[Dịch] Tiên Ấn

Chương 21 : Mở rộng và ảnh hưởng.

Người đăng: 

.
Phượng Lân Châu, trong một hang động ẩm ướt, một tiên nô dung mạo xấu xí núp trong góc, cầm trong tay một viên đá cổ quái, chăm chú học tập. Mảnh đá trông rất nhỏ và mỏng song bên trên lại khắc đầy tiên văn, trông như một công pháp tu hành. “Tán tiên vô căn, dùng phép thay thế... thần thức... hạt hầm tiên đạo...” Sau khi ghi nhớ nội dung trên mảnh đá, chàng trai cẩn thận giấu kỹ nó trong túi quần. Đây là công pháp y mua được tại chợ nô, cho dù là tán tiên cũng có thể tu hành. Tuy y không biết công pháp này có thật sự hiệu quả hay không, song đối với một người đã trong trạng thái tuyệt vọng, bất cứ hy vọng nào cũng không thể buông tay. Huống chi, tiên nô tu luyện công pháp này không chỉ mình hắn. “Thần thức... hạt mầm tiên đạo... tiên chủng...” Chàng trai thì thào tự nói, lòng lại phát sầu. Là tiên nô, thần thức có thể từ từ rèn luyện. Song tiên chủng lại là vật chỉ thiên tiên mới ngưng tụ được... Thiên tiên,d dây là cảnh giới không thể chạm tới nổi! Bản thân mình chỉ là một tên nô lệ, biết kiếm tiên chủng ở đâu đây? “Tiên chủng.... tiên chủng...” Từ tuyệt vọng tới hy vọng, lại từ hy vọng tới thất vọng, trong lòng chàng trai ngổn ngang những suy nghĩ phức tạp. Có điều y quyết không từ bỏ, y đã ở đây ba trăm năm rồi, ban đầu có tức giận, có sợ hãi, có ẩn nhẫn, sau đó trở nên lạnh nhạt tê dại, y đã sống cuốc sống như vậy quá đủ rồi. Có đôi khi, chính y cũng không biết mình sống vì thứ gì, giờ mình là ai nữa. Hôm nay, sau bao vất vả y mới có được công pháp tu luyện cho tán tiên, y không cam tâm buông xuôi như vậy. “Tiên chủng... tiên chủng...” “Không! Chắc chắn không! Nhất định sẽ có cách khác... Nhất định sẽ có cách khác...” “Cách khác.... Đúng rồi, vị tiền bối sáng tạo ra phương pháp này đã dùng tiên chủng để thay thế, ta không tin những thứ khác không thay thế được....” “Đúng! Không sai! Dùng thứ khác để thay thế!’ Nhất định là thế, ta chắc chắn sẽ thành công...” “Chắc chắn thành cônG!” Chang trai mở to hai mắt, đôi mắt đầy cừu hận lập lòe trong bóng đêm... ๑๑۩۞۩๑๑ Đông Phượng Lân, dãy núi Vong Xuyên. Nơi đây núi non trùng trùng điệp điệp, sở hữu chínc hín tám mốt ngọn núi nối liền nhau, chính giữa vùng núi này là một ngọn núi cao sừng sững, thế núi như kiếm, xuyên thẳng trời mây, khiến người ta có cảm giác kính ngưỡng, uy thế như mũi nhọn sắc bén cao tới vạn trượng. Đây là nơi trú của một trong tam đại tiên tông, “Thiên Kiếm tông” Trên đỉnh núi cao nhất, một cung điện cổ xưa lơ lửng trên bầu trời, trông tựa một thanh kiếm, xiềng xích quấn quanh, ngạo nghễ dựng thẳng giữa đất trời, vừa cô độc vừa lạnh lùng. Đúng lúc này, một luồng sáng xẹt qua không trung, rơi thẳng xuống đỉnh núi. Người này tuổt tầm trung niên, mặc một bộ áo trắng, lưng đeo kiếm, trước ngực áo thêu một thanh kiếm ấn màu xanh, điều này chứng minh y là đệ tử nội môn của Thiên Kiếm tông. “Đệ tử bái kiến Lạc sư thúc.” Đệ tử bảo vệ thấy người này tới bèn vội vàng thi lễ. Vị Lạc sư thúc này khẽ vuốt cằm coi như đáp lễ, sau đó lập tức đi vào trong Kiếm cung. ๑๑۩۞۩๑๑ Kiếm cung chia thành hai tầng trên dưới, tầng dưới là nơi nghị sự của tông môn, còn tầng trên là nơi tu hành của tông chủ. Nơi này bị ngăn cách bởi cấm chế, ngày thường thanh nhã yên tĩnh, người thường không dám tới gần. Không bao lâu sau, một loạt những tiếng bước chân dồn dập truyền tới rồi dừng lại bên ngoài căn phòng đá. “Đệ tử Lạc Trầm Doãn có chuyện quan trọng cần bẩm báo tông chủ.” Lạc Trầm Doãn khom người bái lạy, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng. Một lát sau, trong căn phòng đá vang lên giọng nói lạnh nhạt của tông chủ Cát Sâm Kiếm: “Trầm Doãn, bổn tông lệnh cho ngươi ra ngoài xử lý công chuyện, sao bây giờ lại vội vàng quay về? Rốt cuộc có chuyện gì quan trọng?” Từ sau đợt bạo loạn tiên nô, uy thế của tam đại tiên tông tại Đông Phượng Lân như rớt xuống vạn trượng, chẳng bằng khi xưa, lại có không ít thị tộc tiên gia mượn cơ hội này, bành trướng trắng trợn, thậm chí còn xâm phạm tới lợi ích của tiên tông, khiến cho khắp nơi hỗn loạn. Rơi vào đường cùng, tam đại tiên tông đành phái đệ tử tinh anh ra, rốt cuộc cũng tạm trấn áp cục diện này. Lạc Trầm Doãn là đệ tử tinh anh của nội môn mà Thiên Kiếm tông phái ra ngoài, chẳng những có tu vi thiên tiên nhất phẩm, hơn nữa túc trí đa mưu, tính cách trầm ổn, nếu không có chuyện rất quan trọng chắc chắn y không vội vàng trở về tông môn bẩm báo như vậy. “Báo cáo tông chủ, gần đây có một bộ công pháp lưu truyền rộng rãi khắp các thành thị lớn nhỏ, việc này liên quan rất lớn nên đệ tử không thể không tự mình trở về tông môn bẩm báo...” “Hả? Công pháp gì vậy?” “Là... là một bộ công pháp giúp tán tiên tu luyện.” “Cái gì?” Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, cánh cửa đá mở toang, một luồng kiếm ý sắc bén ùa tới. “Công pháp ở đâu?” Cát Sâm Kiếm cũng bất chấp hình tượng tông chủ một môn phái lớn, chỉ quay mình một cái đã xuất hiện trước mặt Lạc Trầm Doãn, mái tóc trắng không gió bay phất phơ, nhưng vạn thanh kiếm cùng xuất vỏ, không giận mà uy. “Mời tông chủ xem qua.” Lạc Trầm Doãn lật tay, dâng một ngọc giản cùng một mảnh xương lên, bên trên ghi cùng một bộ công pháp. “Dùng tiên chủng thay thế!” Cát Sâm Kiếm nhận lấy hai vật này, xem xét kỹ lưỡng, sắc mặt từ căng thẳng chuyển thành âm trầm, bầu không khí cũng dần trở nên nặng nề một cách đáng sợ Thân là người đứng đầu một tiên tông, Cát Sâm Kiếm sao không hiểu chuyện tán tiên có thể tu hành có ý nghĩa ra sao. Đây tương đương với một trận tranh đấu giữa thế lực cũ của Tiên Giới với một thế lực mới vừa được sinh ra, chắc chắn các thế lực trong Tiên Giới sẽ bị phân chia lại. Mà hiển nhiên Thiên Kiếm tông bọn họ không thể chỉ lo thân mình. “Bộ công pháp này ở đâu ra?” “Chợ nô Hải Thiên, phát hiện trên người hai tên tội nô.” “Phương pháp này đã bị loan truyền chưa?” “Đệ tử cho rằng, bộ công pháp này đã bị người khác ra sức truyền bá, nếu không tiên nô bình thường chắc chắn không thể có được.” “Ừm.” Im lặng trong chốc lát, tâm trạng của Cát Sâm Kiếm cũng dần ổn định lại. Giờ không phải lúc truy cứu căn nguyên, bộ công pháp tán tiên này rất có thể đã loan truyền khắp nơi, vậy cả ngàn vạn tiên nô chắc hẳn đã hùa nhau tu luyện, muốn ngăn cấm quả rất khó, trừ phi tiêu diệt toàn bộ tán tiên, song cách này quả thật không thực tế. “Tông chủ, chúng ta nên làm gì đây?” LẠc Trầm Doãn tự biết chuyện này cực kỳ quan trọng, bởi vậy không dám tự ý quyết định. Trong lòng Cát Sâm Kiếm cũng vô cùng bối rối, tán tiên phải làm nô lệ là bởi chúng không có căn nguyên, không thể tu hành, song nếu quy tắc này bị phá vỡ, vậy chắc chắn địa vị của tán tiên sẽ có chuyển biến cực lớn, có thể ảnh hưởng trực tiếp tới các thế lực tiên tông thống trị. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, tán tiên vốn chuyên làm việc khổ cực, lại khong có sức chiến đấu, nếu có thể tu luyện như bình thường, chiến lực chắc chắn tăng lên không ít. Đừng xem thường lực lượng đó, dây là thước đo lực lượng của cả một môn phái, tác dụng không nhỏ. Ví dụ như tán tiên của kẻ khác vô cùng mạnh mẽ, tán tiên bên mình lại vô cùng yêu sớt, một khi hai bên khai chiến, bất lợi chắc chắn là phe mình. Nghĩ như vậy, Cát Sâm Kiếm lại càng không thể không suy nghĩ cẩn thận. “Việc này liên quan rất lớn, lão phu phải thảo luận cùng hai tông phái kia một chút.” Nói xong, Cát Sâm Kiếm đánh ra hai luồng kiếm phù rồi bay lên không trung, đi khỏi. ๑๑۩۞۩๑๑ Cùng lúc đó, Ngự Khí tông, Thiên Huyễn tông và các thị tộc tiên gia khác cũng nhận được tin tức về công pháp tu luyện của tán tiên. Chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ Tiên Giới dậy sóng, các thế lực cũng bắt đầu bố trí thủ đoạn của mình, thế lực trong bóng tối lại càng rục rịch. Không ai dự liệu được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, cũng không ai đoán được chuyện này sẽ ảnh hưởng gì tới Tiên Giới, nhưng không thể phủ nhận, vận mệnh của tán tiên chắc chắn sẽ thay đổi, hoặc tân sinh, hoặc hủy diệt! Có lẽ, đây là một cơ hội.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang