[Dịch] Tiên Hồi
Chương 43 : Chỉ điểm
.
"Đúng rồi, trên đường về con có gặp Bích Chi tỷ, bộ dáng của tỷ ấy khá kỳ quái, nhà tỷ ấy xảy ra chuyện gì sao?" Dương Vân đột nhiên nhớ tới chuyện này nên hỏi thăm.
Trong sân chìm vào yên tĩnh, vẻ mặt đại ca Dương Sơn hơi hơi đỏ lên.
Thấy cảnh tượng này, Dương Vân bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Chẳng lẽ con sắp được gọi Bích Chi tỷ là tẩu tẩu sao?"
Dương Sơn nở nụ cười chất phác, tỏ vẻ thừa nhận.
Dương Thiên Trình ho khan một cái, tiếp nhận câu chuyện: "Uh, Tam nhi, cha đang nghĩ không biết phải nói chuyện này với con như thế nào. Vốn cha và mẹ đã đồng ý với con là chờ sau kỳ khoa cử mới quay lại bàn bạc về hôn sự của đại ca con cùng Lâm nhi."
Lúc ấy Dương Vân cũng có ý này, sợ cha mẹ vì áp lực gia đình mà buộc phải vội vàng cho hai người đính hôn, nếu Dương Vân có thể đậu kỳ khoa cử, việc cưới xin của hai người đương nhiên sẽ có vô số kẻ đưa đến tận cửa, khi đó có thể cẩn thận lựa chọn.
Khi Dương Nhạc mang bạc về nhà, cũng vừa đúng lúc Vương Trường Côn trốn nợ trở lại thôn.
Lão đã phải bán thuyền, song vẫn còn nợ gần ngàn lượng bạc, nếu đem hai trăm mẫu ruộng đi bán thì hoàn toàn dư để trả nợ.
Chỉ có điều khế ước đều ở trong tay vợ của Vương Trường Côn, bà thấy việc đi biển làm ăn trong nhà đã thất bại, nếu lại bán ruộng thì sau này ngồi không núi vàng cũng ăn hết. Hơn nữa trong thôn Tiểu Nguyệt cũng không có nhiều hộ giàu, muốn bán hai trăm mẫu ruộng này cũng không hề dễ dàng.
Đúng lúc đó trong thôn xôn xao chuyện Dương gia phát tài, vợ của Dương Trường Côn lập tức nảy ra một ý nghĩ.
Thì ra năm xưa khi Vương Trường Côn không có việc làm đàng hoàng, vì vậy lão để bà và con gái ở nhà rồi ra ngoài đi biển, lúc đó trong nhà vô cùng khốn đốn, bà ở nhà lo liệu mọi chuyện, vì vậy đành phải để con gái Bích Chi lo việc đồng án.
Làm ruộng là một công việc vô cùng tốn sức, một thiếu nữ sao có thể làm được chứ? Mắt thấy trời không thương người, đôi khi Vương Bích Chi khổ đến mức nằm trên ruộng mà khóc.
Cha con nhà họ Dương đều là những người phúc hậu, vì vậy Dương Sơn thường xuyên giải quyết sớm việc nhà mình, để cha nghỉ ngơi và nhâm nhi mấy điếu thuốc quấn từ lá cây bên cạnh bờ ruộng một lát, còn mình thì vội vàng sang giúp Bích Chi một tay.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, hai người dần dần nảy sinh tình cảm với nhau, vợ Vương Trường Côn cũng biết tâm sự của con gái, thấy Dương Sơn là người thành thật đáng tin nên cũng có ý muốn nhận làm con rể, chỉ có điều Dương gia đông con cái, gia đình lại nghèo nên bà vẫn còn do dự. Sau đó Vương Trường Côn phát tài trở về, mua nhà mua ruộng, chuyện này cũng không được nhắc đến nữa.
Vật đổi sao dời, hiện giờ Vương gia đã suy tàn, trong khi đó Dương gia lại gặp thời, gia đình Vương Trường Côn một lần nữa nảy lên ý nghĩ trước kia, nhờ người đến cửa tìm hiểu, xem xem có thể kết mối nhân duyên này hay không.
Dương Sơn vẫn chưa quên được tình cũ, vì vậy tất nhiên vô cùng vừa lòng, cô nương Bích Chi này cũng là người không tệ, cả nhà Dương gia đều cảm thấy hài lòng, không ai phản đối chuyện hôn sự này cả.
Khi hai bên nhờ người làm mai thì Dương Vân vẫn đang ở thư viện Hải Thiên, vì vậy về cơ bản thì chuyện này đã được quyết định như vậy.
Dương gia đưa ra một ngàn lượng bạc làm sính lễ, lúc xuất giá Bích Chi cũng mang theo một trăm năm mươi mẫu ruộng làm của hồi môn, như vậy cũng không tính là hai bên mua bán ruộng đồng, nói ra ngoài cũng dễ nghe hơn một chút.
Chẳng qua bạc làm sính lễ đều là do Dương Vân và Dương Nhạc kiếm được, Dương Nhạc ở nhà, không nói hai lời liền lấy bạc ra, Dương Vân ở Phượng Minh phủ xa xôi cũng không có cách nào kịp thời bàn bạc. Hơn nữa Dương Vân từng nhờ nhị ca dặn dò gia đình không nên dùng khoản bạc này đi mua đất, vì vậy hai cụ mới sợ Dương Vân không thoải mái.
"Hôn nhân là chuyện đáng mừng, về sau Bích Chi tỷ chính là tẩu tẩu của con, đại ca, chúc mừng huynh." Dương Vân nâng chén kính rượu, "Nào, huynh đệ chúng ta uống một chén."
"Được." Dương Sơn như trút được gánh nặng trong lòng, cạn chén với Dương Vân.
Cả nhà quây quần bên nhau, bữa cơm kéo dài đến tận lúc trăng đã nhô lên, gió đêm lành lạnh bắt đầu thổi mới dừng.
Thức ăn cũng không phải là sơn hào hải vị, rượu cũng không phải là mỹ tưởu hiếm gặp, có phần hơi đục, chỉ sợ còn pha thêm với nước, có điều đây là bữa cơm mà Dương Vân cảm thấy ngon miệng và thoải mái nhất từ trước đến nay.
Sau cùng Dương Vân hoàn toàn say mèm, tiểu muội Dương Lâm dìu hắn vào phòng nằm nghỉ, cũng may tuy Dương Vân ăn nhiều nhưng đều chuyển hóa thành tinh nguyên để dự trữ, cơ thể hắn vẫn gầy gò như trước, Dương Lâm vẫn gắng gượng dìu hắn được.
Khi dìu Dương Vân đến bên giường, Dương Lâm ngẫu nhiên chạm vào vòng tay Thất Tình châu trên cổ tay hắn.
"Ồ... sao hạt châu này lại nóng vậy?"
Dương Lâm tò mò vươn tay sờ lần nữa, phát hiện đa số mười ba hạt châu đều lạnh ngắt, chỉ có vài hạt là nóng lên, trong đó hạt châu nàng vừa đụng phải lại càng nóng hơn nữa.
"Đây là cái gì? Đợi tam ca tỉnh rồi hỏi vậy." Nàng nhớ lại khi nhị ca Dương Nhạc trở về nhà, láng máng có nhắc đến một vài việc thần kỳ của tam ca, hiện giờ lại thêm chuỗi vòng tay có thể tự nóng lên càng làm cho Dương Vân cảm thấy tò mò như có con mèo nhỏ gãi gãi trong lòng.
Mặc dù đang ngủ say nhưng thức hải của Dương Vân vẫn miệt mài hoạt động, chẳng qua là biên độ vận chuyển Nguyệt Hoa chân khí đang ở mức thấp nhất, hào quang của huyễn nguyệt trong thức hải cũng hơi ảm đạm, Hoàn Chân điện và Kinh Luân đường cũng thôi diễn chậm hơn không ít so với bình thường.
Bên cạnh Hoàn Chân điện, trong cái chuồng chó xiêu xiêu vẹo vẹo kia, một bóng đen đột nhiên giật mình, dường như tiểu hắc đã ngủ đủ, nó bắt đầu tỉnh dậy.
Tiểu hắc chậm rãi bò ra ngoài chuồng, như thường lệ ngẩng đầu về phía mặt trăng rồi tru lên, trong nháy mắt ánh trắng trở nên sáng vằng vạc, lúc này nó mới hài lòng nằm nhoài trên mặt đất, tắm mình trong ánh trăng.
Trong phòng của Dương Vân, một vài tia sáng le lói của ánh trăng xuyên qua cửa sổ đột nhiên trở nên sáng ngời, nhuộm bạc toàn bộ căn phòng, nếu không phải lúc này Dương Lâm đã đi ra ngoài thì nhất định sẽ kinh ngạc tới mức trợn mắt há mồm.
Nguyệt quang linh khí bắt đầu ngưng tụ lại, hình thành dạng chất lỏng có màu bạc sáng rực như thủy ngân, sau đó lặng lẽ không một tiếng động mà đổ vào huyệt Thiên Trung của Dương Vân.
Lúc này nguyệt quang đã trở lại bình thường, tiểu hắc bên trong thức hải cũng đã trở lại chuồng tiếp tục ngủ khì, mọi vật dần trở nên yên bình.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Dương Vân cảm thấy tinh thần sảng khoái, một chút cảm giác đau đầu sau khi say rượu cũng chẳng có.
Phụ thân và đại ca đã xuống đồng làm việc, thật ra bây giờ không làm ruộng cũng chẳng sao, nhưng hai người họ vẫn khăng khăng muốn làm những công việc vất vả đó.
Còn Dương Nhạc và Trần Hổ thì trốn trong phòng tu luyện Đạo Hải quyết, tuy rằng mới chỉ tuy luyện một thời gian ngắn nhưng hai người đều cảm thấy thân khinh thể kiện, lúc giơ tay nhấc chân cũng mơ hồ cảm nhận được có một luồng khí quán thông toàn thân, sức lực cũng tăng lên không ít, bởi vậy càng tập trung tu luyện.
Hai người đều xuất thân từ nghèo khổ, lại từng làm thủy thủ đi biển, đã gặp phải rất nhiều nguy hiểm, nếm qua rất nhiều việc cay đắng, mà công pháp Đạo Hải quyết này có đặc điểm là tuy rất dễ nhập môn nhưng nếu muốn đi từ nông đến sâu thì phải có nghị lực lớn và tính tình được ma luyện qua, yêu cầu về ngộ tính cũng không quá cao, vì vậy rất thích hợp cho hai người Dương Nhạc và Trần Hổ.
Đạo Hải quyết thích hợp cho Dương Nhạc là điều không thể nghi ngờ, dù sao thì Dương Vân đã phải tinh tuyển từ ngàn vạn bộ công pháp trong thức hải mới lựa ra được, về phần Trần Hổ thì coi như được thơm lây.
"Vân đệ, mau đến đây xem này, ta vẫn không có cách nào đi một cách trôi chảy bảy thức liên hoàn Phúc Hải bộ, phải tuy luyện như thế nào mới đúng?" Vừa nhìn thấy Dương Vân, Trần Hổ vội vàng vẫy tay hỏi.
Xem xét sơ qua một lát, Dương Vân nói: "Định Thủy châm của huynh còn chưa luyện đến nơi đến chốn, Định Thủy châm của nhị ca còn có hỏa hầu hơn huynh nhưng nhị ca vẫn thành thành thật thật tập luyện Tĩnh Ba bộ, còn huynh lại lập tức nhảy sang Phúc Hải bộ, đi không thuận là chuyện bình thường."
Đạo Hải quyết mà một công quyết lấy ngoại nhập nội, dựa vào bộ pháp để tiến hành tu luyện, trong đó gồm bảy bộ pháp trụ cột: Định Thủy châm, Lí Thủy bộ, Tĩnh Ba bộ, Hà Đào bộ, Bình Hồ bộ, Phiên Giang bộ, Phúc Hải bộ, bảy bộ pháp này đi từ đơn giản đến phức tạp, tầng này liên quan đến tầng kia, tu luyện đến cảnh giới cao thâm thì có thể lăng phong đạp sóng, dựa đất bay lên.
"Không thể nào, Định Thủy châm chỉ là đứng như một cái cọc, bất động không di chuyển, ta đã luyện xong từ lâu rồi mà?" Trần Hổ nói.
"Ai nói luyện Định Thủy châm thì không cần động?"
"Hả? Định Thủy châm chỉ là một tư thế, ngay cả bộ pháp cũng không có thì sao có thể động?"
Dương Vân bèn hỏi: "Nếu huynh đứng trên thuyền, thuyền ở trên mặt biển thì huynh động hay không động?"
"Cái này..." Trần Hổ vò đầu suy nghĩ một chút, "Chắc là động nhỉ."
"Tiếp nhé, nếu huynh đứng trên thuyền, gặp phải sóng to như lúc trên Trường Phúc Hào, trong tay huynh không níu được vật nào, vậy huynh có thể đứng được không?"
"Không được."
"Nếu luyện Định Thủy châm đến mức đạt thì dù thuyền có lắc lư đến mức nào, huynh vẫn có thể dựa vào đôi chân để đứng vững trên sàn tàu, nửa bước cũng không động."
"Lợi hại như vậy sao?" Trần Hổ chép miệng nói.
"Tam đệ nói không sai, Định Thủy châm nhìn như đơn giản nhưng cũng là nền tảng của tất cả bộ pháp, khi ta luyện sáu thức khác, nếu bước chân rối loạn thì chỉ cần sử dụng Định Thủy châm là lập tức có thể tiếp tục đi tiếp." Dương Nhạc nói ra thể hội của bản thân.
"Không sai, chính là vậy." Dương Vân vui vẻ nói, xem ra Đạo Hải quyết quả thật vô cùng thích hợp với nhị ca, nhanh như vậy đã thể ngộ được một ít tinh túy.
Trần Hổ hoàn toàn tin tưởng điều này, vội vàng quay lại luyện tập Định Thủy châm từ đầu.
Dương Vân vào bếp tìm thấy một cái nắp đậy lu nước, cái nắp này làm từ gỗ vừa to vừa nặng, hắn đặt lên cái cối xay bằng đá trong sân, sau đó để Dương Nhạc và Trần Hổ đứng lên đó để luyện tập.
Ở dưới cái nắp vốn không bằng phẳng, hai người lại đứng lên trên lập tức lung lay, hai người đang tính di chuyển chân lấy thăng bằng thì Dương Vân đứng dưới liền hô to: "Không được nhúc nhích, dùng Định Thủy châm."
Kết quả là rầm một cái, cả hai người ngã xuống mặt đất.
"Ha ha." Dương Lâm đứng bên cạnh nhìn lén cười ngặt nghẽo tới mức gập cả người.
"Tiểu nha đầu kia, cười cái gì?" Dương Nhạc mất thể diện không nén được giận, mở miệng trách mắng.
Dương Lâm thè lưỡi, "Nhị ca, tam ca, mẫu thân sai muội đi gọi hai người vào ăn cơm."
"Đi... cơm thôi cơm thôi." Dương Vân nói.
Trên bàn ăn vẫn là mấy món cơm rau mà Dương đã quen thuộc, có điều về số lượng thì hơn trước nhiều, trên bàn còn có một cái rổ, bên trong chất đầy bánh bao, lương cao và mười mấy quả trứng gà, ngoài ra còn có cải dầm và mấy món cá muối...
"Cuối cùng cũng được ăn sáng no bụng." Dương Vân khẽ bùi bùi một chút, sau đó lập tức với tay lấy một cái bánh bao bắt đầu ăn.
"Tam ca, sao cái vòng tay của huynh lại có thể nóng lên vậy?" Nhân lúc này tiểu muội Dương Lâm liền tò mò hỏi.
"Hả...." Dương Vân nuốt miếng bánh bao lớn đang kẹt ở cổ họng xuống, lúc này mới nói: "Có việc này sao?"
"Đúng vậy, đêm qua ấy, một hạt châu trên vòng tay của huynh đột nhiên nóng lên."
"Ồ, hình như ta không cẩn thận đụng phải ngọn đèn dầu nên nó mới nóng lên." Dương Vân nhẹ nhàng che đậy chuyện này.
Việc sở hữu loại pháp bảo này tốt nhất là không để lộ ra ngoài, tiểu muội vẫn còn nhỏ, chỉ sợ nàng không biết nặng nhẹ lại đi ra ngoài nói lung tung, Dương Vân thầm nghĩ trong lòng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện