[Dịch] Tiên Ấn
Chương 61 : Hành động
.
Sự bình yên suốt mấy trăm năm ở dãy núi Thiên Uyên cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Tin tức này như một trận bệnh dịch, nhanh chóng loan truyền khắp bãi quặng tiên nô với chợ nô.
Có người nói đây là chuyện ngoài ý muốn, cũng có người nói đây là một âm mưu, lại có người im lặng không bình phẩm.
Tuy vậy không ai ngờ rằng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu. Mấy ngày sau đó, hai ba đội tuần tra liên tục bị tập kích, có không ít tiên sĩ mất tích song mãi vẫn không phát giác kẻ địch là ai.
Sự sợ hãi bao trùm cả dãy núi Thiên Uyên, khiến lòng người bồi hồi bất ổn, sự việc cuối cùng cũng kinh động tới ba vị chấp sự đại nhân.
Để tìm hiểu tình hình, ba vị chấp sự phái hơn ba mươi đệ tử trong bãi quặng ra, tất cả đều có tu vi từ chân tiên ngũ phẩm trở lên, song kết quả đều là có đi không về, thậm chí cả một chút tin tức truyền lại cũng không có.
Chuyện này thật kỳ quái, chỉ cần là người hiểu biết đôi chút đều cảm giác được lần này chắc chắn không bình thường.
oOo
Trong động phủ đại đường của bãi quặng tiên nô.
Đây là nơi tam đại tiên tông tập trung, thường chỉ dùng để trao đổi những chuyện quan trọng, song hiện giờ mọi người đều tụ tập ở đây.
Phía trên, ba vị chấp sự đứng cạnh nhau, sắc mặt âm trầm nhìn đám đệ tử bên dưới, bầu không khí vô cùng nặng nề.
“Sư huynh, đây chắc chắn là một âm mưu!”
Vẻ mặt Hoa Dương bực tức, trong mắt lóe lên ý hận. Bên cạnh gã, sắc mặt Phong Hành Chí và Nguyện Diễm Diễm cũng rất khó coi.
Lần này ba đại giám sát đồng thời ra tay, mang theo đông đảo đệ tử điều tra, song vài ngày liền vẫn không thu được kết quả gì, đúng là mất hết mặt mũi.
Ngô Niệm Tri lạnh lùng nhìn Hoa Dương một cái rồi hừ một tiếng, không nói gì tiếp.
Thấy vậy, Liên Vân bèn lên tiếng: “Nguyệt sư muội, lần này bọn muội ra ngoài có điều tra được chút manh mối nào không?”
Nguyệt Diễm Diểm cũng kính nói: “Khởi bẩm chấp sự, tại hiện trường ngoại trừ dấu vết chiến đấu ra không phát hiện bất cứ manh mối nào. Kẻ địch vô cùng giảo hoạt, mọi trận chiến đều là dùng nhiều đánh ít, một đòn là trúng, tuyệt không lưu lại người sống, thậm chí ngay cả việc truyền tin cũng bị cắt đứt. Theo bước đầu suy đoán, việc này chắc hẳn do một thế lực gây nên, đây không phải chuyện chỉ năm ba người có thể làm được.”
Ngừng một chút, Nguyệt Diễm Diễm lại nói một cách cẩn thận: “Chấp sự, liệu việc này có phải do đám quặng nô tác quái không?”
Nghe câu này, ba vị chấp sự nhìn nhau rồi cùng lắc đầu, hiển nhiên không cho rằng chuyện này có liên quan tới quặng nô.
Liên Vân suy nghĩ một chút rồi khoát tay nói: “Từ sau lần trấn áp một kẻ cầm đầu lần trước, tới giờ bãi quặng tiên nô đã yên ổn hơn nhiều. Ít ra trước mắt không thấy quặng nô có dị động gì. Huống hồ Tụ Tiên lệnh còn trong tay chúng ta, cho dù mấy ngàn quặng nô gộp lại cũng chẳng thể làm gì.”
Ngô Niệm Tri cũng lên tiếng ủng hộ: “Liên Vân sư muội nói không sai, trong đám quặng nô có không ít kẻ nằm vùng của chúng ta, nếu thật sự xảy ra chuyện chắc chắn chúng đã truyền tin lại rồi. Hơn nữa còn ba người Hồng Vũ áp chế, đám tiên nô đó đâu gây ra chuyện gì được?”
Trác Vô Cấu gật đầu, không nói thêm gì chỉ quay sang hỏi: “Phong sư đệ, vậy nhóm bọn đệ có manh mối gì không?”
“Cái này...”
Vẻ mặt Phong Hành Chí xấu hổ nói: “Tình hình bên đệ cũng tương tự bên Nguyệt sư muội, khi đệ chạy tới đã không thấy tung tích kẻ địch đâu rồi, chỉ để lại một hiện trường hỗn loạn thôi. Chỉ có một điểm kahs kỳ lạ, hỏa nguyên lực cực kỳ đậm đặc, đối phương đều dùng pháp quyết thuộc tính hỏa.”
“Hỏa nguyên lực?”
Ngô Niệm Tri cau mày như nhớ tới điều gì song trong lòng lại không dám xác định.
Lúc này Hoa Dương mới nhỏ giọng dò hỏi: “Sư huynh, chúng ta có nên báo cáo việc này lên để tông môn xử lý không? Nếu thật sự có cường địch, sợ là chúng ta khó lòng ngăn cản.”
“Ngu ngốc! Đầu ngươi mọc ngược ở mông à?”
Ngô Niệm Tri lạnh lùng mắng một câu rồi không hề khách khí nói: “Báo cáo lên? Báo cáo thế nào? Ngươi biết kẻ địch là ai không? Ngươi có đầu mối nào để báo cáo không? Giờ tình hình ra sao chúng ta còn không rõ, một khi báo cáo về tông môn chắc chắn những kẻ chuyên soi mói sẽ trách chúng ta bất lực. Tới lúc đó, cứ chờ mà nhận hậu quả đi. Hừ!”
“Ngô sư huynh...”
Liên Vân khuyên giải: “Giám sát Hoa Dương cũng chỉ muốn giải quyết ổn thỏa hơn thôi mà, huynh đừng trách hắn.”
Ngô Niệm Tri không muốn làm mất mặt Liên Vân, không thể không thở dài nói: “Sư muội, không phải huynh cố ý muốn phản bác muội, mà chuyện này không thể báo cáo lên trên, chúng ta nhất định phải tự xử lý. Bãi quặng tiên nô là vùng đất để khai thác tiên thạch, dính dáng tới quá nhiều lợi ích, chỉ không cẩn thận sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Hơn nữa chúng ta cũng có thể tử thủ ở đây, dẫu sao người ngoài cũng không vào được bãi quặng tiên nô.”
Trác Vô Cấu do dự một chút rồi cũng đồng ý: “Ngô sư đệ nói thế không sai, Trác mỗ cũng cho rằng chuyện này tạm thời không nên báo cáo lên trên, ít nhất cũng đợi hiểu rõ tình hình hãng nói.”
Liên Vận gật đầu: “Vậy theo ý kiến của hai vị sư huynh, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
Chuyện bàn mưu tính kế, Trác Vô Cấu tự biết không bằng Ngô Niệm Tri bèn nhìn đối phương, ý bảo tùy đối phương an bài.
Ngô Niệm Tri cũng không khách khí, nỏi thẳng: “Một khi đã không tìm được manh mối, vậy để người khác tìm giúp chúng ta...”
Liên Vân hơi ngẩn ra, nhẹ giọng hỏi: “Ý Ngô sư huynh là... chợ nô?”
“Không sai!”
Ngô Niệm Tri cười khẽ rồi nói: “Chợ nô có bối cảnh phức tạp, sau lưng dính dáng không ít lợi ích của các tiên môn thị tộc, những thế lực này tuy không lớn bằng tam đại tiên tông chúng ta, nhưng bản lãnh do thám tin tức của bọn họ cũng rất mạnh, chỉ cần mời được bọn họ hỗ trợ, vậy cả dãy núi Thiên Uyên, không chuyện gì che giấu được.”
“Ta thấy được đấy.”
Trác Vô Cấu khẽ vuốt cằm, ngỏ ý đồng tình.
Ngô Niệm Tri lại tiếp lời: “Mặt khác, chúng ta còn phải tăng thêm nhân thủ, tiếp tục điều tra, có điều các đệ tử bắt buộc phải hành động thống nhất. Việc này không thể chậm trễ, các ngươi đi ngay đi!”
“Vâng!”
Thu xếp một hồi, đám đệ tử dần dần giải tán, chỉ còn ba vị chấp sự ở lại bàn bạc những chi tiết khác.
oOo
Dãy núi Thiên Uyên, chợ nô.
Mấy ngày nay, bãi quặng tiên nô liên tục xảy ra chuyện khiến cho chợ nô cũng chẳng an bình.
Để phòng ngừa vạn nhất, thế lực khắp nơi rối rít tăng cường nhân thủ, kiểm tra gắt gao những người ra vào chợ nô. Cũng bởi thế, chợ nô vốn náo nhiệt cũng dần dần yên tĩnh lại.
...
Lúc này, Bạch Mộc Trần đang ngồi ngay ngắn trong đại sảnh của Tụ Bảo các, tay bưng tiên trà, từ từ thưởng thức.
Chuyện buôn bán của Tụ Bảo các quả thật không được suôn sẻ, ít nhất trong thời gian Bạch Mộc Trần tới đây ngoại trừ chàng ra chẳng thấy bóng dáng một vị khách nào. Xem ra thời gian này chuyện buôn bán cũng thật khó khăn.
Chỉ một lát sau, Dịch Nha Tử và Mạc Ảnh từ sau hậu đường đi ra.
“Người anh em, gần bốn năm rồi không gặp, chẳng hay người anh em có khỏe không?”
Dịch Nha Tử chắp tay đi về phía Bạch Mộc Trần, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị giờ mang theo chút hòa nhã.
Bạch Mộc Trần không dám coi thường, vội vàng đứng dậy đáp lễ: “Nhờ hồng phúc của ông chủ Dịch, sống cũng không tệ lắm.”
“Bạch huynh, huynh khỏe chứ...”
Mạc Ảnh nhiệt tình gật đầu với Bạch Mộc Trần, coi như chào hỏi, Bạch Mộc Trần cũng mỉm cười đáp lễ.
Đợi Dịch Nha Tử ngồi xuống, Mạc Ảnh dâng một chén tiên trà lên cho sư tôn, sau đó lặng lẽ đứng sang bên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện