[Dịch] Tiên Hồi

Chương 4 : Nguyệt Hoa thảo

Người đăng: 

.
Sau khi hai người bắt tay vào làm thì Dương Vân nhận ra mình đã gặp được rất nhiều thuận lợi khi tìm Nguyệt Hoa thảo bằng nguyệt quang linh nhãn, đương nhiên cũng có quan hệ rất lớn tới việc đêm hôm nay vừa vặn là đêm trăng rằm mười lăm, bởi vì hắn tùy tiện đi loanh quanh bốn phía một lát thì thi thoảng lại tìm được một cây. Sau đó Dương Vân vừa duỗi một ngón tay ra là Dương Lâm lập tức nhào tới như chú cún con thấy miếng xương sườn đầy thịt, nằm rạp xuống mặt đất rồi dùng xẻng đào thuốc đục cả phần đất ở dưới lẫn đám cây cỏ ở xung quanh ra, sau đó cẩn thận xếp thành hàng ở trong gùi cỏ. Dương Vân khá đắc ý, xem ra dẫn theo tiểu muội lên núi đúng là một ý kiến không tệ chút nào, ít nhất sức lực và lòng hăng hái đào thảo dược của tiểu muội cũng nhiều hơn mười người như mình cộng lại, nếu là mình đào đất thì khó tránh khỏi nhổ đứt vài cọng. Ánh trăng bất giác đã trôi qua trung tâm bầu trời, mặc dù ánh trăng vẫn sáng tỏ như cũ nhưng trong linh nhãn của Dương Vân thì màu bạc của ánh trăng đã bắt đầu chậm chạp suy yếu, ánh sáng màu bạc ở trên cỏ cây đã càng lúc càng mờ nhạt. Dương Vân dừng bước và thốt lên:"Không cần tìm nữa, trở về thôi." Đất bùn phủ đầy trên người Dương Lâm, mặt mũi ðầu tóc cũng không tránh khỏi bị dính bùn ðất, mồ hôi nhễ nhại khắp người nhưng vẫn còn gắng gượng, cắn răng nói:"Gùi đựng cỏ của muội còn trống nhiều lắm, với cả dốc núi bên kia chúng ta còn chưa đi qua mà." Dương Vân lắc đầu,"Thời điểm đã qua, không tìm được nữa đâu." Nói xong liền đưa tay cầm lấy gùi đựng cỏ của Dương Lâm, "Đi, về nhà thôi." Dương Lâm im lặng tính toán trên đường trở về, nàng hiểu rõ cái gùi đựng cỏ trên lưng của mình, "Ca, chúng ta đào được khoảng một trăm cây rồi, chẳng biết là mỗi cây có thể bán được bao nhiêu tiền nhỉ?" Dương Vân cũng lơ tơ mơ, hắn chỉ biết công dụng của Nguyệt Hoa thảo chứ chưa bao giờ nghe ngóng giá tiền cả, hơn nữa với ký ức kiếp trước của Dương Vân mà lại đi nghe ngóng giá tiền của loại cỏ như Nguyệt Hoa thảo đúng là vớ vẩn. Dương Vân không hề tính toán cẩn thận, thuận miệng nói:"Tổng tiền có thể hơn mười văn, ngày mai ca dẫn muội lên trên thị trấn hỏi một chút xem." Dương Lâm không trả lời, Dương Vân đi tiếp vài bước liền cảm thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn thấy tiểu muội của mình đang ngớ ngẩn đứng im một tại chỗ. "Hơn mười văn! Như vậy một rễ cây cỏ này có thể đổi được vài cân gạo!" Dương Lâm kêu lên sợ hãi như vừa tỉnh từ trong ác mộng, mấy năm gần đây Ngô quốc mưu thuận gió hòa, giá gạo mỗi cân không đến ba văn tiền, đúng là giá trị của Nguyệt Hoa thảo đã vượt xa xa khỏi trí tưởng tượng của nàng. Trên đường trở về, Dương Lâm dạo bước sung sướng như đang bay bổng, hết lần này đến lần khác hỏi: "Ca, giá trị của loài cỏ này thực sự hơn mười văn tiền ư?" "Ca, chúng ta thực sự có tiền rồi ư, sắp được ăn thịt rồi ư?" Dương Vân trả lời đầy mê hoặc:"Đúng vậy, không kém bao nhiêu đâu." Dương Vân liên tục vận chuyển Nguyệt Hoa chân khí trong một buổi tối nên mệt mỏi và buồn ngủ lắm rồi, vất vả lắm mới về đến nhà, lập tức ngã xuống giường ngủ say như chết. Hắn ngủ một giấc qua buổi sáng, mãi cho tới bữa ăn cơm trưa thì mới bị Dương mẫu đánh thức. Dương Lâm vui quá nên sớm đã kể lại việc hái thuốc cho cả nhà nghe, có điều Dương phụ và đại ca Dương Sơn lại đi cấy ruộng rồi nên chỉ còn một mình Dương mẫu hỏi Dương Vân cả buổi. Dương Vân chỉ nói trước kia trong lúc đọc sách đã được đọc qua nội dung ghi về Nguyệt Hoa thảo, gần đây trong lúc tĩnh tâm ngắm trăng lại nhất thời nhớ tới liền dẫn Dương Lâm đi tìm thử, không ngờ thực sự hái trở về. Dương mẫu vừa nghe nói là xem trong sách thì không khỏi tin thêm vài phần, nàng một chữ cũng không biết đọc nên không tránh khỏi vừa ngưỡng mộ vừa khâm phục những đồ vật ghi lại trong trang sách, chỉ là Dương mẫu chịu khổ nhiều rồi nên thực sự không dám tin tưởng hai người Dương Vân hái về được loại cỏ đáng giá như vậy. Dương Vân vừa ăn cơm vừa nói với Dương mẫu:"Buổi chiều con sẽ dẫn Tiểu Lâm đi lên Hồi Xuân Đường ở trên thị trấn, nơi đó là cửa hiệu lâu đời, loài cỏ này có đáng tiền hay không hỏi qua là biết rõ." Dương mẫu gật đầu đồng ý, thầm nghĩ dù sao cũng hái đám cỏ này về rồi, Tam Nhi đi hỏi thử cũng tốt, nếu thực sự có thể bán đi kiếm chút tiền thì cũng có thể bù vào thiếu thốn trong nhà. Có điều trong nội tâm nàng cho dù như thế nào cũng không tin một rễ cây cỏ lại có thể bán hơn mười văn. Nhà thúc Trường Thịnh ở bên cạnh có chiếc xe lừa, xế chiều hàng ngày đều vội vã lên tửu quán ở trên thị trấn để thu nhặt đồ ăn thừa rồi chở về bán cho Vương đồ tể. Dương Vân nói trước một tiếng với Nhị Quý đánh xe rồi dắt Dương Lâm đang ôm gùi đựng cỏ bước lên xe. Nhị Quý quát lớn một tiếng, con lừa màu xám bắt đầu di chuyển bốn chân một cách chậm chạp, Dương Lâm vẫy tay chào Dương mẫu đang đứng dựa ở trước cửa nhà, nói to:"Mẹ! Mẹ chờ con và ca ca lên thị trấn mang thứ tốt về nhé." Ra khỏi thôn, con lừa Đại Thanh bước chậm rì rì, tốc độ không khác gì người bình thường đang đi bộ trên đường, hưng phấn hôm qua vẫn còn vương vấn trong trái tim Dương Lâm, buổi sáng lại không ngủ bù giống như Dương Vân, cộng thêm ngồi xe lung la lung lay, ủ rũ dâng lên, rất nhanh đã nhoài người về phía trước rồi nằm bò ra ngủ say sưa. Nhị Quý họ Vương, là con thứ hai trong nhà, sinh sau nhị ca Dương Nhạc của Dương Vân một tháng. Nhị Quý và Dương Nhạc từ nhỏ đã cùng nhau lăn lê bò toài, chậm chững đùa giỡn ở một chỗ trên mặt đất, khi còn bé cũng thường hay dẫn Dương Vân xuống sông bắt cá, lên núi bẫy chim, hai người một bên đánh xe, một bên trò truyện. "Nhị Quý ca, con lừa Đại Thanh này của nhà ngươi già rồi, e là không đi được vài năm nữa đâu nhỉ?" Dương Vân hỏi. "Ai, ai bảo không phải đâu. Lúc mua thì tuổi nó đã không nhỏ rồi, trôi mấy năm này, đi cũng chậm." Nhị Quý giận dữ nói. "Không có ý định đổi con khác sao?" "Khó lắm, nhà của chúng ta tuy nói có Canh thúc giúp đỡ nhưng mà buôn bán nhỏ, coi như là chở cỏ khô lên bán thì cũng không kiếm được cái lợi nhuận gì, nếu mua một con lừa khác thì còn phải tự bỏ tiền ra, vậy thì không có lợi gì cả." Dương Vân biết rõ Canh thúc chính là Vương đồ tể, là người có họ hàng với gia đình của Nhị Quý, trên thực tế thì hầu như toàn bộ thôn dân đều mang họ Vương, Dương gia là đời trước chuyển sang họ khác. Lúc này Nhị Quý lại nói, "Vẫn là Tiểu Vân ngươi tốt, hiện tại đã là tú tài rồi, về sau đỗ đạt chính là quan lão gia, đến lúc đó phải giúp đỡ chúng ta nhé." Dương Vân cười nói, "Thi cử không dễ dàng như vậy đâu, nếu thực sự có một ngày như vậy thì nhất định ta sẽ tặng cho ngươi một con ngựa tốt." "Vậy thì tốt quá, ta đã sớm muốn được đổi xe ngựa rồi." Nhị Quý cười nói, hắn cũng biết thi cử khó khăn, coi như là vào học đường trong nội thành, mười vị tú tài cũng chưa hẳn có một vị có thể đỗ đạt." "Ta rất hâm mộ Nhạc ca, nếu không phải gia đình không cho thì ta cũng muốn được cùng hắn đi biển." "Ca của ta đi biển là vì không còn cách nào khác, nhà của chúng ta thiếu đất, nhà các ngươi có ruộng, còn có xe nữa, làm gì phải đi biển ăn gió đội mưa, nghe nói còn có hải tặc, mẹ ta cả ngày vì nhị ca mà lo lắng. " "Cày ruộng đánh xe ổn định thì ổn định thật đấy nhưng mà chẳng có ý nghĩa gì cả, có thể nuôi sống mình nhưng muốn kiếm tiền lấy cô con dâu lại khó khăn quá." Nhị Quý thở dài, lại hỏi:"Đúng rồi, đám cỏ ngươi hái thật sự có thể bán lấy tiền hả, nhìn qua thì chúng có gì khác đám cỏ dại bình thường đâu." "Thử mới biết được, trên sách nói đây là Nguyệt Quang thảo, có thể chế dược liệt." "Ồ." Nhị Quý im lặng như có điều suy nghĩ. Dương Vân biết rõ Nhị Quý nổi lên tâm tư, có điều hắn đã nghĩ tới chuyện này từ lúc trời còn sớm tinh mơ rồi, đáng tiếc loại cỏ Nguyệt Quang thảo này chỉ có mỗi mình hắn hái được, có lẽ còn phải tìm biện pháp nhắc nhở Nhị Quý mới được. Con lừa Đại Thanh tản bước một canh giờ, cuối cùng đã lên trên thị trấn. Dương Vân lắc tiểu muội dậy rồi tạm biệt Nhị Quý, cầm theo chiếc gùi cỏ rồi đi thẳng tới Hồi Xuân Đường. Hồi Xuân Đường chiếm cứ một viện lạc có diện tích khá lớn trong thị trấn, từ rất xa đã có thể trông thấy cột cờ cao mảnh ghi tên cửa hiệu "Hồi Xuân Đường." Đợi tiến vào cửa lớn, chỉ thấy trong sân trồng cây đậu tía xanh rì, có xây sẵn đình trúc, ghế đá để người chờ nghỉ ngơi, không ít người đang đánh cờ uống trà ở bên trong, nhìn qua thật ung dung nhàn nhã. Cửa lớn rộng mở ở giữa nhà, bên trong có mấy vị đại phu râu tóc hoa râm đang ngồi xem mạch cho mọi người. Phòng dược liệu nằm ở phía đông sương phòng, tiểu nhị bận rộn bốc thuốc ở phía sau quầy. Phía tây sương phòng có mấy người mặc trang phục học đồ đang xử lý các loại dược liệu ở đâu đó, cắt, mài, giặt, rửa, gạt .... từng mùi hương dược liệu ngào nhạt bay qua mũi. "Đi theo ta." Dương Lâm cầm tay Dương Vân, chạy ào tới phía tây sương phòng như ngựa quen đường cũ. Dương Vân biết rõ tiểu muội đã tới đây, thỉnh thoảng nàng sẽ phải lên trên thị trấn bốc thuốc cho phụ thân và phụ mẫu, thỉnh thoảng cũng sẽ bán thảo dược tình cờ tự hái được. Hai học đồ xử lý dược liệu chẳng hề quan tâm tới hai người, Dương Lâm đi tới cái phòng ở bên cạnh rồi nói ra:"Mua dược liệu ở chỗ này nè." Dương Vân quan sát bốn phía, trong phòng không có người, một mặt vách tường viết dày đặc toàn chữ là chữ, nhìn kỹ thì ra là giá thu mua các loại dược liệu, dược liệu tầm thường đều có hai cách thu mua, hai mươi mấy văn hay mấy trăm văn khác nhau. Trong phòng treo một cái lục lạc chuông, Dương Lâm không thể chờ đợi được liền bắt đầu đi lại. Giây lát sau có một tiểu nhị tiến tiến vào từ cửa ra vào, khẽ cười và hỏi thăm:"Nhị vị khách quan muốn bán loại thảo dược gì?" Dương Lâm đẩy gùi cỏ ra, "Là những cây này nè, cây này gọi là Nguyệt Quang thảo, rất đáng tiền đấy." Tiểu nhị cầm lên một cây Nguyệt Quang thảo, cẩn thận xem xét sau nửa ngày, trên mặt dần dần lộ ra thần sắc nghi ngờ. "Chưa bao giờ nghe nói về cái gì Nguyệt Quang thảo, nhìn qua thì nó có gì khác cỏ dại bình thường đâu." Dương Lâm liền luống cuống, "Sao lại chưa từng nghe qua được, ngươi xem cây cỏ này đi, hoàn toàn không giống với cỏ dại bình thường." Dương Vân khoát khoát tay, nói với tiểu nhị:"Ta thấy hãy để cho sư phụ của ngươi đến nhìn một lát, loại Nguyệt Quang thảo này có thể chế được kim sang dược sang quý nhất, cửa hiệu lớn như Hồi Xuân Đường chắc phải có người biết nhìn hàng tốt chứ." Tiểu nhị do dự trong giây lát, nhận thấy bộ dạng trầm ổn tự tin của Dương Vân, rốt cuộc vẫn phải nói ra, "Vậy thì thỉnh nhị vị chờ một lát, ta đi tìm sư phụ tới đây coi xem." Dương Vân nhẹ gật đầu, tiểu nhị biến mất ở ngoài cửa. Dương Lâm có chút lo lắng mà hỏi thăm:"Ca, không có vấn đề gì chứ?" "Yên tâm đi." Dương Vân an ủi, "Sư phụ của vị tiểu nhị kia nhật định có thể nhận ra."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang