[Dịch] Tiên Ấn
Chương 28 : Người tới từ Thái Nhất.
.
“Thái Nhất tiên giá, các người mau tránh ra!”
Một tiếng quát vang lên, sau đó một quầng sáng chợt giáng từ trên trời xuống, mang theo thanh thế khổng lồ hạ thẳng xuống khu chợ, khiến xung quanh nháo nhác một hồi.
Bạch Mộc Trần đang chuẩn bị mua hàng cũng bị động tĩnh này cắt đứt.
Nhìn lại nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy trong chợ bỗng xuất hiện một khoảng trống, chính giữa là một cỗ xe mây hoa lệ và bốn tiên binh mặc giáp đen. Cỗ xe này trông qua đã thấy bất phàm, phía trước có thú cưỡi mây bay, ngọc trắng viền vàng, phía sau lại có đệm mây ghế báu, có màn che bằng lụa xanh, phía sau tấm màn, một bóng dáng xinh đẹp như ẩn nhu hiện, phong thái yểu điệu khiến người khác rung động tâm hồn.
“Đây... Đây là ai? Đẹp... đẹp quá!”
“A! Chẳng phải có quy định trong khu vực chợ không cho phép bay à? Sao lại có người dám vi phạm?”
“Rốt cuộc là ai, phô trương quá mức!”
“Hừ! Các ngươi không muốn sống nữa à, chiếc Vân Sí Thiên mã này là xe của Thái Nhất tông, có phô trương hơn nữa cũng đã sao, dẫu sao quy định cũng do bọn họ đặt ra, ai dám nói gì?”
“Cái gì? Là người của Thái Nhất tông, bọn họ tới đây làm gì?”
“Ai mà biết, dẫu sao không đắc tội với họ là được rồi.”
“Mau nhìn kìa, lại có người tới... À, là người của Thiên Vi phủ và tam đại thị tộc.”
“Đừng nói nữa, cẩn thận họa do miệng nói đấy.”
๑๑۩۞۩๑๑
Đệ tử Thái Nhất xuất hiện khiến mọi người chấn động, đồng thời cũng kinh động cả quản sự của tam đại thị tộc.
Không ba lâu sau, từ sau tấm màn lụa một nha hoàn bước ra, lạnh nhạt nhìn khắp xung quanh, thần sắc kiêu ngạo.
Thấy cảnh tượng đó, quản sự của Thiên Vi phủ và tam đại thị tộc vội tiến tới chào hỏi.
Sau đó cúi đầu với nhân vật sau tấm rèm lụa, thái độ cực kỳ khiêm cung. Hiển nhiên, thân phận vị đệ tử Thái Nhất này vô cùng cao quý, ngay cả Thiên Vi phủ và tam đại thị tộc cũng không dám chậm trễ.
Đương nhiên, những chuyện này không liên quan gì tới Bạch Mộc Trần, chàng chỉ hiếu kỳ liếc qua đôi chút sau đó lại tiếp tục chuyển sự tập trung về việc cua rmình.
“Ông chủ, tại hạ chỉ còn một trăm viên tiên thạch, muốn mua tấm da thú của ngươi, chẳng hay ông chủ thấy sao?”
Nhìn Bạch Mộc Trần đưa một túi tiên thạch lớn ra, gã trung niên lộ vẻ kinh ngạc. Gã thầm nghĩ trong lòng, một trăm tiên thạch có đổi một mảnh tiên tinh cũng đủ, cho dù mua được liệu loại thượng đẳng cũng được không ít. Chẳng ngờ đối phương lại dùng chúng để đổi lấy một tấm da thúc rách nát, thật quá bất thường.
Gã trung niên vốn là người thành thực, đang định mở miệng ngăn cản lại bị Bạch Mộc Trần ngắt lời, nói: “Ông chủ đừng quá lo nghĩ, tấm da thú này có lẽ với ông thì vô dụng, nhưng với tại hạ lại có giá trị vượt xa một trăm tiên thạch, không chừng tại hạ đã chiếm lợi đấy.”
“Cái này...”
Gã trung niên nhìn Bạch Mộc Trần rồi lại nhìn đứa bé bên cạnh, cuối cùng gật đầu: “Nếu đã vậy, phải cám ơn các hạ rồi.”
Hoàn thành giao dịch, Bạch Mộc Trần cất tấm da thú đi, đang định cáo từ, nào ngờ gã trung niên cũng nhanh chóng vung tay, thu dọn đồ đạc vội vàng đi khỏi, như sợ điều gì đó.
Bạch Mộc Trần nhìn sang phía chợ, lòng như suy nghĩ điều gì đó, lại nhìn cỗ xe của Thái Nhất tông. Đường đường một tiên tông đại phái, chắc chắn lần này tới đây không phải chỉ vì du ngoạn.
๑๑۩۞۩๑๑
“Đại thúc!”
Một tiếng gọi vang lên khiến Bạch Mộc Trần nhanh chóng hổi tỉnh.
Ngoảnh đầu nhìn lại, là đám người Tiểu Ức Khổ va Nam Môn Phi Vũ đã trở lại.
“Đại thúc đang nhìn gì thế?”
Tiểu Ức Khổ nhìn theo phía ánh mắt, đúng lúc đó, một cô gái áo xanh, mặt che lụa mỏng bước từ trên xe xuống.
“He he... tỷ tỷ thật xinh đẹp...”
Nghe thấy tiếng cười kỳ cục của cậu bé Nam Môn Phi Vũ, Tiểu Ức Khổ tức giận trừng mắt nhìn sang, khiến cậu bé xấu hổ gãi gãi đầu, lẩm bẩm tự nói: “Lạ quá, sao người của Thái Nhất tông cũng tới tham dự chợ Cảnh Lan lần này, chẳng lẽ đến ngắm cảnh? Ách, xem ra sắp có chuyện hay để xem rồi, he he!”
“Thái Nhất tông...”
Tiểu Ức Khổ kinh ngạc tới ngây người, trong lòng bỗng có cảm giác như đang nhìn lên một đỉnh núi cao. Đây là tiên tông đứng đầu Phượng Lân châu, là thế lực mà ngay cả Thiên Vi phủ cũng phải nể ba phần.
“Sao rồi? Có mua được thứ đó không?”
Nghe Bạch Mộc Trần hỏi, Tiểu Ức Khổ lập tức tỉnh lại, gật đầu lia lịa, sau đó đưa một hộp gỗ dài ra.
Nam Môn Phi Vũ đứng bên sắc mặt đầy đắc ý: “Có bản thiếu gia ra mặt, mua vài thứ nhỏ nhặt có gì là khó... Có điều, thứ này nên dùng ra sao?”
Bạch Mộc Trần mở hộp ra, trong đó chỉ có một sợi đằng màu xanh lá, bên trên mọc đầy gai nhọn khiến người khác trông mà phát sợ.
Không sai, đúng là Khổ Đằng.
Thấy vật này, trong lòng Bạch Mộc Trần lại dâng trào trăm ngàn cảm xúc, hồi tuowrng lại những đau đớn khi chịu hình phạt ở bãi quặng lần đầu tiên, chuyện đã lâu rồi mà lại có cảm giác như mới thoáng qua, nay lại hiện về ngay trước mắt.
“Đại thúc, thúc... không áo chứ?”
Tiểu Ức Khổ thấy sắc mặt khác lạ của Bạch Mộc Trần không khỏi liên tưởng tới những chuyện Bạch Mộc Trần từng phải gánh chịu, muốn nói lại thôi.
“Ta không sao.”
Một lát sau, Bạch Mộc Trần thu liễm tâm tư, nói: “Luyện chế Khổ Tâm thảo không phức tạp, chỉ cần dùng dương hỏa luyện chế trăm ngàn, từ lạnh chueyẻn ấm, phản âm thành dương, là có thể lấy ra dịch đắng trong đó, có điều cách này rất vất vả, phải thật kiên nhẫn...”
“Chắc chắn con sẽ làm được.”
Tiểu Ức Khổ lập tức đáp ứng, chỉ cần mẹ khỏi bệnh, cho dù cực khổ, mệt nhọc hơn nữa, cô bé cũng cam lòng.
๑๑۩۞۩๑๑
Đang lúc hai người nói chuyện, lại vài luồng sáng nữa từ xa xa bay tới, lần lượt hạ xuống bên cỗ xe của Thái Nhất tông.
Người tới gồm ba nam hai nữ, ai cũng vô cùng tuấn mỹ, người cầm đầu lại càng nổi bật bất phàm.”
“Bái kiến Nguyễn thiếu gia.”
Thấy người cầm đầu đó, cả Thiên Vi phủ và tam đại gia tộc đều vội vàng tiến tới hành lễ.
Mọi người xung quanh thấy thế càng kinh hãi, có thể được cả Thiên Vi phủ và tam đại thị tộc gọi là đại thiếu gia, lại mang họ Nguyễn, ngoại trừ con cả của chủ nhân Thiên Vi phủ ra, còn ai khác nữa?
“Sao Nguyễn Hằng sư huynh lại tới đây?”
Cô gái áo xanh gật đầu với người cầm đầu đó, coi như chào hỏi.
Nguyễn Hằng khẽ mỉm cười: “Lam sư muội tới đây du ngoạn, vi huynh là chủ nhà, áo dám thất lễ, nếu để sư bá biết vi huynh tiếp đãi sư muội không tốt, chắc sẽ phạt nặng vi huynh mất.”
“Sư huynh nói đùa rồi.”
Cô gái miệng bảo nói đùa nhưng trong giọng nói lại chẳng có chút ý cười nào.
Nguyễn Hằng cũng chẳng để ý, ngược lại giơ tay ra giới thiệu: “Đúng rồi, sư muội, huynh giới thiệu cho muội một chút, bốn người bên cạnh huynh đều là những thanh tiên tài giỏi của Thiên Vi phủ, cũng là bốn đệ tử kiệt xuất nhất của Cửu Dương Tiên viện lần này, bọn họ đang chuẩn bị để năm sau tham gia bài kiểm tra gia nhập Thái Nhất tông, không khéo còn thành sư đệ sư muội của chúng ta...”
Dứt lời, bốn người vội vàng bước lên cúi chào.
“Chúng đệ ra mắt sư tỷ.”
Bốn người đều là truyền nhân đích truyền của tứ đại gia tộc Thiên Vi phủ, nghe nói lần này có nhân vật lớn của Thái Nhất tông giá lâm nên muốn đến lấy lòng đôi chút. Cô gái trước mắt chính là con gái chưởng giáo Thái Nhất tông – Tả Nhĩ Lam.
Tả Nhĩ Lam chỉ khẽ gật đầu, coi như đáp lễ.
“Lam sư muội, chợ nô lệ sắp mở, chắc sẽ vô cùng náo nhiệt, chẳng bằng chúng ta vào trước đi!”
Nguyễn Hằng mỉm cười đi trước dẫn đường, Tả Nhĩ Lam từ từ thả bước đồng hành, những người còn lại đi theo phía sau, bước vào trong chợ nô lệ, để lại một vị tiểu thương lòng nơm nớp lo sợ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện