[Dịch] Tiên Bảng

Chương 10 : Kinh thối cường địch

Người đăng: I LOVE U

Đêm lạnh như nước, ánh trăng trút xuống như một dải ngân sa giữa thiên địa. Quách Dịch ngồi bắt chéo hai chân trên tảng đá, cười híp mắt nhìn Tịch Diệt Thiên, dáng vẻ như gặp được bạn cũ, nói: "Tịch huynh, từ khi chia tay tới giờ không có vấn đề gì chứ, gần đây phát tài ở đâu vậy?" Tịch Diệt Thiên đứng trên ngọn cây, lưng đeo thiết kiếm màu đen, khuôn mặt cứng ngắc, hàng mày sắc như đao gọt, đứng thẳng như cây cọc tiêu. Tịch Diệt Thiên không thèm để ý Quách Dịch, định đuổi theo Lý Tiểu Yên đang trốn ra xa nhưng bị Quách Dịch ngăn lại. "Biến, đừng để ta giết ngươi." Lời này sắc lạnh như đao, gã gỡ thiết kiếm rồi chém Quách Dịch. Quách Dịch vội vã né tránh, lui hơn mười bước mới dừng lại, cười mỉm: "Đừng nóng, đừng nóng, ta chỉ muốn hỏi ngươi chút chuyện thôi." Tịch Diệt Thiên rất cao ngạo, cười khinh: "Ngươi cũng xứng được hỏi ta? Biến đi." Quách Dịch không giận, vẫn cười híp mắt: "Tịch huynh nói đúng, đúng lắm. Ta đúng là không đủ tư cách, nhưng có người đủ tư cách đấy." Tịch Diệt Thiên cười dài không dứt, nói: "Ngươi lại dám uy hiếp ta, cả U Cấm thành này, ta không sợ một ai. Nói đi, chỗ dựa sau lưng ngươi là ai?" Thật ra trong lòng Quách Dịch rất lo lắng. Mặc dù Cơ U Nhiên từng nói chỉ cần báo tên nàng là không ai dám động vào hắn, nhưng đây là nơi cường giả như mây, cao thủ như mưa. Quách Dịch không biết Cơ U Nhiên có thể trấn trụ Tịch Diệt Thiên hay không. Nói cho cùng, đối phương cũng là một trong tứ đại thiên tài của U Cấm Thành, thế lực sau lưng ắt không tầm thường. Quách Dịch hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói: "Người đó là Cơ U Nhiên, ngươi có biết nàng không?" Tịch Diệt Thiên nghe tới từ Cơ U Nhiên, sắc mặt lập tức tái xanh như trúng độc, toàn thân sợ hãi không dám cử động. Ba chữ này tựa như độc dược tràn vào trong miệng Tịch Diệt Thiên, thiếu chút nữa đã dọa chết hắn. Đêm dài mông lung, Quách Dịch không thấy được sắc mặt của Tịch Diệt Thiên, cứ tưởng hắn không bị trấn trụ, lập tức hối hận không thôi, trong lòng thầm mắng: "Chết rồi, ta cứ tưởng Cơ U Nhiên lợi hại lắm, giờ tùy tiện lấy tên ra hù một người cũng không được, sau này làm sao lăn lộn." Quách Dịch thấy Tịch Diệt Thiên không nhúc nhích, vẫn chưa hết hi vọng, lại hỏi: "Ngươi thực sự không biết nàng? Im lặng là đồng ý, đậu má, ngươi không biết thật à." Tịch Diệt Thiên thực sự bị ba chữ Cơ U Nhiên dọa sợ, không thể trách hắn nhát gan. Bởi vì ở U Cấm thành chẳng có mấy người dám gọi thẳng tục danh của Cơ U Nhiên, những người dám gọi thẳng tục danh của nàng đều đã đi về nơi xa lắm. Quách Dịch dám nói ra tục danh của Cơ U Nhiên, quả là dọa chết Tịch Diệt Thiên. Mãi một lúc lâu sau đó, khí sắc của Tịch Diệt Thiên mới tốt lên, lạnh nhạt nói: "Đứa trẻ ngu si, không chỉ huyên hoang khác lác mà còn dám gọi thẳng Cơ... tục danh của nàng. Quả là không biết chữ chết viết như thế nào?" "Cơ U Nhiên có máu mặt lắm à?" Quách Dịch hưng phấn không thôi, vẫn gọi thẳng tục danh của Cơ U Nhiên. "U Cấm thành này có không biết nàng chứ. Dám lấy tên của nàng để dọa ta? Cho ta là người ngu sao?" Tịch Diệt Thiên không hề tin tưởng lời của Quách Dịch. Cơ U Nhiên là người như thế nào, sao có thể quen với loại võ giả yếu đuối thế này. Quách Dịch không ngờ Cơ U Nhiên lại có tiếng tăm như vậy, vội vã rút từ trong ngực ra một cái lệnh bài màu đen, lớn cỡ bàn tay nhưng lại nặng bảy bảy bốn mươi chín cân, rèn bằng Cửu U Hàn Thiết. Mặt lệnh bài có khắc một từ "Cấm" uy nghiêm tột cùng, ẩn chứa một loại đạo vận kỳ dị. Đây là lệnh bài của Cơ U Nhiên. Nàng từng nói, nếu đột phá Vũ Thánh thì có thể dùng lệnh bài này để tìm nàng. Quách Dịch trực tiếp ném lệnh bài màu đen cho Tịch Diệt Thiên, nói: "Ngươi nhìn xem đây là cái gì?" Tịch Diệt Thiên vừa rồi còn cười nhạo Quách Dịch, vừa cầm khối lệnh bài lập tức sợ hãi quỳ xuống, nâng lệnh bài lên đỉnh đầu như đang quỳ lạy cha mẹ ruột của mình, bộ dạng thành kính vô cùng. Quách Dịch bị hành động của hắn dọa sợ, vậy mà quỳ dưới lệnh bài. Gì mà nhát vậy, tứ đại thiên tài cái khỉ gió, rõ ràng là tứ đại nhút nhát. Hắn rất xem thường Tịch Diệt Thiên, cảm thấy gã không có khí phách nam tử hán. Nhưng khi nhớ lại bộ dáng lạnh lẽo của Cơ U Nhiên thì hắn cũng khẽ run một cái. Quách Dịch cất lệnh bài đi thì Tịch Diệt Thiên mới chầm chậm đứng dậy, gương mặt không còn nét cao ngạo, ánh mắt nhìn Quách Dịch thoáng lộ vẻ kính sợ. Hắn rất thỏa mãn với bộ dáng lúc này của Tịch Diệt Thiên, hỏi: "Ngươi cũng là Vũ Thánh, sao lại sợ như vậy? Đây rốt cuộc là cái gì?" "U Cấm lệnh, cả U Cấm thành chỉ có ba khối, đại biểu cho quyền uy tuyệt đối." Tịch Diệt Thiên cung kính nói. "Chà chà, lợi hại thế! Quách Dịch vội cất U Cấm lệnh vào trong ngực, đặt sát vào người. Đây là bảo bối tốt. Hắn lại hỏi: "Vậy Cơ U Nhiên có thân phận gì?" Tịch Diệt Thiên thấy Quách Dịch cất lệnh bài đi, lập tức thoải mái như cũ, ánh mắt cũng không còn kính sợ. Bởi vì hắn không sợ Quách Dịch, mà là sợ chủ nhân đích thực của khối lệnh bài. "Ngươi vào U Cấm thành là biết." Lúc này Lý Tiểu Yên đã chạy mấy tiêu roài, Tịch Diệt Thiên không muốn đuổi theo nữa, liền chạy như bay về phía U Cấm thành. Âm thanh của hắn vọng lại từ ngoài xa xa: "Hi vọng ngươi có thể vào U Cấm thành, ta rất chờ mong một trận chiến với truyền nhân của nàng." "Đánh thì đánh, vào được U Cấm thành, ta sẽ đạp vào mặt ngươi." Quách Dịch tức giận không thôi, quyết định sau này phải giã cho tên kiêu ngạo kia một trận. "Không xong, Táng Thiên Kiếm sao lại nóng thế này, chẳng lẽ kiếm linh muốn thức tỉnh?" Cơ U Nhiên từng nói, khi Quách Dịch đột phá phàm thai, đi lên tu tiên lộ thì linh khí sẽ nhập thể, kiếm linh có thể dựa vào đó mà thức tỉnh. Nếu là loại kiếm linh tà ác, thậm chí có thể đoạt xá thể xác của chủ nhân. Bây giờ hắn còn kém cảnh giới đó khá xa, nhưng đêm nay Táng Thiên Kiếm bị hư ảnh thần tháp trong U Cấm Thành khiêu khích, đã hoàn toàn kích hoạt. Lúc này, kiếm linh thức tỉnh trước thời hạn cũng không phải là không thể. Hắn cảm thấy tiểu kiếm trong ngón trỏ đang xoay tròn như điên, tạo ra một vòng xoáy linh khí, không ngừng cắn nuốt linh khí ở xung quanh tựa như một lỗ đen. Quách Dịch cảm giác tốc độ hấp thu linh khí của tiểu kiếm ngày một đáng sợ. Tuy lượng linh khí nhập vào người hắn chưa tới một phần mười nhưng vẫn giúp cho thân thể của hắn được cải tạo, tốc độ tu luyện nhanh hơn《 Đại Võ Kinh 》 không biết bao nhiêu lần. Hắn ngồi khoanh chân, hoa cỏ bốn bề dần dần héo rũ, mất dần sức sống, lá vàng bay khắp núi, cỏ khô đầy đất như trong mùa thu. Quách Dịch ngồi xếp bằng ở đó cả ngày, từ tối muộn đến bình minh, từ bình minh đến lúc màn đêm buông xuống. Mãi đến khi trăng treo giữa trời, Táng Thiên Kiếm mới ngừng chuyển động, linh khí vẫn không ngừng hòa vào trong người của Quách Dịch nhưng tu vi lại không tăng lên, giống như một cốc nước đã bị rót đầy, sau đó không rót cao hơn được nữa. "Lại có thể đạt tới tầng chín của 《 Đại Võ Kinh 》, thiếu chút nữa là có thể bước vào cảnh giới Vũ Thánh rồi." Vũ Thánh là cực hạn của phàm thể, cũng là một điểm giới hạn. Phải vượt qua giới hạn này thì mới có thể đạt tới thăng hoa, bước vào tu tiên lộ. Điểm giới hạn này rất khó nắm bắt, khổ tu ở giai đoạn này đã mất tác dụng. Lúc này cần một cơ hội, có lẽ chỉ một khác sau là trở thành Vũ Thánh, cũng có thể cả đời chỉ là người vô vi. Quách Dịch thở phào, đang định đứng dậy, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của một người con gái. Ở nơi dã ngoại hoang vu, tiếng khóc ai oán như oan hồn nữ quỷ, dọa Quách Dịch run rẩy, ngồi bất động dưới đất, sợ bị nữ quỷ nhìn chằm chằm vào. Mơ hồ có thể chứng kiến đám lửa ma trơi phiêu đãng trong khu rừng xa xôi, tiếng ai oán của nữ quỷ truyền đến từ phương hướng đó. Tiếng khóc càng ngày càng gần, giống như sắp lại gần hắn. "Móa nó, ta không làm việc gì trái với lương tâm, nữ quỷ ngươi tìm bổn thiếu gia làm gì?" Quách Dịch vội nhảy lên khỏi mặt đất, liều mạng bỏ chạy. Lúc này, tiếng khóc đã ngừng, giọng thiếu nữ truyền ra: "Dịch ca ca, ngươi an tâm chết đi. Ta sẽ giết Tịch Diệt Thiên báo thù cho ngươi. Ngươi ở địa ngục không có tiền dùng, nhớ phải báo mộng cho ta, ta sẽ đốt tiền cho ngươi, ngươi đừng buồn nha." Lý Tiểu Yên đặt đèn lồng xuống, trên mặt đất là một bát cơm đầy, một đám tiền giấy đang cháy. Nàng quỳ xuống tế bái, trên khuôn mặt thanh thuần còn đọng lại hai hàng nước mắt, khóc tế: "Dịch ca ca, ngươi chết thảm quá, xương cốt cũng không còn. Tịch Diệt Thiên độc ác quá, nhất định ta sẽ báo thù cho ngươi... Ủa, hình như có gì không đúng, không đúng chỗ nào ta?" Lý Tiểu Yên cúi đầu khóc tế, tiền giấy cháy bập bùng, đột nhiên phát hiện có bóng người đứng trước ngọn lửa, ngẩng đầu nhìn lên lập tức giật mình, bờ môi óng ánh há thật to, gào lên: "Quỷ!" Nàng run run bỏ chạy như con thỏ trắng bị kinh hãi, nào đó điểm giống Vũ Thánh, rõ là bé gái nhà bên không hiểu chuyện mà. Quách Dịch vội vã bắt lấy nàng, quát: "Ta còn chưa chết đâu! Ngươi đốt tiền giấy làm gì?" Lý Tiểu Yên duỗi ra một ngón tay mảnh khảnh, thận trọng dè dặt đụng đụng vào người Quách Dịch. Đôi mắt đen lay láy trợn tròn, hàng mi cong dài giương lên, đột nhiên để lộ má núm đồng tiền, vui vẻ nói: "Ngươi thực sự không chết, sao ngươi lại trốn được khỏi tay Tịch Diệt Thiên?" Nàng ríu rít như một con chim sẻ, quấn lấy hỏi không ngừng, làm cho Quách Dịch hoa cả mắt, lỗ tai ù ù như có thiên quân vạn mã xông vào chém giết, hoảng không chịu nổi. "Thế nào là chạy thoát dưới tay Tịch Diệt Thiên? Là ta đánh bại hắn, sơ ý để cho hắn chạy mất." Quách Dịch làm bộ võ lâm cao thủ, tựa như vừa đại chiến mấy trăm hiệp với Tịch Diệt Thiên, sau đó ung dung đánh bại đối phương. Lý Tiểu Yên đương nhiên không tin Quách Dịch nói hươu nói vượng, bỗng giật mình thốt lên: "Một ngày không gặp mà ngươi lại có thể đột phá hai giai, đạt tới tầng chín của 《 Đại Võ Kinh 》rồi sao?" Quách Dịch lập tức mất tự nhiên. Tư duy của tiểu cô nương này quá bất thường, tuyên bố phải giết hết thiên tài hơn ca ca của nàng. Tốc độ tu luyện của Quách Dịch quá khủng bố, đột phá ba cảnh giới trong hai ngày, chưa biết chừng con điên này đã xếp hắn vào danh sách tất sát của nó. Đôi mắt nàng lóe sáng, mang theo ý vị sâu xa, cao hứng nhìn Quách Dịch như anh yêu của mình, vui vẻ nói: "Ngươi giỏi lắm. Sợ là thiên hạ này chẳng có mấy người được như ngươi." Quách Dịch hoảng hồn, không rõ nàng có ý gì. Hắn đề phòng lùi lại hai bước, thở dài: "Ài! Phù dung sớm nở tối tàn, hồi quang phản chiếu mà thôi. Dù cho đạt tới tầng chín 《 Đại Võ Kinh 》thì cũng không thể tiến thêm. Loại người tài trí tầm thường như ta, đời này cũng khó có thể đột phá đến cảnh giới Vũ Thánh, đây là mệnh cách của ta." Lý Tiểu Yên thấy Quách Dịch nhớ lại nỗi đau, vậy mà lại lã chã rơi lệ, khóc thành người nước, đau thương hơn cả Quách Dịch: "Không sao, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi, ta sẽ tìm linh dược tốt nhất để giúp ngươi, ngươi đừng thương tâm nữa?" "Ngươi không sợ ca ca của mình thua ta sao?" Quách Dịch hò hỏi. "Bình thường mà! Ngươi vốn tài giỏi hơn ca ca." "Thế nào mới là không bình thường?" Quách Dịch đầu đầy hắc tuyến, cảm thấy tình huống có điểm quái quái, thầm nghĩ, "Nha đầu ngốc này không yêu ta đấy chứ?" Quách Dịch càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng rất lớn, lưng đổ mồ lạnh, nha đầu trước mắt vừa đỏ mặt vừa thẹn thùng. Hắn nhìn thế nào cũng cảm thấy mình giống quái thúc thúc. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Quách Dịch đau khổ nghĩ đối sách. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang