[Dịch] Tiên Bảng

Chương 5 : Đại Võ Kinh tầng ba

Người đăng: I LOVE U

Lão mù đang say giấc nồng trong khoang thuyền, không ngờ chuyến này ra ngoài lại vớ được ba tiên quả, chắc là đang cười thầm trong giấc mơ đây. Trên sàn thuyền, Quách Dịch trầm mặc hồi lâu, cởi áo bào rồi tu luyện Đại Vũ thuyền. Một lần rồi lại một lần, không ngừng không nghỉ, lặp đi lặp lại như chẳng biết mệt là chi cả. Đại Vũ quyền có tổng cộng chín chín tám mươi mốt thức. Hoàn thành chiêu thức đầu tiên trong một nhịp thở, nghĩa là đã luyện thành tầng một của 《 Đại Võ Kinh 》. Có điều, dù một nhịp thở có dài đến mức nào thì cũng chỉ có thể đánh ra tốt đa tám thức, sau đó phải ngừng để thở. Đột phá lên tầng hai 《 Đại Võ Kinh 》, độ dài hơi thở tăng lên hai tức, có thể liên tục đánh ra chín thức. Từ đó suy rộng ra, đột phá tầng ba có thể duy trì ba tức, đánh ra được mười tám thức. Muốn trở thành Vũ Thánh, nhất định phải duy trì được mười tức, thi triển toàn bộ tám mươi mốt thức Đại Vũ quyền. Quách Dịch duy trì được hai tức, chỉ có thể liên tục đánh ra mười một thức Đại Vũ quyền. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn liên tục tu luyện một ngàn lần, tổng cộng là mười một ngàn thức. Tu luyện 《 Đại Võ Kinh 》trong đêm có thể gia tăng độ dài của nhịp thở. Hắn chưa từng gắng sức tu luyện như bây giờ, đương nhiên không nhận ra, trong lúc hô hấp thổ nạp, tiểu kiếm màu đỏ tươi trong ngực âm thầm phun ra nuốt vào ánh sáng, phảng phất như đang hô hấp. Mãi đến bình minh ngày thứ hai, thần sắc Quách Dịch vẫn sáng láng, tinh thần no đủ hơn cả đi ngủ, làm cho Quách Lỗ lo lắng cả đêm phải giật mình kinh ngạc, cứ ngỡ đang mơ. Vũ Thánh là cực hạn của phàm thể, nhưng Vũ Thánh thì cũng phải ngủ, không ngủ mệt lắm. Quách Dịch chỉ mới tu tới tầng hai 《 Đại Võ Kinh 》đã có thể đánh quyền cả ngày, tu hành suốt đêm, quả là kỳ lạ. Nếu cứ một mực như vậy, chẳng phải có thể nghịch thiên? "Lại có thể đánh ra mười ba thức." Quách Dịch tu luyện cả đêm, cảm giác là lạ, lập tức nghiệm chứng. Quả nhiên không ngoài dự kiến, đánh ra được nhiều hơn ngày hôm trước hai quyền. Ngày hôm sau, Quách Dịch lại tập Đại Vũ quyền một ngàn lần, tổng cộng là mười bốn ngàn thức. Bình minh ngày thứ ba lại như thế, tinh thần sung mãn, khí thế dồi dào, gào lên một tiếng khoan khoái. Hắn liên tiếp đánh ra Đại Vũ quyền, quyền quyền cương mãnh, mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu mà lần. "Thức thứ nhất, thức thứ hai, thức thứ ba... " Quách Lỗ đứng gần đó lẩm nhẩm, hắn muốn đếm xem Quách Dịch tiến bộ thế nào. Tu hành võ đạo càng về sau càng gian nan, càng chậm lại. Bản thân hắn tu thành Vũ Thánh năm mười sáu tuổi, cũng là do mười hai năm tu luyện gian khổ đến nỗi người thường không thể tưởng tượng được. "Thức thứ bảy, thức thứ tám... " Quách Dịch vẫn giữ nhịp thở đều đều, quyền cước trôi chảy. "Thức thứ mười hai, thức thứ mười ba... " Quách Dịch thở dốc, khí tức bắt đầu hỗn loạn nhưng chiêu thức vẫn chưa ngừng. "Thức thứ mười bốn, thức thứ mười lăm... " Quách Lỗ đếm thầm mà kích động không thôi. Thiếu gia tiến bộ như vậy trong một đêm, tốc độ này thật kinh người! "Thức thứ mười sáu... " Kiên trì, ta nhất định phải kiên trì, lại đánh tiếp hai thức là có thể đạt đến tầng ba 《 Đại Võ Kinh 》. Quách Dịch cảm thấy hơi thở như nghẹn lại, di động một phát là thân thể nóng như lửa thiêu, nhưng hắn vẫn không buông tha. "Thức thứ mười bảy... " Uỵch! Quách Dịch mặt đỏ bừng, thở hổn hển, ướt đẫm mồ hôi, ngã xuống sàn thuyền. "Cuối cùng vẫn thất bại, chỉ kém một thức, chỉ kém một thức... " Quách Dịch không cam lòng, lại chồm dậy, tiếp tục đánh quyền. Hắn luyện quyền từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, một mực không ngừng, vậy mà luyện được một ngàn hai trăm lượt Đại Vũ quyền, lần nào cũng là mười bảy thức. Trong đêm, ngoài thuyền sương trắng mênh mông, ánh trăng như nước, đẹp như tiên cảnh. Quách Dịch chưa ngừng đánh quyền, đây đã là lần thứ một ngàn năm trăm. Hắn chợt cảm thấy tốc độ ra quyền càng lúc càng nhanh, nhịp thở không ngừng dài ra, lần này nhất định thành công. Quách Dịch ra sức tu luyện như vậy, Quách Lỗ cảm thán: "Thiếu gia chưa bao giờ là người thích tu luyện, nhưng chỉ cần là chuyện hắn muốn làm thì thiên hạ không ai cản được." "Mười bảy thức, mười tám thức.... " Thành công rồi! Ta đạt tới tầng ba 《 Đại Võ Kinh 》 rồi! Một đêm này, Quách Dịch thực sự quá mệt mỏi, không tu luyện được nữa, rất nhanh chìm vào mộng đẹp. Trong mộng, hình như hắn lại được thấy Tô Nga, được thấy nãi nãi, muội muội Quách Tuyết, thậm chí còn cả bộ dáng mơ hồ của đại ca Quách Thiếu Thương.. "Đại ca, đại ca, ngươi chờ ta với. Quách gia bị người diệt rồi, nãi nãi bị trúng kịch độc, ngươi theo ta về báo thù đi, về cứu nãi nãi... " Quách Dịch trở mình trên giường, kêu to: "Đại ca, đại ca, đừng đi... " "Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?" Quách Lỗ từ bên ngoài vọt vào. "Thì ra chỉ là một giấc mộng." Quách Dịch mắt trống rỗng, mặt đầy vẻ sầu lo. Tuy là một giấc mộng nhưng lại làm cho hắn nghĩ tới một chuyện quan trọng: Mình có thể tìm thấy đại ca không? Tiểu thế giới Vân Châu bao la rộng lớn, nhân khẩu cả trăm tỷ, muốn tìm một người cũng như mò kim đáy bể. Cổ Huyền Vực là đại thế giới, diện tích gấp mấy tỉ lần Vân Châu, nhân khẩu cả ngàn tỷ tỷ. Đừng nói là ba năm, có mất cả đời cũng không thể đi hết một góc của Cổ Huyền Vực. Có lẽ báo thù chỉ có thể dựa vào mình! Tiếng lão mù vang lên ở phía ngoài, ngắt đứt mạch suy nghĩ của Quách Dịch: "Ha ha, ba tháng chờ đợi ở Vân Châu, cuối cùng cũng được trở về...!" Sau đó thuyền bay ngừng lại, chầm chậm hạ xuống đất, Bạch Giao gầm lên một tiếng rồi hóa thành Bạch Vân Phàm rơi xuống sàn thuyền. Chẳng lẽ đã tới phần cuối của tiểu thế giới? Quách Dịch ra khỏi tàu bay, hỏi: "Chúng ta tới đại thế giới rồi ư?" "Tới thế nào được, bây giờ chúng ta đang ở Vân Sơn, cực bắc của Vân Châu. Trước mặt chính là "Đại Châu Cực Bích." Tiểu thế giới được gọi là "Châu", tựa như Vân Châu, Trung Châu, Thần Châu.... Bao phủ quanh tiểu thế giới là một tầng bình chướng tự nhiên, chỉ có tu giả đột phá Vũ Thánh, đạt tới cảnh giới Cửu Cung Thông Linh mới có thể đột phá tầng bình chướng này, ra khỏi tiểu thế giới. Đại thế giới được gọi là "Vực", Cổ Huyền Vực chính là một trong số đó. Đại thế giới cũng có bình chướng, có điều tầng bình chướng này vô cùng chắc chắc, dù là cao thủ đạt tới Cửu Cung Thông Linh Đại Viên Mãn cũng không thể lay động mảy may. Bình chướng của tiểu thế giới được xưng là "Đại Châu Cực Bích". Bình chướng của đại thế giới được xưng là "Đại Vực Bình Chướng." Vân Sơn ở phương bắc của đế quốc Vân Mộng, từ xưa tới nay có không ít "Thần Tiên" từng lưu lại dấu chân ở nơi này. Ngọn núi cao ngất đến trời mây, tựa như nối đại địa với trời cao, mặt bắc của dãy núi phảng phất bị người ta dùng kiếm chặt đứt, lưu lại một vách đá thẳng đứng cao vạn mét. Vách đá dựng đứng này được gọi là "Vân Nhai". Bên kia của Vân Nhai là không trung hỗn độn, một dải Đại Châu Cực Bích xanh lam trong suốt tựa như sông ngân hà từ trên chín tầng trời chảy xuống, ném vào một khối đá là có thể tạo ra từng vòng rung động. Hàng năm, có vô số người của ba đại đế quốc, lặn lội từ khắp nơi về triều bái dưới Vân Nhai, người ta đều nói đây là đường lên trời. "Đây là chỗ yếu nhất của Vân Châu Cực Bích, đám người như Thái Linh lão tổ cũng có thể đột phá từ nơi này để đi du lịch ở tiểu thế giới khác." Con thuyền thu nhỏ như bàn tay, bay vào tay áo của lão mù. Ba người đứng trên tầng mây bên cạnh Vân Nhai, ngoài kia là biển mây lãng đãng, nền trời như thơ như họa, thái dương vừa dậy lóe ánh bình minh. Đối diện Vân Nhai là mặt gương khổng lồ Đại Châu Cực Bích, gió to tràn qua thiên nhai, thổi áo bào bay phần phật. "Tiểu thế giới khác?" Quách Dịch nghi hoặc. "Cổ Huyền Vực rộng lớn bao la, gấp Vân Châu cả tỷ lần. Vô số tiểu thế giới ở xung quanh nó tựa như đống hạt vừng trên bánh nướng, không ai có thể đếm hết được. Ba ngàn năm về trước, có một gã thừa chất, mất hơn năm trăm năm mà chưa đi hết được các tiểu thế giới, chỉ tính sơ sơ đã có khoảng mươi vạn tiểu thế giới nằm gần Cổ Huyền Vực, đấy là chưa tính các Vực khác. Quách Dịch nghe xong mà cảm thán không ngớt, Vân Châu đúng là hạt cát trên sa mạc. Ngày nào đó cứu được nãi nãi, báo thù cừu nhân, nhất định phải dẫn Tô Nga đi tham quan các nơi này. "Ta còn một vấn đề." Quách Dịch hỏi lão mù: "Ngày đó, sao ngươi lại ngăn cỗ kiệu của ta?" "Kiếm tiến ấy mà!" "Vó vẩn, tu vi của ngươi cao thâm khó dò, đám người Thái Linh lão tổ tuyệt đối không thể sánh được. Rõ ràng ngươi có thể ngăn cản thảm kịch ở Thiên Vương phủ, tại sao ngươi không ngăn lại?" Quách Dịch đã muốn hỏi từ lâu. Lão mù lầu bầu hồi lâu: "Liên quan gì đến ta, lại không có chỗ tốt gì, tội gì ta phải xen vào chuyện của người khác." "Đã không liên quan gì, sao ngươi lại cứu ta lúc ở dưới cầu Ô Vân, còn tìm cách đưa ta đi Cổ Huyền Vực. Đến cùng là ngươi có dụng ý gì?" Quách Dịch từng bước áp sát. Lão mù lùi lại, lắp bắp: "Ngươi... quên... chúng ta có giao dịch à?" "Nếu là giao dịch thì ngươi sợ cái gì? Sao ngươi lại nói năng ấp úng vậy hả?" "Ài! Lão đây chịu không được rồi!" Lão mù đưa ra một tay, chỉ về phía Quách Dịch và Quách Lỗ, hai người lập tức bị cuốn vào trong Đại Châu Cực Bích. Hai người tựa như bùn rơi vào trong nước, biến mất không còn gì nữa, chỉ để lại hai vòng rung động trên không gian. Lão mù đứng trên Vân Nhai, chửi ầm lên với Đại Châu Cực Bích: "Con mẹ nó, cái thứ gì không biết! Người tốt thật khó làm, Quách gia các ngươi thật lắm trò, ép lão tử phải chạy tới đây. Hai huynh đệ khốn nạn, huynh khốn nạn, đệ khốn nạn, cả nhà các ngươi là khốn nạn..." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang