[Dịch] Tiên Ấn

Chương 57 : Tiên ma thủy động.

Người đăng: 

.
Ba năm sau, Thiên Cương lên, Địa Sát lặn, Khôi Tinh đấu. Đại cát đại hung, vạn sự không hợp. Thiên triệu hàng lâm lúc trước khiến cho thế cục tại Nhất Trung Thiên vốn đã phức tạp giờ lại càng thêm hỗn loạn. Với sự can thiệp từ thượng giới, thế lực nơi nơi đều rục rịch, không ít thị tộc tiên tông tan biến trong bụi trần tiên hà, lại có không ít thị tộc tiên tông quật khởi, mạnh mẽ, rồi trở thành người đứng đầu một phương. Chỉ trong chốc lát, cả Nhất Trung Thiên không ngừng tranh đấu. Có câu là: Thiên đạo mênh mông ý khó dò Cô đơn thoải mái mấy người vui Thế gian đâu có lối anh hùng Đạp phá trời cao vạn đời không Tới nay đã là ba năm kể từ khi dị tượng thiên triệu xuất hiện, mọi người cũng dần quên đi rất nhiều chuyện, sinh mệnh của rất nhiều người dường như không lưu lại bao nhiêu dấu vết trên thế gian. oOo Một ngày nọ, sau trời tĩnh lặng, gió thổi mây bay. Nơi cực bắc, tiên linh khí đột nhiên dâng lên trận trận xao động, ở sâu trong biển mây mênh mông, các dòng khí chuyển động hỗn loạn, thi thoảng lại bùng phát lên một luồng sáng đen, bắn thẳng tới trời. Cùng lúc đó, hư không như bị một lực lượng khổng lồ xé ra một vết rách lớn. Quầng sáng màu đen dần dần khuếch tán, khí tức hỗn loạn thổi khắp đất trời, dẫn động cửu trọng tiên cảnh. Dị động bất ngờ xảy ra khiến cả Tiên Giới chìm vào khủng hoảng trước giờ chưa từng có, như trời đất đảo điên, đại kiếp nạn buông xuống. May là dị động không kéo dài lâu, trời đất nahnh chóng trở lại như lúc đầu, trong cơn kinh hoảng, hàng tỉ tiên dân không hiểu chuyện gì đã xảy ra, lòng đầy lo lắng. ... Bên cạnh vết rách hư không, mười hai nam tử từ từ hạ xuống. Người cầm đầu là một gã đàn ông trung niên tóc trắng như tuyết, khuôn mặt lạnh lùng hà khắc, khoanh tay đứng đó, ánh mắt nghiêm nghị nhìn vào hư không đen kịt. Những người xung quanh gã cũng im lặng. “Lại đã ngàn năm, chiến trường Tiên Ma rốt cuộc cũng mở...” Gã đàn ông trung niên lẩm bẩm tự nói, giơ tay lên sờ nhẹ lên tiên ấn màu cam nơi mi tâm, hay nên gọi là, nô ấn. Đúng vậy, nô ấn. La Hạo Nhiên... Tán tiên bát kiếp... Tử Tiêu cung... Tuổi tác: tám ngàn sáu trăm ba mươi.. Binh nô cửu đẳng... Đây là lần thứ chín La Hạo Nhiên đứng bên vết rách, cũng là lần cuối cùng gã tham dự chiến tranh giữa tiên và ma. Nhớ ngày đó, gã cũng là bạch nô, bị đưa tới chiến trường tiê ma này, trải qua cửu tử nhất sinh, tranh đấu trong khổ sở. Gã đã từng đau khổ, từng hối hận, từng mê man, từng tuyệt vọng, song lòng gã chưa bao giờ chết lặng, chưa từng buông tay. Sau từng đợt chém giết, La Hạo Nhiên nhanh chóng trưởng thành, đạt được nhiều chiến công để rồi rốt cuộc có được tu vi tán tiên bát kiếp như ngày nay. Nếu lần này gã còn sống sót đi khỏi chiến trường, gã có thể nhận được tự do, tự do thật sự. Tự do, hai chữ vô cùng đơn giản song lại bao hàm vô số khát vọng cùng tín ngưỡng của tiên nô. ... Phía sau đám La Hạo Nhiên là trăm vạn binh nôn rậm rạm chi chít, bọn họ đều mặc khôi giáp phủ đầy phù văn, phân đội ra đứng, tổng cộng có ba trăm sáu mươi đội, hợp thành một chu thiên. Phía trước mỗi đội đều có một thủ lĩnh ngồi trên một bàn tròn bằng kim loại khổng lồ, chiếu sáng lẫn nhau, tạo thành một phòng tuyến đông đúc nghìn nghịt. Ở phía sau, gần trăm vạn tiên binh tiên tướng đều tự sắp xếp thành trận, trang bị hoàn mỹ, khí thế phi phàm, nhất là sát khí trên người bọn họ như ngưng tụ thành cuồng long gào rít, như muốn hủy diệt đất trời. Cao hơn trên không trung có hơn vạn chiến thuyền tiên gia lớn lớn nhỏ nhỏ, lơ lửng trên bầu trời, mỗi chiếc lại có một ngọn tháp sáng thần kỳ, trên tháp lưu chuyển vô số phù văn, hào quang chói mặt và lạnh băng tỏa ra bốn phía. Bên trên trời sao là một hư ảnh khổng lồ bao phủ toàn bộ chiến đội tiên quân, đôi mắt nửa nhắm nửa mở nhìn xuống bên dưới/ Đồ sộ! Hùng vĩ! Khổng lồ! Đối diện với đội ngũ khổng lồ như vậy, tiên sĩ nào cũng có cảm giác mình bé nhỏ chẳng khác nào hạt cát. Mà đây mới chỉ là chiến đội tiên phong của Tiên Giới, cao thủ chân chính còn chưa xuất hiện. Đây là lực lượng dành cho chiến tranh, là đại quân của tiên đạo. ... Cái khe càng lúc càng lún sâu, bên trong tản ra từng đợt khí tức hoang vu tanh máu. Không khí càng lúc càng căng thẳng, ai nấy đều tập trung tinh thần, nín thở đợi thời khắc xung phong. “Ầm!” Một tiếng nổ vang lên, ma khí dâng trào, trời đất biến đổi. Phong ấn cổ xưa đã hoàn toàn khai mở, một thế giới hoang vu như ẩn như hiện trong màn sương đen. Gió tanh mưa máu, sấm chớp vang dội, tử khí âm trầm, âm hàn thấu xương... Nơi này không có bầu trời cũng chẳng có ngôi sao, ngoại trừ những lục địa tan vỡ, xung quanh đều là những khoảng không gian hư vô và hỗn loạn. “Binh nô nghe lệnh...” “Xuất phát!” Ra lệnh một tiếng, mấy trăm vạn binh nô dưới sự dẫn dắt của đám La Hạo Nhiên đồng loạt nhảy vào trong thế giới hoang vu kia. Đây mới chỉ là khởi đầu của chiến tranh tiên ma mà thôi! oOo Mây tiên mờ ảo về nơi nao Vật đổi sao dời người đã mất. Dãy núi Thiên Uyên, vẫn như trước kia. Chiến trường tiên ma mở ra không ảnh hưởng quá lớn tới cuộc sống nơi đây, chỉ có điều số lượng tiên sĩ qua lại ít đi rất nhiều. Tại một hang động bí mật, ba người Tiểu Thần, Trần Tịch và Nguyên Minh Tử ngồi đối mặt nhau, khuôn mặt ai cũng mang vẻ nghiêm túc. Ba năm trôi qua, bọn người Tiểu Thần sớm đã vượt xa ngày xưa. Dưới sự giúp đỡ âm thầm của Bạch Mộc Trần, bọn họ đã lôi kéo được gần ngàn quặng nô, trở thành một trong những thế lực đứng đầu ở nơi này, mà thực lực mỗi người bọn họ cũng tăng trưởng không ít. Bạch Mộc Trần chẳng những truyền thụ Phồn Tinh quyết cho ba người bọn họ mà còn chỉ điểm bọn họ thuật chế phù, không hề giấu diếm điều gì. Đương nhiên, vì liên quan tới chuyện chế phù nên ba người đều có phần nghi ngờ thân phận Bạch Mộc Trần, hơn nữa còn mơ hồ đoán được chút gì, song bọn họ đều rất sáng suốt không đề cập tới. Dẫu sao, có một số việc nói trắng ra lại thành không hay. oOo Quãng thời gian lặng lẽ từ từ qua đi, Tiểu Thần cất lời đầu tiên: “Lão Trần, nói vậy ngươi cũng nhận ra gần đây luôn có anh em tự nhiên mất tích, trong đó chắc chắn có điểm lạ.” “Có người nhắm vào.” Trần Tịch trả lời rất đơn giản nhưng cũng rất thẳng thắn, Tiểu Thần và Nguyên Minh Tử cùng gật đầu. “Lão Trần, ngươi cảm thấy nên làm gì đây?” Tiểu Thần thật sự hỏi Trần Tịch, muốn biết ý kiến đối phương ra sao. Trầm ngâm một lát, Trần Tịch trả lời thận trọng: “Mọi chuyện có biến, trước tiên phải chuẩn bị.” “Ta cũng nghĩ vậy.” Tiểu Thần lặng lẽ gật đầu, rồi hùng hổ nói tiếp: “Con mẹ nó, thiên tôn tại thượng, thời gian này quan hệ giữa chúng ta và các thế lực khác cũng căng thẳng, chuyện các anh em mất tích chắc do chúng làm. Hừ hừ, may mà lúc thường chúng ta không để lộ chút gì, nếu không chắc chắn đã gặp họa rồi.” Dừng một chút, Tiểu Thần lại buồn bã nói: “Có điều, xem tình hình, sợ là chúng ta cũng không giấu được bao lâu nữa, phải chuẩn bị nhanh lê một chút... Mặt khác, nghe nói chiến trường tiên ma đã mở, tình hình chiến sự vô cùng kịch liệt, Tử Tiêu cung có lẽ sẽ mộ binh tiên nô từ thế lực các nơi, ta sợ lúc đó đám bên trên lại đưa chúng ta ra làm lính, vậy là mọi kế hoạch đều thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ!” “Phải ra tay trước!” Trần Tịch lạnh lùng phun ra bốn chữ, sắc mặt Tiểu Thần bỗng cứng nhắc, không biết trả lời ra sao. Nguyên Minh Tử tự biết mình nên vẫn luôn lẳng lặng lắng nghe ở bên cạnh, không lên tiếng ý kiến. Thật ra cả Tiểu Thần và Nguyên Minh Tử đều biết, tuy nhìn qua Trần Tịch có vẻ chất phác, không thích hiển lộ bản thân nhưng không nghĩa là đối phương không có trí tuệ. Hoàn toàn ngược lại, Tiểu Thần có lẽ có thể tính là thông minh, song suy xét mọi chuyện lại không xâu xa trầm ổn như Trần Tịch. “Ra tay trước sao?” Tiểu Thần cũng có phần do dự, không phải y sợ hãi chỉ có điều chuyện quá quan trọng, liên quan tới tính mạng gần ngàn huynh đệ, y không thể không suy xét cẩn thận. Thấy hai người mãi không nói gì, Nguyên Minh Tử mới lí nhí bảo: “Tiểu Thần, lão Trần, chẳng... chẳng bằng chúng ta hỏi ý kiến Cổ đại ca xem sao!” “Đúng vậy!” Tiểu Thần vỗ mạnh vào đầu, nói với vẻ ảo não: “Hơn hai năm không liên hệ với Cổ đại ca, chẳng biết giờ huynh ấy ra sao... Xem ra gần đây chúng ta tập trung luyện phù tới phát ngốc rồi, ngay cả chuyện này cũng quên mất. Thằng mập chết tiệt, hôm nay ngươi được lắm, thật đúng với câu châm ngôn ở thế tục: Kẻ trí lo lắng nghìn điều sẽ bỏ quên một điều, kẻ ngu lo lắng nghìn điều sẽ được một điều.” “Thằng ngốc!” Trần Tịch đảo mắt nhìn Trần Tịch khinh thường. Nguyên Minh Tử cũng không để ý tới đối phương, đứng dậy bước ra ngoài động.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang