[Dịch] Tiên Ấn

Chương 29 : Đệ tử Nam Môn.

Người đăng: 

.
“Kỳ quái thật, hôm nay là ngày gì không biết, không chỉ Nguyễn đại thiếu gia với đệ tử tứ đại gia tộc mà ngay cả người của Thái Nhất tông cũng tới.” “Ai mà biết được, có lẽ đám đệ tử thị tộc này vẽ ra trò gì mới, nên tụ tập ăn chơi thôi.” “Nghe nói Thái Nhất tông lại định nhận đệ tử, không biết lần này Cửu Dương Tiên viện được mấy người vào.” “Cái này còn phải nói, có Nguyễn đại thiếu gia giúp đỡ, tứ đại gia tộc ở Thiên Vi phủ chắc chắn có thể độc chiếm ngôi đầu bảng, còn những đệ tử linh tinh khác, hy vọng mong manh lắm.” “Không thể nói vậy được, trước giờ Thái Nhât tông thu người đều coi tọng tư chất, chỉ cần có tiềm lực,c ho dù là đệ tử không thuộc tứ đại gia tộc cũng có thể bước vào.” “Vào thì vào được, nhưng chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho người ta thôi.” “Đúng vậy, trong tiên tông không có bối cảnh gì, muốn ngẩng đầu lên quá khó khăn, chẳng bằng ráng ở lại Cửu Dương Tiện viện, không khéo sau ra lại kiếm được một chức sắc không tồi trong thành.” ๑๑۩۞۩๑๑ “A! Bọn họ vào chợ nô lệ rồi, chẳng lẽ muốn xem đấu nô.” “Chắc vậy, nghe nói lần này Lạc gia mua được một hắc nô từ chỗ Luyện Ma quật, chân tiên ngũ phẩm cũng bị hắn đánh một quyền làm trọng thương, cực kỳ hung hãn.” “Cái gì? Chân tiên ngũ phẩm cũng không chịu nổi một quyền của hắc nô kia?” “Ha ha ha, đã sớm nghe danh hắc nô của Luyện Ma quật cực kỳ lợi hại, hôm nay nhất định phải xem cho sướng mắt.” “Đi, chúng ta cùng đi nào.” ๑๑۩۞۩๑๑ Những tiếng bàn luận vang lên không ngớt xung quanh, không ít người bắt đầu đi về phía chợ nô lệ. Cách đó không xa, Bạch Mộc Trần khẽ trầm ngâm: “Tiểu thư, Cửu Dương Tiên viện là gì vậy?” Từ khi Bạch Mộc Trần thức tỉnh tới giờ vẫn ở lại tại thị tộc Nam Môn, ít khi thăm hỏi chuyện bên ngoài, có điều lần này Thiên Vi phủ và Thái Nhất tông cùng tới, khiến chàng có cảm giác hơi bất an. “Cái gì, ngươi... ngươi không biết cả Cửu Dương Tiên Viện?” Nam Môn Phi Vũ ngạc nhiên bĩu bĩu môi, sau đó ra vẻ đường đường chính chính nói: “Cửu Dương Tiên Viện là tam đại tiên viện trong Tây Phượng Lân chúng ta, cho dù không bằng tiên tông đại phái nhưng nội tình không thể coi thường. Hơn nữa chỉ cần nộp một lượng tiên thạch nhất định là có thể vào tiên viện học tiên pháp...” Nghe tiểu thiếu gia này giới thiệu thao thao bất tuyệt, rốt cuộc Bạch Mộc Trần cũng hiểu, sắc mặt lộ vẻ kỳ lạ. Tiên giới không hổ danh là căn nguyên của tiên đạo, trình độ phổ cập tiên pháp quả rộng rãi, tính chất của tiên viện này và thư viên học đường tại hạ giới quả không khác gì, cho dù là ai, chỉ cần nộp một lượng tiên thạch nhất định là có thể vào cửa. Đương nhiên, Bạch Mộc Trần cũng nhận ra chút ý từ sâu xa trong đó... Theo Nam Môn Phi Vũ kể lại, tất cả tiên viện đều do Tử Tiêu cung giúp đỡ thành lập, thuộc về thế lực của triều đình, nếu chỉ một hai nơi thì cũng thôi, song bóng dáng tiên viện lại trải khắp Nhất Trung Thiên, điều này cũng nói nên rằng Tử Tiêu cung định thông qua thủ đoạn này để ngăn chặn sự phát triển của các thế lực tiên tông. Nói cách khác, giữa thế lực tiên tông và Tử Tiêu cung có mâu thuẫn căn bản, chỉ bởi thủ đoạn của Tử Tiêu cung còn tương đối ôn hòa không chạm tới điểm mấu chốt của các thế lực tiên tông nên mới chưa tạo thành hỗn loạn, bằng không... Ách, mình nghĩ nhiều quá rồi. Bạch Mộc Trần âm thầm cười khổ, tranh đấu của những thế lực này thì liên quan gì tới chàng. Nói cả nửa ngày, cuối cùng Nam Môn Phi Vũ đắc ý khoe: “Cha ta nói, chờ ta vượt qua thiên kiếp, ngưng tụ tiên căn xong sẽ đưa ta tới Cửu Dương Tiên Viện học tập tiên pháp... He he, giờ ta đã là kim đan đại thành,chỉ cần củng cố thêm một thời gian là có thể phá đan tái lập, thành tự tiên đạo, thế nào, ta có lợi hại không!” “Hừ, chỉ giỏi huyênh hoang!” Tiểu Ức Khổ tuy mặt mày coi thường, song giữa trán lại chẳng che nổi vẻ hâm mộ, đệ tử thị tộc luôn may mắn như vậy. Có điều hâm mộ thì hâm mộ, Tiểu Ức Khổ vẫn tự hiểu, với điều kiện hiện giờ, không biết phải bao lâu nữa mới ngưng tụ được kim đan, cho dù có thành được tiên đạo, sau này sợ rằng cũng khó có cơ hội tới Cửu Dương Tiên Viện học tiên pháp. Nghĩ vậy, cô bé không khỏi cảm thấy mất mác. Nhìn ra tâm tư của đối phương, chân mày Nam Môn Phi Vũ cau lại, sau đó vỗ ngực hứa: “Ức Khổ cứ yên tâm, cho dù ra sao huynh cũng sẽ nghĩ cách giúp muội.” “...” Thấy Tiểu Ức Khổ lại im lặng không nói gì, Nam Môn Phi Vũ đang định nói thêm vài câu an ủi, không ngờ Bạch Mộc Trần mở miệng ngắt lời: “Tiểu thư, nếu mọi chuyện đã xong xuôi vậy chúng ta về đi, phu nhân còn đang chờ ở nhà đấy!” “Đừng đi!” Nam Môn Phi Vũ vội vàng ngăn lại nói: “Vất vả lắm mới ra ngoài một chuyến, đi chơi thêm lúc đã... Ức Khổ, hay là để huynh đưa muội đi dạo tiếp, đợi chút nữa còn có đấu nô, hay lắm đấy.” “...” Tiểu Ức Khổ không trả lời, lại nhìn sang phía Bạch Mộc Trần. Nam Môn Phi Vũ ảo não gãi gãi đầu: “Cái này... Lão Bạch đúng không, ngươi cũng biết mà, khó khăn lắm Ức Khổ mới được ra ngoài một chuyến, cứ thế mà về cũng thật đáng tiếc!” Lão Bạch? Nghe cách xưng hô này của tiểu thiếu gia, Bạch Mộc Trần bất đắc dĩ gãi gãi múi, lòng cũng hơi bối rối, hơn ba trăm tuổi, với người tu tiên mà nói đâu đã tính là già! “Tam thiếu gia, có một số chuyện không thấy vẫn hơn, họa phúc vốn không cửa, do người tự gọi thôi.” Thật ra Bạch Mộc Trần cũng khá có hảo cảm với cậu thiếu gia nhỏ này, vì vậy nhắc nhở đối phương một chút, còn về phần đối phương có nghe lọt tai hay không, vậy không liên quan tới chàng rồi. “Tiểu thư, chúng ta nên về sớm thôi.” “vâng.” Bạch Mộc Trần đã nói, Tiểu Ức Khổ đương nhiên không phản đối. Không biết vì sao, khi hai người đang định ly khai, một đám người lại đi thẳng về phía này, Nam Môn Phi Vũ thấy vậy sắc mặt bỗng trầm xuống. ๑๑۩۞۩๑๑ “A, không ngờ tam đệ cũng ở đây, thật quá trùng hợp.” Dẫn đầu là một thiếu tiên tuấn tú, cao cỡ Bạch Mộc Trần, tướng mạo có đôi phần tương tự Nam Môn Phi Vũ. Xung quanh y là một đám nam nữ trẻ tuổi, phía sau cũng có hộ vệ, dáng vẻ vô cùng kiểu cách. Sắc mặt Tiểu Ức Khổ hơi cau lại, người vừa tới là đệ tử thị tộc Nam Môn. Cô bé nhận ra thiếu niên dẫn đầu đám người, là tộc huynh cùng cha khác mẹ với Nam Môn Phi Vũ, cũng là đệ tử kiệt xuất của Cửu Dương Tiên Viện, tên là Nam Môn Khiếu Vân. Mẫu thân của vị thiếu gia này cũng có lai lịch rất lớn, là tiểu thư trực hệ của Mai gia, một trong tứ đại gia tộc của Thiên Vi phủ. So sánh ra, mẫu thân Nam Môn Phi Vũ thuộc về một gia môn nho nhỏ, cho dù được gia chủ cưng chiều vô cùng nhưng địa vị trong gia tộc vẫn không tính là cao. “Các ngươi tới đây làm gì?” Nam Môn Phi Vũ có vẻ rất không muốn gặp những người này, vẻ mặt dài ra. “Tam đệ, đây là cách đệ đối đãi với huynh trưởng à? Xem ra dì Sân không dạy đệ tốt rồi!” Nam Môn Khiếu Vân cười nhạt, trong mắt đám người cũng lộ vẻ khiêu khích, hiển nhiên không đặt tam thiếu gia Nam Môn Phi Vũ này trong mắt. “A, đây chẳng phải tiểu nha đầu của Ôn gia à, sao cũng chạy tới chợ này?” Một tiếng hô ngạc nhiên vang lên, ánh mắt mọi người tập trung vào Tiểu Ức Khổ. "Các ngươi muốn làm gì! ?" Nam Môn Phi Vũ xoay người che trước mặt Tiểu Ức Khổ: “Nếu các người dám bắt nạt Tiểu Ức Khổ, cẩn thận ta không khách khí!” “Tam thiếu gia, ngươi đường đường trực hệ, lại ở chung với đám người thân phận đê hèn này, sẽ không tốt đâu!” “Đúng vậy đúng vậy, mẫu thân là kẻ khắc mệnh chồng, con gái lại mệnh sao chổi, dính dáng phải sẽ cực kỳ xui xẻo đấy.” “Nếu là ta, ta đã đuổi hai mẹ con ả ra khỏi thị tộc, cho chúng tự sinh tự diệt rồi.” “Không sai, đuổi chúng đi, tránh chúng hại cả thị tộc chúng ta!” ๑๑۩۞۩๑๑ Đám người cứ ngươi một câu ta một câu, toàn những lời đâm thẳng vào thâm tâm. Tiểu Ức Khổ lại cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, hai tay xiết chặt vạt áo Bạch Mộc Trần. “Im ngay!” Nam Môn Phi Vũ giận tới mức không kiềm nổi nữa, chỉ tay vào đám người quát mắng: “Các người tợp phải *** chim hết rồi phải không? Miệng vừa thối vừa độc, cẩn thận độc khiến tự mình câm điếc đấy, bọn Hồng thúc hy sinh là vì thị tộc, các ngươi còn muốn lên mặt sao? Chuyện của bản thiếu gia không cần các ngươi quản, cút hết cho ta!” “...” Đám người tức tối, song lại chẳng biết nói gì thêm. Lúc này, giọng của Nam Môn Khiếu Vân lại vang lên: “Nghe ta nói này, tam đệ, cái này là đệ không đúng rồi, mấy huynh trưởng phụ hệ có lòng hảo tâm khuyên đệ, sao đệ lại nói ác như thế kia chứ, nếu để người ngoài thấy chắc chắn sẽ bảo dì Sân không biết dạy con đấy...” “Ngươi...” Không đợi Nam Môn Phi Vũ phản bác lại, Nam Môn Khiếu Vân lại tiếp tục nói: “Hơn nữa, phụ thân và tộc nhân con nhóc này một đi không trở lại, trên đường rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ai mà biết được. Không khéo bọn chúng ra ngoài gây thù chuốc oán nên mới dẫn tới họa sát thân. Mấy năm nay nếu không nhờ thị tộc che chở, hai mẹ con bọn chúng chắc đã.... Ha ha, đệ hiểu chứ.” “Hiểu cái gì?” Một giọng nói trầm trầm vang lên tiếp lời Nam Môn Khiếu Vân, mọi người nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi khôi ngô bước tới, giữa vầng trán bừng bừng anh khí, uy vũ bất phàm. “A! Đại ca, huynh tới rồi.” Nam Môn Khiếu Vân cũng thu lại vẻ ép người vừa rồi, thuận theo đứng bên huynh trưởng, nở nụ cười lấy lòng. "Bái kiến Vô Song thiếu gia." Đệ tử chi thứ Nam Môn sôi nổi tiến lên bái kiến, thần sắc kính cẩn dị thường.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang