[Dịch] Tiên Hồi

Chương 111 : Hỏa tinh thạch

Người đăng: 

.
Trong sơn động, Dương Vân thi triển thân pháp, Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết được phát động hết mức, thân hình như hóa thành một cơn gió lướt qua từng ngóc ngách của động dung nham. Hắn vốn sở hữu thức hải nên hoàn toàn không cần lo lắng đến vấn đề lạc đường, giữa hư không trong Hoàn Chân điện xuất hiện một tấm bản đồ, phía trên ghi lại những con đường mà Dương Vân đã đi qua. Nơi này đã từng tràn ngập dung nham nóng chảy, về sau núi lửa ngừng hoạt động nên nguội dần và hình thành nên những hang động to nhỏ. Đâu đâu trên vách động cũng có vết tích đào bới, những dấu vết đó có mới có cũ, xem ra đã có người khai thác ở đây từ rất nhiều năm trước. Tuy khuất ánh mặt trời nhưng khắp nơi trong hang động đều có một loại huỳnh thạch có thể phát sáng được, dù chỉ tỏa ra ánh sáng lờ mờ nhưng vẫn đủ để mọi người nhìn rõ đường đi. Thông thường chỉ những nơi như động dung nham bên trong núi lửa mới có thể hình thành được Hỏa tinh thạch, song điều này cũng chưa hoàn toàn chính xác vì không phải mọi khu vực địa hỏa dung nham đều có thể ngưng kết ra Hỏa tinh thạch, bằng không tu luyện giả đã chiếm giữ toàn bộ núi lửa trong thiên hạ rồi. Dương Vân bỗng dừng lại tại một hang động, hắn vừa cảm nhận được hỏa linh khí khá yếu ớt ở nơi này. Vách động ở đây có màu đỏ sậm, hơn nữa còn bị ai đó đào bới lung tung, hắn rút Hàm Quang kiếm ra, dựa vào cảm ứng với linh khí mà bắt đầu dùng kiếm khoét lên vách tường, Hàm Quang kiếm như cắt vào đậu hũ, nhẹ nhàng khoét vào tường đá, khiến mấy hòn đá nứt ra rồi rơi đầy trên mặt đất. Dương Vân dừng tay rồi nhặt một tảng đá trên mặt đất lên, trên mặt cắt lộ ra ánh hào quang màu đỏ hồng, đây quả nhiên là nguyên thạch của Hỏa tinh thạch. Khi địa hỏa dung nham phun trào thì bên trong ẩn chứa vô số hỏa linh khí, nếu gặp điều kiện môi trường thích hợp sẽ ngưng kết thành Hỏa tinh thạch, có điều loại Hỏa tinh thạch này lại nằm lẫn lộn bên trong lớp dung nham đã nguội, cần phải tách ra mới có thể sử dụng. Trong lòng Dương Vân xuất hiện một câu hỏi nan giải, hắn cảm thấy việc Hạo Dương môn có hơn một ngàn tên đệ tử Dẫn Khí kỳ nhưng lại phái đệ tử đi tuần hải để bắt giữ phàm nhân, sau đó lại đưa họ đến đây khai thác quặng chẳng khác nào vẽ vời thêm chuyện, mặc dù nơi này đã hình thành Hỏa tinh thạch nhưng người thường lại không thể cảm nhận được sự dao động của linh khí, từ đó dễ dàng đoán được hiệu suất khai thác sẽ thấp đến mức nào, chi bằng để các đệ tử Dẫn Khí kỳ trực tiếp đến khai thác chẳng phải đơn giản hơn sao? Thần niệm khẽ động, khối nguyên thạch ẩn chứa Hỏa tinh thạch kia lập tức bị thu vào không gian thức hải, nhưng nó không xuất hiện tại nguyệt hoa không gian mà là hỏa không gian mới được hình thành không lâu. Hỏa không gian chỉ lớn bằng một nắm tay nên khó khăn lắm mới dung nạp được khối nguyên thạch này, dưới sự thiêu đốt của hỏa diễm rực cháy, khối nguyên thạch nhanh chóng tan ra thành một lớp dung nham nóng chảy đỏ rực, trôi nổi giữa dung nham nóng chảy là một viên Hỏa tinh thạch trong suốt. Hỏa không gian cũng là một bộ phận của thức hải của Dương Vân, thần niệm hắn khẽ động, lớp dung nham nóng chảy này lập tức xuất hiện trong không trung cách đó ba thước. Dung nham nóng chảy vừa xuất hiện liền bị trọng lực kéo xuống, rơi bộp một tiếng trên mặt đất rồi bắn tung tóe khắp nơi, đồng thời vang lên những tiếng xì xèo, một làn khói trắng từ mặt đất bốc lên. "Đây cũng có thể xem là một thủ đoạn tấn công." Dương Vân thầm nghĩ, khi lấy một vật ra khỏi thức hải, hắn có thể dựa vào thần niệm để vật đó xuất hiện trong phạm vi một trượng xung quanh cơ thể, nếu như đang giáp lá cà với đối thủ mà đột nhiên lôi ra một lớp dung nham nóng chảy như vậy, thật không khó để tưởng tượng điều này sẽ đem lại "niềm vui" gì cho kẻ địch. Cũng không nhất định phải dùng dung nham nóng chảy, hiệu quả của nước thép hòa tan có khi còn tốt hơn. Có điều khi cân nhắc đến vấn đề tiêu hao, dù là dung nham hay nước thép hòa tan thì chúng đều tiêu hao linh khí trong hỏa không gian. Một khi linh khí trong hỏa không gian không được bổ sung kịp thời, nó có thể bị sụp đổ ngay lập tức. "Hiện giờ hỏa không gian vẫn còn quá nhỏ, tốt nhất là lập tức sử dụng viên Hỏa tinh thạch này." Dương Vân thi triển Hóa Sinh quyết, một tia hôi khí xuất hiện rồi đâm vào bên trong Hỏa tinh thạch như một mũi khoan. Một tiếng rắc vang lên, Hỏa tinh thạch vỡ vụn thành vô số hạt bụi nhỏ, hồng quang sáng rực và hôi khí quấn lấy nhau, từ từ bị luyện hóa rồi tan biến. Sau khi hồng quang biến mất, hỏa không gian lại lớn thêm một chút. So với hấp thu hỏa linh khí trong Đan Dương tửu thì dùng Hỏa tinh thạch để tế luyện không gian sẽ nhanh hơn nhiều. "Tiếp tục tìm xem, nếu có thể tìm được một lượng lớn Hỏa tinh thạch để tế luyện hỏa không gian thì tốt quá." Thật ra không dùng để tế luyện không gian thì Hỏa tinh thạch cũng có rất nhiều tác dụng như trợ giúp tu luyện công pháp hỏa hệ, bổ sung năng lượng cho pháp khí, luyện đan hoặc bố trí trận pháp... Tương tự như các loại tinh thạch hệ hỏa, phong, thổ, thủy, vì nhiều người tu luyện các loại công pháp tương ứng, pháp khí cùng hệ cũng rất nhiều nên chúng luôn được hoan nghênh, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng như tiền mặt ở các phường thị của tu luyện giả. Dương Vân càng tiến vào sâu, nhiệt độ bên trong hang động cũng từ từ cao dần, xem ra sâu trong lòng đất vẫn còn dung nham nóng chảy hoạt động, đoán chừng ở đó có thể tìm được nhiều hỏa tinh thạch hơn nữa. "Ồ? Có âm thanh?" Dương Vân chợt nghe thấy tiếng vật gì đó đục lên vách tường nham thạch từ một nơi sâu trong hang động, hắn lập tức lao về phía đó. Năm sáu người cởi trần, mồ hôi nhễ nhại đang đục liên tục lên vách động, bụi rơi xuống lẫn vào mồ hôi trên người bọn họ tạo thành một dòng suối đen ngòm chảy xuôi dòng. Dương Vân nấp ở một nơi bí mật gần đó để quan sát cảnh tượng này, hắn khẽ gật đầu tán thưởng, những người này thật biết tìm chỗ, hỏa linh khí ở nơi này rất đậm, có thể khai thác được Hỏa tinh thạch với chất lượng khá tốt. Trong bọn họ có một lão già không đào bới mà chỉ trông coi một cái bao tải dưới lòng bàn chân, bên trong hẳn là nguyên thạch đã được khai thác. Thoạt nhìn thì những người này cũng có một chút võ công nhưng đều quá thô thiển, song Dương Vân cũng không có ý định cướp sạch nguyên thạch của bọn họ, hắn chỉ định nhìn thoáng qua rồi rời khỏi đây. "Dừng lại!" Lão già kia bỗng quát một tiếng, mọi người lập tức ngừng tay đứng tại chỗ, cả không gian nhất thời trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Lão già ép tai vào lớp nham thạch trên vách nghe ngóng tình hình, vẻ mặt lão dần dần trở nên nghiêm trọng. "Rút lui..." Vừa nghe được một lát, lão già liền thấp giọng dặn dò mọi người. Những người còn lại nhanh nhẹn hành động, người thì thu dọn dụng cụ, người thì lấy bùn nhão bôi lên các dấu vết đào bới, nhiệt độ ở đây rất cao, khi bùn khô cứng thì những dấu vết kia sẽ bị che đi. Qua nửa khắc, cả đám người, tính cả lão già, vác theo dụng cụ và bao nguyên thạch kia biến mất tại một chỗ sâu trong hang. "Cảnh giác thật!" Lúc này Dương Vân mới nghe được tiếng động từ xa truyền đến nhờ thần thông thính phong. Thần thông thính phong của hắn bị hạn chế rất nhiều khi ở trong các hang động, nhiều khi còn không nghe rõ bằng ép tai lên vách động. Ví dụ như nếu có hai thông đạo song song nhưng không nối liền với nhau, thần thông thính phong sẽ không thể nghe được động tĩnh của thông đạo kia nhưng ép tai lên vách động thì lại có thể. "Hả? Bọn họ quay lại ư?" Dương Vân hơi ngạc nhiên. Nhóm người của lão già hoảng hốt chạy ngược lại, theo vẻ mặt bọn họ thì dường như đang bị một thứ gì đó đáng sợ đuổi theo. "Không kịp rồi, bên này cũng bị lấp kín!" Lão già bổ nhào tới vách động nghe ngóng một chút, vô cùng nôn nóng kêu lên. Thấy không còn đường để trốn, đám người lập tức nắm chặt các dụng cụ như búa sắt, đục trong tay rồi tụ lại một góc, bộ dáng như gặp cường địch. "Ha ha, Hồ lão đầu, dù lão thật sự là hồ ly thì hôm nay cũng không trốn thoát được đâu!" Không lâu sau trong hang động bỗng có thêm bảy tám tên đại hán lực lưỡng, tên cầm đầu để mình trần, trên ngực xăm một con sói xanh. Ngay sau đó truy binh ở phía sau cũng xuất hiện, hai toán người một trước một sau bao vây nhóm của Hồ lão nhân. Hồ lão đầu kéo bao tải lại gần rồi đẩy về phía trước. "Thanh Lang, tinh thạch khai thác được thuộc về ngươi, có thể tha cho chúng ta không?" "Tha? Lão nghĩ dễ vậy sao, số tinh thạch đó vốn là của ta, chẳng qua dấu ở đó để dụ con cáo già nhà ngươi thôi." Đại hán tên Thanh Lang cười ha hả. "Đây là cạm bẫy mà ngươi tạo ra ư?" Hồ lão đầu kinh hãi hỏi. "Đúng vậy!" Thanh Lang đắc chí nói, "Trước đây chúng ta đã phát hiện ra khu mỏ này, nhưng cố ý không đụng vào để chờ lão mắc câu đấy." Hồ lão đầu trầm mặc một chút, "Các ngươi muốn gì?" "Còn phải hỏi sao, đương nhiên là bản đồ bí động rồi." Thanh Lang hạ giọng nói, trong mắt toát lên vẻ tham lam. Hồ lão đầu cả giận nói, "Ta đã nói bao lần rồi, đó chỉ là lời đồn, hoàn toàn không có bí động nào cả!" "Phải không? Lão hãy theo ta trở về, lời đời đúng hay sai ta sẽ nhanh chóng tìm ra." Thanh Lang cười nham hiểm. Một thanh niên bên Hồ lão đầu thốt lên, "Tuyệt đối không được theo chúng trở về, chúng là một lũ ăn thịt người! Liều mạng đi!" Thanh Lung vung tay lên, quát lớn: "Ngoại trừ Hồ lão đầu, giết hết bọn chúng." Trong mắt Hồ lão đầu tràn ngập vẻ tuyệt vọng, lão hiểu quá rõ thực lực những kẻ trong bang của Thanh Lang, tự biết bản thân hoàn toàn không phải là đối thủ. Toán người bên Thanh Lang bắt đầu vây sát lại, bên này cũng không hề bó tay chịu trói, cuộc hỗn chiến giữa hai bên trong hang động tối tăm bắt đầu. Từ vũ khí đã có thể nhận ra chênh lệch giữa hai bên, toán người bên Thanh Lang đều cầm khảm đao hoặc kích ba đầu, còn bên kia thì chỉ là vài cây búa sắt, đục. Những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, Hồ lão đầu và Thanh Lang đồng thời biến sắc, lộ ra vẻ mắt không thể tin nổi, có điều vẻ mặt của Hồ lão đầu là mừng như điên, còn của Thanh Lang thì lại là hoảng sợ gần chết. Không ngờ những kẻ nằm trên mặt đất kêu thảm đều là người bên Thanh Lang. "Trong bọn chúng có cao thủ, mau tìm rồi giết chết hắn!" Thanh Lang hét lên, hắn rút ra một thanh đoản đao đen nhánh rồi lao về phía Hồ lão đầu. "Hồ đại thúc cẩn thận!" Người bên cạnh thốt lên kinh hãi. Trên người Hồ lão đầu không có vũ khí, lão hoảng hốt đưa tay mò mẫm trên mặt đất rồi tìm được một tảng đá, trên mặt Thanh Lang lộ ra một nụ cười lạnh, hắn phóng người xông đến. Thanh Lang một tay nắm đao đề phòng, tay kia thì chộp về phía Hồ lão đầu để bắt lão làm con tin. Đột nhiên hắn cảm thấy trên người bị cái gì đó bắn trúng, hai bên thắt lưng trở nên tê dại, toàn thân không còn chút sức lực nào, cả cơ thể xiêu xiêu vẹo vẹo như muốn đổ nhào xuống mặt đất. Hồ lão đầu thấy có cơ hội, thuận thế ném mạnh tảng đá vào đầu Thanh Lang, Thanh Lang hét thảm một tiếng, ôm đầu đầy máu té xuống đất. Cuộc chiến nhanh chóng kết thúc, ngoại trừ toán người chặn đường lui thấy tình hình không ổn nên đã lập tức bỏ chạy, cả đám bên Thanh Lang đều nằm bò trên mặt đất. Hồ lão đầu la lớn: "Thỉnh vị ân công đã cứu chúng ta hiện thân, lão xin cảm tạ." Giọng của lão vang vọng thật lâu trong không gian mênh mông của hang động, nhưng khi âm thanh biến mất thì vẫn không có ai trả lời. "Hồ thúc, có cao nhân cứu chúng ta thật sao?" Có người hỏi. Hồ lão đầu gật đầu, lão đột nhiên nhớ ra một việc gì đó, bèn ngồi xổm xuống sờ soạng trên mặt đất, nhanh chóng tìm thấy một vật cứng hình tròn hơi mỏng, ở giữa có một cái lỗ thủng. Lão đến gần một viên huỳnh thạch phát sáng để quan sát cho kĩ, vừa nhìn thấy vật trên tay, hai hàng nước mắt lập tức chảy dài trên khuôn mặt. "Hồ đại thúc, thúc làm sao thế?" "Không có gì, đây là tiền đồng của Ngô quốc chúng ta, đã ba mươi tám năm rồi ta không được nhìn thấy nó." Hồ lão đầu đưa bàn tay đã chi chít nếp nhăn lau nước mắt trên mặt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang