[Dịch] Tiên Ấn
Chương 25 : Chợ Cảnh Lan.
.
Dãy núi Vong Xuyên ở ngay trong lòng Cảnh Lan lĩnh, chín khúc sông uyển chuyển vờn quanh, xuyên suốt hai phía bắc nam.
Nơi đây cảnh sắc u nhã, bởi vậy không ít khách du lịch tiên gia thường xuyên tới đây du ngoạn, dần dần trở thành nơi tụ hội của một số tiên sĩ, hình thành nên khu chợ buôn bán, đây là
๑๑۩۞۩๑๑
Trên bầu trời, từng luồng sáng tụ tập nơi dãy núi Vong Xuyên.
Cùng lúc đó, xa xa trên đường núi, không ít tiên sĩ kết đội đi về phía dãy núi này.
Sắp tới chính là ngày hội chợ mỗi năm một lần của Cảnh Lan lĩnh, gần nửa tháng nay, chẳng những các thế lực phụ cận đều đã tới tham gia mà ngay cả những thương đội của Thiên Vi phủ cũng đến góp phần, tuy còn chưa tính là lớn nhưng đã vô cùng náo nhiệt.
“Mọi người mau nhìn, đỉnh núi phía trước là chợ Cảnh Lan rồi...”
“Ha ha, đi ba ngày đường, cuối cùng cũng tới.”
“Ừ, chợ Cảnh Lan này tuy năm nào cũng có, nhưng người tới mỗi lần cũng không ít đâu.”
“Cũng phải thôi, Cảnh Lan lĩnh này là nơi cung cấp linh dược cho Thiên Vi phủ, ai mà chẳng muốn được một chén canh? Đáng tiếc, nguồn bán linh dược đều bị tam đại thị tộc khống chế chặt chẽ, những người như chúng ta chỉ ăn được chút canh thừa cháo lạnh thôi.”
“Đúng vậy! Mấy năm nay tam đại thị tộc ép giá quá nặng tay, trồng mấy loại linh dược đó cả năm mà vẫn chẳng đổi được bao nhiêu tiên thạch.”
“Mọi người nên nghĩ thoáng một chút, dẫu sao đây cũng là Cảnh Lan lĩnh, có phần là không tệ rồi.”
“Không sai, nơi khác hỗn loạn, còn đây tốt xấu gì cũng vẫn yên ổn.”
“Ài! Đừng nói nữa, đi tiếp đi.”
๑๑۩۞۩๑๑
Đội ngũ dài dằng dẵng, không ít tiên đân lòng thầm oán hận nhưng đa phần là bất đắc dĩ. Các thế lực thịt tộc ở Cảnh Lan lĩnh căn cơ thâm sâu, những tiên dân nho nhỏ bọn họ làm gì có sức phản kháng?
Cũng như thế tục thường nói, người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Bạch Mộc Trần và Tiểu Ức Khổ lặng lẽ đi cuối đội, lẳng lặng nghe người khác bàn luận, từ giọng nói của họ có thể thấy không ai không thầm oán hận, không ai có hảo cảm gì với tam đại thị tộc, trong đó bao gồm không ít hạ nhân của thị tộc Nam Môn. Chuyện như vậy, Bạch Mộc Trần vốn xuất thân tiên nô, đã sớm thấy rõ nhưng cũng chỉ đành cười khổ. Chỉ có Tiểu Ức Khổ hai hàng mi cau lại, khó nén nổi sự khó chịu tích tụ trong lòng.
Ngẫm lại cũng đúng, Tiểu Ức Khổ tuy từ nhỏ đã gặp phải biến cố lớn, nhưng cô bé vẫn là người mang huyết mạch thị tộc Nam Môn, thị tộc Nam Môn cũng là ngôi nhà duy nhất của cô bé, ai chịu được người khác mắng gia tộc mình!
“Tiểu thư mệt à?”
Bạch Mộc Trần nhìn cô bé mang vẻ mặt u buồn, cố ý chuyển đề tài.
“Ừm.”
Tiểu Ức Khổ không mấy để ý, ậm ừ trả lời, lại bỗng thấy người nhẹ bỗng, được người khác nhấc lên.
Khi cô bé tinhr lại, đã phát hiện mình tựa trên lưng Bạch Mộc Trần.
“Đại thúc, con... con không mệt mà.”
Khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Ức Khổ đỏ bừng, cuống quít giãy dụa, đáng tiếc sức khỏe của Bạch Mộc Trần khá lớn, cũng chẳng có ý buông lỏng.
“Tiểu thư mệt rồi thì cứ nghỉ ngơi chút đi, sẽ tới nhanh thôi.”
Bạch Mộc Trần mỉm cười trấn an rồi lại tiếp tục bước tiếp về phía trước.
“...”
Tiểu Ức Khổ giãy dụa mà không được, dần yên tĩnh lại.
Đi suốt mấy ngày quả thực người cũng đã khá mệt, là hạ nhân trong thị tộc Nam Môn, bọn họ vốn không có tư cách lên thuyền mây, chỉ có thể đi bộ, Bạch Mộc Trần còn đỡ, thân có tu vi ván tiên nhất kiếp, tiên nguyên trong cơ thể vô cùngd ồi dào, vài ngàn dặm đường cũng chẳng thấy mệt mỏi. Nhưng bé Tiểu Ức Khổ ngay cả kim đan còn chưa ngưng tụ, không quá thích ứng với hoàn cảnh Tiên Giới, nếu không có Bạch Mộc Trần đi cùng, Ôn Nhã dù thế nào cũng không cho con gái mình ra ngoài.
“Đại thúc, thị tộc thật sự đáng ghét như mọi người nói sao?”
Tiểu Ức Khổ tựa vào bờ vai Bạch Mộc Trần, nhỏ giọng hỏi.
“Tiểu thư nghĩ nhiều quá rồi...”
Bạch Mộc Trần lắc đầu rồi nhẹ nhàng nói: “Xu nịnh dựa thế, khi dễ kẻ yếu sợ kẻ ác, dẫu ở đâu cũng có, đây là điểm xấu trong tính cách con người, cho dù là thánh nhân thời thượng cổ cũng chẳng cách nào thay đổi được, vì vậy mới truyền đạo xuống để giáo hóa. Trên thực tế, bất cứ chuyện gì đều có hai mặt trắng đen, không phải mọi thị tộc đều như vậy, cũng như trong trời đất có hai cực âm dương, đều là một loại hiện tượng.”
Thấy cô bé im lặng không nói gì, Bạch Mộc Trần chuyển sang hỏi: “Tiểu thư từng tới chợ Cảnh lan chưa?”
“Chưa... chưa từng!”
Cảm xúc cảu Tiểu Ức Khổ đã dịu hơn nhiều, tinh thần phấn chấn đáp lại: “Có điều con thường nghe người khác nhắc tới, trong hội chợ có rất nhiều thứ, linh đan tiên dược, sách mật tiên pháp, còn có các thứ tài liệu và vật lạ nữa.”
Ngừng một chút, Tiểu Ức Khổ lại nói: “Đại thúc, hội chợ thật sự có Khổ Tâm thảo à?”
“Chắc là có, thứ đó cũng không hiếm thấy””
Khóe miệng Bạch Mộc Trần thoáng hiện vẻ chua xót, chỉ chàng mới hiểu, thật ra Khổ Tâm thảo chính là trung tâm của Khổ Đằng. Rất nhiều người chỉ biết đem Khổ Đằng ra làm dụng cụ hành hình, hành hạ tâm thần người khác, song rất ít người hiện, chính vì vật chìm trong khổ ải, nên ngược lại, lại khiến tâm thần người ta được củng cố. Nói trắng ra, đây là thứ thuốc đắng, so với tâm còn đắng hơn, cũng chỉ có thứ thuốc này mới có thể chữa khỏi những phiền muộn đúc kết trong lòng Ôn Nhã.
Đã từng chịu nỗi khổ bởi Khổ Đằng, Bạch Mộc Trần hiểu rõ dược tính của vật này hơn bất cứ ai khác, lại thêm chàng tự ra tay, tất nhiên làm ít lợi nhiều.
“Yên tâm đi, phu nhân chắc chắn sẽ khỏe lên.”
“Cám ơn người, đại thúc.”
Lặng lẽ nằm sau bóng lưng đơn bạc của Bạch Mộc Trần, cô bé cảm thấy từng gợn ấm áp dâng lên.
๑๑۩۞۩๑๑
Dãy núi Vong Xuyên, trên một đỉnh núi được san bằng, một loạt những căn lầu xếp hàng chỉnh tề, tựa như một thôn xóm nho nhỏ, đây là nơi hội chợ nổi tiếng nhất Cảnh Lan lĩnh – chợ Cảnh Lan.
Trong chợ, người tới người đi như nước chảy, còn có không ít linh thú đã bị thuần hóa, kéo những chiếc xe hàng nặng nề, cảnh tượng nườm nượp, ngựa xe như nước.
Bạch Mộc Trần lưng cõng Tiểu Ức Khổ, đi vào hội chợ, nhìn cảnh tượng náo nhiệt đó, chàng cũng không khỏi ngây ra tại chỗ.
Xét theo một nghĩa khác, đây là lần đầu tiên Bạch Mộc Trần cảm nhận được mặt thuần khiết trong cuộc sống tại Tiên Giới, khác với chợ nô âm u trầm lắng, khác với chợ của hạ giới bề bộn kịch liệt. Hồi tưởng lại khi rèn luyện trong chốn hồng trần, Bạch Mộc Trần lại không khỏi xúc động, bừng tỉnh lại đã như cách xa cả một đời.
๑๑۩۞۩๑๑
“Tiếp theo!”
“Này! Hai người các ngươi...”
“Nhìn cái gì, hai người các ngươi đấy, còn ngây ra làm gì? Còn không mau ra khai báo thân phận.”
Lối vào chợ, bốn gã tiên binh mặc áo giáp đứng hai bên, khí thế lạnh lẽo, người cầm đầy thấy hai người Bạch Mộc Trần đứng ngây ra ở đó bèn lộ vẻ khinh miệt, không kiên nhẫn quát vài câu.
Chợ Cảnh Lan này tuy do tam đại thế lực chung tay khai sáng, song trên thực tế vẫn nằm dưới sự quản lý của Thiên Vi phủ, bởi vậy ở mỗi lối vào đều có tiên binh canh gác, tất cả những người muốn vào đều phải ghi lại tên tuổi thân phận để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mi tâm Bạch Mộc Trần lóe lên, hiện ra tiên ấn của bản thân.
“Bạch Mộc Trần......tán tiên nhất kiếp...... Thần Châu Huyền Ất môn...... Tuổi tác ba trăm bốn mươi...... Tiên Tịch bạch nô......”
Còn Tiểu Ức Khổ lại lấy ra một ngọc bài ấn ký có khắc thân phận mình.
“Nam Môn Ức Khổ... Chi thứ phòng thứ ba của thị tộc Nam Môn....”
Tiên binh chẳng để Bạch Mộc Trần vào mắt, song khi thấy thân phận của Tiểu Ức Khổ y lại lập tức chú ý, dẫu sao hai chữ “Nam Môn” quá bắt mắt, lại là người trong chi thứ, thân phận tất nhiên bất đồng.
“Được rồi, các ngươi có thể vào. Có điều phải nhớ, trong chợ tuyệt đối cấm đánh nhau, nếu có mâu thuẫn xung đột gì sẽ có các đại nhân chuyên trách tới xử lý, còn về phần ra khỏi nơi này, xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới chợ.”
Nghe tiên binh cảnh cáo xong, Bạch Mộc Trần lặng lẽ gật đầu rồi dẫn Tiểu Ức Khổ vào chợ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện