[Dịch] Tiên Ấn
Chương 30 : Tập trung thảo luận.
.
Nam Môn Vô Song, con cưng của ông trời chân chính trong thị tộc Nam Môn, chẳng những có thân phận đại thiếu gia mà tuổi còn trẻ tu vi đã đạt tới chân tiên cửu phẩm, đã một lần đứng đầu Chúng Tiên đồ của Cửu Dương Tiên viện, thật ra thực lực không dưới Nguyễn Hằng của Thiên Vi phủ, chỉ có điều mấy năm nay vẫn ra ngoài rèn luyện, có vẻ không định bái nhập Thái Nhất tông.
Trong nháy mắt, trong đầu Bạch Mộc Trần hiện lên tin tức về Nam Môn Vô Song, mặt không chuyển sắc, cúi thấp đầu.
Tiểu Ức Khổ lúc này cũng khôi phục tinh thần, cuống quít thi lễ.
“Khiếu Vân, các ngươi đang làm gì đó?”
Nam Môn Vô Song nhìn mọi người xung quanh, gật khẽ đầu, sau đó quay sang Nam Môn Khiếu Vân.
Mấy chuyện xấu giữa các tộc đệ, Nam Môn Vô Song cũng tự hiểu trong lòng, chỉ có điều y tâm tính cao ngạo, lười chẳng muốn để ý tới.
Trước mặt đại ca, Nam Môn Khiếu Vân không dám tự cao tự đại, lập tức trả lời: “Đại ca, bên dưới truyền tin, người của Thái Nhất môn và Thiên Vi phủ đã tới đấu trường nô lệ, vì thế đệ mang theo mọi người tới bái kiến. Không ngờ lại thấy tam đệ cũng đang ở đây nên muốn bảo đệ ấy đi cùng, tránh làm chuyện thất lễ, không dưng lại khiến người ta cười nhạo.”
“Hả? Bọn họ đã đến, vậy cùng đi thôi.”
Nam Môn Vô Song nói với giọng lạnh nhạt song lại mang theo vẻ mạnh mẽ không cho phép người khác từ chối.
Dứt lời, đám người đi về phía đấu trường nô lệ.
Thấy cảnh tượng đó, Bạch Mộc Trần nhíu mày, ý định bỏ đi ban đầu dần bị ép xuống, giờ thân phận chàng rất thấp, vốn không có tư cách mở miệng nói chuyện, nếu cố ý bỏ đi ngược lại sẽ rất phức tạp, chuốc lấy nhiều phiền toái không cần thiết, thậm chí liên lụy tới cả hai mẹ con Ôn Nhã.
Bỏ đi, được đến đâu hay đến đó.
Thu lại suy nghĩ, Bạch Mộc Trần dắt Tiểu Ức Khổ, đi theo sau Nam Môn Phi Vũ.
๑๑۩۞۩๑๑
Qua một con đường âm u, trước mắt lại đột nhiên sáng ngời lên.
Cả đấu trường nô lệ được vây tròn bởi những những tảng đá cao mười trượng, tám phía khán đài mỗi cái tách thành một khu, kết thành trận hình bát quái, bao phủ cả đấu trường vào chính giữa, ngoại lực khó mà tiến vào được. Rất rõ ràng, đây là trận pháp kết giới được bố trí chuyên môn để đề phòng xảy ra chuyện bất ngờ khi có đấu nô.
Lúc trước ở chợ nô, Bạch Mộc Trần từng qua đấu trường nô lệ vô số lần rồi, mặc dù chàng chưa từng tự trải qua song cũng có thể cảm nhận được sự điên cuồng và tanh máu trong đó. Mà giờ khắc này, lần đầu tiên đứng trên khán đài đấu trường nô lệ, chàng chẳng những không thấy nhiệt huyết sôi trào như người thường, ngược lại còn cảm thấy áp bức và đau thương sâu sắc.
Vì sống sót, nên phải điên cuồng.
Trong bóng đêm tuyệt vọng, mấy ai thấu hiểu?
๑๑۩۞۩๑๑
“Nam Môn Vô Song, các người tới nhanh thật, Thái Nhất tông vừa tới, các ngươi cũng đã theo sau, xem ra lỗ mũi chó của Nam Môn gia các người cũng thính thật, ha ha!”
Trong tiếng cười lạnh, một gã cao gầy bước từ phía bên kia khán đài lại, ánh mắt khiêu khích và khinh miệt đảo qua đám người của thị tộc Nam Môn.
“Võ Tây Lăng!”
Thấy người vừa tới, đám người Nam Môn Khiếu Vân đều lộ vẻ đề phòng, trong ánh mắt lộ vẻ kiêng dè.
Võ gia, cũng là một trong tam đại thị tộc tại Cảnh Lan lĩnh, thế lực tổng thể không dưới thị tộc Nam Môn, do bị tác động bởi ngoại cảnh, hai thế lực lớn này tranh đấu đã nhiều năm, Võ gia vẫn luôn bị Nam Môn gia đè ép, cuối cùng dẫn tới oán hận chất chứa giữa hai bên càng lúc càng sâu.
Làm người thừa kế đời tiếp theo của Võ gia, Võ Tây Lăng tự nhận vô luận thân phận hay thực lực đều không dưới Nam Môn Vô Song, nhưng người ngoài chỉ nói Nam Môn Vô Song mới là người đứng đầu trong thế hệ trẻ tại Cảnh Lan lĩnh, Võ Tây lăng hắn nhiều lắm cũng chỉ được xem như thứ hai, điều này khiến Võ Tây Lăng vốn luôn kiêu ngạo dù thế nào cũng không nuốt được cơn tức này, có cơ hội sẽ luôn khiêu khích gây hấn, sau đó đánh một trận.
Song đáng tiếc là, hai người đấu từ nhỏ đến lớn, Võ Tây lăng lần nào cũng thua dưới tay Nam Môn Vô Song nửa bậc, oán niệm trong lòng càng lúc càng nặng.
Đối mặt với sự khiêu khích trắng trợn của Võ Tây Lăng, Nam Môn Vô Song cũng không tức giận, chỉ dùng thần sắc hờ hững nói: “Võ Tây Lăng, đừng giở cái giọng đó ra với ta, chắc lại ngứa da, muốn ăn đòn rồi chứ gì!”
“Ăn đòn?”
Ánh mắt Võ Tây Lăng lạnh đi: “Nếu không có vào một món tuyệt phẩm linh khí, ngươi lấy gì đấu với ta?”
Nam Môn Vô Song chẳng buồn liếc nhìn đối phương tới một cái, thản nhiên đáp: “Pháp bảo cũng là một phần thực lực, nếu ngươi không phục có thể kiếm một món tới thử.”
“Kiếm một món? Ha ha, ngươi nói dễ nghe nhỉ, Võ gia chúng ta đâu giống Nam Môn gia các ngươi, chỉ giỏi đi ăn xin của kẻ khác.”
“Ngươi muốn chết hả!”
“Giỏi thì vào đây, ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc?”
“Hừ!”
๑๑۩۞۩๑๑
Đấu võ mồm một trận, Nam Môn Vô Song và Võ Tây Lăng lửa giận bừng bừng, bầu không khí cũng căng thẳng vô cùng, như lúc nào cũng có thể bùng cháy.
Mọi người không ngờ hai người lại nóng tính đến vậy, nói cái đã định động thủ, chẳng khác nào nuốt phải thuốc nổ.
Đám người Nam Môn Khiếu Vân vội vã thối lui, trên trán ứa ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng mỏng, Bạch Mộc Trần cũng che trước người Tiểu Ức Khổ và Nam Môn Phi Vũ, trận chiến giữa chân tiên cửu phẩm đâu phải đùa.
Ngay lúc hai bên sắp ra tay, một giọng nói lạnh lùng vang lên, đánh tan bầu không khí ngột ngạt này.
“Vô Song đại ca, Tây Lăng đại ca... Hai người chuẩn bị chơi một trận à? Hào hứng quá!”
Lời còn chưa dứt, cơn gió nhẹ lướt qua, một cô gái áo tím xuất hiện giữa Nam Môn Vô Song và Võ Tây Lăng, ngăn cách hai người, khiến trận tranh đấu tan biến thành vô hình.
Tướng mạo cô gái này không thể coi là tuyệt sắc, tối đa cũng chỉ gọi là thanh tú, chỉ có điều nàng đứng đó lại khiến người ta có cảm giác linh động không cách nào bỏ qua, như một đóa u lan yêu kiều trong sơn cốc, kiêu ngạo điểm tĩnh, mỹ lệ mà chẳng chói mắt.
“Thì ra là Nhược Đồng muội muội, ha ha...”
Võ Tây Lăng thu ý lạnh lại, nở một nụ cười thân thiết, so với lúc trước quả thật như hai người khác nhau.
Nam Môn Vô Song chỉ bình tĩnh nhìn cô gái áo tím, cũng thu khí thế lại, chỉ có điều trong đôi mắt lạnh nhạt nhiều hơn chút nhu hòa.
Tổ gia Nhược Đồng, sắc diện hoạt bát.
Những lời này để miêu tả người con gái nổi bật nhất trong những kẻ thừa kế của Tổ gia thế hệ này – Tổ Nhược Đồng.
Không giống với Nam Môn Vô Song và Võ Tây Lăng, thiên tư của Tổ Nhược Đồng không phải xuất sắc, tuy là trưởng nữ của Tổ gia nhưng trong gia tộc vốn trọng nam khinh nữ, nàng gần như không có bất cứ ưu thế này. Nhưng, chỉ một cô gái bình thường đó, sau khi gia chủ Tổ gia qua đời, lại chống đỡ toàn bộ gia tộc từ trong gian khổ, gian nan bước từng bước tới vinh quang, trở thành người nắm quyền chân chính tại Tổ gia.
Có thể nói không hề khoa trương, Tổ gia được như ngày nay, có thể tiếp tục nắm giữ địa vị một trong tam đại thị tộc là nhờ công lớn của Tổ Nhược Đồng, thứ nàng có không chỉ là thực lực mà còn là trí tuệ!
Tổ Nhược Đồng nhìn hai người, nhẹ giọng thở dài nói: “Hai vị huynh trưởng đều là người thông minh, hẳn cũng rõ tình thế hiện tại, giờ trông thì như thái bình, thật ra những mạch nước ngầm đều đã bắt đầu khởi động, đại họa đã sắp tới nơi, tam gia chúng ta chẳng những không đồng tâm hợp lực, nhất trí đối ngoại thì chớ, hai người bọn huynh còn vì vài chuyện nhỏ mà tranh chấp, chẳng lẽ thật sự muốn thấy tam đại thị tộc bị xóa tên khỏi Cảnh Lan lĩnh sao?”
“Cái này...”
Võ Tây Lăng sắc mặt thẹn thùng, vội vàng giải thích: “Nhược Đồng muội muội hiểu lầm rồi, huynh chỉ đùa với Vô Song huynh một chút thôi... Đúng! Bọn huynh chỉ đùa chút thôi, có ra tay đâu, huynh nói đi, Vô Song!”
Nam Môn Vô Song chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn đối phương môt cái, quả nhiên là trầm tĩnh ít lời.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện