[Dịch] Tiên Ấn

Chương 49 : Thiên triệu. (2)

Người đăng: 

.
“Hả? Chuyện gì xảy ra vậy?” Khu vực xung dãy núi Thiên Uyên, ba đội tuần tra phát hiện có chuyện lạ lập tức dừng lại, lúc bọn họ tới chỉ cảm thấy xung quanh rung động, tiên linh khí như bị thứ gì đó hấp dẫn, phá tan màn sương màu đen ùa vào sâu trong dãy núi Thiên Uyên. “Đội trưởng, có chuyện gì vậy?” “Đúng vậy, đội trưởng, có cần xuống xem không?” “Xuống? Giờ ngay cả chuyện gì xảy ra cũng không biết, xuống chẳng phải tự tìm chết sao? Đội trưởng đừng nghe lời hắn.” “Ta... ta không có ý đó.” “Ha ha, vậy ngươi có ý gì?” “Được rồi, im hết đi cho ta!” Tu sĩ trung nhiên đầu lĩnh mở miệng quát một tiếng, sau đó tìm hai vị đội trưởng khác bàn bạc. “Các ngươi nói xem, liệu có phải do gió xoáy hỗn loạn tạo thành dị tượng không?” “Gió lốc hỗn loạn cứ một thời gian ngắn lại xuất hiện, nhưng lần này khác với trong quá khứ.” “Ta cũng thấy không giống, lần này linh khí dao động không quá lớn.” “Mau nhìn kìa, có người đi ra ở bên dưới!” ... Ba vị đội trưởng nhìn lại, chỉ thấy từng bóng người lao ra khỏi màn sương đen, như những con chim nhỏ gặp chuyện đáng sợ. “Nói, bên dưới đã xảy ra chuyện gì?” Tu sĩ trung niên tiến lên phía trước, kéo một quặng nô đang hoảng hốt ra, quặng nô ấp â ấp úng nói: “Khởi bẩm đại nhân... vừa rồi không biết đã xảy ra chuyện gì, không khí xung quanh lập tức rối loạn, bọn tôi sợ gặp chuyện không hay nên chạy ra trước.” “Chẳng lẽ thật sự là gió lốc hỗn loạn?” Lông mày tu sĩ trung niên cau lại, liên tục hỏi vài quặng nô nhưng đều thu được câu trả lời y hệt. Hơn nữa quặng nô trong dãy núi Thiên Uyên cũng lục tục trốn ra rồi tụ tập lại cùng một chỗ. “Các ngươi thấy sao?” “Giờ không rõ lắm tình hình bên dưới, không xuống thì hơn.” “Đúng vậy, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là tuần tra, việc này không tự xử lý được, nên quay về bẩm báo một chút, mời cấp trên tới xử lý là hay nhất.” “Vậy chúng ta lập tức quay về bãi quặng báo cáo việc này với chấp sự.” “Được, hai người chúng ta ở đây theo dõi, tránh gây rối mất trật tự.” ... ...... Sâu trong hang động, lốc xoáy khí dần dần khuếch tán, thấm tới mỗi tấc không gian. Càng lúc càng nhiều tiên linh khí từ bốn phương ám hướng tự tập lại, mà ở giữa vòng khí xoáy đó, vẻ mặt Bạch Mộc Trần vô cùng đau đớn, lúc này muốn dừng lại đã là không thể. Giờ chàng nhưu con thuyền nan lênh đênh trên biển gặp phải bão lớn, tùy ý để linh khí nhập thể, không thể tự khống chế sinh tử bản thân. Sau cảnh thoát lực ngoài ý muốn lần trước, Bạch Mộc Trần vận dụng thuật điệp phù cô cùng cẩn thận song không ngờ lần này vẫn có sơ xuất. Mười tấm tiên phù Tụ Linh bùng phát, ngưng tụ tiên nguyên lực vượt xa dự đoán của chàng, hơn nữa ảnh hưởng đó còn tăng theo sự khuếch tán của lốc xoáy khí. Điểm chết người là vì quá nhiều tiên linh khí ma sát với âm khí đã lặng lẽ chìm dưới dãy núi Thiên Uyên, bài trừ lẫn nhau, tạo thành hỗn loạn. Lực lượng như vậy có lẽ với tu sĩ cao giai không tính là gì, nhưng với một tán tiên còn chưa vượt qua tiên kiếp, đây lại là thương tổn trí mạng. Đúng vậy, thân thể tán tiên vốn không có căn cơ, không cất chứa được tiên lực, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc tán tiên có thể không kiêng nể gì hấp thu ngoại lực, đạo lý này cũng giống như cái phễu, khi tốc độ tăng trưởng của tiên nguyên trong cơ thể quá lớn sẽ gây ra hiện tượng tràn, như vậy rất có thể khiến tán tiên nổ tan xác mà chết. Cũng chính là nước quá đầy thì tràn, mà không tràn thì phình, quá nhiều thì sẽ gây hại. Hôm nay tiên nguyên trong cơ thể Bạch Mộc Trần sớm đã tới mức cực hạn mà thân thể có thể chịu được,không thể nhận thêm tiên lực nữa. Dưới sự tích lũy của tiên lực, thân thể chàng dần dần phình ra như một quả bóng, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn kết quả sẽ là hồn phi phách tán. “Đúng là nực cười, trước kia vì oán này oán nọ vì tiên nguyên không đủ, giờ thì lại ngược lại, tiên lực quá thừa mà không thể luyện hóa...” Bạch Mộc Trần miệng không nói được, khẽ nở một nụ cười chua xót, tiên lực mênh mông như vậy chẳng những không thể luyện hóa hết thành của mình mà ngược lại còn tọa thành nguy hiểm tới tính mạng mình, sao không khiến người ta tức giận cho được. “Ong Ong Ong!” Lốc xoáy khí lại khuếch tán, lại một luồng tiên nguyên tiến vào! Thân thể Bạch Mộc Trần bắt đầu xuất hiện từng vết rách, từ trong đó linh quang tràn ra, lúc nào cũng có thể sụp đổ. “Làm sao đây? Giờ nên làm sao đây?” Giữa ranh giới sinh tử, giữa mốc nguy hiểm, càng như vâỵ, Bạch Mộc Trần càng bình tĩnh... Muốn sống, vậy phải đem tất cả tiên lực dư thừa trong cơ thể đẩy ra ngoài, nhưng giờ mình không thể động đậy, muốn phát tiết cũng không làm gì được. Cách này không được, phải tìm cách khác. Bạch Mộc Trẩn đưa tâm thần chìm vào thức hải, kết tinh trí tuệ chợt ngời sáng, khuôn mặt ở bốn phía tứ diện chợt mở mắt, vô số tin tức từ trong đó hiện ra, như những tia sáng di chuyển, tạo nên từng quầng sáng xua tan bóng tối. Công pháp, tiên quyết, trận đạo, tạp ký... Trong thức hải, kết tinh trí tuệ ra sức xoay chuyển, rất nhiều tin tức của bỏ qua, cuối cùng Bạch Mộc Trần dừng ý thức trên phần phù đạo. ... Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, sự cố lần này xảy ra do tiên phù, chắc sẽ có cách hóa giải. Hóa giải? Hóa giải?... Một khi không bài trừ được tiên lực ra ngoài cơ thể, sao không hút sạch toàn bộ đi! Trong lòng máy động, Bạch Mộc Trần lập tức hoảng sợ vì ý nghĩ điên rồ của bản thân, chẳng qua khi bình tĩnh suy nghĩ lại, đây lại có vẻ là cách khả thi nhất. Nhưng tán tiên vốn không căn cơ, làm sao hấp thu tiên nguyên đây?” “Căn cơ? Căn cơ... Đúng! Là căn cơ!” Tâm thần Bạch Mộc Trần chấn động, lập tức nghĩ tới Tụ Linh thuật. Vật cực tất phản, tương phản tương thành, không có gì là tuyệt đối. Nếu đem tụ linh thuật khắc lên cơ thể chắc có thể hấp thu tiên lực rtong cơ thể, không khéo có thể thành vật thay thế tiên căn. Suy nghĩ này vừa nổi lên lập tức không ngăn chặn nổi. Trong cơn điên cuồng, Bạch Mộc Trần cũng bất chấp hậu quả, dẫu sao cũng chết, chẳng bằng liều mạng giành lấy chút sinh cơ. Vì vậy chàng nhét một mảnh linh mộc vào cơ thể, rồi khắc ấn phù Tụ Linh thuật lên đó, nhưng không đánh vỡ tiên phù. “Tụ!” Phù văn trên linh mộc lóe lên, tiên lực trong cơ thể Bạch Mộc Trần bắt đồng run lên khe khẽ. “Xẹt xẹt xẹt!” Quả nhiên, xung quanh linh mộc xuất hiện phản ứng, một chút linh lực bị hút vào trong linh mộc. Bạch Mộc Trần thấy vậy vui mừng không thôi, nhưng không đợi chàng làm gì tiếp, linh mộc đã không chịu nổi quá nhiều tiên lực, “bùng” một tiếng hóa thành bột phấn. “Phụt!” Phun ra một ngụm máu tươi màu xám, trong cơ thể Bạch Mộc Trần cànghỗn loạn tới mức không chịu nổi. Tiên lực bão hòa như ngựa hoang mất cương, đấu đá lung tung, khiến vết rách quanh người chàng lại càng chằng chịt. Không được, không được, vẫn không được! Linh mộc nhất giai quá yếu, sao chịu nổi tiên lực khổng lồ như vậy? Nhưng giờ biết chạy đâu tìm vật chịu tải cấp cao đây? Giữa làn sinh tử, giữa cơn sợ hãi vô cùng, một cảm giác tuyệt vọng lại dâng lên trong lòng Bạch Mộc Trần. Hồi tưởng lại quá khứ, chàng đột nhiên phát hiện mình quá mức ngây thơ, quá mức khờ dại, thậm chí ngu dốt tới mức đáng thương. Cái gì mà khôi phục sư môn, cái gì mà chí nguyện tán tiên, cái gì mà đỉnh phong tiên đạo, đó chẳng qua chỉ là chút ước vọng đẹp mà thôi. Ước vọng? Đúng vậy, đều là ước vọng. Vậy cũng tốt, giờ mình cũng sắp chết, để bản thân giữ chút ước vọng đẹp đó mà chết vậy!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang