[Dịch] Tiên Ấn
Chương 48 : Thiên triệu. (1)
.
Nhìn Bạch Mộc Trần đi khỏi, ánh mắt Dịch Nha Tử khẽ chớp chớp, vuốt nhẹ chòm râu dài.
Mạc Ảnh đứng bên cạnh nói với vẻ tiếc nuối: “Sư tôn, sao người lại tặng không cho y như vậy? Chúng ta mở tiệm bán hàng chứ có phải nhà từ thiện đâu? Nếu bị cấp trên phát hiện chắc chúng ta sẽ bị trách tội đấy.”
“Trách tội? Trách tội gì?”
Dịch Nha Tử nói với vẻ rất tự nhiên: “Phù ấn là vi sư tự khắc, tâm đắc độ kiếp lại càng không liên quan gì tới cấp trên, bọn họ dựa vào đâu mà trách tội ta?”
“Nhưng chúng ta phải chịu thiệt mà!”
Mạc Ảnh vẫn không cam lòng, trong quan điểm của y, bỏ ra mà không nhận lại gì là lỗ vốn.
“Chát!”
Dịch Nha Tử tát cho đồ đệ của mình một cái thật mạnh rồi nói với vẻ tức giận: “Tu hành mấy trăm năm mà con chỉ có chút kiến thức vậy thôi à? Có những lúc cho đi không nhất định phải nhận được báo đám, vi sư cảm giác người này khác với những tiên nô khác, trong mắt y không có tuyệt vọng và chết lặng, ngay cả vi sư cũng không nhìn thấu nổi y, không khéo sau này y sẽ nổi danh khắp một phương. Cho nên nếu chúng ta giúp y trong lúc khó khăn, tới tương lai khi y có năng lực, chắc chắn y sẽ nhớ nhân quả đó, đây là cơ duyên...”
Dừng một chút, giọng nói của Dịch Nha Tử dần dần trầm xuống: “Ảnh Nhi, vi sư mong con hiểu một điều, thân là tán tiên, vận mệnh chúng ta đã chẳng nằm trong lòng bàn tay mình, cơ duyên sẽ chẳng tự nhiên rơi xuống người chúng ta đâu, chúng ta cần tự dựa vào sức mình để nắm bắt và sáng tạo.”
“Nhưng... Nhưng tu vi người này đâu hơn gì con, trên người y có thể có cơ duyên gì chứ?”
Mạc Ảnh nói nhỏ, khuôn mặt lộ vẻ nghi ngờ cố chấp.
Dịch Nha Tử thấy vậy không nhịn được nhấn mạnh lại: “Ảnh Nhi, nếu trên thương trường con chắc chắn không phải một tương nhân hợp cách. Chúng ta làm ăn trên thương trường đều là bỏ ra ít mà thu lại nhiều, đầu cơ trục lợi, ngàn vạn lần đừng khinh thường bất cứ ai, vậy mới sống lâu được. Con nghĩ lại xem, nhiều năm như vậy rồi, những hạng người nịnh nọt bợ đỡ; ỷ thế hiếp người, có mấy ai sống lâu được? Chúng ta vốn là kẻ bị thiên đạo vứt bỏ, có tư cách gì mà khinh thường kẻ khác?”
“Sư... sư tôn, đệ tử biết sai rồi.”
Mạc Ảnh tâm thần chấn động, hổ thẹn quỳ trên mặt đất. Đúng vậy! Hôm nay mỉnh chỉ là tiên nô thân phận đê hèn, đâu phải đại thiếu gia tông môn gì, tư cách đâu ra mà khinh thường người khác.
“Được rồi, ngươi hiểu là tốt rồi, đứng lên đi.”
Dịch Nha Tử kéo Mạc Ảnh đứng dậy rồi không quên dặn dò: “Nếu có cơ hội sau này nên kết giao với người này nhiều hơn, nếu sau này y có thể có thành tựu gì, đối với chúng ta chỉ có lợi mà không có hại. Nếu lui lại một vạn bước mà nói, cho dù sau này y thân vẫn đạo tiêu, chúng ta cũng có mất mác gì đâu? Một chút tiên thạch, cống hiến, hay là thiếu đi ít thịt?... Tính đi tính lại chúng ta đều chẳng thiệt gì.”
“Dạ, đệ tử xin nghe lời dạy bảo.”
Mạc Ảnh nghiêm mặt, khom người bái tạ.
“Con hiểu là được rồi.”
Dịch Nha Tử vỗ vỗ vai đồ đệ, khuôn mặt lạnh lùng thoáng chút ôn hòa.
. . .
————————————
Ra khỏi Tụ Bảo các, Bạch Mộc Trần không trở về dãy núi Thiên Uyên ngay mà thay một bộ quần áo rồi đi mua sắm trong chợ nô.
Quan trọng nhất tất nhiên là mua thật nhiều tiên mộc, tiếp đó là đan dược để khôi phục, ngoài ra còn một chút vật phẩm tiêu hao hàng ngày.
Vì trên người không có điểm cống hiến nên Bạch Mộc Trần không thể không giao dịch trực tiếp bằng tiên thạch. Hơn nữa nửa năm nay chàng cũng thu thập được chừng ba trăm viên tiên thạch, tương đương với tiêu dùng một năm. Đáng tiếc là nhu cầu lớn như vậy cho dù tiên thạch có nhiều hơn cũng vẫn không đủ.
Nhưng như vậy, cho dù có chút ít tiên thạch chảy vào thị trường trong chợ nô cũng sẽ không khiến người ta để ý.
...
Bí mật quay trở lại dãy núi Thiên Uyên, Bạch Mộc Trần phát hiện nơi này đã thiếu đi rất nhiều quặng nô ra vào, ngay cả đội ngũ tuần tra cũng ít thấy bóng dáng, xem ra trong thời gian chàng bế quan chắc chắn đã xảy ra biến hóa gì đó.
Đề nén nghi hoặc trong lòng, Bạch Mộc Trần tìm một nơi bí ẩn rồi lấy phù ấn “Tụ Linh thuật” ra bắt đầu học tập.
Trên phù ấn Tụ Linh này có tổng cộng năm đạo phù văn, khác với phù ấn Bạo Liệt, năm đạo phù văn này do năm nét như một, liền mạch không rời, tuy dài ngắn bất đồng nhưng khiến người ta có cảm giác liên thông như một thể.
Thần thức bám vào những đạo phù văn này, thấy chúng đan xen ngang dọc, không ngừng diễn sinh ra những hình dạng khác nhau cho đến khi kết hợp được con số năm năm hai mươi lăm.
Những hình dạng đó thay đổi thất thường, đầu tiên là chia lìa, tiếp đó là giao thoa, cuối cùng là choonfgleen nhau.
...
Phù ấn loại phụ trợ thuần túy quả nhiên phức tạp hơn nhiều so với những loại tiên phù khác.
Sau một thời gian ghi nhớ khá lâu, ngọc phiến bỗng vỡ vụn, biến hóa của phù ấn cuối cùng cũng khắc sâu trong đầu Bạch Mộc Trần.
Lấy một mảnh linh mộc ra, gieo mầm phù, luyện phù, hóa phù.
Sau lần thử nghiệm thứ ba, tấm tiên phù Tụ Linh đầu tiên đã được luyện chế thành công, thuận lợi vượt qua dự tính ban đầu của Bạch Mộc Trần. Sau đó chàng theo sự quen tay, hăng hái luyện chế tiếp hai mươi bảy tấm tiên phù Tụ Linh nữa mà không một lần thất bại.
Thưởng thức những tấm tiên phù Tụ Linh trong tay, Bạch Mộc Trần không khỏi âm thầm thở dài, Tụ Linh phù đối với những tiên sĩ phẩm cấp thấp mà nói, tất nhiên là tốt, nhưng chàng thân có Phồn Tinh quyết nên tác dụng của tấm phù này cũng không quá lớn.
“Tụ Linh thuật!”
Tiên phù vỡ tan, một luồng linh quang chợt bùng lên rồi thu lại trong khoảnh khắc, hình thành một vòng xoáy.
Trong nháy mắt, Bạch Mộc Trần chỉ cảm thấy tiên linh khí trong trời đất xuyên qua tầng tầng cách trở, chen chúc nhau ùa tới...
Vòng xoáy càng lúc càng lớn, dần dần chuyển hóa thành từng tia tiên nguyên tiến vào cơ thể Bạch Mộc Trần, bổ xung phần tiên nguyên tiêu hao của chàng.
...
“Xẹt xẹt!”
Linh quang hao hết, vofg xoáy tiêu tan, mọi thứ lại khôi phục như lúc ban đầu.
Toàn bộ quá trình diễn ra trong chừng gần trăm giây, bạch Mộc Trần tính toán sơ qua, mình khôi phục được khoảng ba mươi vòng tiên nguyê, chỉ kém hơn Phồn Tinh quyết một chút, song đối với tiên sĩ phẩm cấp có thể nói là nghịch chuyển sinh tử, tác dụng không hề nhỏ. Điểm tiếc nuối duy nhất là tiên phù Tụ Linh chỉ có thể sử dụng từng tấm một, nên có rất nhiều hạn chế, bởi vậy tiên sĩ cấp cao sẽ không sử dụng loại tiên phù này. Dẫu sao tiên sĩ cấp cao tùy tiện thi triển pháp quyết cũng phải tiêu hao ngà vạn vòng tiên nguyên, nếu chỉ dựa vào tiên phù Tụ Linh để khôi phục ai biết phải mất bao lâu?
Đương nhiên, do Bạch Mộc Trần có thuật điệp phù nên điểm thiếu hụt này với chàng mà nói ngược lại lại không vấn đề, thậm chí chờ sau khi thần thức của chàng tăng trưởng, uy lực của thuật điệp phù còn có thể tiếp tục tăng cường, cho dù chàng tiêu hao nhiều tiên nguyên hơn nữa cũng có thể bổ sung lại trong thời gian nhanh nhất.
Nếu Tụ Linh thuật chồng lên nhau, hiệu quả sẽ ra sao?
Cúng uy nghĩ trong lòng, Bạch Mộc Trần lấy cả mười tấm tiên phù Tụ Linh ra, cho chúng lơ lửng xung quanh.
Thần thức phóng ra phía ngoài, hóa thành những sợi tơ nhỏ xâu chuỗi mười tấm tiên phù lại với nhau, theo cảm nhận ngày cảng rõ rệt, biến hóa của mỗi tấm tiên phù cũng dẫn hiện lên trong đầu Bạch Mộc Trần, phân phân hợp hợp, trọng trọng điệp điệp...
“Tụ Linh thuật!”
Theo suy nghĩ trong lòng, mười tấm tiên phù đồng thời tan vỡ rồi hóa thành mười luồng linh quanh quấn lấy nhau.
Linh quang không ở trong cơ thể Bạch Mộc Trần, một luồng khí xoáy khổng lồ ngưng kết thành hình, lấy chàng làm trung tâm, tiên linh khí mênh mông như thác nước đổ vào trong đó.
Chỉ trong thời gian ngắn, cả hang động run lên ông ông, thậm chí mặt đất cũng khẽ rung chuyển.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện