâu thôn nàyDương Quân Sơn nhanh chân chạy vào căn phòng nhỏ của bản thân mình, lấy từ dưới gối ra một cái hộp gỗ nhỏ, nhẹ nhàng lắc lắc, bên trong vang ra tiếng "rào rào rào rào". Dương Quân Sơn mở hộp gỗ ra, có cổ linh khí tản mát không kém cái đồng ngọc tệ trước bao nhiêu, nhưng giờ này Dương Quân Sơn có thể cảm giác được rõ ràng mặc dù lượng linh khí trong hộp gỗ tuy không nhỏ, nhưng so với đồng ngọc tệ đó lại kém tinh thuần hơn. Bên trong là một nửa hộp thạch tệ có linh quang mờ. Những thạch tệ này đều do Dương Quân Sơn tiết kiệm tiền tiêu vặt được trong hai năm, đếm kỹ tổng cộng được một trăm lẻ ba đồng, cộng thêm đồng ngọc này chỉ được khoảng 200 đồng thạch tệ lẻ, tương đương với giá của hai Đấu Linh cốc. Nhưng nếu chỉ mua thóc bình thường thì có thể mua đến hai thạch, đủ cho cậu bé tuổi thiếu niên nhỡ nhỡ như Dương Quân Sơn ăn trong nửa năm. Trong đám bạn cùng lứa tuổi ở Thổ Khâu thôn, có thể thấy Dương Quân Sơn có chút tài sản. Ngặt nỗi hiện giờ Dương Quân Sơn mười hai tuổi, cơ thể lớn tương đối nhanh, tuy nhiên sau khi linh hồn trải qua trăm năm thương tang, thì 200 thạch tệ này chẳng thể làm được gì cả! Hàn Tú Mai đang thúc giục Dương Quân Sơn ăn điểm tâm. Dương Quân Sơn đành phải cất hộp gỗ lại, đợi lát nữa đi chợ phiên mang theo xem có thể mua được chút gì hữu dụng hay không. Dương Quân Sơn mới vừa đi ra khỏi phòng nhỏ thì bị Nhị đệ kéo vạt áo lại. Nhìn Dương Quân Bình thần sắc khẩn trương, Dương Quân Sơn hơi ngạc nhiên, hỏi: - Mẹ kêu ăn cơm đó, làm sao vậy? Dương Quân Bình nói: - Anh quên là hôm qua hứa sẽ giúp em dạy Trương Hổ tử một bài học hay sao. Hôm nay em đã hẹn với hắn. Anh đi chợ phiên thì ai sẽ đối phó với hắn? Em cùng Thiên Hải ca và Bảo Lượng ca không phải là đối thủ của hắn. Nghe nói hắn sắp sửa Hoán Linh cái Tiên Linh khiếu thứ hai thành công rồi, khí lực so với trước khi tu luyện gia tăng chẳng những gấp đôi mà còn hơn thế nữa. Nếu luyện hóa Tiên Linh khiếu thứ hai cũng thành công, khí lực của hắn còn mạnh hơn nữa. Lúc này Dương Quân Sơn còn lòng dạ nào đi tham dự vào mấy cuộc đánh nhau ấy, nói thẳng: - Nói hắn dời ngày lại đi. Đợi ca đi chợ phiên về, nhất định đánh cho hắn rụng hết răng xuống đất! Nói xong Dương Quân Sơn lại ngẩn ra, dường như ở kiếp trước cũng xảy ra một việc giống như vậy, dường như lúc đó mình cũng cự tuyệt Nhị đệ như bây giờ. Cuối cùng Nhị đệ vẫn quật cường đi đánh với người ta một trận. Kết quả vô cùng thảm bại. Sau đó gần hai, ba tháng sau huynh đệ hai người không ai nói với ai lời nào. Nhưng lúc đó sau khi Dương Quân Sơn từ Bách Tước sơn quay trở về, lòng tự tin bị đả kích rất lớn, ngơ ngẩn ủ rũ một thời gian dài, không chú ý tới tình huống của Nhị đệ. Thật ra thì lúc đó Dương Quân Sơn đã có địa vị so với bạn cùng lứa ở Thổ Khâu thôn, bởi vì danh tiếng sợ đánh mà xuống dốc không phanh. Thời điểm đó Dương Quân Sơn cũng quên luôn điều đó rồi. Dương Quân Bình thấy đại ca không để ý tới chuyện của mình nên càng khẩn trương, lại sợ bị Hàn Tú Mai nghe thấy nên không dám lớn tiếng ầm ĩ, thấp giọng nói: - Nhưng chúng em đặt tiền đó, nếu không tới là thua. Dương Quân Sơn nghe vậy chợt dừng chân lại, quay đầu lại nói: - Đám nít ranh còn bày đặt bắt đại ca ra bài bạc. Nói xem, áp bao nhiêu tiền? Dương Quân Bình ngượng ngùng, cười nịnh nói: - Mười thạch tệ, cộng thêm Hải ca cùng bảo lượng ca, tổng cộng 30 thạch tệ. Trương Hổ tử bên kia cũng ra 30 thạch tệ. Người nào thắng thì 30 thạch tệ liền thuộc về người đó. Dương Quân Sơn đảo con ngươi một vòng, nói: - Đem ca ca ta ra đánh cược mà lại không chia phần cho ta chút nào. Không được, thắng được tiền ta muốn một nửa! Dương Quân Bình thần sắc vui mừng, nói: - Ca, anh không đi chợ phiên nữa sao? Dương Quân Sơn hừ hừ một tiếng, tỏ vẻ tự tin nói: - Dọn dẹp thằng Trương Hổ tử ngu ngốc kia thì có bao lâu chứ. Ăn điểm tâm xong ngươi hẹn hắn hẹn đi ra. Trong vòng một nén nhang ta sẽ đánh hắn ngã quỵ, sau đó quay về đi chợ phiên cùng cha cũng không muộn! Dương Quân Bình hiển nhiên không tin, hỏi: - Một nén nhang? Dương Quân Sơn thấy ánh mắt khó tin của em trai, lập tức không vui nói: - Thế nào, không tin a. Ta đây cũng không đi. Các ngươi tự nghĩ biện pháp đi! Dương Quân Bình thấy đại ca nổi nóng, vội vàng kéo Dương Quân Sơn đang dợm bước đi lại, nói: - Tin, tin. Nhưng đại ca xem nếu thắng thì chia cho anh mười thạch tệ có được không? - Cút đi! Cơm linh mễ cùng linh diện được ba anh em Dương Quân Sơn ăn đến bụng căng tròn. Sau khi ăn xong Dương Quân Sơn cùng Dương Quân Bình thừa dịp Dương Điền Cương kiểm tra ngựa thồ, liền chạy ra khỏi nhà. Dương Quân Bình vừa đi vừa trách: - Ăn quá nhiều rồi. Anh nói xem, hôm nay sao mẹ lại lấy linh cốc làm cơm vậy. Ăn no như vậy làm sao đánh nhau với Trương Hổ tử được? Dương Quân Sơn cười nhạo nói: - Vừa rồi là ngươi ăn nhiều nhất, giống như quỷ chết đói đầu thai vậy. Dương Thiên Hải cùng Dương Bảo Lượng tuổi không hơn kém bao nhiêu so với hai anh em Dương Quân Sơn. Bình thường thì họ là bạn chơi đùa cùng hai anh em Dương Quân Sơn. Dương Thiên Hải cùng Dương Quân Sơn đều cùng mười hai tuổi, tư chất kiểm nghiệm thuộc loại ngũ đẳng, kém hơn Dương Quân Sơn; Dương Bảo Lượng nhỏ hơn Dương Quân Sơn một tuổi, tư chất tứ đẳng bằng vói Dương Quân Sơn, trên người có hai cái Tiên Linh khiếu. Phụ thân của hai người là Dương Thiết Ngưu và Dương Thanh Ngưu đều là tộc nhận của Dương gia ở Thần Du huyện Thanh Thạch trấn, từ nhỏ đã giao hảo cùng Dương Điền Cương, có thể xem như là người hầu của Dương Điền Cương. Ba năm trước đây khi Dương Điền Cương ở riêng, vì lo cho Dương Điền Cương chức Thôn chính Hoang Thổ trấn Thổ Khâu thôn ở Mộng Du huyện, Dương Thiết Ngưu cùng Dương Thanh Ngưu hai người hợp kế lại, liền theo Dương Điền Cương tới nơi Thổ Khâu thôn này. Giờ này Dương Điền Cương có thể ngồi vững vàng ở chức Thôn chính Thổ Khâu thôn, trừ thực lực Vũ Nhân cảnh tầng thứ hai của hắn ra thì còn có sự giúp đỡ của hai huynh đệ trong tộc này. Bốn người chạm trán dưới cây hòe lớn phía tây thôn, Dương Thiên Hải cùng Dương Bảo Lượng đều đã bắt đầu tu luyện. Công pháp của hai người tu luyện là Phúc Thổ Pháp Quyết 》, cùng 《 Phúc Thổ Linh Quyết, là tộc nhân của Dương gia mới có thể tu luyện được, kém một bậc so với Dương Quân Sơn tu luyện Mậu Thổ Linh Quyết. Dương Thiết Ngưu được sự trợ giúp Dương Điền Cương tìm được một món Hạ Phẩm Tiên Linh. Dương Thiên Hải có được Tiên Linh khiếu hiện giờ đang bắt tay vào luyện hóa Tiên Linh. Bởi vậy lúc này đi đường có hơi quái quái. Hơn nữa Dương Thiên Hải có tư chất ngũ đẳng mạc lưu, e rằng thời gian luyện hóa sẽ không ít. Tư thế quái dị này sẽ kéo dài trong thời gian rất lâu. Dương Thiên Hải quan sát đánh giá Dương Quân Sơn từ trên xuống dưới một hồi, vui mừng, nói: - Sơn ca, nhìn anh không giống như trước đây, có phải đã bắt đầu tế luyện Tiên Linh khiếu mà Dương thúc đã tìm cho anh là Thổ Hoàng thạch rồi không? Nếu như vậy thì tốt quá. Nhất định lần này sẽ thắng! Dương Quân Sơn vỗ vỗ ngực nói: - Không phải là Trương Hổ tử sao. Một năm trước có thể đánh hắn khóc rồi, hiện giờ vẫn có thể đánh cho hắn rơi hết hàm răng ra! Dương Bảo Lượng tuy nhỏ hơn Dương Quân Sơn một tuổi, nhưng vóc người không khác gì Dương Quân Sơn, chỉ hơi gầy một chút, nghe vậy có chút lo lắng nói: - Sơn ca, năm trước Trương Hổ tử bại trong tay anh, sau đó đã bắt đầu dùng huyền thiết tinh tế luyện Tiên Linh khiếu, chẳng những khí lực gia tăng rồi gấp đôi, nghe nói tay phải của hắn đánh ra một quyền có thể chọc thủng bao cát. Nhất thiết anh đừng để cho hắn đánh trúng nha! Dương Quân Sơn nghe vậy nhoẻn miệng cười, khí lực gia tăng gấp đôi thật ra thì có khả năng, đánh xuyên qua bao cát quả thật là trò cười rồi. Nhưng nếu Trương Hổ tử liên tục ra quyền một chỗ trên bao cát thì không phải là không thể được. Mọi người chọn địa điểm "Hội chiến" tại cốc tràng ở phía bắc thôn. Nhóm của Trương Hổ tử có năm người đã chờ ở nơi đó từ sớm, đồng thời còn có bảy, tám bé trai xấp xỉ nhau ở Thổ Khâu thôn cũng đến. Hẳn là nghe nói hai bên ước đấu nên chạy tới xem náo nhiệt. Thấy đám người Dương Quân Sơn đến, nhóm Trương Hổ lập tức nói khích: - Dương Quân Sơn, mấy con rùa các ngươi rụt đầu sợ rồi sao? Ta tưởng các ngươi không dám tới chứ! Trương Hổ tử cùng tuổi với Dương Quân Sơn nhưng vóc người to lớn, chẳng những cao hơn Dương Quân Sơn đến nửa đầu, hình thể cũng to con hơn Dương Quân Sơn nhiều. Cha của Trương Hổ là Trương Thiết, là thợ rèn có tay nghề tốt nhất ở Thổ Khâu thôn, vì thế được người ta gọi là Trương Thiết tượng. Hắn có thể chế tạo hạ phẩm pháp khí, cũng là một trong số ít cao thủ Vũ Nhân cảnh ở Thổ Khâu thôn, rất có uy vọng ở Thổ Khâu thôn. Trước khi Dương Điền Cương đi tới Thổ Khâu thôn thì Trương Thiết chính là ứng cử viên chức Thôn chính của Thổ Khâu thôn. Trương Thiết cũng từng bôn ba khắp nơi, không ngờ giữa đường lại bị Dương Điền Cương ngăn chặn. Bởi vậy hai nhà xưa nay không hòa thuận. Chuyện Dương Điền Cương đào được linh tỉnh, Trương Thiết chính là một trong những người gây rối ở Thổ Khâu thôn. Dương Quân Sơn thấy Trương Hổ tử tùy tiện đứng ở chính giữa cốc tràng, lập tức cũng không yếu thế, bước nhanh tới trước mặt đám Dương Quân Bình, hai tay vung lên, khinh miệt nói: - Trương Hổ tử ngươi lại ngứa da rồi, không kịp đợi ca ca ta thu thập ngươi một trận nữa hay sao. Chuyện năm trước ngươi quên rồi ư? Trương Hổ tử lập tức đỏ mặt lên. Một năm trước hai người cũng đánh nhau tại cốc tràng này. Nguyên nhân là do Trương Hổ tử biết Dương Quân Sơn chỉ là một người tư chất tứ đẳng, sau đó châm chọc Dương Quân Sơn là phế vật ở trước mặt mọi người. Không ngờ cuối cùng Trương Hổ tử bị Dương Quân Sơn miễn cưỡng đánh cho đến khóc, khiến đồng bạn ở Thổ Khâu thôn chê cười hắn một trận. Lần này Trương Hổ tử cố ngóc đầu lên báo thù. Hắn đã hỏi thăm rõ ràng, một năm qua Dương Quân Sơn vẫn chưa dùng Tiên Linh tế luyện Tiên Linh khiếu. Còn Trương Hổ tử có tam đẳng tư chất, sử dụng Trung Phẩm Tiên Linh huyền thiết tinh thành công luyện hóa Tiên Linh khiếu thứ nhất ở tay phải không bao lâu. Trương Hổ tử tự tin rằng thời khắc báo thù đã đến. Không ngờ hai người vừa thấy mặt, Dương Quân Sơn liền đem chuyện một năm trước dèm pha. Mắt của Trương Hổ tử đỏ lên, kêu ngao ngao xông tới đánh Dương Quân Sơn. Dương Quân Sơn vội vàng nhảy tới, nói: - Dừng lại! Trương Hổ tử dứ dứ nắm đấm xanh đen, lớn tiếng nói: - Thế nào, Dương Quân Sơn, ngươi sợ rồi sao? Dương Quân Sơn nhìn thoáng qua tay phải được bao một tầng lá sắt của Trương Hổ tử, cười "Hắc hắc", nói: - Ai sợ chứ, nhưng mà nói trước là dùng thạch tệ để cá cược. Nếu ngươi thua quỵt nợ thì sao? Trương Hổ tử tức giận mở trừng hai mắt, cao giọng nói: - Ta mà quỵt nợ? Lấy thạch tệ ra đây! Một đồng bạn phía sau Trương Hổ tử lập tức ném một cái túi nhỏ màu đen tới. Trương Hổ tử mở túi ra, trong túi rơi ra tiếng loạt xoạt, cười lạnh nói: - Nhìn cho rõ đây, 30 thạch tệ, của các ngươi đâu? Dương Thiên Hải lấy ra 30 thạch tệ mà họ đã góp đủ, thấy thần sắc của Dương Quân Sơn càng trở nên kinh ngạc, nói: - Sao, thế nào mà chỉ có 30 thạch tệ, không phải nói mỗi người 30 thạch tệ sao. Các ngươi bên này năm người, phải dùng 150 thạch tệ đánh cuộc mới đúng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang