[Dịch] Tiên Hồi

Chương 15 :  Chiết tử

Người đăng: 

.
Những ngày sau đó Dương Vân trở lại kiểu sống ngày ngày chìm trong đống sách như cũ ở Huyện Học thư khố. Ở trong thư khố có khoảng trên dưới một trăm quyển sách, mặc dù những cuốn sách này không giúp được nhiều cho kỳ khoa cử nhưng Dương Vân không cảm thấy ngần ngại gì cả, bởi hắn chỉ lật qua lật lại một lần là nhớ và hiểu hết được những tri thức ghi trên trang giấy vào trong thức hải. Bởi hắn nghĩ biết đâu một ngày nào đó hắn sẽ phải cần đến những tri thức này. Đỗ Long Phi đã nắm được tập sách mới trong tay, vì vậy mà sôi nổi hẳn lên, ngày nào cũng bước vào Huyện Học thư khố. Những sĩ tử trong tay chẳng có nhiều tiền rất khó chống lại được hấp dẫn khi biết có người bán sách mới giá rẻ, một người lại thêm một người vụng trộm tìm tới chỗ Đỗ Long Phi bán sách, vì mua sách của hắn rẻ hơn một nửa giá thị trường. Dương Vân đương nhiên hiểu rõ lý do vì sao Đỗ Long Phi lại chịu bán sách giá rẻ như vậy, bởi những cuốn sách này lẽ ra phải đặt ở trong Huyện Học thư khố, cung cấp miễn phí cho đám sĩ tử của huyện xem. Ngày hôm nay, Dương Vân chủ động tìm đến chỗ Đỗ Long Phi. "Đỗ huynh." Dương Vân chắp tay chào. "A! Dương huynh đệ đấy hả, có cần gì không?" "Ài." Dương Vân giận dữ nói:"Cầu học gian nan quá, Đỗ huynh ngươi cũng thấy đấy, kho sách của Huyện Học thư khố thiếu thốn như thế, muốn tìm một ít thư sách hữu dụng đúng là quá khó khăn." "Ừ ừ, đúng thật, thư khố huyện đúng là có hơi rách rưới." Đỗ Long Phi ậm ờ nói. "Ta muốn tìm một bản 《 văn quy ước tuyển 》, tốt nhất là bản khánh long trong năm phiên bản, hi vọng được Đỗ huynh giúp đỡ nhiều hơn." "Quyển sách ấy hả, ài... rất khó kiếm đấy." Đỗ Long Phi nói úp úp mở mở. "Đỗ huynh xem xem có cách nào giúp ta được không, kỳ khảo thi đã tới gần kề, ta rất cần quyển sách ấy." Dương Vân lộ vẻ lo lắng nói. Đỗ Long Phi có chút do dự, hắn vẫn không thể nhìn thấu con người Dương Vân, chỉ có điều việc hắn bán sách giá rẻ ở Huyện Học là điều gần như sĩ tử nào cũng biết, Dương Vân đi thẳng vào vấn đề như vậy, nhất thời hắn không có biện pháp đơn giản để từ chối. "Nếu không có 《 văn quy ước tuyển 》 thì 《 đằng vân tập 》 cũng được." Dương Vân chỉ đích danh hai quyển sách tổng hợp đề mục trong kỳ khảo thí cử nhân nhiều năm qua của Ngô quốc, ghi lại lời bình và chú giải của các bậc danh gia trong thiên hạ, những bản này luôn luôn là lựa chọn đầu tiên để tham khảo trước kì thi của đám sĩ tử, các thư cục thường in ra với số lượng khá lớn. Nếu như Đỗ Long Phi nói hắn không có hai quyển sách này thì quả thực là đã ốp gạch vào chiêu bài kiếm tiền của chính mình. "Được rồi, ngươi đợi ta tìm một lát, có điều hai quyển sách này gần đây đứng đầu trong những quyển được bán ra, người thân của ta ở thư cục mua về quả thật là không dễ dàng, giá tiền là sáu thành, đây là giá quy định rồi, nếu không phải thân thích của ta chịu giảm tiền đi một ít thì một điểm lợi nhuận ta cũng không có." Đỗ Long Phong nói vậy. "Ta hiểu rồi, Đỗ huynh cũng là tú tài, không nỡ lòng đi kiếm tiền lợi nhuận từ những sĩ tử nghèo ham học như chúng ta. Chỉ cần tìm được sách thì những chuyện khác đều dễ nói." "Đúng vậy, đều là sĩ tử nghèo, ngày sau sẽ thi cùng một trường, ta cũng có chỗ khó khăn, trước kia không ai biết ta có người thân làm ở thư cục nhưng vẫn tới tìm ta cầu sách, ta nghĩ bạn học cùng trường thì phải giúp đỡ nhau, kết quả là tin bán sách lộ ra giờ không giấu lại được, ta lỡ đâm lao đành phải theo lao, hôm nay nếu ta không giúp thì ngược lại sẽ đắc tội với người khác rồi." Đỗ Long Phi kể nể chuyện mình một lát, mắt không chớp, tai không đỏ, lời nói có tình có nghĩa. Nếu như không phải Dương Vân đã biết rõ mọi chuyện từ trước thì có lẽ cũng tin tưởng như những người khác vậy, trả tiền mua sách còn phải biết ơn cái thằng trộm sách này nữa. "Làm phiền Đỗ huynh rồi, tại hạ sẽ chờ tin tức tốt của Đỗ huynh." Dương Vân nhấc tay cáo từ. "Không dám, không dám, Dương huynh đi thong thả." Ngày hôm sau Đỗ Long Phi liền đưa quyển sách tìm được cho Dương Vân. Loại mua bán này thời gian qua vẫn diễn ra ở bên bờ tiểu hồ gần thư khố, theo lời Đỗ Long Phi là để tránh người khác nghi ngờ, quả thực Huyện Học thư khố cũng có quy củ đặc biệt, đó là đi vào thư khố không được mang sách theo. Đỗ Long Phi cười tủm tỉm và đưa cho Dương Vân một quyển sách, nói rằng:"Dương huynh, may mắn không làm nhục mệnh, ngươi coi đi, đây là bản 《 văn quy ước tuyển 》. Dương Vân đôi mắt lóe sáng, cầm lấy quyển sách rồi mở ra đọc qua. "Không tệ không tệ, phiên bản khánh long bảy năm, có lời bình và kiến giải của Trầm đại học sĩ, đúng là bản tốt nhất." Dương Vân lật sách rất nhanh, rất nhanh đã tìm được trang sách cần tìm trong trí nhớ, ngón tay vuốt ve thì thầm:"Bất tri mệnh, vô dĩ vi quân tử; bất tri lễ, ủa?" (câu này của Khổng Tử, dịch nghĩa : Không biết thiên mệnh thì lấy điều gì chứng tỏ đức quân tử ? Không biết lễ nghĩa, ủa?) "Sao vậy?" Đỗ Long Phi hỏi. Ánh mắt của Dương Vân tựa như cười mà không phải cười, Đỗ Long Phi bất giác cảm thấy có chuyện không ổn. "Đỗ huynh ngươi thật sự là thần thông quảng đại, ngay cả sách trong thư khố cũng có thể lấy ra được." "Không thể nào?" Dương Vân lật trang sách ra, giờ lên cho Đỗ Long Phi xem, nói:"Ngươi tự xem đi." Bất thình lình hắn nhìn thấy bên trong trang sách có con dấu in bốn chữ triện màu đỏ tươi "Tịnh Hải Huyện Học". "Tại sao lại như vậy!" Đỗ Long Phi sợ hãi nghẹn ngào kêu, huyết dịch toàn thân thoáng cái đã vọt lên đỉnh đầu, chân cảng run rẩy như sắp gục ngã. Trong giây lát ấy Đỗ Long Phi lập tức nghĩ tới vô số ý niệm, nghĩ tới thanh danh mất sạch, công danh tiêu tùng, phạt tiền bỏ tù .... toàn những hậu quả đáng sợ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. "Quyển sách này không có liên quan với ta! Ngược lại, sách trên tay ngươi, ai biết ngươi lấy nó ở chỗ nào hay sao?" "Ủa? Hai ngày trước Đỗ huynh tiến vào phòng lấy đi không ít sách, mấy ngày gần đây có lẽ ít nhất cũng phải bán ra hơn mười bản đấy nhỉ. Nếu bên trong những quyển sách này đều có con dấu thì sao?" "Dương Vân —— mày hại tao!" Đỗ Long Phi nộ hỏa công tâm, gồng sức đấm thẳng một quyền vào mặt Dương Vân. Dương Vân nhẹ nhàng giơ tay đẩy nắm đấm của Độ Long Phi sang một bên, lảo đảo suýt ngã. Đỗ Long Phi vừa kinh vừa sợ, từ nhỏ hắn đã tập luyện võ nghệ, những đại hán bình thường đều không phải đối thủ của hắn, không thể tưởng được một quyền ném giận xuất ra lại không thể chạm vào góc áo của Dương Vân. "Ơ kìa Đỗ huynh, ngươi cần gì phải vội vã như vậy, ta có nói muốn đi tố giác ngươi không?" Đỗ Long Phi ánh mắt sáng ngời, như bám được vào cành cây cứu mạng khi đang chết chìm giữa con sóng dữ, không ngừng móc tiền từ trong lồng ngực ra, đặt ú ụ vào tay Dương Vân. "Dương huynh cao thượng! Đây là một chút lòng thành của ta, Dương huynh cho ta mười ngày, ta còn hai mươi lượng bạc nguyên chất nữa." Đỗ Long Phi vừa đưa tiền vừa ngẫm nghĩ, "Dương Vân nhà nghèo kiết xác, hành động lần này chắc hẳn để kiếm tiền. Hai mươi lượng bạc có thể đậy kín cái miệng của hắn. Trì hoãn thêm mấy ngày nữa để thu hồi lại tất cả số sách đã bán được, đến lúc đó mình sẽ hành sự tùy theo tình thế." Nào ngờ Dương Vân không hề cất tiền vào túi mà vừa cười vừa nói:"Đỗ huynh à Đỗ huynh, ta thấy vóc dáng ngươi không tầm thường, văn võ song toàn, vì sao tầm mắt lại hạn hẹp như vậy? Hai mươi lượng bạc đối với người thường thì quả thực không hề ít, nhưng chẳng lẽ Đỗ huynh muốn sống cả đời tầm thường như vậy, ngươi mạo hiểm giơ đầu chịu gió lớn, một năm cũng không kiếm được nhiều hơn mấy chục lượng bạc, ngươi không muốn được đề tên bảng vàng, dương danh thiên hạ ư?" "Việc này, Dương huynh có ý gì?" Đỗ Long Phi bị Dương Vân làm cho hồ đồ rồi, không nhận tiền, cớ sao Dương Vân lại phải bày đặt nhiều chuyện như vậy?" Dương Vân rút ra một quyển sổ gấp từ trong tay áo, "Đỗ huynh nhìn qua cái này rồi nói sau." Đỗ Long Phi ngu dại nhìn nửa ngày rồi thở dài, khom người xuống, nói:" Dương huynh cao minh, hành động của huynh tạo phúc một phương. Đồ mỗ có tội với mọi người. Dương huynh chẳng những mở một mặt lưới, lại còn chỉ cho ta cơ hội này, Long Phi nào dám không tuân mệnh, hết thảy nghe theo lời chỉ dạy của Dương huynh." Dương Vân mỉm cười hỏi:"Ngày mai có thể đưa lên không?" "Tuyệt không làm nhục mệnh." "Được, ta đây liền cáo từ rồi." Dương Vân vỗ vỗ bả vai của Long Phi, "Đỗ huynh đưa mắt nhìn xa một chút, vẫn còn nhiều thời gian mà." Dương Vân đi rồi, Đỗ Long Phi kinh ngạc và nghi ngờ một hồi mới bắt đầu suy xét lại mọi chuyện, "Hôm nay đành phải làm theo ý tứ của Dương Vân vậy, có điều tái ông mất ngựa, việc này có lẽ thật sự có thể trở thành chuyện tốt. Nhưng mà, Dương Vân,người này thâm sâu khó lường, thật không biết hắn động tay động chân vào mọi chuyện bằng cách nào, may mắn lần này hắn không phải muốn đối phó ta, bằng không ta chết rồi vẫn không hiểu mình chết như thế nào." (tái ông mất ngựa : một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng:'làm sao biết đó không phải là cái phúc?'. ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót.Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt) Lúc này Đỗ Long Phi mới cảm thấy toàn thân mình ướt đẫm mồ hôi lạnh buốt, nhìn qua phương hướng Dương Vân rời đi, không khỏi rùng mình. Dương Vân chầm chậm rời khỏi Huyện Học thư khố, lúc này bản thân nhẹ nhàng vô sự, dứt khoát bắt đầu đi dạo trên đường. Đi dạo một lát thì nhìn thấy lầu thưởng trà "Nhàn Vân", đi vào tìm vị trí ở gần cửa sổ ở trên lầu hai, gọi một bình trà xanh. Lầu hai đều là "Tĩnh tọa", tiểu nhị tay chân nhẹ nhàng đặt bình trà trên mặt đất, rất nhanh liền lui xuống. Dương Vân nhấp một ngụm trà, nhất phẩm tinh tế, mặc dù không phải loại trà ngon nhất nhưng cũng là loại trà ngon hái trước tiết thanh minh, có mùi thơm ngát nhàn nhạt, không khỏi nhẹ gật đầu. Dương Vân cầm ra bản 《 văn quy ước tuyển 》 vừa kiếm được, bỗng nhiên vui lên hẳn, thì ra vừa nãy hắn quên trả tiền. "Có lẽ Đỗ Long Phi sẽ không đến lấy tiền đâu, cũng được, coi như bình trà hôm nay là hắn mời khách vậy. Ờ, lát nữa phải gọi thêm một bình trà xanh loại ngon nhất nữa, không cần tiết kiệm tiền cho hắn." Dương Vân vui mừng hớn hở và bắt đầu lật trang sách đầu tiên. Trước dùng nguyệt hoa linh nhãn coi qua một lần toàn bộ quyển sách, không quá nửa khắc công phu, về sau Dương Vân vừa thưởng thức hương trà vừa ngẫm nghĩ từng câu từng chữ ghi trong trang sách. 《 Văn quy ước tuyển 》 thuần túy là loại sách tham khảo trước kỳ thi, Dương Vân bất kể là đời trước hay kiếp này đều chưa từng được xem qua nên rất nhanh đã bị hấp dẫn. Tinh túy trong sách là một vài phương hướng và đạo lý của đề mục kỳ thi, kết hợp bài văn mẫu của sĩ tử thi đỗ với lời bình của danh gia đương thời, trong đó lưu lại không ít học vấn uyên thâm, lý luận sâu sắc, giúp cho Dương Vân có cảm giác rẽ mây nhìn thấy mặt trời. "Thì ra bên trong đề thi khoa cử còn có nhiều lề lối như vậy, kiếp trước ta thi rớt quả không oan." Dương Vân khép lại cuốn sách, âm thầm than thở. Khí trà thoang thoảng bay lên, phảng phất mở ra một cánh cửa, ký ức ẩn sâu trong trí nhớ chậm rãi hiển hiện. Ở kiếp trước sau khi thi trúng tú tài, Dương Vân ngẩn ngơ ở nhà một hai tháng, bởi vì không có sách để học, cũng không có bạn cùng trường để trao đổi, bỗng nhiên hắn hồi tưởng lại rõ ràng trạng thái bực bội sợ hãi ngày ấy. Về sau phụ mẫu không biết mượn được bút vở, tiền bạc ở đâu giúp mình một lòng đi vào Huyện Học, hưng phấn bó buộc cả ngày ở trong thư khố. Khổ học mấy tháng, cõi lòng dào dạt chờ mong và tham gia ngày khảo thi, kết quả thi trượt, tuyệt vọng không còn mặt mũi nào gặp lại người nhà hòa cùng với nỗi bàng hoàng khi dỡ lở đường đời, tất cả cứ như mới xảy ra ngày hôm qua. Dương Vân nhớ tới trong mơ hồ, ngày ấy mình cũng từng nảy lòng tham định tới chỗ Đỗ Long Phi mua sách, nhưng mà lại ngập ngừng, số tiền còn sót lại chỉ đủ miễn cưỡng chi trì tới lúc đi dự thi ở phủ thành, tăng thêm kiêu ngạo thời thiếu niên, không muốn ngửa tay xin tiền người nhà, cứ nghĩ rằng dựa vào sự chịu gian chịu khó khổ công học tập của mình có lẽ cũng có vài phần hi vọng thi đỗ cử nhân. Nào ngờ thảm bại trên trường thi, ngày ấy còn oán hận không phục vị chủ khảo, đúng là hồ đồ chẳng biết gì, ngay cả văn phong phổ biến đương thời, văn phong quan chủ khảo yêu thích cũng không biết, thi đỗ cử nhân đúng là hoang tưởng xa vời. Nghĩ đi nghĩ lại, ngón tay Dương Vân đặt vào chén trà mới nhận ra mình đã uống cạn một bình trà. Vẫy tay, lập tức có tiểu nhị bưng bình đồng lên chêm thêm trà. Bất giác bụng của Dương Vân sôi lên ùng ục ục, lúc này mới nhận ra đã qua buổi trưa, ngày thường có lẽ đã ăn cơm xong rồi. Lập tức gọi mấy cái bánh ngọt nhiều màu, tiểu nhị rất nhanh đã bưng lên một chiếc đĩa sứ trắng tinh xảo đựng đầy bánh. Mấy cái bánh ngọt khá mềm dẻo, thơm vị tùng hương, kết hợp với một bình trà thơm, đưa lên miệng một cái gần như tan chảy. Dương Vân xác định nước trà bánh ngọt chỉ ăn lửng dạ, loại thức ăn ít ỏi này đương nhiên hắn không dám dùng Tịch Dương Hóa Tinh Quyết, nếu không ăn mười đĩa bánh không không no. Dương Vân ăn uống xong liền tùy ý nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh. "Ồ? Là Mạnh Siêu?" Đối diện trà lâu là cửa hàng bán son phấn, các loại trang sức, đồ thêu thùa ... Mạnh Siêu mà Dương Vân quen biết vừa đi vào trong đó. "Hắn đi vào loại cửa hàng này làm gì? Mặc dù Dương Vân không nói chuyện với Mạnh Siêu nhiều lắm nhưng ở kiếp trước hai người là bằng hữu, thời điểm đi dự thi ở phủ Phượng Minh là hai người đồng hành, sau khi hai người thi trượt đã từng mượn rượu giải sầu ở cùng một quán. Lòng hiếu kì trỗi dậy, Dương Vân gọi tiểu nhị tính tiền rồi ra khỏi trà lâu, cũng đi vào cửa hàng nằm ở đối diện.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang