[Dịch] Tiên Lộ Chí Tôn
Chương 10 : Linh đan
.
Kiếm lợi chỗ Lý lão tam, thuận tiện báo thù kiếp trước bị đối phương đùa bỡn, Dương Quân Sơn cảm thấy thật vui vẻ thoải mái.
Nhưng tiếp đó đi dạo một vòng xuống các quầy hàng ở chợ phiên, không phát hiện ra cái gì có thể khiến cho hắn sáng mắt nữa. Nói chung không phải là không có món gì đáng để cho hắn mua để dành, thật sự vì Dương Quân Sơn không còn nhiều thạch tệ nữa.
Mấy năm nay hắn để dành được thạch tệ tiêu vặt. Dương Điền Cương thưởng cho hắn một đồng ngọc tệ. Ngoài ra còn thu được từ đám Trương Hổ Tử hơn trăm thạch tệ. Tổng cộng hơn 300, vừa rồi đã dùng hết hơn một nửa. Hiện giờ Dương Quân Sơn chỉ còn lại 134 thạch tệ. Hắn cần phải cẩn thận tính toán mua chút ít đồ dùng cho chuyến đi Bách Tước sơn.
Tại cửa hàng nhà thợ rèn trên trấn mua hai hồ tổng cộng 60 Thiết Vũ tiễn. Mũi tên này do hắc thiết chế thành toàn thân. Đầu mũi tên chế tạo bằng tinh cương, phối hợp với cung mạnh, ở cự ly thích hợp cũng có thể bắn thủng da của hung thú bậc cao.
Kiếp trước Dương Quân Sơn cũng từng mua Thiết Vũ tiễn ở nơi này. Nhưng do trước đó bị Lý lão tam lừa bịp tống tiền hơn một nữa thạch tệ, thạch tệ trên người cũng không bằng bây giờ, cuối cùng hắn mua một bầu 30 cái, lúc đi vào Bách Tước sơn không lâu thì đã bắn hết rồi.
Giờ này Dương Quân Sơn chẳng những mua hơn một bầu, mà thuật bắn tiến rất xa so với kiếp trước, kinh nghiệm săn giết cũng tăng thêm, dĩ nhiên sẽ không rơi vào tình trạng quẫn cảnh như kiếp trước.
60 cái Thiết Vũ tiễn tốn hết một trăm thạch tệ của Dương Quân Sơn. Thợ rèn nhìn một đứa con nít như hắn tới mua đồ, hỏi thăm cha mẹ hắn, Dương Quân Sơn cố ý tiết lộ đại danh cha Dương Điền Cương nên có được ưu đãi. Ở Hoang Thổ trấn, đại danh của cha Dương Quân Sơn vẫn có mấy phần uy hiếp.
Có 60 cây Thiết Vũ tiễn, hành trình Bách Tước sơn của Dương Quân Sơn thêm mấy phần bảo đảm. Cây Tang Mộc cung mà Dương Điền Cương mới đưa cho hắn hiện giờ đã khá yếu rồi.
Sáng sớm hôm nay khi diễn luyện một bài Mãng Ngưu Quyền, Dương Quân Sơn đã cảm thấy khí lực tự thân tăng nhiều. Dùng Tang Mộc cung luyện tập cảm thấy thuật bắn tăng thêm rõ rệt. Một bầu tên hắn bắn một hơi là hết, gần như không ngừng nghỉ.
Một cây cung tốt giá trị không rẻ, thậm chí so sánh với một thanh bách luyện binh khí còn đắt hơn nhiều. Nhưng bây giờ Dương Quân Sơn không còn bao nhiêu thạch tệ, đừng nói là cung tốt, một cây Tang Mộc cung cũng không mua nổi.
Nhưng Dương Quân Sơn biết được cha Dương Điền Cương có một cây cung không tệ. Nghe nói lúc trẻ Dương Điền Cương từng sử dụng qua, không biết hắn có kéo nổi hay không.
Mua hai hồ Thiết Vũ tiễn, Dương Quân Sơn chỉ còn lại hơn ba mươi thạch tệ ít ỏi, bất giác đưa tay sờ vào khối Hồng tú nguyên thạch trong ngực, đáng tiếc hiện giờ bảo bối không dùng được.
Tích lũy tiền tiêu vặt mấy nay, nhoáng một cái là hết, đang tính toán xem hơn ba mươi thạch tệ có thể mua được những thứ gì, liền trông thấy một cửa hàng linh thảo bên cạnh chợ phiên.
Cửa hàng như thế này thường sẽ bán kèm thuốc dán dùng để trị thương chữa bệnh, nhưng phần nhiều là dùng linh thảo cấp thấp phối chế cùng thảo dược bình thường, đối với tu sĩ Phàm Nhân cảnh bậc thấp còn có chút công hiệu, nhưng Phàm Nhân cảnh bậc cao, tu sĩ điện định tiên căn có thể thi triển tiên thuật, nếu bị tổn thương hoặc bị bệnh thì không phải thuốc dán này có thể trị được. Khi đó tu sĩ cần dùng đan dược.
Nhưng trước mắt Dương Quân Sơn chỉ là tu sĩ Phàm Nhân cảnh tầng thứ nhất Hoán Tiên Linh vẫn chưa xong. Thuốc dán được chế tạo từ hỗn hợp Linh thảo và thảo dược phổ thông dùng trị liệu bị thương cũng đủ rồi.
Ba mươi lăm thạch tệ, lần nữa lại nể mặt hắn là một tiểu hài tử, cộng thêm con đà mã thú ở bên ngoài, chưởng quỹ cửa hàng linh thảo cầm thạch tệ rồi đưa cho hắn 4 miếng thuốc dán giá 10 thạch tệ một miếng.
Cất thuốc dán vào cái túi đặt trên lưng con đà mã thú, Dương Quân Sơn vỗ vỗ vào túi tiền khô quắt giữa ngực, thạch tệ trên người rốt cục không còn một mống.
Nhìn sắc trời một chút, chắc cha vẫn còn ở trong trấn công nha chưa đi ra, Dương Quân Sơn buồn chán muốn chết, vừa dạo quanh chợ phiên, thoải mái xem xét vật phẩm trưng bày tại các quầy hàng hai bên phố xá, vừa đi tới chỗ trấn công nha.
Trấn công nha ở vị trí trung tâm Hoang Thổ trấn. Nơi này lúc bình thường là nơi tập trung của Vũ Nhân cảnh cao thủ ở Hoang Thổ trấn. Vì thế mỗi khi đến chợ phiên, chung quanh trấn công nha bày khá ít các quầy hàng. Những hành thương tán tu đi lại khắp nơi cũng không dám bày biện hàng hóa thấp kém của mình vì e ngại pháp nhãn của Vũ Nhân cảnh cao thủ.
Tuy nhiên người chân chính dám bày cửa hàng gần công nha đều là những hành thương tự tin đối với đồ vật của mình. Vì thế nơi náo nhiệt nhất ở chợ phiên không phải là nơi gần trấn công nha, nhưng đồ vật tốt nhất ở chợ phiên tuyệt đối là ở nơi đây.
Lúc này Dương Quân Sơn đứng trước một cửa hàng có tám, chín cái hộp gỗ tinh xảo, nhìn trừng trừng vào đan dược trong hộp gỗ mà thèm nhỏ dãi. Không chỉ có Dương Quân Sơn, những kẻ khác đi ngang qua cửa hàng này cũng thường dừng chân lại, thèm thuồng nhìn đan dược trong hộp gỗ.
Quầy hàng này thuộc về một tu sĩ áo đen diện mạo cao ngạo lãnh đạm, từ lúc Dương Quân Sơn bắt đầu đến cửa hàng, tu sĩ thần sắc lạnh lùng ngồi đấy, hai mắt khép hờ không nhúc nhích. Hiển nhiên, tu sĩ cao ngạo lãnh đạm này cực kỳ tự tin đối với đồ đạc của mình, hờ hững với những người có ý định hỏi thăm mặc cả.
Nhưng đối với Dương Quân Sơn, đan dược mà tu sĩ này bán chỉ xem là dược đan chứ không gọi là linh đan, trình độ của người chế tạo những dược đan này cùng lắm là chế đan sư, so sánh với luyện đan chân chính còn kém một bậc.
Lúc đầu Dương Quân Sơn vốn tưởng vị tu sĩ lạnh lùng kia chính là người luyện chế đan dược, nhưng sau khi nhìn vào đan dược trong hộp gỗ, Dương Quân Sơn lại bỏ đi ý nghĩ này. Chủ nhân bán đan dược kia muốn người ta ngộ nhận y là đan sư, nên cố tình làm ra vẻ lạnh lùng nhằm gia tăng giá trị của bản thân mà thôi
Dù những đan dược chỉ có cấp bậc là dược đan, dùng linh thảo sử dụng bí pháp ngao chế, sau đó dùng dược nê rồi dùng bí pháp chế thành, nhưng so với hỗn hợp linh thảo cùng dược thảo phổ thông chế thành thuốc dán hiển nhiên là cao minh hơn . Mấy loại đan dược đối với Dương Quân Sơn là Phàm Nhân cảnh sơ nhập tu sĩ là dùng được.
Dương Quân Sơn chú ý tới một hộp đan dược chính là thứ dẫn linh đan mà tu sĩ mới bắt đầu tu luyện dùng được. Loại đan dược này có hữu ích không nhỏ cho việc tu luyện của Dương Quân Sơn.
Chẳng qua là giá cả như thế nào, ...
Tu sĩ cao ngạo lãnh đạm ghi giá trên chiếc hộp Hoán Linh đan là năm đồng ngọc tệ!
Năm đồng ngọc tệ. Dương Quân Sơn nhìn chằm chằm trên giá bán mà cảm thấy hàm răng đau nhói. Đan dược kia chỉ là đan dược bình thường, một hộp Hoán Linh đan tối đa đáng giá ba đồng ngọc tệ thôi. Nhưng nơi trấn nhỏ hoang vắng, ngày thường rất nhiều Linh Canh nông, e rằng ngay cả đan dược cũng không thấy được mấy viên. Rõ ràng tu sĩ cao ngạo lãnh đạm kia không hề sợ hãi.
Mặc dù như thế, Dương Quân Sơn vẫn lưu luyến đánh giá 10 viên Hoán Linh đan trong hộp gỗ.
Vị tu sĩ khép hờ ánh mắt, nhìn thiếu niên cứ ngồi trước quầy hàng không muốn đi, nhếch miệng cười nhẹ châm biếm một cái rồi thôi.
Nếu là người khác, vị tu sĩ cao ngạo sớm đã lạnh lùng trách cứ khiến khách phải bỏ đi, nhưng khi nhìn thấy con đà mã thú ở phía sau lưng thiếu niên, lại nghĩ tới nơi này gần trấn công nha, ông ta lại quyết tâm chờ một chút.
Nhìn thiếu niên biết ngay là hắn cực kỳ khát vọng đan dược của mình. Mỗi hộp đan dược đều có giá mấy đồng ngọc tệ, rõ là thiếu niên không có đến số tiền nọ. Nhưng trông con đà mã thú mà hắn dắt theo, nhất định gia đình của thiếu niên này không thể khinh thường, liên tưởng đến trấn công nhà ở gần đây, vị tu sĩ cao ngạo kết luận nhất định cha mẹ của thiếu niên kia là một vị Vũ Nhân cảnh cao thủ, lúc này đang ở trong trấn công nha.
Những đan dược này là xa xỉ đối với Linh Canh nông tu sĩ bình thường, nhưng nếu là Vũ Nhân cảnh cao thủ, mấy đồng ngọc tệ hiển nhiên là mua được.
Thực ra vị tu sĩ cao ngạo đã đoán đúng phân nửa. Dương Quân Sơn đích thật đang đợi cha mình trở ra. Hắn cũng đích thật muốn mua một hộp Hoán Linh đan. Mặc dù hộp linh đan giá quá cao, nhưng Dương Quân Sơn rất muốn mua ba viên Hoán Linh đan trong hộp.
Kiếp trước Dương Quân Sơn có một thời gian điều nghiên luyện đan chế thuốc, từng tự tay chế thành vài loại đan dược phổ thông dùng để trao đổi qua lại với người khác, miễn cưỡng cũng coi là nửa vị chế đan sư. Hắn cũng từng chế tạo qua Hoán Linh đan.
Vì vậy Dương Quân Sơn có chút hiểu biết về đan dược, nên khi hắn nhìn thấy hộp Hoán Linh đan liền biết ngay vị tu sĩ lãnh đạm kia không phải là chế đan sư. Vì chế đan sư không thể không nhận ra trong số mười viên đan dược trong hộp, có ba viên không phải là loại dùng chưng nấu linh thảo, sau đó tạo ra dược nê rồi chế thành dược đan, mà là do luyện đan sư luyện chế thành linh đan chân chính!
Có lẽ vì thủ pháp luyện chế có vấn đề, mà ba viên linh đan kia trông rất giống với Hoán Linh đan bậc thấp. Nếu kiếp trước Dương Quân Sơn không phải là một vị chế đan sư, đồng thời cũng có một phen khổ công đối với đan dược, sợ cũng không thể dễ dàng phân biệt được hai loại này.
Cửa trấn công nha mở toang, Vũ Nhân cảnh tu sĩ của Hoang Thổ trấn bắt đầu lục tục từ bên trong đi ra, tu sĩ cao ngạo đang khẽ nhắm mắt bỗng lóe lên một tia sáng, bởi vì hắn đã nhìn thấy một vị tu sĩ khôi ngô cũng dẫn theo một con đà mã thú, diện mạo cũng giống với thiếu niên kia. Người sáng suốt vừa thấy đã biết ngay sự quan hệ giữa hai người.
Quả nhiên, khi nhìn thấy vị tu sĩ khôi ngô ấy xuất hiện, thiếu niên vội vàng đứng lên vẻ mặt đầy hưng phấn, đưa tay vẫy vị tu sĩ nọ. Tu sĩ ngạo càng mừng hơn nữa.
Dương Điền Cương thấy Dương Quân Sơn đang đứng ở quầy hàng bán đan dược thì nhíu mày. Lúc nãy trên đường đi đến trấn công nha, ông ta đã chú ý tới cửa hàng này, giá bán đan dược được niêm yết rõ ràng là quá cao so với thực tế. Hơn nữa những đan dược này không có bao nhiêu công dụng đối với Vũ Nhân cảnh tu sĩ. Vì thế Dương Điền Cương không có ý định mua.
- Cha, con muốn mua một hộp dẫn linh đan!
So với việc Dương Quân Sơn có ý muốn mua đan dược, Dương Điền Cương càng kinh ngạc hơn khi hắn lại nhận biết được loại linh đan này. Nhưng mà nhìn người bán đan dược mà xem, Dương Điền Cương tự nhiên nhận định là người này báo cho Dương Quân Sơn biết, thậm chí đã từng nói dụ dỗ Dương Quân Sơn mua đan dược của hắn.
Dương Điền Cương nhìn đan dược trong hộp gỗ. Năm đồng ngọc tệ giá tiền đích thực quá cao, cho dù hắn là Vũ Nhân cảnh tu vi cũng cảm thấy không đáng giá.
Nhưng mà nghĩ tới hai ngày sau con trai sẽ đi Bách Tước sơn, Dương Điền Cương không khỏi mềm lòng. Nhìn tu sĩ áo đen, Dương Điền Cương khẽ cau mày nói:
- Giá cao quá!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện