[Dịch] Tiên Bảng

Chương 6 : Rừng trúc thần bí

Người đăng: I LOVE U

Phía nam Cổ Huyền Vực có bảy mươi hai sơn mạch hùng vĩ, tựa như bảy mươi hai con rồng khổng lồ đang nằm ngủ. U Linh sơn mạch nằm ở cực nam của Cổ Huyền Vực, dài bảy trăm tám mươi triệu dặm, sông dài núi lớn, vực sâu thăm thẳm nhiều vô số, dày san sát. Nơi này có mười vạn ngọn núi cao hơn mười vạn mét, có mười vạn dòng sông dài hơn mười vạn dặm, vậy nên U Linh sơn mạch còn có danh xưng là "Thập Vạn Hà Sơn". Nơi này địa thế hiểm trở, núi dốc vạn trượng, rừng thiêng nước độc nên rất ít người ở, có khi đi xa vạn dặm vẫn không thấy bóng người. "A..." Hai vệt sáng xẹt qua bầu trời, uỳnh một tiếng, đâm thẳng vào trong một cánh rừng cổ, hù dọa chim chóc bay tán loạn, nửa ngày sau mới dám vẫy cánh bay xuống. "Lão mù đó độc ác quá, rơi hỏng cả chim rồi, sau này sao lấy vợ đây." "Ta mất một cái giầy rồi." "Quần áo cũng rách hết rồi, may mà còn quần lót... " ... Toàn thân Quách Dịch chỉ còn lại một chiếc quần lót lớn cỡ bàn tay, nhưng cũng rách tung tóe, chỉ có thể miễn cưỡng che chắn thần binh lợi khí. Quách Lỗ cũng không tốt hơn là bao, y phục rách rưới, giày ở chân trái không biết đã rơi ở đâu rồi. "Chẳng lẽ đây là Cổ Huyền Vực?" Quách Dịch cảm nhận được không khí mát rượi, kỳ kinh bát mạch như đang hô hấp, thân hình tràn đầy lực lượng. Trong hoàn cảnh này, tốc độ tu luyện phải tăng ít nhất là một nửa. Không khí ở nơi này tựa như có linh tính, có thể tự động thẩm thấu qua làn da, sau đó chui ra ngoài. Quanh đó là cổ mộc che trời, cao tới vài trăm mét, thậm chí có cổ mộc cao hơn ngàn mét, tựa như muốn chọc vào ngàn mây, kết nối với thiên không. Nhiều loại đại thụ màu tím, màu đỏ, màu xanh, đường kính đạt tới bảy ~ tám mét, che khuất cả tầm mắt, không biết là đã sinh trưởng bao nhiêu vạn năm rồi. Phía trên cổ mộc là các loài chim khổng lồ màu đỏ, chao lượn kêu hót, âm thanh vang vọng đến nỗi đau cả màng tai. Dễ dàng có thể thấy được các loại tổ chim lớn nhỏ, các loài linh điểu bay ra bay vào, có loài chim lạ mọc ra ba đầu, có loài mọc ra bốn cánh, cũng có loài toàn thân bùng cháy hỏa diễm. Thậm chí có cả quái điểu cao hơn năm mét, mình đầy lân phiến, răng dài cả xích. Quách Lỗ nhìn mà lòng run lên, khung cảnh trước mắt quá khác lẽ thường. Quách Dịch cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động, nhưng đã bắt đầu tìm kiếm đường ra. Nơi này quỷ dị khó lường, mau chóng ra ngoài là hơn. "Sau khi bị lão khốn khiếp ném đi, hình như ta thấy dải thiên hà vĩnh hằng, các ngôi sao nằm cách xa nhau, nhìn thấy một sợi xích to hơn cả ngôi sao vắt ngang trong tinh không, nhưng vừa mới quay đầu lại, trong tầm mắt đã xuất hiện một đại lục rộng lớn vô biên, sau đó đâm vào một mặt gương cực lớn. Kết quả là đâm vào chỗ này." "Chúng ta bị đưa từ ngôi sao này tới ngôi sao khác, hay là đưa từ lục địa này sang lục địa khác?" "Ta nghĩ, có lẽ chúng ta đã đến Cổ Huyền Vực." Quách Lỗ nhìn con quái điểu dài năm mét, người đầy lân phiến kia mà sợ hãi, nói nhỏ: "Hay là chúng ta chạy đi! Hình như con quái điểu kia đã chú ý tới chúng ta rồi." Quách Lỗ càng nói càng nhỏ, bởi vì con quái điểu kia đã khép cánh lại, đi từng bước về hướng này. "Chạy mau!" Xung quanh ngày càng nhiều tiếng kêu kỳ quái, vô số loài chim lạ tụ tập lại, bầu không khí tràn đầy cừu thị, dọa hai người mặt như màu đất. "Ta xx con mẹ nó, đây là cái địa phương quỷ quái gì?" Quách Lỗ cõng Quách Dịch trên lưng, chạy thục mạng trong núi rừng, đám chim kia vẫn điên cuồng truy theo không bỏ, thỉnh thoải lại có hòn đá bay ra từ trong điểu trảo, nhắm thẳng vào đầu Quách Dịch. Mãi đến giữa trưa, hai người mới thoát khỏi sự vây công của đám chim lạ. Lúc này, Quách Lỗ đã thở hổn hển, mệt mỏi nằm rạp trên mặt đất, chẳng muốn cử động nữa. Khắp người Quách Dịch chỗ xanh chỗ tím, đều là bị đá bay vào người, đau đớn đến nỗi nhe răng trợn mắt. Một dòng suối chảy róc rách trong khe núi, nước trong veo như giọt sương, uống một ngụm là toàn thân thoải mái không thôi. Đá dưới lòng sông xanh như ngọc, sáng như ngọc, có thể thấy được từng đàn cá đang bơi qua. Hai ngươi bụng đói kêu vang, ắt phải dừng lại đánh chén no nê. "Đi theo dòng suối, chắc là có thể gặp được con người." Dòng suối nhỏ chảy ra từ núi, không biết trôi về nơi nào. Trên đường đi, kỳ thạch thành rừng, cổ mộc che trời, dường như đi mãi cũng không tới điểm cuối cùng. Hai người đã đi ba ngày, phải được chừng ba trăm dặm đường. Ban ngày chạy hết sức, đêm xuống tu luyện bên dòng suối. Ba ngày trôi qua, đêm nào Quách Dịch cũng tu luyện 《 Đại Võ Kinh 》, đã củng cố xong cảnh giới tầng ba, có thể nhẹ nhàng đánh ra mười tám thức Đại Vũ quyền. "Ồ, mùi gì vậy?" Mùi thơm thoang thoảng lượn lờ quanh mũi Quách Dịch, chỉ ngửi hương thôi đã có cảm giác thoải mái cả người, tu vi từ từ tăng trưởng. "Hơi giống mùi của trúc, không, có phần không đúng. Cây trúc không thể có mùi này, thơm như thuốc vậy!" "Chẳng lẽ gần đây có linh dược?" Trong lòng Quách Dịch kích động không thôi. Hắn nhớ lão mù từng nói, một cây Linh Thảo có thể đổi được cả vạn Linh Thảo Tử. Một Linh Thảo Tử đổi được vạn lượng hoàng kim. Vậy thì, chẳng phải một cây linh thảo có thể đổi được cả trăm triệu lượng hoàng kim hay sao. Nhiều tiền như vậy, có thể xây lại Thiên Vương phủ rồi. "Đây là mùi gì nhỉ?" Quách Lỗ nghĩ hồi lâu vẫn không đoán ra được. Quách Dịch sờ lên mũi, tìm về phía ngọn nguồn mùi thơm. Đi qua cánh rừng cổ mộc san sát, trước mặt đột nhiên trở nên khoáng đại, tựa như cả thế giới rộng rãi hẳn ra. Quách Lỗ kêu lên: "Đúng là rừng trúc!" Cổ mộc dần dần ở lại phía sau, trước mặt là rừng trúc xanh biếc, thân to như thùng nước, đi sâu vào trong, thực là một biển trúc. Cây nào cây nấy sáng óng ánh lóng lánh, nhìn qua như được tạo thành từ ngọc bích. Dưới mặt đất là thảm cỏ xanh biếc, lá cỏ giống hệt nhau, cao chưa tới ba thốn, tựa như một tấm thảm lót màu xanh lục. Trong rừng trúc, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy quái thạch màu trắng. Những khối đá kỳ lạ này có hình dáng như "Thư Sinh Ngồi Đọc", "Kỳ Thú Nhìn Trăng", "Chim Cất Tiếng Hót", "Ván Cờ Tàn"..., thậm chí có cả đại đao, cự kiếm. Khối đá lớn nhất cao tới vài chục mét, tựa như một người khổng lồ. Trông chúng sống động như thật vậy. "Chẳng lẽ chúng ta lạc vào nơi của một tu tiên giả ẩn tu?" "Đám kỳ thạch này đều được hình thành tự nhiên, hoàn toàn không có dấu vết gia công. Không biết là vị kỳ nhân nào lại có thể tìm được nhiều kỳ thạch như vậy." Hai người di động trong rừng trúc thần bí cả một ngày, đã cảm thấy mỏi mệt nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của linh thảo. Lúc này, sắc trời đã u ám lại, Quách Lỗ chặt vài cành trúc, thổi một đống lửa bên cạnh tượng đá. Cành trúc bốc cháy hừng hực, tỏa ra hương trúc thoang thoảng. "Có phải mùi thơm này không?" "Không phải!" Quách Dịch lắc đầu, nhìn vào trong màn đêm sâu trong rừng trúc, mùi hương đó truyền về từ phía đó. Ngoài này đã quỷ dị như vậy, không biết sâu trong kia sẽ cất giấu thứ gì?" Quách Lỗ kiếm về một ít măng, lột vỏ ra, ẩn chứa trong đó là linh dịch màu trắng. Đưa vào trong miệng như uống quỳnh tương ngọc dịch, mỹ vị khó có thể biểu đạt. Quách Lỗ thét lên: "Uống xong, cánh tay của ta hình như đã có cảm giác, chẳng lẽ đây là linh tuyền chữa thương?" Nơi này linh khí nồng đậm, cây cỏ đều bị linh hóa. Tuy chưa đạt tới dược lực của linh thảo nhưng cũng là thiên tài địa bảo, mang về đế quốc Vân Hâm là có thể bán đi với giá trên trời. Quách Dịch uống một ngụm trúc dịch, chợt cảm thấy lực lượng trong người tăng lên không ít. "Sức lực gia tăng khoảng ba mươi cân." 《 Đại Võ Kinh 》cứ tăng một tầng là lực tay tăng khoảng một trăm cân. Lúc này, Quách Dịch đạt đến tầng ba 《 Đại Võ Kinh 》, lực tay là ba trăm cân, chỉ uống một ngụm măng dịch đã tăng được ba mươi cân, sợ là nói ra không ai tin, kiểu này chẳng bao lâu nữa là có thể đột phá cảnh giới thứ tư của 《 Đại Võ Kinh 》. Ở chốn sâu thẳm trong rừng trúc im ắng âm u, cây nào cũng thô gần một mét, cao hơn trăm mét. Quách Dịch và Quách Lỗ ở trong rừng trúc tầm một tháng, đã đi chừng ba ngàn dặm đường, hình như mùi thuốc ngày càng đậm hơn, cả người như được ngâm mình trong dược tuyền vậy, nhưng lại không nhìn thấy linh thảo đâu cả. Quách Dịch gia tăng cảnh giới rất nhanh, nhảy liền hai giai trong một tháng ngắn ngủi, đạt tới cảnh giới thứ năm của 《 Đại Võ Kinh 》. Đương nhiên, tác dụng của măng dịch là không thể bỏ qua. Bằng không thì sang năm hắn cũng không đạt được tiêu chuẩn này. Rốt cuộc măng dịch cũng không thể nghịch thiên. Uống nhiều, hiệu quả ngày càng nhỏ, đến giờ này thì gần như chẳng còn mấy tác dụng. Có điều, hai tay của Quách Lỗ đã hoạt động rất tốt, chỉ còn vài kinh mạch chưa thông suốt lại nữa thôi. Hai tay co duỗi được thật tốt. Nhất định sẽ có một ngày, ta dùng đôi tay này để hủy diệt Thái Linh lão tổ." Quách Lỗ tâm tình rất tốt, trên lưng còn đeo mười mất đốt trúc chứa đầy măng dịch. Đi sâu vào trong rừng trúc, kỳ thạch ngày một ít đi, nhưng lại ngày một lớn hơn. Có khối cao hơn ngàn mét, tựa như núi đá. Sương trắng mù mịt dần dần đậm đặc hơn, đi thêm mười dặm, sương mù càng dày, chỉ có thể nhìn được chừng mười mét. Trên mặt đất đã không còn cỏ xanh, chim trời đã tản đi cả, kỳ thạch cũng không còn. Chỉ có rừng trúc, sương trắng và tiếng bước chân nhè nhẹ. "Ai?" Quách Lỗ hoảng hồn: "Ta vừa thấy hai cái bóng hiện lên, một đỏ một trắng, nhưng sương mù dày quá, ta không thấy được bộ dạng của họ." Quách Dịch nói: "Ta không nghe thấy tiếng bước chân." "Không phải quỷ chứ?" Quách Lỗ bị dọa run rẩy, cảm giác xung quanh quỷ khí um tùm, giống như vô số lệ quỷ đang nhìm chằm chằm. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang