[Dịch]Tiền Kiếp - Sưu tầm
Chương 21 : Ngoạ Long
.
_ Sếp! Sếp nỡ nào đẩy em vào tử địa? Huhuhu….
Hoả Long nghe Lạc Long Quân buông lời thách thức phân thắng bại trăm hiệp xong, mặt hắn xanh như tàu lá chuối, nước mắt nước mũi lòng thòng quay về nhìn giáo sư Lãm cầu cứu. Quả thật, nếu đối thủ là Lạc Long Quân thì đừng nói trăm hiệp, trụ được mười hiệp đã là tài. Giáo sư Lãm vẫn giả lơ không quan tâm khiến Hoả Long càng gào to hơn:
_ SẾPPPPPPPPP!
_ Gào cái gì mà gào? Thì cứ ra đánh đi.
_ Sếp điên à? Lạc Long Quân đấy! Lạc Gia đấy! Lạc Tổ đấy! Lạc….
_ Lạc hay vừng gì cũng đánh!
_ Sếp nỡ nào bán đứng em?
_ Tôi hỏi cậu: Mạng cậu là ai cứu về?
_ Sếp!
_ Vậy tôi hỏi tiếp: Ai cưu mang cậu, cho cậu đi học đạo ở miếu Bà Ngũ Hành?
_ Thì sếp!
_ Thế ai cho cậu chỗ ở, cái ăn cái mặc, địa vị hiện tại và thu nhập?
_ Thì cũng sếp!
_ Ai dạy cho cậu kiến thức về tâm linh, lịch sử, văn hoá?
_ Sếp nốt!
_ Tôi nuôi cậu từ khi cậu còn gặm ổ bánh mì trong thùng rác, mà con quái gì nuôi chả để thịt, bán đứng bán nằm gì có giá bán hết!
_ SẾPPPPPPPPPP!
_ Ồn ào quá, tôi rút đây, đánh cho đẹp mắt vào Đội phó DMI TP.HCM!
Giáo sư Lãm cóc thèm nói với Hoả Long nữa, ông ta đọc cổ ngữ rồi bay đi ra chỗ an toàn, hội họp với Y Văn, chú Lục, anh Trung và Hương. Trong khi đó, Viên đứng chắn trước mặt Thần Kim Quy và Thác Trung, lãnh nhiệm vụ hộ pháp cho hai người đồng tộc của mình. Hoả Long thấy giáo sư Lãm bỏ đi, hắn biết sếp mình quyết tâm đẩy mình ra trận nên chỉ biết lấy tay quệt bớt nước mắt nước mũi, lau cái mặt tèm lem như mặt mèo của hắn.
Huy-Lạc Long Quân ngạo nghễ nằm nghiêng mình trên toạ kỷ trên thuỷ cung, một tay chống xuống toạ kỷ đỡ đầu ông ta tạo tư thế như đang nằm tắm biển, một tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài tỏ vẻ phải chờ đợi lâu. Ông ta hỏi vọng xuống Hoả Long đang run cầm cập phía dưới:
_ Mi xong chưa? Bổn vương cho mi khởi động mà sao đứng nói chuyện suốt thế?
_ Đợi….đợi…đợi xíu coi!
_ Nhanh lên! Bổn vương đợi chán rồi!
Hoả Long lau mặt mũi sạch sẽ xong, hắn lấy trong túi ra 5 lá cờ chỉ cao chừng hơn 1 gang tay, mang 5 màu khác nhau, nhìn sơ qua có thể đoán đại diện cho ngũ hành, pháp thuật đã giúp Hoả Long thành danh đạo sĩ cấp 5 của DMI. Tiếp đó, Hoả Long lấy 5 lá cờ cắm ra sau cổ áo sau lưng hắn, rồi lấy ra một dây đeo lưng 5 ngăn quấn chặt người. Cuối cùng, Hoả long đưa tay lên đầu, vuốt tóc dựng ngược ra sau, khuôn mặt nghiêm chỉnh, hào khí ngút trời uy phong lẫm liệt nhìn chính diện Huy ở trên.
Hoả Long tiện tay ném một ống sớ thư dài bay lơ lửng trước mặt, tay kết ấn miệng bắt đầu niệm chú văn:
_ Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ
Phần hương chí kính chí thành
Tấu văn cung thỉnh Ngũ Hành nương nương!
Bề tôi Trịnh Hoàng Long khẩn cầu
Đức Thánh Mẫu phù lai ứng hiện
Giáng cõi trần gian hành thiện
Trừ bá bệnh, trừ tai ương!
Đức Đệ Nhất Kim Tinh thần mẫu
Kim lệnh kỳ! Xuất!
Hoả Long vừa dứt lời, cây cờ màu vàng sau cổ hắn rời khỏi, bay vuốt lên trời cao cho đến khi khuất hẳn tầm mắt. Huy-Lạc Long Quân trên toạ kỷ vẫn đưa tay che miệng ngáp, ông ta cao ngạo đến mức nhường hẳn cho Hoả Long xuất chiêu trước nhưng không để Hoả Long vào mắt.
Bỗng nhiên, từ trên cao lá cờ màu vàng rơi xuống cắm xuống đất trước mặt Hoả Long, chỉ khác biệt một điều lá cờ không còn cao chỉ 1 gang tay nữa, mà nó đã trở thành lá cờ cao 2 mét phấp phới bay. Cú va chạm xuống đất tạo thành cơn địa chấn nhỏ vừa đủ để gây sự chú ý cho Lạc Long Quân. Ông ta ngồi thẳng dậy chăm chú nhìn vào lá cờ:
_ Ồ, khi bổn vương bị phong ấn, xem ra thiên địa đã có thêm vài tên tân thần mới thì phải?
_ Đúng, Ngũ Hành nương nương chỉ mới xuất hiện hơn 100 năm trở lại đây
_ Không rõ tân thần có bao nhiêu bản lĩnh để so với thần cổ đại như bổn vương nhỉ?
_ Thử sẽ biết!
Hoả Long lập tức xuất chiêu, hắn mở một ngăn túi trong sợi dây đeo quấn ngang bụng, rút ra xấp bùa có ghi chữ “Kim”, một tay kết ấn vẽ vào cõi không trung theo Kinh Dịch, hô to:
_ Bề tôi kính thỉnh Đức Đệ Nhất Kim Tinh thần mẫu trợ sức,
Hành Kim tam thập lục biến
Vạn kim tuyệt đao trảm!
Hoả Long ném xấp bùa lên, lá cờ vàng đang cắm dưới đất nổi gió thổi những lá bùa bay về phía Lạc Long Quân. Hàng chục lá bùa bỗng từ giấy biến thành những lưỡi đao kim loại sắc bén, nhất tề bốn phương tám hướng trảm về Lạc Long Quân. Lạc Long Quân nhún người một cái, ông ta bay ra khỏi thuỷ cung, lơ lửng nhìn toạ kỷ của mình bị loạn đoan trảm nát thành bọt nước. Ông ta mỉm cười:
_ Đánh rất hay! Bổn vương không nhanh chân có lẽ đã nát thây vạn mảnh rồi!
_ Lạc gia quá khen! Hình như……áo của Lạc gia…….
_ Sao?
Quả thật, trên vai của Lạc Long Quân, có một vết cắt nhỏ khiến vai áo bị rách ra. Thật không ngờ tuy đã nhanh chóng bay lên tránh chiêu thức hiểm độc vừa rồi, vậy mà vẫn có lưỡi đao trảm trúng Lạc Long Quân. Ông ta nhìn vào vai áo của mình, mặt sa sầm lại rồi lại bật cười lớn:
_ Hay! Hay! Bổn vương đã đánh giá thấp mi! Nhưng mi cũng không cần nương tay với bổn vương, mi nghĩ bổn vương là phế vật sao?
Lạc Long Quân vừa nói, một quả thuỷ cầu chỉ bằng nắm tay lơ lửng cạnh ông ta. Ông ta giơ nắm tay đấm lên rồi mở bung lòng bàn tay ra, quả thuỷ cầu lập tức vỡ tung, bắn ra các hạt nước li ti. Những hạt nước li ti vỡ ra bắn trúng hàng chục mục tiêu xung quanh chỉ cách Lạc Long Quân chừng một cánh tay, đó là các lưỡi đao! Các lưỡi đao bị bắn gãy nát rơi lả tả xuống mặt nước. Hoả Long sửng sốt không nói nên lời. Lạc Long Quân tiếp tục giở giọng cao ngạo:
_ Xuất chiêu rất kì công! Ngoài hữu hình đao vừa rồi còn tốn công sức tạo ra các vô hình đao bao quanh bổn vương! Vừa rồi bổn vương đã tạo ra kết giới bảo vệ, không may để lọt một lưỡi đao cắt trúng vai áo! Tuy nhiên, bổn vương có lời khen cho mi! Đánh rất hay!
Hoả Long tái mặt lại, khuôn mặt tự tin, khí thế bất phàm khi nãy không rõ biến đi đâu mất, hắn trở lại thành con mèo bệnh sợ hãi và run rẩy. Bị bắt bài, hắn không biết làm thế nào tiếp theo, ngoái đầu nhìn ra sau cầu cứu giáo sư Lãm. Giáo sư biết hắn nghĩ gì nên vội lên tiếng trấn an:
_ Đừng sợ, còn tứ hành còn lại!
_ Nhưng….
_ Đừng khinh địch, đánh hết sức đi!
_ Hết sức? Bộ nó chưa đánh hết sức hả?
Chú Lục ngạc nhiên nhìn giáo sư Lãm. Nói theo giáo sư, Hoả Long vẫn chưa tung hết sức ra sao? Đúng về lý thì Hoả Long chỉ mới dùng kim nguyên tố để ra đòn, nhưng Lạc Long Quân có thể hoá giải dễ dàng như vậy thì hi vọng gì 4 nguyên tố còn lại. Giáo sư Lãm lơ đi câu hỏi của chú Lục, giáo sư quay sang bên trái nói vào không trung:
_ Cậu thấy vụ này thế nào hả Tuyền? Cậu là chuyên gia mà
_ Hoả Long chỉ có 40% lật kèo thôi!
Một giọng nói the thé từ hư không khiến tất cả mọi người giật mình, cả Kim Quy Vương lẫn Thác Trung cũng sửng sốt không kém, chứng tỏ họ không biết kẻ vừa nhận định Hoả Long có 40% lật kèo là ai. Nói là tất cả chứ thực ra chỉ có những người ngoài hoặc mới gia nhập DMI sửng sốt, còn những người đã ở DMI lâu năm như giáo sư Lãm, Y Văn hay Trung thì không tỏ vẻ ra bất ngờ chút nào.
Một hình bóng từ từ xuất hiện! Đó là một người đàn ông trung niên nhỏ thó, dáng đứng khúm núm và yếu ớt. Mắt ông ta xếch lên, môi mỏng và mũi tẹt! Nhìn ông ta cộng thêm giọng the thé vừa rồi, ta có thể liên tưởng đến những tên hoạn quan trong triều đình phong kiến ngày xưa. Người này tiếp tục nói bằng cái giọng the thé của mình:
_ Xin chào, tôi là thành viên đội thực địa DMI, tôi tên Trương Tuyền! Tôi là người đã phá kết trận của Thác Trung đại tướng quân.
_ Anh….anh có mặt từ khi nào? Sao không ai thấy anh? (Chú Lục ngạc nhiên)
_ À chính xác là từ 19 phút 44 giây trước. Sở trường của tôi là đánh lừa thị giác, tôi có thể xác định điểm mù võng mạc của quý vị đây rồi bước vào đó nên không ai thấy tôi, dù tôi đứng cạnh họ!
Trương Tuyền thật sự là một gã khó chịu, hắn tạo cảm giác ban đầu cho những ai gặp hắn cảm giác chán ghét, thậm chí có phần sởn da gà khi nói chuyện, dù cho hắn đã cố gắng tỏ ra nho nhã và lịch sự đến thế nào. Gã đàn ông này, đôi mắt lươn của hắn khi nói chuyện, luôn lia qua lia lại khiền cho người đối diện có cảm giác không tự nhiên, bị soi mói từng điểm trên cơ thể. Hương là con gái, cô ta nhạy cảm nhất nên cô ta nép người sát vào anh Trung. Điều này không qua được cặp mắt cáo của Trương Tuyền, hắn nhe hàm răng lỗ chỗ ra cười:
_ Đừng sợ! Tôi tuy không xuất hiện nhưng tuyệt không sàm sỡ ai đâu!
_ A….
Trương Tuyền càng nói, Hương càng sợ càng lẩn tránh hắn. Cô ta bước lùi ra sau lưng của anh Trung rồi quay đầu chạy về phía Viên. Cô ta muốn tránh xa hắn càng sớm càng tốt. Chú Lục dù cũng chẳng ưa tên Trương Tuyền này lắm nhưng chú vẫn khá chú ý lời nhận xét của hắn:
_ Nãy anh nói Hoả Long có 40%, căn cứ vào đâu?
_ Vào mắt và kinh nghiệm chứ sao
_ Đùa à? Nếu vậy căn cứ 24 năm làm đạo sĩ, tôi đoán Hoả Long có chưa đến 5% cơ hội
_ Anh Lục chưa biết rồi (Giáo sư Lãm chen ngang)
_ Biết cái gì?
_ Trương Tuyền là chuyên gia thực địa, khả năng của anh ta giúp do thám, theo dõi rất tốt nhưng để chiến đấu thì gần như vô dụng. Anh ta cũng không biết đánh nhau. Bù lại, tổ chức đánh gia anh ta rất cao ở khả năng phân tích, ghi nhớ và suy luận. Về kiến thức tâm linh thì tôi cũng phải nể anh ta ba phần. Kết giới của Thác Trung tướng quân là do anh ta phá đấy!
_ Lợi hại vậy sao?
_ Có biết DMI chúng tôi đặt biệt danh cho Trương Tuyền là gì không?
_ Biệt danh? Là gì?
_ Ngoạ Long Trương Tuyền
Ngoạ Long? Há chẳng phải so sánh ông ta với Gia Cát Lượng thời tam quốc sao? Bản lĩnh ông ta đến mức vậy sao? Giáo sư Lãm nói khiến mọi người phải hồ nghi về con người mang tên Trương Tuyền này. Lúc này, gã ta đang nhoẻn miệng cười đắc chí, nhưng vẫn tỏ ra là người khiêm tốn rộng lượng:
_ Anh Lãm nói quá rồi! Thật ra tôi là chuyên gia phân tích bàn giấy của DMI thôi!
_ Vậy…....vậy sao anh nói Hoả Long có 40%?
_ Tay Hoả Long này tuy nhìn lơ ngơ, nhiều khi như đứa con nít, lại đần độn, háu ăn, mê gái, lắm mồm…...
_ Đủ rồi! Vào vấn đề chính đi Tuyền (Giáo sư Lãm cắt ngang)
_ À xin lỗi, tôi đi quá đà! Nhưng Hoả Long có khả năng chiến đấu vào hàng tốt nhất DMI. Nói không quá đáng, …..
_ Cậu ta chỉ tung hết sức khi bị dồn đến đường cùng, đó là lý do tôi chỉ mặt cậu ta cho Lạc Long Quân đấy (Giáo sư Lãm lại chen ngang)
_ Cảm ơn anh đã bổ sung! Cậu ta khi bị ép, tung hết sức ra cũng được 3-4 thành sức mạnh của Lạc Long Quân. Còn cậu Huy kia hiện nay chỉ mới có 5 thành, rõ ràng Hoả Long vẫn có 40% cơ hội thắng
_ Hả? Hoả Long được 3-4 thành của Lạc Long Quân?
_ Lý thuyết là vậy! Tôi căn cứ vào biểu hiện của Huy mà tính 10 thành của Lạc Long Quân.
_ Còn Thác Trung?
_ Chắc nửa thành
_ Còn tôi?
_ Anh lấy nửa thành chia cho 10 thử xem
_ 0.5/10 = 0.05?
_ Chuẩn rồi!
*Đùng*
Một tiếng nổ chát chúa phát ra khiến mọi người tạm ngưng câu chuyện, Hoả Long bị Lạc Long Quân dùng một sợi thuỷ tiên (roi nước) siết cổ ném thẳng vào cầu Chà Và, khiến cả cây cầu đổ sập xuống. Từ đống đất đá, Hoả Long khó nhọc đứng lên, đầu chảy máu đầm đìa, cánh tay trái thì gãy! Tình hình này đừng nói 40%, có khi 1% cũng chẳng có cơ hội để lật kèo….
Hoả Long sắp thành Tử Long mất rồi……..
-------------------------------------------------------------------------------
***Chú thích***: Bà Ngũ Hành (Ngũ Hành nương nương)
Từ thời Trung Hoa cổ đại, Ngũ Hành vốn là một khái niệm siêu hình học nền tảng trong các học thuyết về Âm Dương/Ngũ Hành của Khổng tử và Lão tử. Ngũ Hành là năm loại vật chất căn bản, gồm: Kim (kim loại), Mộc (gỗ), Thủy (nước), Hỏa ( lửa) và Thổ (đất).
Tiếp nhận thuyết Ngũ Hành từ phương Bắc, rồi hòa quyện vào những tín ngưỡng dân gian đã có trước, người Việt cổ đã đưa thuyết này vào thờ phụng với những nhận định thực tiễn, giản dị. Tuy nhiên, đến tận năm Duy Tân thứ năm (tức năm 1911), triều đình nhà Nguyễn mới sắc phong chung cho Ngũ Hành nương nương là các “Đức Thánh Nương, Trứ Phong Dực Bảo Trung Hưng Thượng Đẳng Thần", phân ra là: Thổ Đức Thánh Mẫu, Hoả Đức Thánh Mẫu, Kim Đức Thánh Mẫu, Thủy Đức Thánh Mẫu và Mộc Đức Thánh Mẫu
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện