[Dịch] Tiên Linh Đồ Phổ - Sưu tầm

Chương 4 : HÀNH TUNG QUỶ DỊ

Người đăng: 

.
Linh Ngọc ngơ ngác đáp: "Không biết, sư phụ trước giờ không nói." Hắc y lão giả lạnh lùng quát lớn: " Nếu ngươi có điều giấu diếm, tất sẽ làm ngươi sống không bằng chết!" Linh Ngọc vội vàng lắc đầu: "Vị... vị tiền bối này, ta thực sự không biết nha! Sư phụ chỉ nói, hắn muốn nương trăng tròn tu luyện suốt đêm, chúng ta thì không dám đi ra..." "Công Tôn lão quỷ, " Dường như không quá vừa lòng với thái độ của hắc y lão giả, Phi Vân giương cằm nói, "Xem chừng ngươi không thể moi ra tin tức từ trong miệng tên tiểu tử kia rồi, lão dã đạo sĩ kia không nói với đại đồ đệ, làm sao có thể nói với tiểu đồ đệ được?" Hắc y lão giả lạnh lùng nói: "Bây giờ không được nói, tiểu tử ta bắt thành thật chất phác, còn đứa trong tay ngươi giảo hoạt hơn nhiều lắm!" Phi Vân liếc nhìn hắn: "Giảo hoạt nữa cũng đâu thể giảo hoạt hơn ngươi được? Dù sao cũng chỉ là tiểu oa nhi hơn mười tuổi, chắc hắn cũng không dám lừa gạt chúng ta!" Ánh mắt Phi Vân lạnh lùng như băng, nhìn qua làm toàn thân Linh Ngọc run lên, vội vàng cúi đầu. Tưởng rằng những lời này của Phi Vân là đang giúp nàng, nhưng Linh Ngọc nhạy bén cảm giác thấy, sự lạnh nhạt của nàng ta cũng là thực. Dù trước đó Phi Vân đối xử với nàng rất thân thiện, nhưng nếu dính đến việc chính sự, chỉ sợ sẽ không mảy may lưu tình. Cảm giác được điểm này, nàng càng thêm thấp thỏm lo sợ. Rốt cục sư phụ đã làm gì, vì sao sẽ có người tu đạo tới làm phiền bọn hắn? Ba thầy trò bọn họ, là dã đạo sĩ thậm chí cả độ điệp cũng không có a! Linh Ngọc chưa bao giờ hối hận như hiện tại, nếu trước kia mình có lòng hiếu kỳ mạnh hơn, nếu trước kia lưu tâm nhiều hơn, hôm nay cũng sẽ không bị người ta bắt mà cái gì cũng không biết. Bọn họ đang tìm sư phụ, vậy sau khi tìm được sư phụ thì sao? Là trả thù, hay là đoạt bảo? Trong nhất thời, Linh Ngọc mê man bất định, những truyện ngày xưa nghe người kể cứ mãi lủi tới lủi lui trong đầu. Nàng còn chưa nghĩ ra manh mối gì, tín hiệu phù đã có hồi đáp, trong bóng tối, hai đạo nhân ảnh nhanh chóng hướng tới bên này. Tuy là đêm trăng tròn, nhưng Bạch Thủy Quan bị bỏ hoang quá lâu, bóng cung hoang lồng chung với bóng cây, bóng đen thấp thoáng phía trên đống đổ nát, cho đến lúc hai đạo nhân ảnh đã ở bên cạnh, Linh Ngọc mới tạm thấy dáng dấp bọn họ. Hai người này đều là nam giới, một người thân hình cao lớn, một người bình thường, tuổi không lớn không nhỏ, mặt mày ra sao thấy không rõ lắm, chỉ lờ mờ thấy được họ mặc đạo bào cùng kiểu. "Hai vị đạo hữu, "Vị có thân hình cao lớn kia hỏi trước, "Các ngươi đã moi được nơi tên dã đạo sĩ đang ở từ trong miệng đứa đạo đồng kia rồi ư?" Hắc y lão giả hỏi lại: "Nói như vậy, hai vị đạo hữu vẫn chưa tìm được tung tích người kia?" Người này đáp: "Chúng ta đã tìm kiếm rất lâu ở nơi này, không có bất kỳ thu hoạch gì." Hắc y lão giả giật mình nói: "Không thể như vậy , cho dù hắn thực là tu sĩ, lấy thực lực bốn chúng ta, cư nhiên không thể tìm được tung tích của hắn? Chẳng lẽ thực lực người này đúng thật sâu không lường được?" "Nói như vậy, hai đứa đạo đồng này cũng không biết sư phụ chúng ở nơi nào?" Hắc y lão giả nói: "Nếu lão phu dùng mộng dẫn thuật với đạo đồng này, có phải sẽ biết ngay không." Mộng dẫn thuật? Linh Ngọc thì thầm trong lòng, đây là thuật pháp gì? Nghe ý tứ, hình như có thể làm người ta nói thật? "Thú vị, thật thú vị." Vị thân hình phổ thông kia mở miệng, giọng nói hơi bén nhọn, "Vốn cho là, người này đặt chân tại Bạch Thủy Quan, nếu không phải một tu sĩ, chắc sẽ là một dã đạo sĩ ngốc nga ngốc nghếch, bây giờ xem ra, chẳng những là một tu sĩ, e rằng còn biết không ít thứ hay!" "Hơn nữa hành tung bí hiểm, chỉ sợ khó đối phó!" Người có thân hình cao lớn kia nói tiếp. "Hừ!" Phi Vân ngạo nghễ hừ lạnh, "Cứ cho là hắn tu vi bất phàm, chẳng lẽ bốn người chúng ta liên thủ còn không đối phó được một người là hắn?" Hắc y lão giả liếc Phi Vân một cái, lạnh lùng nói: "Trước mặt kẻ có thực lực tuyệt đối, số lượng nhiều thì có là gì? Tuy rằng thực lực Ứng, Kỷ hai vị đạo hữu bất phàm, cũng chắc chắn sẽ không mắc sai lầm, nhưng thứ đó vẫn chưa đến tay, bắt buộc phải ngừa vạn nhất!" Hai mắt Linh Ngọc sáng lên. Hắc y lão giả câu nói này đã làm sáng rõ mục đích họ là tìm thứ gì đó, mà bọn họ tìm kiếm sư phụ, tất cho rằng hắn rất có khả năng biết bí mật, ai kêu ba thầy trò nàng trùng hợp đặt chân tại Bạch Thủy Quan đâu? ------ Chờ một chút, bọn họ đặt chân tại nơi này, thật chỉ là trùng hợp sao? Hành tung mỗi đêm trăng tròn của sư phụ là một dấu chấm hỏi, chẳng lẽ thực như bọn họ nghĩ, là tìm kiếm một thứ gì đó? Không, làm sao có thể? Sư phụ tuy rằng nghiêm khắc, nhưng đối xử với nàng cùng Tiên Thạch đều không tệ, làm sao có thể lừa bọn họ... Thật ra thì, như vậy cũng không tính là lừa, nhiều lắm chỉ là giấu diếm, nếu như sư phụ dẫn nàng tới Bạch Thủy Sơn có mục đích, vậy cũng không sao a, hai đứa bọn nàng vẫn là tiểu hài tử, sư phụ không nói cũng không sai... Sau khi Linh Ngọc đã kết thúc những ý nghĩ vớ vẩn, bốn người bên kia đã đạt được nhất trí, phân công đi tìm. Phi Vân mang theo nàng, chân không chạm đất, bắt đầu tìm tòi bốn phía trên đống hoang tàn, thỉnh thoảng dừng lại, đưa ra thứ gì đó hình cái thìa quan sát một phen, rồi lại điều chỉnh phương hướng. Linh Ngọc nhìn một hồi, đoán tác dụng thứ đồ chơi này cũng na ná la bàn của hắc y lão giả, đo được sự dao động linh khí gì đó. Cái gì gọi linh khí dao động, nàng không quá rõ ràng, đối với đệ tử đạo môn, linh khí là một thứ rất huyền diệu, nhìn không thấy mò không được, có lẽ, đối với người tu đạo chân chính, linh khí kỳ thật có thể quan sát đánh giá ? Tuy rằng đã tu đạo ba năm , nhưng nàng chưa từng gặp qua người tu đạo chân chính, cho nên, cứ việc sư phụ đã hình dung người tu đạo giống như nhân vật thần tiên, trong lòng nàng cũng không quá khát vọng với việc trở thành một người tu đạo. Cho đến tận đêm nay, bốn người này xuất hiện, làm nàng biết được cái kêu là khinh thân thuật, cái kêu là tín hiệu phù cao cấp, còn có sự kiêu ngạo tự phụ xen giữa lời nói của bọn hắn, làm nàng trước vốn chưa có, giờ đã bắt đầu ước mơ tới thế giới kia. Phi Vân nói, có thể tiến vào Cảnh Giới Quan Tưởng, có nghĩa đã vào tiến vào cánh cửa tu đạo, vậy có nghĩa là nàng là một người tu đạo chân chính, giống như... tu sĩ trong lời họ nói? Tâm Linh Ngọc dần nóng lên, vội mong thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, tìm sư phụ, hỏi hắn xem mình thật có thể trở thành tu sĩ hay không. Sư phụ, sư phụ rốt cuộc đang ở đâu? Có thể bị những người kia tìm được hay không, nếu như bị tìm được thì có thể đánh lại bọn họ không? Nhưng nếu như tìm không được sư phụ, bọn họ chắc sẽ hạ độc thủ với nàng và Tiên Thạch... Bất tri bất giác, Linh Ngọc đã tin tưởng nhận định của những người này, sư phụ nhất định không phải một dã đạo sĩ tầm thường. Không biết trải qua bao lâu, bầu trời bỗng nhiên truyền tới một đạo kim sắc tín hiệu, bay thẳng đến hướng Phi Vân. Phi Vân mừng rỡ: "Rốt cuộc tìm được rồi !" Có lẽ là tâm tình không tệ, nàng nói, "Vật nhỏ, nếu như tỷ tỷ được như nguyện sẽ tha cho ngươi, nói không chừng còn có thể tiến cử ngươi vào tam đại đạo quan, ngươi nên giúp tỷ tỷ." "A?" Linh Ngọc sợ hãi nói, "Tỷ tỷ lợi hại như vậy, liệu ta... ta có còn hữu dụng?" Phi Vân nói: "Đừng cảm thấy sư phụ ngươi là người tốt, nếu là người tốt, lúc biết tư chất ngươi không tệ còn để cho ngươi đi theo hắn làm một tên dã đạo sĩ. Ha, hắn là tu sĩ thì sao nào? Không có truyền thừa thì cũng chỉ là một tên tán tu, đi theo hắn thì được cái tiền đồ gì chứ! Dù ngươi có tư chất tốt, ngụ lại quá lâu tại Bạch Thủy Quan này cũng sẽ làm nó mất hết thôi." Linh Ngọc ngẩn ngơ: "Tỷ tỷ..." Phi Vân thấy bộ dạng này của nàng, còn cho rằng nàng bị dọa, vỗ đầu nàng tỏ vẻ an ủi: "Nhân tâm hiểm ác đang sợ, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hiểu đạo lý này, hắn thu ngươi cùng sư huynh ngươi cũng không chỉ vì hảo tâm." Nói xong, không giải thích thêm, nàng ta xách Linh Ngọc phi nước đại về hướng tín hiệu phù phát ra. Bốn người lại hội họp lần nữa, hắc y lão giả kia vẫn là người phát ra tín hiệu phù. Thấy ba người khác đã tới đây, giọng nói thô khàn vang lên: "Mời các vị đạo hữu đi theo ta." Nơi hắc y lão giả đang đứng chính là kiến trúc từng rực rỡ nhất của Bạch Thủy Quan, Thái Cực cung. Thời điểm Bạch Thủy Quan vẫn là thiên hạ đệ nhất, Thái Cực cung là thánh địa mà mỗi một đệ tử đạo môn trong thiên hạ đều hướng tới, truyền thuyết nói, trong Thái Cực cung cất chứa kho tàng kinh đạo hoàn chỉnh nhất của đạo môn, còn có thầy pháp đạo môn có tu vi cao nhất ngày ngày giảng kinh luận đạo. Mà ngàn năm sau đó, Thái Cực cung đã sụp đổ từ lâu, còn thánh vật đạo môn bên trong đã sớm bị cướp đoạt không còn, kể cả kim phấn trên vách tường đều bị chúng cạo sạch, chỉ thừa lại một cung điện đống đổ nát trống vắng, tồn tại trong cô độc. "Thỉnh các vị đạo hữu nhìn xem." Đi đến một bên Thái Cực cung, hắc y lão giả chỉ vào đống đổ nát nói, " Vào mỗi lúc trăng tròn hắn lấy danh đi tu luyện, thực hiện hơn ba mươi lần trong thời gian ba năm, chắc chắn có để lại dấu vết . Nơi này tuy rằng được che dấu cẩn thận, nhưng vẫn có thể nhìn ra một vài vết tích do con người tạo ra —— nơi này có nửa dấu chân!" Thị lực Linh Ngọc thua xa thị lực của nhưng người đó, chỉ thấy được trên mặt Phi Vân lộ vẻ giật mình: "Nói như thế, người đó đang ẩn thân nơi này?" "Phần nhiều là thế." Hắc y lão giả nói, "Ứng đạo hữu, kỷ đạo hữu, hai vị cảm thấy thế nào?" Lúc hắn gọi Ứng đạo hữu, đối mặt là vị có thân hình cao lớn kia, Kỷ đạo hữu là kẻ có âm thanh bén nhọn còn lại. Vị Ứng đạo hữu kia chậm rãi gật đầu nói: "Công Tôn đạo huynh nói có lý." Vị Kỷ đạo hữu kia cũng đáp lại một tiếng. "Vậy chúng ta bây giờ đi vào?" Nói là đi vào, nhưng hắc y lão giả lại không ý có cất bước. Chờ giây lát, vị Ứng đạo hữu kia lên tiếng: "Đợi một chút, hãy để linh sủng của ta đi trước dò đường cái đã." Dường như hắc y lão giả chỉ chờ những lời này, rất vui mừng thối lui một bước: "Làm phiền Ứng đạo hữu ." Ứng đạo hữu gỡ xuống một vật từ bên hông, thoạt nhìn như cái túi tiền, hắn kéo miệng túi ra, một thứ đen nhánh từa tựa con tê tê chui ra. Ứng đạo hữu vô cùng yêu quý sờ sờ mai giáp nó, đút một quả trái cây cho nó, nhìn nó răng rắc ăn xong, mới vung lên tay: "Đi đi!" Con tê tê nhanh như chớp đẩy ra thảm thực vật bên trên đống đổ nát, vọt vào Thái Cực cung. Linh Ngọc lập tức trợn lớn mắt, tự lẩm bẩm: "Thật thần kỳ!" Không có người nói chuyện, tiếng nàng trong đêm yên tĩnh có vẻ càng rõ ràng, ngoài Tiên Thạch đang hôn mê ra thì ánh mắt cả bốn người còn lại tập trung lên thân nàng. Vị Kỷ đạo hữu kia nhìn nhìn nàng, lại nhìn Tiên Thạch bị hắc y lão giả ném trên mặt đất, nói: "Công Tôn đạo huynh, Phi Vân đạo hữu, các ngươi còn giữ hai đứa tiểu đạo đồng này làm chi? Nếu đã vô dụng, tốt nhất nên giết người diệt khẩu!" Linh Ngọc nghe vậy, giật nảy mình, theo bản năng rụt về phía sau Phi Vân. Hắc y lão giả cũng tiếp lời ngay sau đó, hắn nói: "Hai đứa đạo đồng này, ít nhiều gì thì cũng có ba năm tình cảm thầy trò với Huyền Trần Tử, nói không chừng có thể dùng vào thời khắc mấu chốt." "Nếu Huyền Trần Tử kia quả thật không phải phàm nhân, há sẽ để ý tánh mạng hai tên tiểu đạo đồng?" Kỷ đạo hữu không cho là đúng, "Phàm nhân trong mắt kẻ có đẳng cấp giống ta, chẳng qua chỉ là con kiến hôi thôi." Hắc y lão giả lại nói: "Tạm thời giữ lại đi, dù sao cũng không ngại." Kỷ đạo hữu cũng không đem hai đứa đạo đồng để trong lòng, thấy hắc y lão giả khăng khăng như thế cũng không nói gì thêm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang