[Dịch]Tiền Kiếp - Sưu tầm
Chương 17 : Tuyền Kỳ Bát Quái Linh Không Trận
.
Viên sau khi nghe Huy trình bày kế hoạch xong, nó quay sang nhìn Thác Trung. Ông ta lúc này trông giống như một ác thần và cuồng chiến đến đáng sợ. Viên lại xoay sang nhìn Huy, nó nhìn thẳng vào đôi mắt thằng bạn thân của nó rồi nhìn về phía cha nó-Chú Lục. Chú đang nằm thoi thóp, thi thoảng lại nhổ ra ngụm máu tươi ho sặc sụa. Thể trạng của chú bây giờ có lẽ cùng lắm chịu được một đấm của Thác Trung mà thôi. Anh Y Văn thì xem như bị đám lính Quy tộc chặn đường không thể ứng cứu kịp. Viên giơ nắm đấm của nó sang trái, nhìn thằng Huy đầy hi vọng:
_ Tao tin mày! Lên!
_ Quẩy lên!
Huy cụng tay vào tay của Viên rồi cả hai nhất tề xông lên. Thác Trung tướng quân buộc phải hướng sự chú ý của ông ta lên hai gã nhóc liều mạng đang xông đến. Dù thế nào đi nữa, thật ra Thác Trung cũng không muốn lấy mạng của ai, kể cả chú Lục. Ông ta chỉ muốn lấy lại uy phong và mặt mũi, cũng như dạy cho lũ người phàm biết khoảng cách giữa thần và người là như thế nào mà thôi.
Viên lao đến ôm chú Lục, xóc chú lên rồi lùi về sau. Trong khi đó, Huy lao đến ném một thứ tạp vật vào mặt Thác Trung khiến ông ta phải đưa tay lên đỡ.
*Bủm*
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, một thứ bụi mịt mù che mắt Thác Trung khiến ông ta phải nhắm tịt mắt lại lụi ra sau. Huy đắc thủ không ham tấn công, nó vội tháo lui về cạnh Viên và chú Lục. Thác Trung tay quờ quạng khắp nơi, ông ta điên tiết lên vì Huy dám dùng thứ thủ đoạn hạ đẳng như vậy tấn công ông ta. Thác Trung gào lên:
_ Cái quái gì vậy?
_ Thích không? “Pháo Trừ Tà” made by Huy đó, thương Trung quá à, chội ôi quờ quạng thấy ghê hôn
_ Pháo cái gì bụi cay mắt quá vậy?
_ Có gì đâu, Phốt Pho, Lưu Huỳnh, nước tiểu mèo đực, máu bò và chút tiêu, hị hị. Tuy không ăn thua gì tục tưng nhưng cũng cay mắt lắm à nha!
_ Đồ….đồ chơi bẩn! Tưởng như vậy là thoát ta sao?
_ Ahihi, vô độc bất trượng phu. Ai cần trốn, ông mới là người cần thoát thân đó! Xem ta đây:
Càn Địa Lôi Chấn Quái
Khôn Chiến Ư Hành Dã
Càn Quái Chuyển Đẩu Li
Tuyền Kỳ Bát Quái Linh Không Trận
Khởi trận!
Huy lấy ngón tay, chích máu rồi chấm vào cọc gỗ gần chỗ nó nhất. Đây là một trong những cọc gỗ mà Huy đã di chuyển cắm khi nãy, thừa lúc Viên và Thác Trung đánh nhau. Một bức tường mờ ảo dần hiện lên, kết nối giữa các cây cọc gỗ đang cắm dưới đất bao vây Thác Trung lại. Thác Trung lúc này mắt cũng còn hơi cay cay, dù chỉ nhìn thấy mọi thứ mờ mờ nhưng ông ta cũng đoán ra có điều gì đó không ổn.
Những cây cọc gỗ này thật ra là do ban đầu Huy tính dùng để giam khốn Thác Trung khi ông ta giao chiến với Viên, nhưng bị chú Lục đến can thiệp nên bất thành. Cũng may vừa rồi, khi chú Lục bị ông ta đấm bay xuống đất, vị trí của chú Lục lại vô tình nằm giữa trận pháp. Huy bàn bạc với Viên kéo chú Lục ra để Huy thi triển trận pháp. Lúc này chú Lục được Viên đỡ ngồi dậy, chú chớp chớp mắt mấy lần rồi nắm lấy vai thằng Huy:
_ Huy, con học cái này ở đâu?
_ Trong cuốn sách của chú chứ đâu!
_ Thiên tài! Thiên tài! Mày là thiên tài Huy ơi!
_ Xời, cần gì chú nói, ai chả biết con thiên tài từ nhỏ!
_ Mày bớt tào lao giùm chú cái! Có biết trận vừa rồi mày bày, là phiên bản nâng cấp của Bát Hợp Đồ trận không? Phái mình cả trăm năm nay chưa ai bày nổi
_ Con thấy dễ mà, cắm cọc, cắn tay lấy máu, đọc đạo chú….
_ Không phải, vấn đề là trong thực chiến nó mất thời gian bày trận lắm. Mày đúng là thiên tài thực chiến đó Huy!_ Quá khen, quá khen, để coi con rùa già này sao mà thoát!
Đúng như lời Huy nói, khi Thác Trung bắt đầu lấy lại thị lực, ông ta giật mình nhận ra mình đang ở trong một kết trận khác. Nó khác hẳn với Bát Hợp Đồ trận pháp mà tên Đạo Sĩ Câm Cao Lục bày ra, kết trận này là một không gian khá……lãng mạn với một khu rừng đầy cây cỏ xung quanh, bầu trời chói nắng và chim chóc hót líu lo. Thác Trung lia mắt nhìn xung quanh, ông ta biết rõ nếu không tìm ra cách thoát khỏi trận pháp này thì trừ khi người bày trận giải trận, còn không ông ta phải ở đây cả đời.
Không cần suy nghĩ nhiều, Thác Trung lập tức lao về một hướng để thoát khỏi khu rừng. Vừa bước qua một cái cây, Thác Trung giật mình nhận ra trên thân cây sáng lên một dòng chữ Hán nhỏ: “Chấn Lôi Trận”. Một dòng điện đánh từ không trung quán vào tận não Thác Trung khiến ông ta lăn lội gào thét chịu dòng điện chạy khắp cơ thể. Ở phía ngoài, Huy thấy trung tâm trận liên tục xẹt lên các tia điện và giọng kêu gào của Thác Trung, nó nhoẻn miệng cười:
_ Chui vào Chấn Lôi Trận rồi, khà khà….Tuy không nặng như Thiên Lôi Oanh Diệt nhưng cũng khó chịu lắm à nha.
Khó khăn lắm, Thác Trung mới bò được được ra khỏi Chấn Lôi Trận. Dòng điện vẫn còn thẩm thấu trong thân thể khiến ông ta vô cùng khó chịu. Thác Trung thét lên một tiếng, giải trừ toàn bộ điện lưu còn sót lại trong thân.
Ông ta khó nhọc đứng lên, quyết định đi về phía đối diện hướng đi vào Chấn Lôi Trận khi nãy. Bước qua một cái cây, một dòng chữ ánh lên khiến ông ta phải giật mình xoay ngang xoay dọc cảnh giới: “Càn Thiên Trận”. Một trận gió vũ bão thổi đến, gió mạnh đến nỗi cuốn Thác Trung vào trong tâm trận lốc xoáy. Ông ta bị quay mòng mòng đến nỗi buồn nôn chóng mặt muốn lộn cả ruột gan ra.
Huy đứng ở ngoài, nó thấy trong tâm trận pháp nổi gió lên thì cười đắc ý. Nó quay sang nhìn chú Lục, chú Lục cũng đang há hốc mồm ra quan sát. Chú Lục lắp bắp lên tiếng:
_ Càn Thiên Trận phải không?
_ Đúng rồi chú
_ Mày là thiên tài trăm năm có một Huy à
_ Chú quá khen.
Hai chú cháu còn chưa nói xong, phía trong trận pháp bắt đầu có biến chuyển. Mặt đất đang rung lắc dữ dội, đất đá cát lún thành một cái hố khổng lồ. Ở bên trong, Thác Trung đang bám lấy thành của một cái hố to, ở phía dưới hố là dòng dung nham nóng chảy sẵn sàng nuốt chửng ông ta.
Thì ra Thác Trung khi bị cơn lốc cuốn, ông ta may mắn bám được vào một cành cây, bám từng chút một thoát khỏi trận gió. Vừa thoát khỏi Càn Thiên Trận, xui rủi thế nào ông ta lại rơi vào Khôn Địa Trận với một cái hố dung nham đang đợi sẵn ông ta.
Thác Trung thét một tiếng thật lớn, móng rùa của ông ta quán chặt mặt đất, vận hết hơi sức bật ra khỏi hố rơi xuống đất. Ông ta thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy thì phát hiện ra mình lại quay về chỗ cũ tâm trận pháp. Thác Trung nhìn xung quanh rồi nhẹ nhàng cười:
_ Đồ khốn, tưởng cái trận hạ đẳng này giam được ta sao? Đông không ra được, Tây không ra được,…… thì còn trên trời. Ta bay lên là xong, các ngươi đợi đấy!
Nói là làm, Thác Trung nhún người một cái, bay thẳng lên trời xuyên qua khỏi trận pháp. Thác Trung cười thật to vì sự cơ trí của mình và ông ta tưởng tượng đến khuôn mặt thất thần của cha con tên Cao Lục.
Nụ cười tắt ngấm khi ông ta phát hiện ra một cây đại thụ cao khổng lồ, dù ông ta có bay cao thế nào cũng không bay cao hơn ngọn cây ấy. Trên thân cây sáng lên ba chữ “Khảm Thuỷ Trận”, một trận mưa đá rơi xuống cản hướng ông ta bay lên. Ban đầu chỉ là vài cục đá nhỏ, sau đó là những hòn đá to bằng cả thân người rồi cuối cùng là tảng đá to bằng toà nhà cao tầng rơi xuống. Thác Trung ăn đá đến sứt đầu mẻ trán, choáng váng rơi như con chim gãy cánh xuống đất.
Ở phía ngoài, chú Lục yên tâm bắt đầu ngồi xếp bằng xuống đất, bắt đầu điều trị vết thương. Huy hoan hỉ xoa tay nhìn thành tựu của mình. Viên không giấu nổi sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ với Huy:
_ Mày giỏi thiệt nhà Huy, vậy mà cũng làm được!
_ Chứ sao, tao đâu có khùng mà đi đánh với cha rùa đó. Mày nghĩ coi lính lác thường tao đánh còn không xi nhê, không có tổ sư nhập thân sao ăn thua
_ Mày cũng liều thiệt đó
_ Quan trọng là phải có cái đầu, tao tuy không đánh được nhưng cũng đâu phải phế nhân!
Bỗng nhiên, trong trận pháp có biến chuyển. Một tiếng nổ thật lớn hất Huy và Viên tung lên trời rồi rớt xuống đất như cá mòi. Thác Trung tướng quân từ từ bước ra, khuôn mặt ông ta nổi gân xanh gân đỏ đầy giận dữ. Huy kinh ngạc không hiểu bằng cách nào ông ta giải được trận pháp này. Thác Trung gằn từng chữ một trong miệng:
_ Ngạc nhiên chứ hả? Cửa ra là Tốn phải không? Bí pháp của trận này là dưới lòng đất
_ Sao…sao ông tìm ra?
_ Ta cũng thật, bị bọn mi đánh cho ngu người. Năng lực của Quy tộc ta đâu phải là trị Thuỷ, mà là trị Thổ mới đúng. Nơi đâu có đất nơi đó bọn ta điều khiển được hết, hahahahaha
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện