[Dịch]Tiên Đạo Tình- Sưu tầm
Chương 3 : Hoàng Liên Sơn
.
Hoàng Liên Sơn là một dãy núi lớn, hùng vĩ vào loại bậc nhất của đông thổ Thần Châu. Dãy núi rộng ba mươi cây số, chạy dài một trăm tám mươi theo hướng tây bắc-đông nam, giữa hai phủ Thủy Vĩ và Văn Bàn kéo dài đến tận phía tây Nghĩa Lộ. Nơi đây địa thế bất phàm. Linh khí tinh đậm, phụ cận xung quanh lại được tinh hoa Bạch Đằng giang bồi đắp, có thể nói là thánh địa trời sinh.
Tương truyền nhân vật truyền kỳ Hoàng Liên chân nhân trong lúc ngao du thiên hạ, khi đi qua nơi đây liền biết là nơi long mạch hội,có thể làm nên đại nghiệp thiên thu. Ông lập tức khai sơn lập phái lấy tên là Hoàng Liên Môn. Cái tên Hoàng Liên Sơn cũng được người đời biết đến từ đó.
Sinh thời Hoàng Liên chân nhân thu nhân năm đệ tử tài hoa lỗi lạc. Trước khi ông mất truyền lại cho năm người này chủ quản năm ngọn núi chính của Hoàng Liên Sơn. Đó là Hồng Lĩnh, Bạch Mộc, Bạch Mã, Tây Phong Lĩnh và Đông Phong Lĩnh. Trong đó Hồng Lĩnh là ngon núi lớn nhất, cũng là nơi của chi phái chính trong Hoàng Liên Môn. Trải qua bảo thăng trầm hiện nay Hoàng Liên Môn chính là lãnh tụ của chính đạo tu tiên. Nhắc đến Hoàng Liên Môn người đời thường nhắc đến hai bảo vật. Một là tuyệt học trấn sơn Thái Cưc Phi Tiên tâm pháp. Hai là thanh Trư Ma kiếm vang lừng thiên hạ. Thanh kiếm mà mỗi khi nhắc đến các tông đồ Ma giáo phải kinh hồn bạt vía.
Trên đỉnh núi Hồng Lĩnh, bên trong đại điện lúc này đang là nơi họp bàn của những bậc lãnh đạo tu tiên đương thế. Trên thềm cao của đại điện bày một dãy hàng ghế dành cho những nhân vật có chức vị cao nhất. Hai dãy cánh gà là những nhân vật trong yếu của Hoàng Liên Môn. Phía sau là những thanh niên nam nữ trẻ tuổi, nam thì anh tuấn phí phàm, nữ thì cao sang thoát tục khiến ai nhìn cũng phải trầm trồ không thôi.
Trên đài ngồi chính giữa là một lão giã toát lên khí chất tiên phong đạo cốt, cặp mắt hiền hòa nhưng lại ẩn chứa uy nghiêm. Đây không ai khác chính là chưởng môn đời thứ 101 của Hoàng Liên Môn Hoàng Khiêm tự là Thanh Sơn chân nhân. Kế tay phải là thần tăng Thích Quảng Tâm trụ trì Trấn Quốc Tự. Trấn Quốc Tự có nguồn gốc từ ngoại thổ, du nhập vào Thần Châu chủ yếu với mục đích truyền bá tư tưởng nhưng trên phương diện tu tiên cũng tề danh là một trong bốn môn phái lớn nhất chính đạo, thực lực thâm sâu khôn lường. Người phụ nữ băng giá cạnh thần tăng là chưởng môn Huyền Chân phái, Lý Chiêu Vân. Bà được tu tiên đồng đạo xưng hiêu là Băng Diệt sư thái. Chưởng môn của môn phái lớn cuối cùng là Hồ Huệ tự là Hoàng Long cư sĩ, ngụ ở Ngũ Chỉ Phái, Ngũ Chỉ sơn.
Bên phía tay trái Thanh Sơn chân nhân lần lượt là bốn sư đệ xuất sắc Hoàng Tiễn tự Huyền Đức đạo nhân, Hoàng Hùng tự Phong Vũ đạo nhân, Hoàng Phán tự Bạch Đà và Hoàng Trần Đạo tự Thanh Phong đạo nhân.
Ở giữa đại điên một đứa bé đang nằm trên sàn nhà. Nó vừa mở mắt ra nhưng thấy đầu óc cứ quay cuồng cảm tưởng như đang bay lơ lửng vây. Đập vào mắt là một tòa điện to lớn nguy nga nhưng không làm cho người ta choáng ngợp. Nó cố nhớ xem mình là ai và vì sao lại ở đây thì đầu đau như búa bổ, chỉ nghe xung quanh mơ hồ đang bàn tán nói chuyên. Cuối cùng nó không kiên nhẫn được thiếp đi.
“Các vị, chuyện đứa nhỏ này nên giải quyết sao đây?” Thấy không ai trả lời Thanh Sơn chân nhân hỏi tiếp:
“Huyền Đức ý đệ thế nào?”
Vị đạo nhân ngẫm nghĩ rồi bất đắc dĩ đáp: “Chưởng môn, các vị thứ cho ta nói thẳng, đứa trẻ này ắt phải có quan hệ với Ma giáo”.
Hoàng Long cư sĩ tiếp lời: “ Không sai, y chắc chắn là hậu nhân của Cổ Trùng Lâu, không thể giữ đươc”
“Hoang đường” vị đạo nhân mặc áo bào tím đập bàn tức giận hét.Thấy mọi người có chút sững sỡ, biết mình hơi lỗ mãng nhưng vẫn bức xúc tiếp tục: “ Nó chỉ là một đứa nhỏ nơi thôn dã quê mùa lấy đâu ra quan hệ với ma giáo. Vả lại các ngươi xem nó có gì giống bàng môn tà đạo không?”
“Hừ, cái này thì chưa chắc.” Hoàng Lòng cư sĩ ngang ngược. Rồi hướng về phía vị đạo bào màu tím:
“ Vậy xin hỏi Thanh Phong huynh trận tự bạo của Ma Vương huynh nhận xét thế nào?”
“Rất mạnh, ta bị trọng thương”
“Được, vậy lửa cầu làm ta và các vị đây đều trọng thương thử hỏi cớ gì một thằng nhóc mười ba mười bốn tuổi lại thoát chết, hơn nữa cả thôn dân lại chỉ có mình y sống”. “Nói hắn không có quan hệ với Ma Giáo chỉ e là tự lừa dối mình”. Hoàng Long châm chọc.
“Ngươi!” Thanh Phong đạo nhân đứng dậy chỉ thẳng tay vào mặt Hoàng Long cư sĩ.Mọi người ở đây đều biết giữa Thanh Phong đạo nhân và Hoàng Long cư sĩ hồi trai trẻ có một khúc mắc chưa giải quyết xong. Nên dù cùng chiến tuyến nhưng rất khắc khẩu nhau.
“Thanh Phong không được lỗ mãng”. Thanh Sơn chân nhân nghiêm giọng quát lớn.
Vị lão giả áo tím cũng không dám cãi lời trưởng môn. Hâm hực ngồi xuống. Thấy sư đệ của mình đã bình tĩnh ông ôn tồn: “Các vị không nên vì chuyên nhỏ mà mất hòa khí”. Rồi đưa mắt nhìn vị thần tăng bên cạnh. Chỉ thấy vị cao tăng thần bí nhắm mắt dưỡng thần tựa như không biết chuyện gì xảy ra. Thanh Sơn chân nhân lại tiếp tục hướng sang vị nữ nhân duy nhất. Biết ý Băng Diệt sư thái lạnh lùng nói:
“Yêu ma tà đạo, phải loại bỏ tránh hậu họa sau này”
“Các ngươi!” Vị đạo nhân bào tím lúc này đã không nhịn được nữa.Đứng dậy đi xuống dưới bậc thềm ôm quyền hướng về phía chưởng môn của mình:
“ Người là do ta mang về, ta nguyên đem tính mạng ra bảo đảm cho y. Sau này nếu hắn làm chuyện thương thiên hại lý Phong mỗ nguyện trói mình để các vị đây phán xử.Cáo từ”. Nói rồi ôm đứa nhỏ lên quay người đi ra cửa.
“ Khoan đã”
“Sao, Long huynh muốn cản ta à?” Thanh Phong giọng nhàn nhạt mang theo sát khí.
“Hừ, Hoàng Trần Đạo, ngươi đừng ngông cuồng, tưởng lão phu sợ Bạch Đằng kiếm của ngươi sao?” Nói rồi tiến tới một bước Hàn Băng kiếm trong tay cũng rung động mãnh liệt.
“Các ngươi bình tĩnh lại cho ta” Thanh Sơn chân nhân hét lên rúng động đại điện. Dưới uy thế này hai cái đầu nóng tuy vẫn đối nghịch nhưng dần hòa hoãn trở lại. “Người một nhà cả các huynh bất tất phải vậy”. Huyền Đức đạo nhân lên tiếng.
“Ai di đà phật. Các vị bần tăng thiết nghĩ ngày qua chúng ta đã tạo sát nghiệt quá nhiều, không nên vấy máu nữa. Mong các vị cho vị thí chủ trẻ này một con đường, cũng là để tích công đức về sau”. Nghe được lời dăn dạy của thần tăng mọi người trong điện ai nấy đều gật gù đồng ý.
“Được, ta cũng không có ý truy cứu chuyên thằng nhỏ. Chỉ mong Phong huynh cho biết tung tích của hai viên Ma châu”.Hoàng Long lạnh nhạt nói.
“ Ngươi nghi ngờ ta dấu chúng”
“Sư đệ, đệ là người thế nào ở đây ai cũng minh bạch cả. Chỉ là Ma châu này trọng yếu liên quan đến an nguy của thiên hạ. Có người nhìn thấy đệ bay về hướng hai viên Ma châu chưa được tìm thấy”.
“Khi ta đến chỉ thấy đứa trẻ này, không thấy Ma châu. Ngoài ra…” Nói đến đây y dừng lại.
Ngoài ra thế nào?
“Còn một người nữa”
Ai?
“Quỷ Vương”. Nói rồi tiến ra cửa đạp kiếm vút lên trời.
"Quỷ Vương". Một người ngạc nhiên. Đây là một nhân vật lớn đương thời nhưng ít khi xuất hiện trên giang hồ.
“Tính tình Phong đạo nhân vẫn còn nóng nãy như năm nào nhưng lòng nhân hậu thật khiến bần tăng ngưỡng mộ. A di đà phật”
“Khiến đại sư chê cười rồi” Thanh Sơn chân nhân vui vẻ đáp.
“Chưởng môn không lẽ Quỷ Vương đã lấy hai viên ma châu đi”. Phong Vũ đạo nhân lúc này mới lên tiếng.
“ Chuyện này chưa thể khẳng định được, để ta phái người đi điều tra rồi hồi báo mọi người sau”
Sau đó người trong đại điên thảo luận về bảy viên Ma Châu. Ma Châu là thánh vật của Ma Giáo chứa đựng ma lực vô biên. Đừng bị vẻ đẹp bề ngoài của chúng mệ hoặc thực ra chính là một trong nhưng tà vật khát máu nhất thiên hạ. Người không đủ công lực khi nhìn vào sẽ bi Ma châu khống chế hút cạn tinh huyết, vạn kiếp bất phục.
Tương truyền nếu dùng Ma châu để luyện Cửu Ma thần công sẽ sẽ phát ra uy lực hủy thiên diệt địa. Trận chiến tại Kim Sơn thôn vừa qua cũng vì Ma vương Cổ Trùng Lâu đã có được cả hai thứ. Không may mắn là y bị tập kích đúng vào giai đoạn đang đột phá, công lực vào thời điểm yếu nhất nên mới có kết cục thê thảm như vậy.
Sau một hồi tranh luận cuối cùng quyết định Hoàng Liên Môn giữ ba viên Ma châu. Trấn Quốc Tự giữ hai. Huyền Chân phái và Ngũ Chĩ phái mỗi bên bảo quản một. Đâu vào đó mọi người phấn khởi dự tiệc ăn mừng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện