[Dịch] Tiên Ấn
Chương 70 : Sinh mệnh thật nhỏ bé.
.
Cảm giác được có người tới gần, đám người Bạch Mộc Trần lập tức dừng lại, ai nấy đều cau mày.
Hang động này vốn vô cùng bí mật, do Bạch Mộc Trần tự đào để mọi người có thể tập trung tu luyện, hơn nữa bên ngoài còn có người canh gác, sao lại để một nhóm người tiến vào nơi đây?
Bạch Mộc Trần đưa mắt ra hiệu cho đám người Tiểu Thần, sau đó lặng lẽ nấp sang một bên, hòa mình vào đám quặng nô xung quanh.
...
Chỉ một lát sau, một loạt những bóng người tiến vào trong hang, vây kín cửa động mới mức nước chảy không lọt.
“Chà, nơi này cũng không ít người.”
Chu Bát đi tới trước mặt đám người, ánh mắt bất thiện quét qua bọn Tiểu Thần: “Các người tụ tập nhiều người như vậy ở đây làm gì? Ha ha, có phải định tạo phản không?”
Có câu, cừu nhân gặp mặt, thù hận đỏ mắt, Chu Bát vừa gặp đã nói toàn những lời cay nghiệt, không chừa chút đường sống nào, hận chẳng thể giết sạch mọi người nơi đây.
Sau lần chịu thiệt dưới tay Tiểu Trần lần trước, Chu Bát không ngóc đầu lên nổi ở bãi quặng tiên nô, đám thủ hạ và huynh đệ đều lần lượt bo đi, thậm chí ngay cả các quặng nô bình thường cũng chẳng còn sợ gã nữa. Trần Tịch định nhân cơ hội đó diệt trừ luôn kẻ này, song Tiểu Thần lại cho rằng thời cơ chưa tới, vì vậy quyết định để mặc gã tự sinh tự diệt, tiếc rằng mấy năm qua đi, Chu Bát vẫn sống sót “kiên cường”, thật đúng với câu nói của người xưa, người tốt chẳng sống lâu, mối họa lưu ngàn năm.
“Họ Chu kia, ngươi tới đây làm gì? Lần trước ăn đòn chưa đủ đau à?”
Nếu là Tiểu Thần trước đây, chắc đã chẳng quản ba bảy hai mốt, sớm đã lao lên động thủ rồi, nhưng giờ đẫu sao y cũng có thể coi như thủ lĩnh một thế lực, tất nhiên không thể hành động theo cảm xúc được. Đám người này tới với vẻ bất thiện, nếu tùy tiện ra tay, thua thiệt rất có thể là mình.
Đương nhiên, cũng không phải Tiểu Thần cố kỵ gì Chu Bát, đám Tiểu Thần vốn cũng chẳng đặt đối phương trong mắt. Nguyên nhân là bọn họ hiểu rất rõ Chu Bát, tên này vốn thuộc hạng dựa thế ức hiếp kẻ khác, là loại thù dai điển hình. Nếu gã đã dám gióng trống khua chiêng xuất hiện ở đây, nói nên rằng đối phương tới có chuẩn bị, không thể không đề phòng.
“Hừ!”
Chu Bát không tả lời tiếp, ngược lại lui sang một bên.
Không bao lâu sau, lại có vài tên quặng nô đi ra từ trong đám người, nhìn vào trong trận, hầu hết quặng nô dưới sự cai quản của Ngự Khí tông đều đã tới. Xích Hổ cũng trong đám người, chỉ có điều gã đứng sang một góc, sắc mặt âm trầm, dường như không phải người chu trì chuyện này.
“Xích Hổ, các người có ý gì đây?”
Tiểu Thần sắc mặt trầm xuống, nhiều quặng nô tụ tập như vậy, tuyệt đối không phải trùng hợp.
“Rầm!”
Một thân hình bay qua đỉnh đầu mọi người, rớt xuống dưới chân Tiểu Thần, là thi thể một quặng nô.
Thấy quặng nô này, Tiểu Thần lập tức biến sắc, người này phụ trách canh gác bên ngoài cửa động, không ngờ lại chết nhanh đến vậy, ngay cả cơ hội báo tin cũng không có.
“Ai? Ai đã làm? Có gan thì ra đây cho ta!”
Tiểu Thần quỳ trên mặt đất, ôm lấy thi thể huynh đệ mình rống lên giận dữ, trong lòng trào dâng cảm giác tức giận và đau thương.... huynh đệ mình không chết trong lúc tranh đấu mà lại chết trong tay “đồng loại”, đây chẳng khác nào một lời châm chọc.
“Thằng nhóc kia, ngươi vừa nói với ta sao? Ha ha!”
Trong tiếng cười lạnh đó, đám người Chu Bát dạt sang hai bên, một bóng người từ từ tiến vào.
Người này gương mặt già nua, thân hình gầy gò, lưng hơi còng xuống, dáng vẻ lão như chỉ một trận gió cũng có thể thổi bay. Có điều khi đám Tiểu Thần thấy người nọ lại không dám khinh thường chút nào, ngược lại như gặp phải đại địch.
Điền Ngọc Sơn, đầu lĩnh quản lý của Ngự Khí tông, tu vi đạt tới nhị kiếp tán tiên.
“Điền đại ca, ngươi có ý gì vậy?”
Tiểu Thần cố nén cơn giận, lạnh giọng hỏi đối phương: “Tiểu Thần ta tự xét thấy không đắc tội gì với ngươi, hiếu kính cũng chẳng hề giam bớt, giờ ngươi lại ra tay với huynh đệ cua ta, chẳng lẽ ngươi làm đại ca thì có quyền làm vậy?”
Điền Ngọc Sơn liếc nhìn thi thể trên mặt đất, khinh thường nói: “Người này thấy ta không tới bái kiến còn định chạy vào báo tin, sao tha cho gã được? Về phần các ngươi...”
Ngừng một chút, Điền Ngọc Sơn vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Ta phụng mệnh tới đây, phụ trách đưa bọn ngươi về bãi quặng trong ngày hôm nay, ai quá giờ không về, hồn phi phách tán...”
“Cái gì?”
Tiểu Thần ngẩn a, không tự chủ nhìn về phía Bạch Mộc Trần, đúng lúc này, Trần Tịch vội vàng vỗ vỗ vai Tiểu Thần, giúp y phan ứng kịp.
Điền Ngọc Sơn không nhận ra điểm lạ, lại nói tiếp: “Được rồi, từ bây giờ tất cả các ngươi đều do ta quản lý, đem túi trữ vật và túi đựng quặng đây, ai phản kháng, giết không tha!”
Giờ thế cục trong bãi quặng hết sức căng thẳng, vì vậy chuyện cua các quặng ô đều giao cho các đầu lĩnh toàn quyền phụ trách, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Điền Ngọc Sơn quyết định cưỡng chế quản lý toàn bộ đám quặng nô.
“Điền đại ca, ngươi làm vậy có thấy quá đángkhông?”
Tiểu Thần hiển nhiên không đáp ứng yêu cầu của Điền Ngọc Sơn, dẫu sao trong túi trữ vật có không ít tiên thạch và tiên phù, nếu đối phương tìm được, hậu quả sẽ vôc ùng nghiêm trọng.
“Quá đáng? Vậy sao... Sao ta lại không thấy thế?”
Điền Ngọc Sơn có vẻ sớm biết đám người đối phương sẽ không dễ thỏa hiệp, cho nên không buồn nói nhiều, trực tiếp vươn thẳng tay ra chỉ nhẹ về phía trước. Chỉ thấy một luồng sáng bắn về phía Tiểu Thần khiến y không kịp né tránh, bị luồng sáng đánh ngã lăn trên mặt đất, chật vật không chịu nổi.
“Vừa rồi ta đã nói, ai dám phản kháng, giết không tha! Đây mới chỉ là chút trừng phạt nho nhỏ, nếu các ngươi còn không chịu tỉnh ngộ, đừng trách ta nặng tay!”
Vừa nói, Điền Ngọc Sơn vừa lấy ra một ngọn roi dài, như một con rắn bạc uốn lượn, vòng quanh bên người lão.
Thấy cảnh tượng đó, Chu Bát trong lòng vui vẻ, hùng hùng hổ hổ lao thẳng ra trước, chỉ tay trách mắng: “Này, các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Muốn chết phải không? Còn không mau dâng hết mọi thứ lên cho Điền đại ca!”
“Muốn chết?”
Tiểu Thần được Nguyên Minh Tử nâng dậy, y lao vệt máu nơi khóe miệng, nói: “Đúng vậy, chúng ta đang tìm chết đấy, mọi việc chúng ta đang làm đây chẳng phải tìm chết sao? Ha ha, loại người ngươi sẽ mãi mãi không hiểu... không điên cuồng, sao thành công được?”
“Ngươi... Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó?”
Chu Bát nhìn Tiểu Thần lúc này đã đầy vẻ điên cuồng, trong lòng không khỏi sợ hãi, đang lúc gã định lui lại phía sau, một luồng sáng lạnh đột nhiên bùng phát, xuyên thẳng về phía Điền Ngọc Sơn.
“Cái gì?”
Điền Ngọc Sơn vô cùng kinh sợ, muốn tránh né cũng đã chẳng kịp, chỉ đành múa sợi roi bạc trong tay, định đánh tan ánh lạnh kia.
“Bụp!”
Một tiếng động trầm trầm vang lên, roi bạc đã bị ánh lạnh đánh văng ra.
Điền Ngọc Sơn kinh hãi gần chết, trơ mắt nhìn ánh lạnh bắn vào thân thể mình.
Sợ hãi! Đau đớn! Ý thức dần dần mơ hồ...
Trong lúc hoảng hốt, Điền Ngọc Sơn như thấy trong bóng tối có một đôi mắt lạnh lùng đang quan sát bản thân, như đang thở dài, lại như thương hại.
Sinh mạng vốn rất bé nhỏ, cho nên cực kỳ quý giá, cũng nên thật quý trọng.
Còn kẻ coi thường sinh mạng người khác, người khác cũng sẽ coi thường sinh mạng của hắn.
Tới khi chết, Điền Ngọc Sơn như hiểu ra chút gì đó, song mọi thứ đã chẳng còn kịp nữa rồi.
....
Biến hóa đột nhiên diễn ra khiến đám Xích Hổ chẳng kịp ứng phó, không ai ngờ rằng Điền Ngọc Sơn đã tự mình ra mặt rồi mà đám Tiểu Thần vẫn càn rỡ như vậy, dám động thủ giết người, hơn nữa còn ra tay cực kỳ dứt khoát.
Một tán tiên nhị kiếp cứ thế chết đi, chết rất nhanh chóng, thậm chí không có chút lực phản kháng nào.
So sánh ra, đám người Tiểu Thần lại chẳng chút ngạc nhiên trước cái chết của Điền Ngọc Sơ, ngược lại, sắc mặt ai cũng như đây là chuyện đương nhiên.
Tiên phù quả thực là thủ đoạn đánh lén tuyệt đỉnh, đặc biệt là khi tiên phù dung hợp, uy lực lớn tới mức kinh người. Chỉ cần sử dụng đúng cách, cho dù gặp phải cường địch cũng không phải không có sức đánh một trận.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện