[Dịch] Tiên Hồi

Chương 40 : Khúc xương

Người đăng: 

.
Khi Dương Vân quay trở lại bến tàu thì bắt gặp đám Mạnh Siêu, Liên Bình Nguyên đang ủ rũ trở về, dễ nhận thấy bọn họ đã chịu không ít bực mình ở nha môn bộ hình. Mấy tên dân đảo tính tình nóng nảy lầm bầm chửi kháy. "Đúng là đồ quan lại sâu bọ, lỗ mũi cao đến trời rồi, thật đáng ghê tởm!" "Một lũ tham quan vô lại, rõ ràng chúng ta đã bỏ tiền thật bạc thật ra mua thuyền, vào miệng bọn họ nói niêm phong liền niêm phong." Nhìn thấy Dương Vân, Mạnh Siêu khẽ lắc đầu, tỏ ý chuyến đi này không có kết quả. "Liên huynh không cần phải lo lắng, đệ đã nhờ một quý nhân giúp đỡ, chắc hẳn ngày mai là việc này sẽ được giải quyết." Dương Vân nói. "Thật ư?" Liên Bình Nguyên mừng rỡ mà hỏi, "Là vị quý nhân nào?" "Việc này huynh không cần quan tâm, chờ đến mai nhận lại thuyền là được." Liên Bình Nguyên và đám dân đảo đều mừng rỡ, lập tức kéo Dương Vân và Mạnh Siêu đến quán rượu uống một trận thỏa thích. Uống đến mức đỏ cả mang tai, mọi người mới bàn bạc những việc sau khi nhận lại thuyền. Khi nghe Dương Vân nói vị quý nhân kia chỉ ra tay trong giới hạn, không thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho mọi người, đám Liên Bình Nguyên hơi thất vọng. "Lần này đụng phải kẻ tiểu nhân, xem ra không thể cho thuyền đi qua Phượng Minh phủ được rồi." Trải qua mấy ngày này, bọn họ đã hiểu Tứ Hải minh rất có thế lực ở Phượng Minh phủ, nếu còn muốn đi qua đường biển của Phượng Minh phủ, chỉ sợ về sau sẽ liên tục gặp phải rắc rối. "Vậy chúng ta đi qua huyện Tĩnh Hải đi." Lần này Mạnh Siêu đưa ra chủ ý: "Tuy chỉ là một huyện nhỏ nhưng nơi đây cũng khá sầm uất, Tứ Hải minh chưa có khả năng vươn tay đến huyện này." Mạnh Siêu cũng rất quen thuộc với những thế lực giang hồ trong huyện Tĩnh Hải, dù sao thì đó cũng là nơi hắn sinh ra và lớn lên. Hơn nữa tuy Mạnh gia của hắn đã suy tàn nhưng dù sao vẫn còn một vài mối quan hệ thân thiết năm xưa, sư môn đồng bối vân vân, cũng có thể xem như là một địa đầu xà của huyện Tĩnh Hải, chẳng qua bọn hắn khá độ lượng với mọi người, chưa từng ỷ thế ức hiếp ai. Sau khi cơm nước đã no say, mọi người liền chia tay nhau, khi Dương Vân và Mạnh Siêu quay về thư viện Hải Thiên thì trời đã nhá nhem tối. Mạnh Siêu đi thẳng về phòng học, còn Dương Vân thì muốn lên núi tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh nên một mình đi lên Tế Phong đình. Trước khi bắt đầu tu luyện, Dương Vân bóp trán suy nghĩ một phen, với sự giúp đỡ của Phúc quốc công, việc Trường Phúc Hào nhất định không có vấn đề gì, chỉ là mình vẫn chưa tìm ra nguyên nhân tại sao Tứ Hải minh lại chỉa mũi mọn vào đám người Liên Bình Nguyên. Chẳng mấy chốc Dương Vân đã quẳng chuyện về Tứ Hải minh ra khỏi đầu, điều hắn quan tâm hơn chính là lần này kết nhân quả với Phúc quốc công, ngày sau nhất định sẽ dây dưa đến rất nhiều việc. Nợ người ta nhân tình đối với tu luyện giả đó là một việc rất phiền toái, không cẩn thận sẽ bị cuốn vào hồng trần, đánh mất đạo tâm, làm giảm tu vi. Gió nổi rồi cũng sẽ kết thúc (1), một trong tam kiếp thiên địa nhân khiến người tu hành vừa nghe đã biến sắc - nhân kiếp, thông thường chính là gieo một ít nhân quả, sau này tạo ra một đại kiếp nạn. Tuy con đường của Dương Vân là nhập thế tu luyện nhưng việc này nhất định phải hết sức cẩn thận. "Ôi, Phúc quốc công ơi Phúc quốc công, vì sao hôm nay ngươi lại nói ngày sau không cần ba nghìn lượng bạc nữa." Dương Vân thở dài một tiếng, hắn biết muốn dùng bạc để hiểu nhân quả chỉ là mong mỏi xa vời của mình mà thôi. Ném tất cả những việc trần thế ra khỏi đầu, Dương Vân bắt đầu vận chuyển Nguyệt Hoa chân khí. Cả ngày hôm nay uống tới hai chầu rượu nên giờ vẫn còn ngà ngà say, Dương Vân cũng không tận lực vận công thanh trừ. Từ lâu hắn đã phát hiện ra trạng thái đầm ấm này rất có lợi cho việc tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh. Chớp mắt đã tu luyện xong ba vòng chu thiên, Nguyệt Hoa chân khí lại nồng đậm hơn một chút. Dương Vân đột nhiên nảy ra một ý nghĩ trong đầu, hôm nay thất tình châu đã phát huy tác dụng không nhỏ, hơn nữa thứ này đã trở thành bổn mệnh pháp bảo của mình, có nên tìm biện pháp tế luyện một chút không? Thất tình châu là bổn mệnh pháp bảo của hắn, lại là pháp bảo có thể tâm luyện rất hiếm thấy, hơn nữa hắn còn sớm mở được thức hải, phải phù hợp các loại điều kiện đó thì Dương Vân mới có thể tế luyện thất tình châu. Mấy ngày này Kinh Luân đường bên trong thức hải thì phục chế sách vở, nghiên cứu học tập tri thức, còn Hoàn Chân điện thì liên tục thôi diễn phương pháp tế luyện thất tình châu, thì ra Tiểu chu thiên toàn đấu trận đã được nghiên cứu thấu triệt, căn cứ vào kinh nghiệm của kiếp trước, Hoàn Chân điện đang thôi diễn một phương pháp tế luyện có hiệu quả cao hơn, hôm nay vừa vặn thôi diễn xong. Phương pháp tâm luyện vô cùng huyền diệu, tâm niệm của Dương Vân vừa động, bên trong thức hải lập tức bắt đầu biến hóa. Bên trong thức hải, huyễn nguyệt đối ứng với thiên thời, lúc này đã có hình dạng gần như một vầng trăng tròn. Tâm luyện vừa mới bắt đầu, ánh trăng trong trong hư không lập tức sáng ngời, ánh trăng bạc vằng vặc rọi sáng bên trên cái chuồng chó xấu xí kinh khủng, nồng đậm đến mức như muốn nhỏ giọt rơi xuống. Không lâu sau, sương mù màu bạc bao phủ toàn bộ chuồng chó, con hắc cẩu đang ngủ vùi bắt đầu phản ứng, đầu tiên nó khịt khịt cái mũi, sau đó mở một mắt quan sát một chút, cuối cùng mới bật dậy bằng hai chân trước. Con hắc cẩu lắc lắc lư lư đi ra khỏi chuồng chó, nó thè lưỡi, tham lam liếm lớp sương bạc đang lơ lửng trên không trung, nước dãi từng giọt rơi xuống khiến Dương Vân thấy mà sợ. Sương bạc nhẹ nhàng bay đi, hắc cẩu thè lưỡi liếm một lát thì bắt đầu không kiên nhẫn nữa, nó sủa lên ăng ẳng rồi phun ra một luồng phù văn màu bạc. Phù văn bay lên không trung, lớp sương bạc hình thành một luồng gió xoáy xoay tròn xung quanh phù văn, càng ngày càng có nhiều sương bạc bị cuốn vào, tốc độ xoay tròn cũng càng lúc càng nhanh, cuối cùng chỉ thấy một luồng ngân quang chuyển động thần tốc xung quanh một điểm trắng. Ngân quang nồng đậm ngưng kết thành thực thể, rơi lạch cạch xuống mặt đất, không ngờ lại là một khúc xương, suýt tí nữa tròng mắt của Dương Vân đã rớt xuống đất. Than ôi, phương pháp tâm luyện của mình sao lại có bộ dạng như thế này? Hắn ngẫm lại lúc sử dụng phương pháp tâm luyện ở kiếp trước, nào là phong vân biến đổi, hào quang lấp lánh, long phượng tề vũ, linh khí ngút trời, không ngờ phương pháp tâm luyện lần này lại tạo ra một khúc xương, quả thật là thúc thúc có thể nhịn nhưng bà ngoại thì chẳng thể nào. Sửa! Nhất định phải sửa! Chỉ có điều dù đây là bên trong thức hải của mình nhưng Dương Vân cũng không thể muốn thế nào được thế đấy. Chẳng hạn như nói đến huyễn nguyệt này, Dương Vân có thể không cần ánh trăng mà thay vào đó là một vầng thái dương hoặc một con vịt chết lơ lửng trên bầu trời đều được, chỉ có điều cái giá phải trả là sẽ phải chịu sự kháng cự của tiềm thức, làm cho thức hải vận chuyển không trôi chảy, chân khí tổn hao vô ích, nếu nghiêm trọng thậm chí có thể dẫn đến nguy cơ tẩu hỏa nhập ma. Hơn nữa con hắc cẩu xấu xí này thật ra là chân linh hóa thân của Thiên Cẩu thạch, lại là bổn mệnh pháp bảo của Dương Vân, theo một ý nghĩa nào đó, thức hải của Dương Vân đã không còn là của riêng hắn, mà phải là của hai người... không chính xác, phải là một người một chó cùng sở hữu. Nếu đi tìm nguyên nhân tại sao lại xuất hiện khúc xương này, không nghi ngờ gì đó là do tiềm thức của con hắc cẩu quấy phá. Muốn giải quyết chuyện này thì phải bắt tay vào xử lý từ gốc rễ. Dương Vân vừa tủm tỉm cười vừa đi đến trước mặt tiểu hắc, sờ sờ túm lông trắng trên đầu nó. "Ta nói này tiểu hắc... À, ta gọi mi là tiểu hắc không sao chứ? Tốt xấu gì thì mi cũng là một con thiên cẩu, chắc cũng đã được nếm thử nhiều thứ nhỉ? Những thứ như khúc xương này chỉ có những con chó tầm thường ở nhân gian mới thích, chúng ta có thể đổi thử khác hay không, ví dụ như thứ này?" Dương Vân giơ tay chỉ ngón trỏ lên trời, một luồng hào quang màu bạc tuôn ra từ ngón tay rồi ngưng kết thành hình dáng một viên đan dược. Đan dược vô cùng tròn trịa, bên trong còn có một luồng sáng màu bạc mờ ảo di chuyển. "Mi xem xem thứ này thế nào? Đường đường là một con chó tu tiên thì nên ăn đan dược, uống thanh lộ, những thứ như khúc xương tốt nhất nên quên đi." Tiểu hắc thấy Dương Vân tạo ra viên đan dược liền khinh khỉnh hừ một tiếng, nó quay đầu chìa mông về phía Dương Vân. Dương Vân giận đến điên người, suýt tí nữa đã một cước đá bay nó. Ngay khi hắn định đưa chân ra đá thì hắc cẩu đột nhiên đứng dậy ngẩng đầu tru lên. "Gâu gâu... gâu gâu gâu!" Hơn mười cái phù văn màu bạc bay lên không trung, sau một lát liền hóa thành hơn mười khúc xương bay lượn trên bầu trời. Viên đan dược trên tay Dương Vân bỗng nhiên nổ tung, hắn há hốc mồm không biết nói gì khi nhìn thấy mấy chục khúc xương từ trên trời rơi xuống, xếp thành một đống ngay cạnh chân hắn. Tiểu hắc vẫn không ngừng lại, tiếp tục há mồm tru lên. "Không thể nào, vẫn muốn khúc xương à?" Dương Vân kêu lên thảm thiết. Những khúc xương như mưa đá ào ào rơi xuống, cùng lúc đó Dương Vân cảm thấy Nguyệt Hoa chân khí của mình như trường giang cuồn cuộn chảy. Huyễn nguyệt trên không trung bắt đầu lay động, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì tựa như bóng trăng trên mặt nước bị gió thổi mà lay động. Hiện tượng này là do Nguyệt Hoa chân khí bị sử dụng quá nhiều nên không có cách nào duy trì dẫn đến. Tiểu hắc càng lúc càng sủa lớn, sau đó nó nhảy lên ngọn núi nhỏ do những khúc xương xếp thành, ngửa đầu nhìn trăng tròn mà tru lên. "Mi là chó, không phải sói." Dương Vân bất lực, chỉ có thể đứng dưới đống xương nói vọng lên. Khi tiểu hắc tru lên một hồi dài, trên bầu trời xuất hiện một cái kim sắc phù văn khổng lồ, xung quanh hào quang rực rỡ, khí thế phi phàm. Dương Vân còn chưa nhìn rõ thì kim sắc phù văn đã bay lên trên huyễn nguyệt, nhập vào thành một. Vốn ban đầu là huyễn nguyệt sáng như gương đột nhiên xuất hiện một vài vết lốm đốm ở trên, nhìn kĩ thì phát hiện nó có hình dạng một cây hoa quế. Tâm thần biến đổi, Dương Vân cảm thấy cơ thể thật của mình có điều gì đó khác thường nên vội vàng rời khỏi thức hải, hắn kinh ngạc khi phát hiện ra một lượng lớn nguyệt hoa linh khí đang tụ tập xung quanh thân thể mình, ngưng kết thành vô số điểm sáng bạc li ti như đom đóm. Những linh khí đã ngưng tụ thành thực thể dường như bị thất tình châu hấp dẫn, thỉnh thoảng lại có một vài điểm sáng bạc nhập vào bên trong vòng tay rồi biến mất. Gặp được chuyện tốt sao lại không nhân cơ hội mà tu luyện chứ? Dương Vân vừa mới vận chuyển Nguyệt Hoa chân kinh một chút, nguyệt hoa như thiêu thân lao đầu vào lửa lập tức ngưng tụ thành những điểm sáng rồi ào ạt đổ vào những khiếu huyệt đã được cô đọng thành công, dưới sự gột tẩy cuồn cuộn của linh khí, Nguyệt Hoa chân khí trong kinh mạch nhanh chóng tăng lên như một dòng suối nhỏ sắp khô cạn biến thành dòng trường giang cuồn cuộn, dưới sự trùng kích mạnh mẽ của chân khí, huyệt tử cung lập tức được cô đọng thành công. Dương Vân cảm thấy cơ thể trở nên thông suốt giống như một cánh cửa khép kín trong lồng ngực được mở ra, không khí trong lành đổ thẳng vào tim phổi. Tâm thần quay trở lại thức hải, huyễn nguyệt trong không trung đang tỏa ra hào quang nhàn nhạt, soi sáng không gian bên trong thức hải. Dương Vân lập tức từ ảo nảo trở thành mừng rỡ. "Bảo bối, thật sự là bảo bối tốt." Hắn chỉ hận không thể ôm hôn tiểu hắc một cái. Bảo vật như thế nào mới có giá trị nhất đối với người tu hành? Không nghi ngờ gì đó chính là thứ có thể trợ giúp cho việc tu luyện, nâng cao tu vi. Không thể tưởng tượng được, thật không thể tưởng tượng được, không ngờ Thiên Cẩu thạch lại có công hiệu ngưng tụ Nguyệt Hoa linh khí. Tuy ở giai đoạn hiện nay chỉ có thể thu thập linh khí trong phạm vi mấy trăm thước, có điều đối với tu vi Luyện Khí - Ngưng Khiếu kỳ thì đây thật sự là một bảo bối nghịch thiên. Khi Dương Vân trở lại bình thường thì tiểu hắc và đống xương chất thành núi kia đã biến mất không thấy đâu, hắn tìm kiếm một lát mới phát hiện tiểu hắc đã chui vào chuồng ngủ khò, chỉ có điều so với lúc trước khi ra khỏi chuồng thì cái bụng của nó lúc này đã trở nên căng tròn. Ăn hết sạch rồi? Dương Vân trố mắt đứng nhìn, sau một lúc hắn mới cảm thán: "Thì ra mi còn ăn nhiều hơn cả ta!" Chú thích: (1) - Nguyên văn: "Phong khỏi vu thanh bình chi mạt", có nguồn gốc từ bài "Phong phú" của Tống Ngọc nước Sở thời Chu, nguyên câu: "Phu phong sinh vu đích, khởi vu thanh bình chi mạt..." Thông thường dùng để chỉ sự xuất hiện của một khuynh hướng hoặc một lời đồn nào đó. Dùng để hình dung những sự việc bất tri bất giác xảy ra, trải qua một trận oanh liệt rồi sau cùng mới lắng xuống. Ngày nay người ta dùng những lời này để chỉ tình yêu không có đau khổ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang