[Dịch] Tiên Ấn

Chương 65 : Mượn đao giết người.

Người đăng: 

.
Bầu không khí âm u bao trùm cả bãi đá, từng đợt gió rét thổi qua hốc đá làm vang lên những tiếng rin ít, nghe tựa như vong linh quỷ lệ. “Đại họa ngay trước mặt? Tên tiện nô nhà ngươi dám nói ta sẽ gặp họa sao? Hắn... sao hắn dám?” Trên bầu trời, thần sắc Quách Nam âm trầm bất định, bên tai văng vẳng giọng nói của Tiểu Thần. Nhưng khiến gã ngạc nhiên nhất là trong lòng lại có cảm giác căng thẳng. Đúng vậy, là căng thẳng. Đột nhiên người khác nói mình sắp gặp họa, có ai lại không căng thẳng. Quách Nam không cho rằng Tiểu Thần nói bậy nói bạ, đối phương chẳng qua chỉ là một tiện nô, nếu đã dám nói những lời “đại nghịch bất đạo” như vậy, chắc chắn sau lưng còn có chỗ đựa, mà chỗ dựa này rất có thể tới từ thế lực đứng sau lưng. “Thằng nhãi kia, ngươi tưởng Quách mỗ dễ dọa sao? Ngươi nói thử xem, Quách mỗ sẽ gặp họa gì? Nếu ngươi không nói được, Quách mỗ sẽ có thủ đoạn khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong? Hừ!” Suy tính kỹ càng trong lòng, Quách Nam không lập tức ra tay, mà ngược lại, hành động càng thêm cẩn thận. Thật ra trong lòng gã cũng có suy đoán mơ hồ, có điều gã vẫn muốn biết đáp án chính xác từ miệng đối phương. Đẫu sao việc này cũng liên quan tới an nguy tính mạng của gã. Có câu không sợ mất trộm, chỉ sợ bị trộm nhòm ngó, vậy tâm trạng của Quách Nam lúc này chính là vậy. Chỉ có điều, sự cẩn thận của Quách nam lại càng khiến Tiểu Thần có thêm cơ hội mở miệng. “Họ Quách kia, dưới hạ giới từng có câu nói, thất phu vô tội, mang ngọc thành tội, chắc ngươi cũng hiểu đạo lý này, ngươi chỉ có tu vi thiên tiên, lấy tư cách gì giữ món bảo bối đó... Ối!” Giọng nói đột nhiên ngưng bặt, Tiểu Thần che miệng như nói sai chuyện gì, khuôn mặt lộ vẻ ảo não. Hành động này của y cũng khiến Quách Nam phải suy đoán, về phần đối phương nghĩ sao, cái này y vốn chẳng quyết định được. “Thằng nhãi thối tha kia, ngươi... ngươi biết được những gì?” Quả nhiên, Quách Nam đầu tiên ngẩn ra, sau đó trong lòng vừa sợ hãi vừa kinh hoảng, giận dữ vô cùng. Rốt cuộc gã cũng hiể, chuyện mình mang theo tâm đắc của Đại La kim tiên đã bị bại lộ, còn về phần bại lộ ra sao, chẳng cần nghĩ cũng biết, chắc chắn do Bạch Mộc Trần âm thầm ghi hận, báo cáo lại chuyện này cho người của tam đại tiên tông. “Hèn gì, hèn gì tên tiên nô kia có thể lẩn trốn trong dãy núi Thiên Uyên, hóa ra tam đại tiên tông bao che cho y, đáng lẽ ra ta phải phát hiện sớm hơn mới đúng, đã tính sai cả rồi!” Quách Nam hối hận không thôi, sớm biết thế này, lúc đầu thà liều mạng chịu sự trách phạt của thượng giới cũng phải diệt trừ Bạch Mộc Trần, diệt trừ cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt đó đi. Tiểu Thần không cho Quách Nam nhiều thời gian suy nghĩ, tiếp tục chọc giận đối phương: “Làm sao ta biết ư? Đương nhiên do chấp sự đại nhân nói cho ta rồi, ngươi nghĩ mình giấu được sao? Ha ha ha!” Quách Nam cố đè nén sát ý nói: “Vật trong thiên địa, người có đức sẽ được hưởng, tam đại tiên tông thì đã sao, Quách mỗ là người của Đạo Huyền môn, lẽ nào lại sợ bọn chúng, hừ!” “Ngươi chẳng qua chỉ là thiên tiên, sao gọi là người có đức được?” Tiểu Thần lại cao giọng nói: “Chấp sự đại nhân của chúng ta nói, chỉ cần ngươi giao thứ đó ra, ngài ấy sẽ thả ngươi đi, tuyệt đối không làm khó ngươi...” “Làm càn!” Quách Nam quát lớn một tiếng, khiến cho toàn bộ quặng nô bên dưới khí duyết sôi trào, Tiểu Thần miệng đầy máu, lảo đảo như muốn ngã xuống. Chỉ nghe Quách Nam vẻ mặt khinh thường nói: “Nếu Quách mỗ không giao thì sao? Chỉ dựa vào đám người yếu ớt các ngươi mà muốn giữ chân ta sao?” “Hừ, chúng ta chẳng qua là quặng nô, cùng lắm thì chết, có gì mà phải sợ?” Tiểu Thần giờ đã tiến hẳn ra ngoài, nói năng càng không kiêng kỵ: “Có điều, ngươi tưởng chỉ có mình chúng ta thôi sao? Giám sát đại nhân của chúng ta sắp tới, hơn nữa chấp sự đại nhân cũng đã bẩm báo chuyện này lên tông môn, sẽ nhanh chóng có cao thủ tới bắt ngươi thôi...” “Thật không? Vậy Quách mỗ sẽ giết ngươi trước, sau đó đem tất cả bọn chúng...” Quách Nam còn chưa kịp nói hết câu, Tiểu Thần đã giành trước một bước, hét lên đầy giận dữu: “Tất cả cùng lên! Hôm nay chúng ta nghịch thiên đồ tiên, vì tự do!” “Vì tự do! Tất cả tiên nô đều lao lên, vì tự do, bọn họ đồng lòng, liều cả mạng sống đánh một trận. “Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!” “Ầm ầm ầm...” Ánh lạnh cùng bắn lên, âm thanh vang động đất trời! Trên không trung, Quách Nam mỉm cười lạnh lùng, khinh thường nhìn xuống phía dưới. Có tiên bảo hộ thân, công kích vậy đâu đáng kể gì? Chẳng qua tới giờ gã vẫn không nghĩ ra, tu vi của mình đã tới thiên tiê, thần thức bao trùm toàn bộ bên dưới, vì sao vẫn không phát hiện ra bóng dáng Tiểu Thần và Bạch Mộc Trần. “Ong!” Tia sáng chiếu qua, thi thể ngổn ngang, chỉ trong chớp mắt, vài trăm quặng nô đã chết hơn nửa. Thấy cảnh tượng đó, Tiểu Thàn càng thêm lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là đám người bọn mình không chờ được tới lúc Nguyên Minh Tử tới. “Thiên tôn ơi là thiên tôn, cung phụng ngài nhiều năm như vậy rồi, lần này nhất định ngài phải phù hộ cho!” Cắn răng một cái, Tiểu Thần vỗ lên túi trữ vật, lấy hơn năm mươi tấm Bạo Liệt phù ra, để trước ngực. Sau hơn nửa năm cố gắng, Tiểu Thần đã có thể đồng thời dung hợp ba mươi tám tấm Bạo Liệt phù, song năm mươi tấm Bạo Liệt phù quả thực vượt xa sức chịu đựng của y, nếu dùng không tốt còn có thể ảnh hưởng tới tính mạng. “Con bà nó chứ, liều mạng thôi.” Dưới sự che chở của đống đá, Tiểu Thần tập trung tinh thần, đồn tất cả tâm thần vào năm mươi tở Bạo Liệt phù. Thần thức bao phủ, hóa tơ thành lưới. “ Bạo Liệt thuật !” Năm mươi quả cầu lửa dung hợp với nhau, bắn thẳng lên trời, còn Tiểu Thần toàn thân mềm nhũn ngã trên mặt đất, cố nén để không bị hôn mê. Đột nhiên bị đánh lén song Quách nam chẳng hề để ý, với chút thủ đoạn đó của quặng nô, cho dù dùng tiên bao cũng khó phát huy được một phần vạn uy lực. “Ầm!” Một tiếng nổ lớn vang lên, Quách Nam quả thực không bị tổn thương chút nào, nhưng khiến gã bất ngờ là dưới uy lực của pháp thuật đó, thần thức của chính gã cũng trở nên vặn vẹo, bụi mù đầy trời che phủ tầm mắt gã, xung quanh trở nên hỗn loạn. ... Cùng lúc đó, một đội tiên sĩ từ phương xa tới, ngồi trên thuyền mây nhanh chóng tiếp cận. “Đại nhân nhìn kìa, kẻ địch ngay phía trước!” Đây là giọng nói của Nguyên Minh Tử, nghe tiếng kêu đó, đám quặng nô trong đống đá rối rít chạy về phía những tiên sĩ kia, Tiểu Thần thấy thế càng hưng phấn. Ngay lúc mấu chốt, Trần Tịch và Nguyên Minh Tử rốt cuộc cũng dẫn theo ba vị giám sát của bãi quặng tiên nô tới. “Ba vị đại nhân, chính là hắn, chính hắn đã giết người của bãi quặng tiên nô chúng ta, còn nữa... vật đó vẫn trên người gã họ Quách!” Tiểu Thần chẳng biết lấy sức lực đâu ra, hét lớn một tiếng. Trên bầu trời, bụi mù chỉ vừa tan đi, Quách Nam liền nghe được tiếng Tiểu Trần kêu gào thứ đồ đó vẫn trên người mình, không khỏi ngẩn người, lại nhìn thấy đám người của bãi quặng tiên nô đang hùng hổ lao tới, lập tức hiểu rõ tình hình. “Hay, hay lắm! Nếu các ngươi đã muốn chết, Quách mỗ sẽ tiễn tất các ngươi lên đườg.” Trong lòng Quách Nam dâng trào sát ý, bỗng nảy sinh ý định giết người diệt khẩu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang