[Dịch] Tiên Bảng

Chương 12 : Cảnh giới Vũ Thánh

Người đăng: I LOVE U

.
"Dùng cái chết để phá dỡ cực hạn của thân thể!" Quách Dịch không ngừng lặp lại những lời này, trong lòng như lĩnh ngộ được điều gì đó, "Đúng là có vài phần đạo lý. Nhưng đây là đánh bạc tính mệnh của mình, trong này đầy biến số, không cẩn thận là đi về nơi xa lắm mất." Quách Dịch vừa suy tư, vừa đi lại gần hồ lớn. Võ giả đạt tới tầng chín《 Đại Võ Kinh 》, hô hấp dài chín tức, có thể nhịn thở một canh giờ mà không chết. Một khi đột phá cảnh giới Vũ Thánh, có thể ngừng thở một ngày. Hắn muốn lặn xuống dưới hồ nước, dùng cách này để kích phát tiềm năng bản thân, đột phá cảnh giới Vũ Thánh. Quách Dịch do dự rất lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy việc này quá nguy hiểm, không đột phá cảnh giới Vũ Thánh là chết đuối dưới đáy hồ. Hồ nước này rất sâu, không đạt tới Vũ Thánh thì không đủ thời gian để bơi từ đáy hồ lên bờ. Lưỡng lự ba ngày, Quách Dịch vẫn không quyết định được. Không phải ý chí của hắn không đủ quyết định, cũng không phải hắn chưa có được quyết tâm được ăn cả ngã về không. Hắn thực sự không thua nổi, có quá nhiều chuyện không bỏ được. Mình chết thì ai cứu nãi nãi? Mình chết thì ai báo thù? Quách Dịch đứng ở ven hồ, nhìn mặt nước mấy ngày trời, tâm tư của hắn chưa bao giờ tĩnh mịch như vậy, giống như cả thiên địa này chỉ có một mình hắn. Trong óc trống rỗng, Quách lão thái quân, Thái Linh lão Tổ, Quách Thiếu Thương... những người được khắc vào trí nhớ đều biến mất. Đám gánh nặng từng ép hắn không thở nổi như kỳ hạn ba năm, đổ ước một năm đều tiêu tan. Quách Dịch chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như lúc này. Bất tri bất giác, dòng máu trong cơ thể bắt đầu dịu lại, tốc độ lưu động càng ngày càng chậm, cuối cùng dường như đã hoàn toàn ngưng lại. Mạch máu ngừng chảy, tế bào trong thân thể bắt đầu hoại tử, máu thịt bắt đầu mục nát, dường như hắn đã chết. Không biết đã qua bao lâu, mạch máu trong cơ thể đã hoàn toàn khô cạn, một luồng khí thể mờ mịt lưu động trong mạch máu, sau đó dựa vào mạch máu để dung nhập vào các nơi trong thân thể. Thân thể bắt đầu khôi phục sinh cơ, dường như máu thịt mục nát đã được lột xác, tỏa ra linh quang như uẩn hàm vô vàn đạo vận. Cơ thể đã đạt được một lần thăng hoa về chất. Mạch máu từ từ sinh ra huyết dịch, máu được hình thành từ luồng khí thể mờ mịt, tràn đầy linh khí, tỏa ra hào quang màu đỏ mờ nhạt. Quách Dịch đã đứng trọn nửa tháng ở ven hồ nước, ngày hắn mở mắt, cả thế giới này đã không giống lúc trước! Dường như ngày xưa thế giới này mờ mịt như hoa trong sương mù, bây giờ mới được trông thấy rõ ràng. Thính lực, nhãn lực, vị giác, xúc giác... đều rõ ràng hơn xưa. Đàn nhạn bay trên không trung, có thể nhìn rõ cơ bắp của chim nhạn đang lay động. Con cá bơi dưới nước, có thể cảm nhận được tình cảm của cá. Tựa hồ còn nghe được cả tiếng máu lưu động trong thân thể của đoàn người xung quanh. "Đây là cảnh giới Vũ Thánh sao? Hay là ta không chỉ trở thành Vũ Thánh mà còn đạt tới cảnh giới kỳ diệu của Linh Giả?" Quách Dịch bị tình huống hiện tại dọa sợ. Hắn có thể thấy rõ mồm một từng điểm biến hóa trong cơ thể. Thân thể như huyết ngọc, xưng cốt tựa tinh thiết, đã hoàn toàn siêu việt phàm thai. "Không đúng, cảnh giới thứ nhất của tu tiên giả được xưng là "Cửu Cung". Một khi đạt tới cảnh giới này, thân thể sẽ sinh ra một tòa cung điện để tích lũy linh khí. Bây giờ trong cơ thể ta không có linh khí, cũng không có cung điện, chứng tỏ ta chỉ là võ giả, còn chưa đạt tới cảnh giới Linh Giả." Trong lúc hắn suy nghĩ hoài vẫn không hiểu nổi, Hoa Nhị Lâu lại ôm rượu tới, chào hỏi Quách Dịch từ rất xa: "Quách lão đại, đi đâu nửa tháng mà chẳng nói gì cả. Ta cứ tưởng ngươi đã dọn nhà." "Ba ngày trước, ta gặp một nam tử áo trắng, thằng này giống tiểu Yên cô nương tới bảy phần. Hình như hắn cũng tìm ngươi, không gặp được nên xoay người bỏ đi rồi." Quách Dịch khẽ động trong lòng, biết ngay là Lý Nguyên, liền hỏi: "Lúc hắn rời đi đã nói gì?" Hoa Nhị Lâu trả lời: "Hắn nói mình đã gia nhập Thần Vệ quân, bảo ngươi sau này đột phá Vũ Thánh có thể đi Nam Thiên gia tộc tìm hắn..." Hoa Nhị Lâu đột nhiên rú lên như quỷ khóc, trợn mắt nhìn gã như thấy quỷ, hết sờ mó lại sờ soạng Quách Dịch. "Dám chiếm tiện nghi của bổn thiếu gia, con lợn mập này." Quách Dịch nổi trận lôi đình, giơ cước đạp thẳng tới. Hoa Nhị Lâu lập tức lăn lông lốc như quả bóng ra xa mười trượng. Hoa Nhị lâu bò dậy, phủi phủi bờ mông, nói: "Quách lão đại thật là lợi hại. Nửa tháng không gặp đã đột phá cảnh giới Vũ Thánh, đánh tan phàm thai, siêu thoát phàm thể." "Thằng này nói cái khỉ gì vậy?" Quách Dịch liền kéo Hoa Nhị lâu lại gần, cười hỏi như anh em tốt: "Lời ngươi vừa nói có ý gì? Có phải ta đã siêu việt Vũ Thánh, đứng trong hàng ngũ Linh Giả không?" Hoa Nhị Lâu lắc đầu trả lời: "Linh Giả có năm trăm tuổi trọ, nào dễ dàng tu luyện như vậy. Thật ra ngươi cũng giống ta, cùng là Vũ Thánh." Nụ cười trên mặt Quách cứng lại, hỏi: "Ngươi vừa nói ta đánh tan phàm thai, siêu thoát phàm thể cơ mà?" Hoa Nhị Lâu nói: "Vũ Thánh cũng có phân chia cao thấp. Đạt tới cực hạn của phàm thể là Vũ Thánh, nhưng đó chỉ là cấp thấp Vũ Thánh. Tiểu Yên cô nương và nam tử áo trắng tới tìm ngươi đều là cảnh giới này." "Vũ Thánh cấp thấp đông nhất, chín phần mười Vũ Thánh trong U Cấm thành là cấp thấp." "Người đạt đến cực hạn của phàm thể đều truy cầu siêu thoát, phá hủy hạn chế của phàm thai. Đạt được tân sinh mới có thể truy cầu cảnh giới cao hơn. Vũ Thánh siêu thoát phàm thai được xưng là trung cấp Vũ Thánh, là cảnh giới hiện tại của ta và ngươi." Quách Dịch lộ vẻ thất vọng: "Hóa ra chỉ là Vũ Thánh trung cấp!" Hoa Nhị Lâu mặt mỡ run lên, nói: "Ngươi còn muốn gì nữa, cả trăm Vũ Thánh cũng khó có một người đánh nát được phàm thai. Vũ Thánh trung cấp có tới một trăm năm mươi năm tuổi thọ đấy." Quách Dịch hỏi: "Nói cách khác, tứ đại thiên tài đều là Vũ Thánh trung cấp đánh nát phàm thai?" "Không, người đứng đầu của chúng ta đã đặt chân lên tu tiên lộ, gia nhập hàng ngũ Vũ Thánh cấp cao." Hoa Nhị Lâu đáp. Quách Dịch lúc này đã hiểu rõ đẳng cấp của Vũ Thánh: Đạt tới cực hạn của phàm thể được xưng là "Vũ Thánh cấp thấp". Phá nát phàm thai được xưng là "Vũ Thánh trung cấp". Đặt chân lên tu tiên lộ được xưng là "Vũ Thánh cao cấp." Cùng là Vũ Thánh, nhưng Vũ Thánh cao cấp có thể đập phát chết luôn Vũ Thánh cấp thấp. Ngay cả cùng cảnh giới cấp thấp cũng có sự khác biệt rất lớn về thực lực. Quách Dịch đạt tới cảnh giới Vũ Thánh sớm hơn kỳ hạn của Cơ U Nhiên hai tháng, lại còn vượt tiêu chuẩn, không biết có thể đạt được ban thưởng gì không! U Cấm thành nằm giữa các dãy núi, có lịch sử lâu đời, thậm chí có thể xuất hiện từ thời Thượng Cổ. Tường thành màu nâu xanh cao cả trăm trượng, tựa như một con đường vắt ngang qua các rặng núi, ngay cả chim cũng khó bay qua. Đường đi trên tường thành vô cùng rộng rãi, cho mười con Cự Thú dàn hàng chạy trên đó cũng không bị tắc đường. Sông đào bảo vệ thành vẫn êm đềm lưu động, trong sông có kỳ hoa dị thảo, giao long bôn đằng, thỉnh thoảng lại có linh khí toát ra từ trong sông, khói sóng mịt mờ che phủ mặt sông, tựa như một dòng tiên hà đổ xuống trần gian. U Cấm thành là tòa thành cổ tập trung nhiều môn phái tu tiên nhất trong phạm vi trăm dặm quanh đây, nhân khẩu trên trăm vạn, người người đều có tu vi cao hơn Vũ Thánh. Trong thành cao thủ như mây, ngọa hổ tàng long, không ít tu tiên giả lựa chọn nơi này để khai tông lập phái. Quách Dịch và Hoa Nhị Lâu đi qua cầu treo dài trăm mét, bước qua cửa thành, chính thức đặt chân vào U Cấm thành. Hoa Nhị Lâu là danh nhân của U Cấm thành nên các vệ binh không kiểm tra nhiều. Đây là một thành trì khổng lồ, đường đá xanh rộng cả năm mươi mét, ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt. Có đại hán da đen cưỡi trên Thiết Đề Thú cao tới năm mét, có mỹ nhân tóc vàng mắt xanh quyến rũ, có cả người ngồi xe đồng thau bay nhanh trên bầu trời. Ngoài đó trăm bước là một tòa cung điện khổng lồ lơ lửng giữa không trung, thần quang vạn trượng, nguy nga lộng lẫy, tựa như có thần linh cư ngụ trong cung điện. Hoa Nhị Lâu giới thiệu: "Đây là "Vạn Tịch Linh Cung", một trong ba đại tu tiên linh cung của U Cấm Thành. Tịch Diệt Thiên là cháu trai của một vị trưởng lão trong Vạn Tịch Linh Cung." "Hóa ra hậu trường của hắn cứng như vậy." Bảy thế lực mạnh mẽ nhất U Cấm thành là: tứ đại gia tộc và tam đại tu tiên linh cung. Hai bên đường dựng lên đủ loại kiến trúc, có hang động nằm trong cổ mộc khổng lồ, có tòa thành điêu khắc trong núi đá, đương nhiên nhiều nhất vẫn là phòng ốc truyền thống, phủ đệ cao lớn. Chợt có chim loan bảy màu dài mười mét kéo một con thuyền xanh tựa lá sen bay qua bầu trời. Một mỹ nhân khuynh thành đứng trên sàn tàu, bên hông treo linh ngọc, chân đạp thần hoàn, trên người tràn đầy khí chất không linh. Đẹp như tiên tử trên trời, cả thần linh cũng phải đem lòng yêu mến. Không linh, phiêu miểu, như thơ, như họa, không nhiễm nhân gian khói lửa, tựa như một ngọn gió cũng có thể đưa nàng bay lên chín tầng trời, đẹp đến nỗi làm cho người ta cảm thấy không chân thực. Bóng hình u nhã bay vút qua, lưu lại một bóng lưng tuyệt mỹ, dần dần tan biến nơi chân trời. Sau khi Quách Dịch đánh vỡ phàm thai, nhãn lực đã đề cao kinh người, nhưng vẫn bị kinh sợ vì mỹ mạo như thiên tiên giáng trần của người con gái ấy. Hoa Nhị Lâu còn kinh hơn, nước miếng nhỏ ướt khóe miệng, chảy ướt dẫm cả quần áo. Quách Dịch hỏi: "Cô gái đó là ai?" "Nàng là con gái của ông trời, đệ nhất mỹ nhân của U Cấm thành, Yến Hồng Lệ. Ngươi đừng có mơ hão, số người theo đuổi nàng có thể xếp hàng dài vài trăm dặm từ cửa thành đến U Linh sơn mạch. Trong đó còn có cả hai cao thủ có danh tiếng trong 《 Võ Bảng 》. Đáng sợ nhất là bản thân nàng cũng có được lạc ấn của 《 Võ Bảng 》. Tứ đại thiên tài chúng ta đều phải ngả mình trước nàng." Hoa Nhị Lâu lập tức xỉ vả. Quách Dịch ngạc nhiên hỏi: "Tứ đại thiên tài các ngươi không có lạc ấn 《 Võ Bảng 》?" "Ngươi tưởng lạc ấn 《 Võ Bảng 》là rau cải trắng à? Số lượng cao thủ 《 Võ Bảng 》trong U Cấm thành có thể đếm bằng mười đầu ngón tay. Bọn họ là con của ông trời, ngay cả cường giả thế hệ trước cũng phải nhường nhịn ba phần." Quách Dịch hỏi: "Nói như vậy, tứ đại thiên tài đâu có bằng đám cao thủ có được lạc ấn 《 Võ Bảng 》 ?" "Phàm là người có thể gia nhập 《 Võ Bảng 》đều là nhân vật nghịch thiên. Ít nhất cũng phải mở được Tu Tiên Chi Môn, thậm chí đã vượt qua Tu Tiên Chi Môn. Bọn họ không phải thiên tài, mà phải kêu là biến thái. Tứ đại thiên tài chúng ta chỉ là con nít ranh trong mắt họ." Lòng tự tin của Quách Dịch bị đả kích nghiêm trọng, bây giờ mới đánh nát được phàm thai, chẳng biết bao giờ mới có thể mở được Tu Tiên Chi Môn, tranh giành thứ hạng trong 《 Võ Bảng 》. Ánh mắt Hoa Nhị Lâu đột nhiên lóa sáng, bắt lấy vạt áo của Quách Dịch: "Ta quên mất, Quách lão đại là sứ giả của thành chủ, có địa vị bất phàm. Nói không chừng thực sự có thể đoạt được trái tim mỹ nhân đấy." "Biến, ta không muốn bị hai gã cao thủ 《 Võ Bảng 》 đuổi giết. Ngàn vạn người theo đuổi nàng mà nổi điên, thành chủ cũng không gánh được, ta còn chưa muốn chết." Quách Dịch định tới phủ thành chủ để gặp Cơ U Nhiên, nàng cũng là một nữ nhân xinh đẹp không thua gì Yến Bắc Hồng. Quan trọng nhất là hắn còn phải bái nàng làm sư phụ để tu hành linh quyết. Hoa Nhị Lâu dẫn Quách Dịch đi loanh quanh hơn nửa ngày mà chỉ đi được một góc nhỏ của U Cấm thành, có rất nhiều địa phương mới lạ không được đi vào. Màn đêm buông xuống, mông lung như nước, Hoa Nhị Lâu hỏi: "Quách lão đại có chỗ dừng chân chưa, hay là tới nhà ta. Nhà ta to lắm." Hoa Nhị Lâu bất luận thế nào cũng gọi hắn là lão đại. Quách Dịch không có cách nào, đành phải để hắn gọi. Quách Dịch đáp: "Không được, ta phải đi phủ thành chủ." Hai mắt Hoa Nhị Lâu sáng lóa, phủ thành chủ không phải là nơi người thường có thể đi vào. Dù là gia chủ của tứ đại thế gia, cung chủ của tam đại linh cung cũng phải bẩm báo trước, rồi mới được gặp thành chủ. Người thường lai vãng lại gần lập tức bị cao thủ trong phủ giết chết. Không có nơi nào thần bí hơn phủ thành chủ của U Cấm thành. Hoa Nhị Lâu đã muốn mở rộng tầm mắt từ lâu, tiếc là thân phận không đủ lớn, ngay cả khu vực nằm gần mười dặm cũng không dám đi vào. Lúc này có cơ hội ngay trước mắt, sao hắn bỏ qua được. Hắn xung phong nhận việc, nói là muốn dẫn đường cho Quách Dịch. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang