[Dịch] Tiên Hồi

Chương 33 : Thoát thân

Người đăng: 

.
"Để ta dẫn đường đưa mọi người đến một nơi rất tuyệt." Dương Vân nháy một mắt rồi nói. "Đệ biết đường xá ở Phượng Minh phủ à?" Dương Nhạc ngạc nhiên hỏi. "Đệ nghe một người bạn học nói về một nơi rất thú vị, mọi người cứ đi theo đệ là được." Dương Vân dẫn năm người rời khỏi bến tàu, đi vào phủ thành phồn hoa. Triệu Giai mặc một bộ y phục màu đỏ lén lút đi theo sau từ xa, chỉ có điều Dương Vân không tách ra đi một mình, trên đường phố thì lại tấp nập người qua lại khiến nàng không tìm thấy cơ hội ra tay cảnh cáo như ý muốn. "Ta xem xem ngươi có thể luôn luôn đi với mọi người không, ngay cả đi nhà xí cũng mang người theo hay sao? Nghĩ đến đây, khuôn mặt nàng đột nhiên ửng hồng, rốt cuộc mình đang làm gì thế này, không ngờ lại muốn chặn một người đàn ông bên ngoài nhà xí, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì còn đâu thể diện nữa. "Buông tha cho hắn?" Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị nụ cười tà ác của Dương Vân trong đầu xóa tan, "Hừ! Dám không coi bổn cô nương ra gì, không thể không dạy dỗ nghiêm khắc một lần được, lát nữa dứt khoát dạy bảo xong rồi vứt hắn vào nhà xí, dù sao cũng không có người nào ở đây biết mình là ai." Nàng thầm nghĩ một cách hung tợn. Dương Vân đột nhiên quay đầu lại, Triệu Giai sợ tới mức tim đập thình thịch, giật mình một cái rồi lẻn đến trốn ở một quán nhỏ bên đường. "Hắn có thấy ta không?" Triệu Giai đang thấp thỏm lo lắng đột nhiên cảm thấy không khí trở nên khác thường. Người bán hàng rong và những người qua đường xung quanh nhìn Triệu Giai với vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ chỉ nhìn thấy một bóng người lóe lên, một giai nhân thanh tú đột nhiên xuất hiện bên cạnh quán nhỏ, cả đám người đều thấy choáng váng. Triệu Giai vội vàng lóe lên rồi biến mất lần nữa, những người vây xem không hẹn mà cùng xoa xoa mắt, nghi ngờ thị lực của mình có vấn đề. Dương Vân nghênh ngang dẫn những người khác đi vào một con phố hoa lệ, lúc này còn chưa đến giữa trưa nhưng trên đường phố đã vắng tanh, mặc dù các quán xá vẫn mở cửa nhưng chẳng có ai đi ra mời chào. Dương Vân bước chân vào "Hồng Loan các", mọi người sửng sốt, thấy Dương Vân đã đi vào trong nên đành phải đuổi theo. Một tên nhóc sai vặt đi tới rồi khom lưng nghênh đón, Dương Vân giơ tay ném một thỏi bạc đến, "Chúng ta mới từ trên biển trở về, ngươi gọi những cô nương nhàn rỗi ra đây." Gã sai vặt cầm thỏi bạc, mặt cười như hoa, "Xin mời đại gia vào trong, lập tức mời các cô nương đến." Không lâu sau, giống như ruồi nhặng ngửi được mùi cá tươi, mười mấy cô nàng lẳng lơ son phấn lòe loẹt vây xung quanh mấy người Dương Vân, cả đám ra vẻ kiều mỵ quyến rũ, lả lơi đưa tình. Đám người Mạnh Siêu ngơ ngác nhìn nhau không biết Dương Vân đang làm trò gì. Chẳng lẽ thật sự hắn muốn trác táng ngay giữa ban ngày ban mặt hay sao? Nhưng những người được gọi đến chẳng có cấp bậc gì, họ đều là những cô nàng sồn sồn không còn sắc đẹp nữa, ngay cả Trần Hổ cũng thấy gai mắt. Thật ra không phải kỹ viện này không có hàng tốt, nhưng thông thường làm gì có khách đến đây vào buổi sáng, những cô đào của họ phần lớn còn đang say ngủ ở bên trong, chỉ có những cô không có khách mới đến đây đối phó. Lấy ra một nắm bạc vụn, Dương Vân phát cho từng người một, "Ai tới đều có phần, trước tiên nhận một phần bạc thưởng." Các cô nàng nhảy cẩng lên reo hò, giành nhau bạc. "Huynh đệ chúng ta kiếm được chút của cải ở trên biển, vốn định ăn chơi thật đã ở chỗ này một lần, tiếc rằng có người không cho, than ôi!" Dương Vân nói với vẻ mặt bất đắc dĩ. "Ai không cho? Kêu hắn ra đây nói xem." "Công tử có phong thái bất phàm, ai dám quản công tử chứ?" "Haiz - Thật không dám dấu diếm, người quản là vợ của ta." Các cô nàng xôn xao một chút rồi cười rộ lên, "Công tử ngài còn sợ lão bà à." "Ngài là tướng công, sao lại bị phu nhân quản đến mức này?" "Lão bà của ta không cho phép ta đi uống hoa tửu (1), muốn thu tất cả bạc của ta, nếu không thì các ngươi giúp ta khuyên nhủ nàng đi?" Các cô nàng cười ồ, "Lão bà của công tử đang ở đâu? Chúng ta đi khuyên nhủ." Dương Vân đưa tay chỉ ra cửa, "Ngay ngoài cửa, mặc quần áo màu đỏ, nhìn là nhận ra ngay." Các kỹ nữ thoáng chốc đã ùn ùn đi ra cửa, "Công tử chờ một chút, chúng ta nhất định sẽ khuyên lão bà của ngươi ngoan ngoãn về nhà." Dương Vân kéo một tên sai vặt lại, vừa nhét một thỏi bạc vừa hỏi: "Cửa sau ở đâu?" Triệu Giai đang do dự ở ngoài cửa, nàng nhận ra nơi này là chỗ nào, quả thật không có dũng khí đi theo vào, bộ dáng lưỡng lự quanh quẩn một chỗ ở cửa của nàng cực kỳ giống oán phụ ra ngoài tìm chồng đi ăn chơi trác tang. "Hừ, nghĩ rằng trốn ở bên trong là ta không có biện pháp sao?" Triệu Giai nghĩ thầm hung ác, đang muốn đi đến bên cạnh trèo tường lẻn vào thì một đám kỹ nữ nhào ra vây quanh nàng, hơn mười cái miệng liến thoắn, nước miếng bắn tung tóe. "Cái gì cái gì? Các ngươi nói rõ ràng chút - cái gì là tướng công lão bà?" Các kỹ nữ đâu để ý nàng nói gì? Chỉ nghĩ thầm rằng lão bà của công tử thật sự xinh đẹp, khó trách công tử sợ nàng như vậy, không được, nhất định phải quấn lấy nàng, không thể để nàng mang cây tiền chạy mất. Triệu Giai bị làm cho đầu óc rối mù hơn nửa ngày mới nghe hiểu được, tức giận đến mức khuôn mặt thanh tú của nàng xanh mét. Các cô nàng đang khoa tay múa chân đột nhiên bất động, cả đám người há mồm thè lưỡi vẫn duy trì tư thế tấn công bằng nước miếng. Một bóng hình màu hồng chợt lóe lên rồi xông vào cửa chính của Hồng Loan các như quỷ mỵ. Nửa khắc (2) thời gian sau, một tiếng gầm lanh lãnh truyền ra từ trong viện làm cả mái hiên cũng hơi rung rung - "Tên khốn Dương Vân nhà ngươi!" Đã đi được hơn nửa con phố, lỗ tai Dương Vân hơi hơi động nghe thấy tiếng gầm thét này, đáy lòng cũng có chút mơ hồ phát lạnh. "Xem ra lần này dã nha đầu hận ta đến thấu xương, trước hết ngàn vạn lần đừng gặp phải nàng nữa, nếu không quả thật sẽ bị ném xuống mương thối." Dương Vân thầm nghĩ. Đám người Mạnh Siêu không có thính lực biến thái như Dương Vân nên không nghe thấy tiếng gầm lên này của Triệu Giai, song cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng phẫn nộ sau khi bị trêu đùa của nàng. "Dương hiền đệ, lần này ngươi tàn nhẫn mạo phạm với Triệu cô nương, sau này gặp lại không phải bối rối sao." Mạnh Siêu nói, thân thủ của Triệu Giai rất cao siêu, xuất thân coi như cũng không phải người bình thường, tùy tiện đắc tội dường như có chút không khôn ngoan. Dương Vân nghĩ thầm, đó là do ngươi không biết nha đầu kia đang tính kế đánh ta mấy gậy đấy. "Không sao, tiểu nha đầu kia ỷ vào việc có chút tu vi liền không coi ai ra gì, nếu đệ không dạy bảo nàng một chút e rằng còn chẳng để trời vào mắt?" Dương Nhạc phì cười, cảm thấy tam đệ của mình đã thay đổi rất nhiều, diện mạo thì vẫn là thư sinh non nớt nhưng lại như một ông cụ non nói người khác là tiểu nha đầu, nhìn thế nào cũng không thấy hợp. Hơn nữa Triệu Giai đâu phải chỉ có chút tu vi, trong mắt hắn, bản thân Triệu Giai đã là cao thủ hạng nhất trên giang hồ, hơn nữa trong tay có tấm tiên phù huyền diệu kia thì ngang ngược cũng phải. Trần Hổ cùng Mạnh Siêu cũng cười rộ lên, bọn họ nào biết rằng với hiểu biết, từng trải của Dương Vân, Triệu Giai thật đúng là một tiểu nha đầu, tu vi cũng thật sự chỉ có một chút như vậy, bản lãnh hiện tại của Dương Vân còn kém nhưng tầm mắt lại vô cùng cao. Dương Vân trộm bĩu môi một cái, thấy mấy người kia không đồng ý, biết họ không tin nhưng cũng không giải thích gì. Phượng Minh phủ là một trong năm phủ đứng đầu của Nam Ngô, ngoại trừ thủ đô Đông Ngô thành thì nó là thành thị phồn hoa nhất trên toàn nước Ngô, kiếp trước Dương Vân từng đi thi và đợi yết bảng (3) đã lưu lại ở Phượng Minh phủ gần hai tháng, chỉ có điều ký ức đó đã trải qua thời gian lâu lắm rồi, ấn tượng sâu nhất đối với Phượng Minh phủ lại là đoạn thời gian tu luyện có chút thành tựu sau khi đi tìm người thân kia. Khi đó Phượng Minh phủ trải qua mười mấy năm chiến tranh vẫn chưa khôi phục lại, cỏ dại trong thành mọc thành bụi, từng đống đổ nát rải rác, mười phòng thì có tới chín là trống rỗng. Ban ngày, khắp nơi trong thành đều là chó hoang gầy trơ xương, thỉnh thoảng bọn chúng lại đào ra được vài mẩu xương trắng, hài cốt từ đống gạch đá vụn để gặm ăn. Người trong thành bẩn thỉu, xiu vẹo đi trên đường, nhìn qua thì thấy cũng chẳng khác đám chó hoang chút nào. Thời buổi loạn lạc, số mệnh con người vốn rẻ mạt như cỏ khô, lúc ấy trong lòng Dương Vân như đóng băng một nửa, thiết tha tìm người nhà như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu. Phồn hoa phú quý chỉ là mộng ảo phù du, cho dù là vua chúa, những người quyền cao chức trọng, danh thần giàu sang, cuối cùng có người nào thoát được kiếp này? Lại nghĩ nếu mình không tu luyện, hiện giờ chắc đã là một đống xương khô trong đất hoang, về sau đi tìm người thân không có kết quả, tâm tu hành cầu đạo trở nên kiên định hơn nhiều. Cảnh tượng ở Phượng Minh phủ lúc này rất phồn thịnh náo nhiệt, người đi trên đường ưỡng ngực nhướng mày, ngay cả người buôn bán nhỏ cũng có khí thế lạc quan tự tin, tửu lầu, cửa hàng hai bên đường san sát nối tiếp nhau liên miên không dứt. Xa xa là thành lâu nguy nga và Nhạn Quy tháp, cũng là thắng cảnh nổi tiếng trong thành. So với những hình ảnh chết tiệt trong trí nhớ, cảnh tượng này hoàn toàn tương phản làm cho Dương Vân không kìm được phải thổn thức, nhớ đến năm đó thành lâu đã bị hủy, tòa tháp cũng chỉ còn lại phân nửa. Tùy tiện chọn một tửu lầu có vẻ lớn nhất rồi đi vào, hiện giờ những người có tiền phi nghĩa chẳng ai muốn làm tình làm tội cái miệng của mình. Ngay lập tức muốn đến nơi tốt nhất, muốn uống rượu ngon, ăn thức sơn hào hải vị, mấy tên tiểu nhị liên tục kéo nhau mang rượu và thức ăn lên, rồi lại lần lượt mang những chiếc dĩa trống trơn đi xuống. Đám bọn họ đều là những tên tiểu tử khỏe mạnh, ở trên biển tròng trành vài ngày, vừa luyện công phu, trong tay lại có tiền nên ăn như mãnh hổ xuống núi, nhưng cho dù là Trần Hổ hai tay ôm lấy nửa con vịt quay điên cuồng mà gặm hay là Liên Nguyên Bình gần như vùi đầu vào mâm đều phải gọi tên tú tài gầy yếu nhất - Dương Vân là sư phụ. Sức ăn của một mình Dương Vân có thể so với bốn người khác gộp lại. Kỳ quái chính là tuy rằng hắn ăn vừa nhanh lại vừa nhiều, thoạt nhìn thì có vẻ lịch sự, trái ngược so với Trần Hổ và Liên Bình Nguyên, nhưng không biết đống thức ăn kia vào bụng hắn như thế nào. Chú thích: (1) - Hoa tửu: uống rượu có kỹ nữ hầu. (2) - Một khắc = 15 phút. (3) - Yết bảng: công bố danh sách thi đậu; công bố kết quả thi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang