[Dịch] Tiên Bảng
Chương 7 : Một trận đánh cuộc
Người đăng: I LOVE U
.
Sương trắng mù mịt trong rừng trúc làm ta mê man, đâu đó vẳng lại tiếng u u quái lạ, dường như đang có vô số quỷ hồn lao về phía này.
Linh khí mạnh mẽ vô biên tràn ra từ chỗ sâu trong rừng trúc. Lúc này, Táng Thiên Kiếm hiện ra vô số mạch máu, tham lam hấp thu dòng máu đang không ngừng chảy ra từ ngực Quách Dịch. Thanh tiểu kiếm nọ tỏa ánh hồng quang, văn tự ẩn hiện sau ánh sáng, mờ mờ tỏ tỏ.
Quách Dịch cảm thấy ngực nóng như bị lửa thiêu, khó chịu muốn chết, máu trong cơ thể không ngừng bị hút ra. Táng Thiên Kiếm dần dần đỏ lên, hào quang lóe sáng, văn tự trên thân kiếm đột nhiên hóa thành một dòng chảy, chảy vào cơ thể, sau đó chảy lên đại não của Quách Dịch.
-《 Táng Thiên Linh Quyết 》: Kiếm phân cửu thiên, vô thiên vi vương, táng thiên vi tôn...
Hóa ra Táng Thiên Linh Quyết nằm trong tiểu kiếm, trong đầu Quách Dịch tự nhiên hiện ra hơn trăm văn tự, ngoài câu bắt đầu thì câu nào cũng thâm sâu khó hiểu.
Trên chuôi kiếm hiện lên ba chữ nhỏ: Táng Thiên Kiếm.
Trong sương mù trắng có hai tiếng kêu nhẹ: "Bảo vật thông linh."
Táng Thiên Kiếm bay vòng quanh ngón trỏ tay phải của Quách Dịch, sau đó biến mất không còn tăm tích.
Hồng quang biến mất, khung cảnh yên lặng trở lại. Quách Dịch cho đến lúc này vẫn chưa hiểu là có chuyện gì xảy ra, đưa tay sờ vào ngực, vết thương đã khỏi, sẹo đã lành nhưng không có Táng Thiên Kiếm.
Quách Dịch lo lắng, đây là vật gia truyền của Quách gia.
"Thiếu gia, nó chui vào ngón tay của ngươi."
Quách Dịch kinh ngạc, vặn vẹo ngón trỏ nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra. Hắn hận không thể kéo đứt ngón trỏ, vội la lên: "Đại ca, ra đi đừng đùa nữa. Nếu không thì ngươi tìm Lỗ Tử, thân thể của hắn cường tráng hơn ta nhiều."
"Tiểu kiếm hấp thu huyết dịch, sau đó sẽ ký sinh vào chủ thể. Mai này, ngươi khống chế nó hoặc nó khống chế ngươi, điều này phải xem vận mệnh của ngươi thế nào. Đương nhiên, chỉ cần ngươi siêu việt phàm thai, tu luyện được linh lực thì có thể câu thông với nó." Một âm thanh phiêu miểu từ vang vọng trong sương mù lãng đãng.
"Ai đó?" Quách Dịch kinh ngạc, hóa ra thực sự có người ở bên cạnh, đây là người đầu tiên hắn gặp ở Cổ Huyền Vực.
Một con giao long dài trăm thước bò ra từ trong rừng trúc, long uy kinh trời, đôi mắt như hai quả cầu lửa.
Một thiếu nữ áo đỏ đứng thẳng trên đầu giao long, mắt nàng lạnh lẽo như băng, sống mũi cao thẳng, cằm nhỏ vểnh lên, mái tóc dài tới gót chân, làn da trắng như mới tắm trong sữa bò. Khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại đẹp đến nỗi làm người ta nghẹt thở. Dáng người cao gầy, ngay cả Quách Dịch lúc này cũng thấp hơn nàng một cái đầu.
Hai người vừa nhìn một lát, vành mắt đã bị đóng băng, thân hình như bị đông lạnh, không dám nhìn tiếp.
"Các ngươi là ai?" Thiếu nữ áo đỏ lãnh diễm băng sương, đẹp như tiên nữ giáng trần.
Quách Dịch: "... "
Quách Lỗ: "... "
Hai người đều bị chấn động trước nhan sắc kinh người của thiếu nữ nọ, tựa như được nhìn thấy tiên nữ vậy. Quách Dịch lúc này đã quăng Tô Nga lên chín tầng mây.
"Nếu không nói thì ta sẽ giết các ngươi." Thiếu nữ nọ nhẹ nhàng đưa lên bàn tay như ngọc trắng, hóa không khí thành kiếm khí, kiếm quang bao phủ đất trời như vạn kiếm xuất vỏ, quét sạch mặt đất, hủy diệt tre trúc xung quanh.
"Đại tỷ à, ngươi nỡ lòng giết hại hai tuyệt đỉnh thiên tài này sao? Ha ha! Một đứa nhỏ tuổi đã đạt tới cảnh giới Vũ Thánh, một đứa lại có thể nhận được sự tán đồng của bảo vật thông linh, hai đứa đều là nhân tài có thể đào tạo. Nếu được danh sư dạy dỗ thì hai đứa nó có thể tiến vào 《 Võ Bảng 》đấy."
Một thiếu nữ áo trắng cưỡi thanh loan bay xuống từ không trung, tay áo dài thướt tha theo làn gió, xinh đẹp tựa Hằng Nga.
Nàng mặc áo trắng, đôi mày lá liễu, mắt tựa trăng non, đồng tử đen lay láy, mái tóc thề mê mẩn chúng sinh. Thoạt nhìn nàng chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, dáng người yểu điệu như con bướm trong mưa, như cành liễu trong gió. Nước da trắng nõn như có thể xua đi hết thảy dơ bẩn trên thế gian, xinh đẹp đến mức làm cho người ta vừa nhìn đã say rồi, đã say rồi không tỉnh lại.
Nhan sắc của thiếu nữ áo trắng còn cao hơn nữ tử áo đỏ, xinh đẹp đến nỗi làm cho hai người có cảm giác không chân thật.
Quách Lỗ nhìn đến ngây dại, mê say: "Má ơi, đời này có người đẹp như vậy sao?"
Quách Dịch hơi đau mắt vì nhìn mãi không chớp được mắt, trong lòng thầm đau khổ: "Chẳng lẽ nữ nhân ở đại thế giới đều xinh đẹp như vậy, tùy tiện vứt ra hai người là có thể khiến cho Quách nhị thiếu gia ta thay lòng đổi dạ? Phi! Phi! Ta đối với Tô Nga tuyệt đối là chung thủy một... một lòng... hai... ba"
Thiếu nữ áo đỏ sóng vai bên thiếu nữ áo trắng, một người lãnh diễm, một người phiêu miểu. Khí thế hai người đều cực kỳ mạnh mẽ, phảng phất nói cười đều có thể hóa thiên địa thành một đám tàn tro, tựa như hai nữ thần hạ phàm.
Thiếu nữ áo đỏ lên tiếng lạnh như băng: "Chúng ta đánh cuộc là được. Mỗi người chọn một đứa, sang năm cho bọn nó đấu với nhau. Dựa vào thắng bại của chúng để quyết định ai là người sở hữu Thần Cung trong rừng trúc."
Nữ tử áo trắng cười tươi như hoa, đáp: "Được!"
Thiếu nữ áo đỏ hỏi: "Ngươi chọn ai?"
"Đương nhiên là tiểu Vũ Thánh rồi, mặc dù đứa nhỏ kia đạt dược tán đồng của bảo vật thông linh, nhưng mới đạt tới tầng năm 《 Đại Võ Kinh 》. Sang năm sao có thể trở thành Vũ Thánh được." Nữ tử áo trắng coi trọng Quách Lỗ, cảm thấy gã có tiềm lực hơn Quách Dịch.
Thiếu nữ áo đỏ lại coi trọng Quách Dịch, người tài thường thành công muộn. Nàng cảm thấy gã có đủ thiên tư trở thành Thánh Linh, tiếu ngạo võ bảng, lực áp quần hùng.
Cứ như vậy, chủ tớ hai người bị hai thiếu nữ đẹp như tiên tử chia cắt, đưa tới hai địa vực cách xa nhau hàng tỉ dặm.
Quách Lỗ đã bị nữ tử áo trắng đua đi, Quách Dịch bèn nói: "Chúng ta có thể đi hái linh dược trong rừng trúc."
Thiếu nữ áo đỏ hừ lạnh, đáp: "Ta và Lan sư muội đã đi thử, trong rừng trúc này có tuyệt thế linh dược. Có điều, nơi này bị bố trí thượng cổ Sát Sinh Đại Trận, đi vào rất nguy hiểm, ngay cả ta cũng suýt chết ở trong đó. Ở chỗ sâu trong rừng có một thần cung vô danh. Tiếc là không thể đi vào, đành phải chờ đến ngày đột phá cảnh giới Linh Đăng."
Dường như đang có vô vàn tiếng quỷ gào khóc trong rừng trúc, còn có tiếng xương cốt ma sát, phảng phất có vô số ma quỷ dưới cõi u minh đang chạy tới nơi này. Sương trắng dần dần biến đổi, hóa thành màu đen yêu dị. Màn sương ngày càng đen như muốn biến cả thế giới thành địa ngục.
"Đúng là âm hồn bất tán."
Cô gái ảo đỏ ngoắc tay một cái, Quách Dịch liền bị ném lên lưng giao long. Hình như giao long cũng rất sợ thứ gì đó ở ngoài kia, lao vùn vụt như con thoi, đụng gẫy vô số tre trúc, lưu lại một rãnh dài trên mặt đất.
Tiếng xé gió ù ù bên tai Quách Dịch, đau đến nỗi không mở mắt được, khuôn mặt vặn vẹo như bị đao cắt. Nếu không phải đang ôm chặt đầu rồng không buông thì hắn đã bị thổi bay ra ngoài rồi.
Tốc độ của giao long nhanh vô cùng, chỉ mất thời gian uống cạn chén trà là đi được mấy ngàn dặm, chẳng bao lâu sau đã ra khỏi rừng trúc.
Đoàn người ra khỏi rừng trúc, bỗng có một con bò cạp màu đen dài mười trượng lao tới, hai cái càng lớn giơ cao, đầu to vùi xuống đất, cái đuôi vểnh lên trời, nhìn như một ngọn núi di động.
Thiếu nữ áo đỏ nói với Quách Dịch: "Không cần lo lắng, con bò cạp này là thú nuôi của ta đấy, là vua của linh thú. Nó đang đợi ta."
Núi non trùng điệp, đỉnh ngọn cao chót vót.
Phía năm của U Linh sơn mạch có rất nhiều cảnh tượng kỳ lạ, rừng cổ mộc cao ngàn mét, hồ nước màu đỏ rộng ngàn dặm như hải dương, vực sâu ngàn trượng, sa mạc rộng vô hạn.
Chín con giao long kéo thuyền cổ bay qua nơi đây, để lại sau lưng một đám tàn ảnh và tiếng rồng ngâm vang vọng. Hồ rộng ngàn dặm lướt qua tầm mắt trong thời gian ngắn ngủi, non xanh nước biếc đều mau chóng bị bỏ lại phía sau.
Đoàn người không biết đã bay qua bao nhiêu địa vực trong một ngày, ngay cả một bóng người cũng không có, chỉ có thể nhìn thấy từng đàn chim lạ bay ở xa xa, muôn thú kết đàn kéo nhau chạy ở dưới đất. Thiếu nữ áo đỏ nói với Quách Dịch, phía nam U Linh sơn mạch không có người ở, phương bắc mới là nơi dân cư sinh hoạt.
Quách Dịch sắp tới một nơi được gọi là "U Cấm Thành".
Tốc độ của một con giao long là ba mươi ba vạn dặm một ngày. Lẽ ra chín con giao long cùng kéo thuyền thì tốc độ cũng sàn sàn như vậy, nhưng tình huống ở đây lại hoàn toàn ngược lại.
"Hả? Chúng có thể cộng hưởng tốc độ, vậy chẳng phải một ngày có thể đi được ba trăm vạn dặm?" Lý luận này rất vô lý. Có điều, đúng là Quách Dịch cảm thấy ngồi trên Cửu Giao thuyền nhanh hơn ngồi thuyền của lão mù nhiều.
"Đó là trận pháp, chẳng có gì lạ! Vạn giao cùng bay, ngày đi chín ngàn dặm!"
Thiếu nữ áo đỏ ngồi khoanh chân ở đầu thuyền, tu luyện vô thượng linh điển. Bao phủ quanh nàng là một tầng sương mù rực rỡ, hư ảnh của nhiều tòa cung điện hiện ra trong sương mù. Mỗi cung điện lại đối ứng với một bộ vị nào đó của cơ thể, có đỉnh cầu, có lồng ngực, có đôi mắt, lại có cả dưới rốn... "
Dường như hư ảnh của mỗi một cung điện lại đại biểu cho một loại đạo vận. Một cung sát phạt tứ phía, một cung bao quát càn không, một cung thông linh cổ kính...
Trừ phi tu vi cao hơn nàng, nếu không thì chẳng thể nhìn qua màn sương, đừng hòng thấy được đến cùng là nàng tu luyện được bao nhiêu tòa cung điện.
"Cung điện, bảo điển?
Quách Dịch cảm thấy áp lực gia tăng mãnh liệu. Nàng có thể đạt đến tu vi như vậy, vì sao ta lại không. Ta không cần được như nàng, chỉ cần mạnh hơn Thái Linh lão tổ là đủ rồi.
Qua mấy ngày giao lưu, hắn đã biết tên của thiếu nữ áo đỏ, nàng gọi là Cơ U Nhiên. Đương nhiên, hắn chỉ hỏi được có vậy thôi.
Đến ngày thứ bảy, đất trời đã chìm trong băng tuyết, gió lạnh lẽo ù ù tràn qua, xóa đi mọi sự sống. Chín con giao long đã hạ thấp tầm bay, tốc độ cũng giảm, len lỏi như con thoi trong hạp cốc.
Đây là phần cuối của U Linh sơn mạch, vượt qua là có thể trông thấy đại thế giới Cổ Huyền Vực.
Mây mù trên trời chưa bao giờ tan đi, thái dương không bao giờ xuất hiện, một năm bốn mùa đều là tuyết bay lả tả. Băng giá đã chiếm cứ nơi này mấy chục vạn năm rồi, sức người khó có thể vượt qua.
Chẳng biết tại sao con bò cạp đen lại sợ lạnh, toàn thân phát run, ra sức lách vào bên cạnh Quách Dịch. Hai tay Quách Dịch ôm chặt cái càng lớn cực độc của nó, sợ dính vào một cái là đi đời nhà ma. Cứ như vậy, một người một bò cạp, hai cái đầu áp vào nhau, tư thế rất là "mập mờ".
"Cút ngay, đừng có lách vào bên này."
Hình như con bọ cạp đã vừa ý hắn, ngay cả cái đuôi cũng thò qua, quấn chặt vào người Quách Dịch, dính lấy không tha.
Thiếu nữ áo đỏ không thể hiểu nổi, vì sao "Thiên Độc Cửu Vĩ Hạt" trước giờ chỉ thân cận mình lại quen thân với Quách Dịch như vậy. Chẳng lẽ là vì thanh thông linh tiểu kiếm kia? Đôi mắt đẹp thoáng nhìn ngón trỏ của Quách Dịch, sau đó lại chìm vào tu luyện.
Cửu Giao Thuyền cưỡi mây lướt gió, xuyên qua vô số con sông và đồng cỏ rộng lớn. Miền bắc của U Linh sơn mạch còn rộng hơn phía nam, địa thế càng thêm phức tạp, bình nguyên, sông núi, sa mạc... đều là địa vực của U Linh sơn mạch. Mặt đất mấy tỉ dặm không chỉ là của một quốc gia. Nhiều quốc gia lớn nhỏ không ngừng xuất hiện ở dưới Cửu Giao Thuyền. Đứng trên sàn thuyền có thể trông thấy ngàn vạn binh lính chém giết, vô số thành trì lớn nhỏ trải rộng như biển sao ở dưới mặt đất.
Có quốc gia chỉ rộng ngàn dặm, lại có quốc gia rộng tới cả trăm vạn dặm. Cửu Giao Thuyền đã bay được tám ngày, bay qua bầu trời của hàng ngàn quốc gia. Không ai biết U Linh sơn mạch có bao nhiêu quốc gia, có bao nhiêu nhân khẩu.
Ngày hôm ấy, cuối cùng cũng đến được U Cấm thành. Một lữ trình tu hành dài đằng đẵng đã được mở màn như vậy.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện