[Dịch] Tiên Hồi
Chương 58 : Làm phiền
.
Thật ra Phượng Minh phủ và huyện Lâm Hải cách nhau cũng không xa, có điều giữa hai nơi lại bị núi rừng cách trở, giao thông không thông suốt, vì vậy người lui đến giữa hai nơi này thường dùng đường thủy.
Đường thủy cũng không hề thẳng tắp, phải men theo một bán đảo hẹp dài tên là Lục Giáp mới ra được biển, Phượng Minh phủ nằm ở phía bắc của bán đảo, còn huyện Tĩnh Hải thì nằm ở tây nam, hải thuyền muốn lui tới thì trước hết phải vòng qua mũi đất nhọn của bán đảo.
Lúc này ở trên Trường Phúc Hào và Hà Đảo Hào đã có thể nhìn thấy mỏm đá nhô ra của bán đảo Lục Giáp.
Mỏm đá này được người dân gọi là Tê Ngưu tham hải (sừng tê giác nhô ra biển), phía trên mỏm đá khoảng mười trượng có dựng một ngọn hải đăng để xác định phương hướng cho những con thuyền đi ngang qua.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi đến đây đoàn thuyền sẽ tách ra, Trường Phúc Hào tiếp tục hướng về Tĩnh Hải, còn Hà Đảo Hào thì chở người của Tăng Sơn phủ đi thẳng về Hà đảo để thu xếp cho mọi người.
"Hả? Có quân thuyền của Trường Hải trấn, họ phát cờ ra hiệu cho chúng ta dừng thuyền lại." Tên thủy thủ ngồi trên cột buồm quan sát tình hình hô lớn.
"Quân thuyền của Trường Hải trấn?" Liên Bình Nguyên lao đến đầu thuyền nhìn xung quanh, quả nhiên thấp thoáng thấy bóng dáng vài chiếc quân thuyền.
Trường Phúc Hào cùng Hà Đảo Hào liền ngừng lại.
Trường Hải trấn là thủy quân chính quy của Ngô quốc, đóng quân ở huyện Tân Dương. Huyện Tân Dương quản lý việc thuyền ra vào biển từ bán đảo Lục Giáp, tuy nơi này nhiều núi nhiều đá, là một huyện nghèo nhưng lại nằm ở sườn nam của Lục Giáp, có một vách núi tự nhiên bao quanh tạo thành bến tàu nên được Trường Hải trấn chọn làm nơi trú quân.
Thông thường quân thuyền của Trường Hải trấn chỉ ra khơi để huấn luyện, có điều họ vẫn có chức trách tuần hải kiểm tra.
Mọi người trên Trường Phúc Hào đành thở ngắn thở dài, bị quân thuyền tuần tra của Trường Hải trấn bắt gặp thì chỉ có thể nói mình xui xẻo mà thôi.
Người đi biển có ai không có vài vật cấm trên thuyền đâu? Trước tiên không nói đến việc có hàng lậu trốn thuế hay không, chỉ nói đến đống cương đao cung tiễn mà mỗi con thuyền đều trang bị, dù chỉ là để đề phòng hải khấu nhưng cũng đã vi phạm lệnh cấm vũ khí của Ngô quốc.
Liên Bình Nguyên thầm tính toán trong lòng, xem xem cần tốn bao nhiêu tiền mới có thể giải quyết được chuyện này.
Quân thuyền đi rất nhanh, không bao lâu sau bốn chiếc thuyền đã vây quanh Trường Phúc Hào cùng Hà Đảo Hào, một chiếc thuyền dẫn đầu đến gần Trường Phúc Hào, sau đó bắc một tấm ván giữa hai con thuyền.
Sau khi tiếp xúc mạn thuyền, một nhóm binh sĩ mặc khinh giáp bước lên boong tàu Trường Phúc Hào, bắt đầu khống chế cả con thuyền.
Lúc này mới có hai người ăn mặc kiểu quan quân lần lượt bước lên thuyền.
Khi tên quan quân đi trước bước qua tấm ván thì một con sóng đánh tới, tấm ván lắc lư khiến hắn hoảng sợ hét lên, cả người lảo đảo suýt tí nữa đã rơi thẳng xuống biển, may mà tên quan quân phía sau nhanh tay nhanh mắt đỡ được.
Đám thủy thủ trên Trường Phúc Hào thầm cười khẽ một trận, nhưng vì kiêng nể những tên binh sĩ bên cạnh nên tiếng cười cũng không lớn.
Khi hai tên quan quân bước lên boong tàu thì mọi người mới phát hiện vị quan quân dẫn đầu còn rất trẻ, ăn mặc theo kiểu võ quan, vẻ mặt thì âm trầm, Liên Bình Nguyên thầm than không tốt, xem ra tiếng cười nhạo vừa rồi của bọn thủy thủ đã bị hắn nghe thấy.
"Thuyền các ngươi có vận chuyển hàng cấm hay không? Nếu có thì sớm giao ra đây, chớ để chúng ta tra ra."
Quả nhiên giọng điệu của vị võ quan trẻ tuổi này không hề kiêng nể chút nào.
Liên Bình Nguyên kính cẩn cười nói: "Đại nhân, ngài thật biết nói đùa, chúng ta chỉ là những người dân sinh sống trên thuyền, nào dám vi phạm lệnh cấm chứ?" Hắn vừa nói vừa lén lút lấy một tấm ngân phiếu ra, không lâu sau khi trở thành chủ thuyền Liên Bình Nguyên mới học được những mánh khóe này, vì vậy vẻ tươi cười trên mặt vẫn còn chút cứng nhắc.
Tên võ quan hất tay không nhận, cả giận nói: "Ngươi muốn làm gì? Định hối lộ bản quan sao?"
Liên Bình Nguyên sững sờ, cũng chẳng biết có nên rút tay về hay không.
"Người đâu! Lục soát con thuyền này cho ta!" Tên võ quan phẫn nộ quát.
Đám binh sĩ đồng thanh tuân lệnh, chuẩn bị xông vào trong khoang thuyền.
Ầm một tiếng, cửa khoang thuyền đột nhiên bật tung, bên trong có hai người bước ra.
Đám binh sĩ lập tức dừng lại, bởi vì hai người kia mặc trang phục của cử nhân.
So với trường sam màu xanh nhạt của tú tài thì y phục của cử nhân có màu xanh đậm, nhìn qua thì bắt mắt hơn nhiều, hơn nữa màu này cũng chính là màu quan bào của quan lại từ lục phẩm trở xuống, chỉ khác nhau ở hoa văn phía trên.
Cử nhân vẫn chưa chính thức nhận chức quan nên trên trường bào đương nhiên không có bất cứ hoa văn gì, nhưng màu xanh sáng loáng này vẫn khiến người ta thấy chói mắt.
Dương Vân và Mạnh Siêu lập tức bước đến trước mặt hai vị quan quân, chắp tay thi lễ: "Xin ra mắt hai vị đại nhân."
Hai tên quan quân không dám thất lễ, vội vàng chắp tay đáp lại.
Lúc này Dương Vân mới nhìn rõ tên quan quân phía sau, không ngờ lại là một vị giáo úy.
Giáo úy là quan võ bát phẩm, võ quan thì chỉ là cửu phẩm, cử nhân vẫn chưa có phẩm nhưng nếu trực tiếp làm quan thì có thể đảm nhiệm chức quan cửu phẩm, lẽ ra thì thân phận song phương tương đương nhau, có điều những năm gần đây Ngô quốc trọng văn khinh võ, địa vị của quan văn liên tục tăng lên, nếu cấp bậc từ phó tướng trở lên thì còn tốt, còn những quan quân bậc trung, bậc thấp dưới giáo úy gặp phải quan văn đồng cấp đều không ngẩng đầu lên được.
Vừa rồi khi lên thuyền thì chỉ có mình tên võ quan kia hô đông quát tây, lúc này giáo úy mới mở miệng nói chuyện: "Ha ha, không ngờ trên thuyền này lại có hai vị cử nhân công, nhị vị lên thuyền hồi hương sao?"
Giáo úy vừa nói vừa kinh ngạc về dung mạo còn quá trẻ của Dương Vân, tuy Mạnh Siêu cũng chỉ mới hai mươi nhưng hắn có vóc dáng vạm vỡ, thoạt nhìn thì già hơn so với tuổi thực tế, còn Dương Vân thì ốm yếu non nớt, vừa nhìn đã thấy chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi.
"Tại hạ là Dương Vân, vị này chính là bạn đồng khóa của ta, Mạnh Siêu. Quả thật chúng ta đang lên thuyền trở về huyện Tĩnh Hải." Dương Vân nói.
Giáo úy hơi giật mình, không ngờ trong hai người thì người trẻ tuổi hơn lại lên tiếng trước, hắn vừa định hỏi thăm lai lịch của hai người thêm một chút thì tên võ quan phía sau đã vội vàng nói chen vào.
"Được rồi, có thể kiểm tra khoang thuyền chưa?"
Lời này vừa nói ra ngay cả giáo úy cũng hơi nhíu mày, có điều tên võ quan đứng sau nên không nhận ra.
Dương Vân cười tủm tỉm: "Đừng vội đừng vội, chờ thêm một chút cũng không muộn, dù sao nếu có vi phạm hàng cấm thì chúng cũng chẳng thể mọc chân mà bay xuống biển được đúng không?"
"Chúng ta là thuyền tuần tra của Trường Hải trấn, có công vụ trong người, sao có thể kéo dài lỡ việc được?" Tên võ quan nói với giọng không hề kiêng nể.
Dương Vân cười nói: "Không phải là tại hạ muốn cản trở việc công của nhị vị, có điều ta và Mạnh huynh vừa mới thi đỗ, bên trong khoang thuyền chất không ít lễ vật chúc mừng, nếu chư vị muốn điều tra thì đương nhiên không có vấn đề gì, bất quá xin phiền hai vị chờ một chút để hai chúng ta mang lễ vật ra đây để kiểm, chỉ cần hai vị đại nhân ký lên giấy tờ là có thể điều tra."
Nói xong hắn quay đầu lại hô: "Hổ tử... nhanh mang danh mục lễ vật ra đây, đừng để hai vị đại nhân phải chờ lâu."
"Tới đây." Trần Hổ xách theo một chiếc giỏ trúc mà chạy ra, trút thẳng lên trên sàn tàu, các món lễ vật ào ào xếp thành một đống.
"Nhiều vậy sao?" Hai tên quan quân trợn tròn mắt.
"Tại hạ kém cỏi, may mắn mới đoạt được vị trí Giải nguyên kỳ khoa cử năm nay của Phượng Minh phủ, được các vị phụ lão nâng đỡ nên quả thật có hơi nhiều một chút. Có điều không cần phải gấp gáp, chúng ta cứ chậm rãi kiểm kê... Hổ tử, còn không mau kiểm!"
"Vâng!" Trần Hổ làm bộ làm tịch khom người cúi xuống, bắt đầu mở danh mục lễ vật ra.
Da đầu tên giáo úy ngứa ran, người trẻ tuổi này chính là Giải nguyên của Phượng Minh phủ sao? Thân phận này rất ghê gớm, không phải là một tên giáo úy nhỏ bé như hắn có thể động vào được, lập tức xua tay nói: "Không cần, không cần đâu, nếu đã là thuyền mà Giải nguyên công ngồi thì chắc hẳn không có hàng hóa gì vi phạm lệnh cấm, không cần phải tra."
Nói xong hắn cũng chẳng thèm đếm xỉa đến tên võ quan phía sau, liên tục đưa mắt ra hiệu, cao giọng hô: "Thu quân!"
Đám binh sĩ đồng thanh tuân lệnh, lần lượt ly khai.
Tên võ quan chẳng biết làm sao, hung hăng trừng mắt với Dương Vân một cái rồi cũng theo đoàn người rời đi.
Sau khi quân thuyền rút tấm ván về rồi chậm rãi đưa thuyền rời đi, mọi người trên Trường Phúc Hào mới nhỏ giọng reo hò.
Trên biển xui xẻo gặp phải quân thuyền tuần tra thì chẳng bao giờ tránh khỏi trầy vi tróc vẩy, không ngờ lần này Dương Vân chỉ nói vài câu đơn giản đã có thể đuổi bọn họ đi.
Trần Hổ vốn thuộc tầng lớp thấp nhất, hơn nữa trước kia khi còn đi biển đã từng gặp phải quân thuyền đi tuần tra, còn bị một tên lính tát cho vài cái, vừa rồi hắn chỉ cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt đám quan quân, lúc này nghĩ lại mà vẫn thấy sợ.
"Nếu vừa rồi hai tên quan quân kia khăng khăng đòi lục soát thì sao?" Trần Hổ lau mồ hôi trên trán rồi hỏi, dưới khoang đáy của Trường Phúc Hào có chứa bì giáp, cung tiễn, đao thương... mà Liên Bình Nguyên vừa mua được, dù lớn hay nhỏ thì vẫn là tội.
"Đệ đã sớm giấu vài món đồ nhỏ có giá trị trên người, nếu bọn họ khăng khăng đòi lục soát thì đệ sẽ tranh thủ thời cơ vứt chúng xuống biển, đến lúc đó dù bọn họ có mồm năm miệng mười cũng khó mà thanh minh được. Đáng tiếc tên giáo úy kia là người thông minh, không bị dính vào rắc rối này." Dương Vân cười nói.
"Vân đệ, đệ thật cao tay." Trần Hổ cảm thán nói, trong lòng thầm nghĩ người đọc sách thật đen tối, âm hiểm như nhau cả.
Ai ngờ dường như Dương Vân đoán được những gì hắn nghĩ trong đầu, liền nói một câu với Trần Hổ, "Thật ra đệ cũng không đen tối lắm, tên võ quan kia mới thực sự âm hiểm."
"Cái gì?" Trần Hổ lại càng hoảng sợ.
"Huynh có nhận ra tên võ quan kia không?" Dương Vân hỏi.
Trần Hổ còn đang suy nghĩ thì Mạnh Siêu đã chen vào, "Hình như là một trong những tên ác thiếu mà chúng ta đã trừng trị ở Phượng Minh phủ."
Mạnh Siêu nói câu này rất khẽ, cũng chỉ có Dương Vân, Trần Hổ, Dương Nhạc cùng Liên Bình Nguyên là những người có liên quan mới nghe thấy.
Trần Hổ lắp bắp kinh hãi: "Việc lần trước bị lộ sao?"
"Có lẽ là không, lần trước lão Mạnh đấm một quyền khiến hắn nằm lăn quay trên mặt đất mà rên rỉ, nếu là vì chuyện này mà đến đây thì hắn phải nhìn chằm chằm vào lão Mạnh mới đúng." Dương Vân nói.
"Có lý, lúc ấy chúng ta đều đã hóa trang, có điều vóc dáng lão Mạnh không thay đổi mấy, hẳn là người dễ bị phát hiện nhất." Dương Nhạc nói.
"Bỏ qua việc này đi, vì sao lại nói tên võ quan kia âm hiểm?" Mạnh Siêu hỏi.
"Nhìn ánh mắt của hắn là biết, làm gì có chuyện hắn đến đây tuần tra, rõ ràng là muốn tìm cớ để đưa chúng ta vào chỗ chết."
"Không thể nào, dù có tra ra vũ khí thì cũng chỉ phạt tiền, cùng lắm là giam thuyền, sao có thể giết người được?"
"Nếu trong lúc ra quân kiểm kê và tịch thu vũ khí, trên thuyền chúng ta có người nhảy ra tấn công binh lính thì sao?"
"Sao có thể? Làm gì có ai trên thuyền lại đi làm việc này!" Liên Bình Nguyên cả kinh nói.
"Huynh hãy thẩm tra người kia đi." Dương Vân ra dấu, Liên Bình Nguyên lập tức nhìn lại, trong lòng khẽ động, người bị chỉ chính là một trong những thủy thủ mới được tuyển ở Phượng Minh phủ.
"Ta đi hỏi một chút." Liên Bình Nguyên đứng dậy.
Quả nhiên tên thủy thủ kia có tật giật mình, mới bị hỏi vài câu mà mặt đã tái mét, bắt đầu nói quanh co.
Liên Bình Nguyên lập tức bắt hắn lại, định bụng đưa vào khoang thuyền để tra khảo.
"Đợi chút!" Dương Vân nói.
"Sao?"
"Cho huynh thứ này, sau khi trói hắn thì hãy rắc một chút lên mặt." Dương Vân ném một bọc nhỏ Ma Dương dược đến.
Liên Bình Nguyên chụp lấy bọc thuốc, cũng không hỏi nhiều mà đi luôn.
Không bao lâu sau, trong khoang thuyền vang lên tiếng kêu thảm thiết của tên thủy thủ kia, mọi người nghe được đều cảm thấy sởn gai ốc.
Liên Bình Nguyên chậm rãi bước ra, "Này, thuốc của đệ dùng thật tốt, có điều làm sao để giải độc? Người kia giờ chỉ có thể gật đầu, ngay cả muốn nói cũng chẳng mở miệng được."
"Lấy ít nước rửa sạch là được." Dương Vân nói.
"Tốt." Liên Bình Nguyên lại chạy vào trong khoang thuyền.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện