[Dịch] Tiên Bảng
Chương 18 : Huyết tẩy Võ Bảng
Người đăng: I LOVE U
.
Chạng vạng tối, người trong Trường Cốc thành đều nhìn thấy một con hỏa điểu kéo xe bay vòng vèo quanh thành, theo sau là tiếng sáo trầm bổng réo rắt.
Con chim bay loanh quanh trên trời vài ba vòng, sau đó phát hiện người muốn tìm, lao thẳng về phía Quách Dịch. Tiếng sáo trong xe ngày càng dồn dập, tràn đầy khí thế sát phạt, tựa như thiên quân vạn mã áp xuống, nghiền nát đám nhà ở phía dưới.
"Ầm ầm!"
Thiên địa run rẩy, tiếng gió thét gào, một cây sáo ngọc bay ra từ trong xe cổ, đột nhiên hóa thành một cây cột ngọc dài mười trượng, đập về hướng Quách Dịch.
"Con mẹ nó, lại là xông đến ta."
Quách Dịch đạp một phát xuống đất, bắn lên năm trượng, đáp lên một gian nhà, né tránh một đòn kinh thiên.
"Uỳnh!"
Sáo ngọc to lớn đập xuống mặt đất, lưu lại một hố sâu mấy mét, đất đá bắn tung tóe, cả mặt đất cũng phải run rẩy. Sáo ngọc một kích không trúng, lại quét về hướng Quách Dịch.
"Thực cho là ta sợ ngươi?"
Sau khi mở được Tu Tiên Chi Môn, thực lực của Quách Dịch gia tăng đâu chỉ một hai lần, lại còn có khả năng sử dụng linh khí trong thời gian ngắn. Chỉ thấy hai tay hắn dấy lên hồng quang nhàn nhạt, sau đó phi thân lên tung chưởng đón đánh sáo ngọc.
"Uỳnh!"
Một chưởng của Quách Dịch đánh sáo ngọc bay ngược trở lại, sau đó hắn hóa thành một đạo quang ảnh, từ trên nóc nhà bay vọt về phía xe cổ.
Trong xe cổ duỗi ra một cánh tay hoàn toàn bị bao phủ trong sắt lá, bắt lấy sáo ngọc, khóe miệng khẽ cười: "Được, có đủ tư cách đánh với ta."
Xe cổ lăn bánh, lao thẳng về phía Quách Dịch, thanh thế hung mãnh, làm người ta rùng mình. Quách Dịch không sợ còn mừng, hét lớn một tiếng, giẫm sập trần nhà dưới chân, bắn lên, hai tay bắt lấy cỗ xe rồi ném bay ra ngoài.
Con chim lửa cũng bị cuốn theo cỗ xe, rơi ầm ầm xuống đất, làm sập cả một đoạn tường thành.
Trong đống đổ nát hiện ra một quái nhân giáp sắt kín người, mắt gã lóe hàn quang, lạnh lùng nói: "Ngươi không có tên trong《 Võ Bảng 》, sao có thể lợi hại như vậy?"
Quách Dịch cười đáp: "Ai nói với ngươi ta không có tên trong《 Võ Bảng 》, ngươi nhìn lại đi."
Ngay lúc đó, một lực lượng thần bí gia trì vào người Quách Dịch, một chữ Võ hiện ra trên ngực hắn. Từ "Võ" này chính là lạc ấn 《 Võ Bảng 》, cũng là danh sách cao thủ trong 《 Võ Bảng 》.
Quách Dịch tập trung tinh thần vào chữ "Võ", phát hiện nhiều tên tuổi xa lạ trong 《 Võ Bảng 》.
Tổng cộng có một trăm linh tám thứ hạng. Tiếc là Quách Dịch không có thứ hạng, chỉ gia tăng một cái tên trong 《 Võ Bảng 》.
Đạt được lạc ấn 《 Võ Bảng 》 không có nghĩa là giành được thứ hạng. Đó chỉ là dấu hiệu căn bản nhất của 《 Võ Bảng 》. Nói cách khác, người đạt được lạc ấn 《 Võ Bảng 》là người được thừa nhận."
Phải biết chỉ riêng U Linh sơn mạch đã có mấy trăm ngàn tỷ người, chớ nói chi là cả đại thế giới Cổ Huyền Vực. Trong thế giới người người tu võ, nhà nhà luyện võ này, gần như ai cũng là võ giả.
Võ giả chạy đầy đường, cao thủ nhiều như rau cải trắng nhưng lại chỉ có một trăm linh tám người được xếp hạng trong 《 Võ Bảng 》, đủ biết là khó thế nào. Thiên tài có thể giành được lạc ấn, nhưng muốn giành được thứ hạng trong 《 Võ Bảng 》 thì còn khó hơn lên trời.
Có thể nói, đám cao thủ 《 Võ Bảng 》 của U Cấm thành cũng chỉ là loại nhận được lạc ấn mà thôi, không một ai giành được bài danh trên 《 Võ Bảng 》 , bởi vì quá khó khăn.
Nam tử giáp sắt hừ lạnh, nói: "Không ngờ U Cấm thành lại nhiều ra một cao thủ 《 Võ Bảng 》."
Quách Dịch đáp: "Ngươi sai rồi, vào lúc ngươi xuất thủ với ta, đã quyết định U Cấm thành ít đi một cao thủ 《 Võ Bảng 》."
"Tự cao tự đại, ngươi đỡ được Thương Hồn Ma Âm của ta rồi nói sau!"
Sáo ngọc trong tay nam tử giáp sắt gợn ra từng vòng sáng, réo lên một khúc chói tai, ma âm vang lên, mặt đất bụi mù mịt, nhà cửa không ngừng sụp đổ, cây cối cũng nổ tung.
Quách Dịch giẫm chân kiên định tiến lên phía trước, ngón tay tỏa kim quang lấp lánh, không đếm xỉa tới uy năng của ma âm, ấn ngón tay vào sáo ngọc trong tay nam tử giáp sắt. Sáo ngọc lập tức vỡ vụn, hóa thành một đống bụi ngọc.
Bàn tay tỏa ra hồng quang mờ mờ đánh vào mặt hông như quỷ mị . Nam tử giáp sắt còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Quách Dịch bồi thêm một chưởng, giáp sắt trên người rách toạc, máu tươi rơi xuống từ trong khe hở, nhuộm đỏ mặt đất.
"Vì cái gì? Trên người của ngươi đến cùng là có thần vật gì, sao Thương Hồn Ma Âm lại mất tác dụng, sao ngón tay của ngươi lại có thể phá hủy Linh Khí?" Nam tử giáp sắt chỉ còn nửa hơi thở, muốn nghe Quách Dịch giải thích lần cuối.
"Đó là bí mật." Quách Dịch thu lại kim quang trên ngón tay, và cả hồng quang ở tay còn lại, tiếc hận nói: "Chỉ có Linh Giả mới có thể tạo ra Linh Khí, lại phải hủy đi như vậy, thật là đáng tiếc."
"Ngươi không cần nuối tiếc, ít nhất là mười tên cao thủ 《 Võ Bảng 》 đang chạy tới đây. Bọn họ đều có Linh Khí, ta không tin ngươi sống được qua đêm nay. Ha ha... "
Nam tử gián sắt cười dài mà lìa trần dưới ánh tà dương, lúc mặt trăng lên cao, trên một ngọn núi ngoài Trường Cốc vương thành đã có thêm một ngôi mộ mới.
Quách Dịch đào mười cái hố to, trước mỗi cái hố là một tấm bia mộ vô danh.
Đêm nay, Quách Dịch muốn huyết tẩy 《 Võ Bảng 》, muốn chôn cất đám cao thủ 《 Võ Bảng 》ở trên ngọn núi này."
Đêm lạnh như nước, ánh trăng đêm nay đỏ như máu.
Quách Dịch ngồi xếp bằng trên sườn núi, xa xa là ánh đèn leo lắt của Trường Cốc vương thành. Trong lòng không linh hạo đãng, đột nhiên mở mắt bắn ra tia sáng sắc lạnh. (đèn pin đó, bật cái là lóe sáng)
Ngoài xa có một nam tử giáp vàng, tay cầm trường thương lấp lánh kim quang, cưỡi trên kỳ thú rực rỡ ánh vàng, chậm rãi đi về phương hướng này. Nói chung là cái gì cũng vàng hết, như một đống vàng tiến về phía này. Hoàng kim kỳ thú mỗi lần bước ra một bước là mặt đất lại rung rung, sau chín lần rung chuyển thì một người một thú đã lên tới đỉnh núi.
Nhìn qua thì nam tử giáp vàng này khá trẻ, y phục đẹp đẽ, nét mặt đạm bạc, tỏa ra vị quý tộc tự nhiên, tựa như người trên cao đang nhìn xuống người dưới thấp.
Người này nhìn Quách Dịch, lại nhìn mười bia mộ và mười cái hố sau lưng hắn, mỉm cười: "Hay lắm, Mộ Dung Thiết Quyển lại có thể chết trong tay ngươi, không uổng công ta rời khỏi Độc Long Cốc."
Quách Dịch đứng dậy, rút ra một tấm bia mộ, cười nói: "Hoàng kim tiểu tử, xưng tên đi."
Nam tử giáp vàng không vui, trầm giọng nói: "Ta là Hoàng Cửu, ngươi có thể gọi ta là Cửu công tử."
Quách Dịch cười đáp: "Như nhau cả, chỉ là một người chết."
Cửu công tử nhảy xuống từ trên hoàng kim kỳ thú, trường thương ba mét xoay vòng trong không khí, vạch ra một vòng lửa, mũi thương điểm nhẹ xuống đất một cái, liền tạo ra hố to sâu một trượng.
"Để ta chôn cất cho ngươi."
Hoàng kim giáp của Cửu công tử rực sáng lên như bốc cháy, hào quang cực nóng, kim quang mãnh liệt đến mức ngay cả người trong Trường Cốc thành ở ngoài trăm dặm cũng có thể trông thấy. Hắn rung rung trường thương hoàng kim, mũi thương lập tức sinh ra một vầng thái dương màu vàng, một thương dời non lấp bể đâm tới Quách Dịch.
"Mộ Dung Thiết Quyển xếp hạng thấp nhất trong ngũ đại cao thủ 《 Võ Bảng 》của U Cấm thành. Ta muốn giết hắn cũng dễ như trở bàn tay, ngươi giết được hắn thì đã là thá gì."
Quách Dịch điều động linh khí, vận chuyển 《 Cửu Biến Huyền Hỏa Quyết 》, trên bàn tay lập tức dấy lên ngọn lửa màu đỏ, cực kỳ nóng bỏng. Hỏa diễm vừa dấy lên, cỏ cây trển đỉnh núi bắt đầu bị khô vàng, sau đó tự động bốc cháy.
Nơi này lập tức biến thành một ngọn núi lửa ngập trời, hai người đối chiến, giao phong mãnh liệt trong núi lửa.
Quách Dịch đã sơ bộ nhập môn Xích Hỏa Thiên của 《 Cửu Biến Huyền Hỏa Quyết 》, có thể phóng ra hỏa diễm. Ngọn lửa tựa như dòng nham thạch phun trào từ dưới núi lửa, hóa mặt đất thành chốn khô cằn, nung rạn cả đá núi.
Hoàng kim giáp là một bộ Linh Khí hiếm có trên đời, tiếc là lúc này đang bốc khói như sắp bị hòa tan rồi.
Cửu công tử càng đánh càng kinh hãi. Lần này hắn mang theo hai kiện Linh Khí, một thanh kim thương, một bộ kim giáp, đều là bảo vật thủy hỏa bất xâm, vạn năm bất hủ. Không ngờ lại có dấu hiện bị hòa tan dưới ngọn lửa này.
"Rốt cuộc là hắn tu luyện loại linh quyết nghịch thiên nào, chẳng lẽ là thiên cấp linh quyết?"
Cửu công tử là con trai của gia chủ gia tộc Hoàng Kim, một trong tứ đại thế gia của U Cấm thành. Ngay cả gia tộc Hoàng Kim cũng chỉ có một bộ nhân cấp linh quyết, là bảo vật gia truyền của gia tộc.
Nhân cấp là cấp thấp nhất, nhưng tu luyện đến đại thành vẫn có uy lực bài sơn đảo hải, là vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Hắn không tin Quách Dịch có được thiên cấp linh quyết.
Ngọn lửa trên tay Quách Dịch càng cháy càng mạnh, gần như đã bao kín cả người hắn, y như một hỏa nhân. Hỏa nhân đột nhiên duỗi ra một ngón tay vàng kim, bóng kiếm thoáng hiện trong sắc vàng, chạm vào Cửu công tử.
"Uỳnh!"
Trường thương màu vàng nổ tung, hoàng kim giáp trên người Cửu công tử cũng bị thủng một lỗ lớn. Nếu hắn không trốn kịp thời thì một chỉ này đã xuyên thủng hắn.
Hoàng kim giáp tản ra linh khí từ trong lỗ thủng, biến thành một bộ giáp mất đi linh tính.
Cửu công tử không còn cái vẻ tự tin lúc đầu nữa, khuôn mặt kinh hãi: "Trên tay ngươi là thần binh lợi khí gì?"
"Người chết không cần hỏi nhiều."
Ngón tay của Quách Dịch lại duỗi ra, hiện ra trước ngón tay một thanh kiếm màu máu tỏa ra hào quang màu vàng, tơ máu rập rờn trên thân kiếm, vô số chữ cổ ẩn hiện trong tơ máu, bắn ra kiếm ý khiếp người.
Kiếm màu máu, tỏa kim quang, tơ máu hiện, chữ cổ ẩn.
Mắt thấy Cửu công tử sắp bị một kiếm này giết chết, lập tức có bốn bóng người hạ xuống từ trên trời đêm, trong tay bốn người cầm bốn thanh kiếm mỏng màu đen, tựa như bốn con độc xà đâm vào sau lưng Quách Dịch.
Quách Dịch vận sức chờ phát động, một kiếm vốn dùng để giết Cửu công tử, đột nhiên đổi hướng về sau, đâm vào bốn bóng người màu đen.
"Choang!"
Một tiếng đụng mạnh, kế đó là tiếng kiếm đứt gãy. Quách Dịch và bốn cái bóng đen đồng thời bị bắn ngược ra ngoài.
"Bốn người các ngươi ẩn núp lâu quá nhỉ? Tưởng ta không biết sao, lúc các ngươi đặt chân lên núi thì ta đã để ý rồi."
"Ta đây đang đợi các ngươi tự mình nhảy ra."
Quách Dịch quay người lại, trên bàn tay lại dấy lên ngọn lửa rừng rực, chụp một chưởng vào người Cửu công tử đang định chạy trốn, lập tức biến gã thành một cái xác đen xì.
Quách Dịch bê cái xác ném vào trong hố đất, sau đó quay lại nhìn bốn người áo đen, cười nói: "Các ngươi cũng chọn nhà đi."
Bốn người áo đen là cao thủ 《 Võ Bảng 》, nhưng họ không phải là người của U Cấm thành, mà là cao thủ của Cổ Tiên thành ở ngoài ba trăm vạn dặm.
"Không ngờ U Cấm thành lại có cao thủ bực này, sợ là sắp được gia nhập hàng ngũ một trăm linh tám cường giả 《 Võ Bảng 》. Bốn người chúng ta cam bái hạ phong, không phải đối thủ của các hạ." Một người trong đám lên tiếng.
Bọn họ đang định ly khai, Quách Dịch lại lên tiếng: "Đánh lén ta còn muốn rời đi. Các ngươi đùa hay thật đấy."
Bốn người nọ nghe xong lời Quách Dịch, sắc mặt hơi đổi, một người trong đó lạnh nhạt nói: "Ngươi đang đe dọa chúng ta."
Quách Dịch cười nói: "Ta không thích hùng hổ dọa người, nhưng lại thích dọa dẫm các ngươi."
"Ngươi đừng có hối hận."
"Tứ Vị Nhất Thể!"
Thân thể bốn người bắt đầu hóa thành hư ảo đan xen vào nhau, rồi hóa thành một người.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện