[Dịch] Tiên Ấn

Chương 17 : Vườn nho khách phòng.

Người đăng: 

.
Vào bên trong căn nhà, nội đường rộng rãi sáng sủa. Ở trong góc, không ít tiên dân chăm chỉ làm việc, không ai để ý tới Bạch Mộc Trần và Tiểu Ức Khổ vừa xuất hiện. Bạch Mộc Trần quan sát xung quanh một lúc, mọi thứ trong nội đường đều hoạt động theo một trình tự, khiến cho bầu không khí có cảm giác áp lực, làm người khác không dám suy nghĩ linh tinh. “Bạch đại thúc, vừa rồi cám ơn thúc nhiều.” Tiểu Ức Khổ cúi đầu cảm ơn Bạch Mộc Trần, trong giọng nói mang theo vẻ thân cận. Cô bé này tâm tư vốn đơn thuần, chỉ cần người khác đối xử tốt với mình, cố bé sẽ ghi nhớ trong lòng, hiển nhiên hành động bảo vệ vừa rồi của Bạch Mộc Trần đã nhậc được sự tin tưởng của cô bé. “Xem ra cô bé này tâm tư quá nặng rồi.” Bạch Mộc Trần nghe vậy cũng hơi buồn cười, thầm thở dài một tiếng. Đây chẳng qua là hành động đơn thuần, chàng không cảm thấy việc mình làm có gì to tát. Không ngờ trong lòng cô bé mệnh khổ này lại như chống đỡ cả bầu trời. ๑๑۩۞۩๑๑ Trong thời gian im lặng, hai người cũng đã đi tơi suối căn lầu. Phía trước không xa là một chiếc bàn thờ cao tầm nửa trượng, phía trên hương khói nghi ngút, thờ phụng hai bức tranh cổ. Một bức trong đó là trời cao đát rộng, thương tùng độc lập; một bức khác là biển mây mịt mờ, buồm nhỏ trôi xa. Chính là: Phù hoa nhân thế làm tóc bạc, mắt chỉ thê lương và thê lương. Thương tùng độc lập bàn đá cổ, sóng trời mênh mang quên đường về nao? Thơ như họa,họa như thơ, hai cảnh tượng hoàn toàn bất đồng lại bộc lộ hết sự cô độc và tang thương trong lòng người vẽ tranh, đó rốt cuộc là tình cảm ra sao? Là tâm cảnh trời dất vô hạn song lại chỉ có mình ta! Tâm thần Bạch Mộc Trần bị hai bức họa hấp dẫn, bất giác suy nghĩ miên man. Tu tiên trăm năm, nhìn sinh tử vô thường.... Thiên địa mênh mang, lại bị một bức màn vô hình che phủ... Hôm nay, người thân và bạn bè ở nơi đâu? Hồng nhan tri kỷ ở chốn nào? Cô độc, thì ra đây mới là cô độc! Bỗng nhiên quay đầu lại, Bạch Mộc Trần phát giác lệ nóng dâng trào nơi khóa mắt, tâm tư bình ổn sóng trào dâng. “Bạch đại thúc, người sao vậy?” Nhận thấy vẻ mặt khác lạ của Bạch Mộc Trần, Tiểu Ức Khổ hỏi với vẻ quan tâm. “Thúc không sao, chỉ có điều thấy ý cảnh trong bức tranh kia nên trong lòng thương cảm thôi.” Bạch Mộc Trần chợt hồi tỉnh, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn tâm tư. “Ừm.” Tiểu Ức Khổ như hiểu ra điều gì, gật đầu rồi nói: “Ánh mắt Bạch đại thúc thạt tinh tường, bức họa này là vật truyền thừa của nội đường, nghe nói do lão tổ tông đời thứ nhất lưu lại, con cũng chỉ nghe mẫu thân kể nên mới biết.” Dứt lời, cô bé bước lên, cung kính hành lễ với hai bức tranh cổ. “Hóa ra là vậy.” Bạch Mộc Trần như có suy nghĩ, gật nhẹ đầu, ánh mắt thi thoảng lại đảo qua bức tranh. Chàng phát hiện toàn bộ cấm chế trong đại điện đều có liên quan chặt chẽ tới hai bức trnah cổ này, xem ra lão tổ Nam Môn đã truyền thừa lại gia tộc này là một người vô cùg xuất chúng. “Bạch đại thúc, ba phòng ở phía kia...” Sau khi hành lễ, Tiểu Ức Khổ chỉ ba cánh cửa ngọc ở bên trái nói: “Bạch đại thúc, con dẫn thúc tới khách phòng ghi danh trước đã, sau này nếu có việc gì thúc đều phải đến đó báo cáo lại.” “Ừ.” Dưới sự hướng dẫn của Tiểu Ức Khổ, Bạch Mộc Trần lại đi vào cánh cửa khách phòng. ๑๑۩۞۩๑๑ Khách phòng chia làm hai tầng trên dưới, tầng trên là nơi ở của quản sự, những người không nhiệm vụ không được phép bước vào, tầng dưới là nơi xử lý công việc, hai mẹ con Ôn Nhã là người làm công tại khách phòng. “Ức Khổ bái kiến Văn Dương thúc phụ...” Tới trước bàn đá, Tiểu Ức Khổ thi lễ với một người đàn ông trung niên. Người này tên Nam Môn Văn Dươnng, thuộc về chi phụ, phụ trách trông coi sự vụ hàng ngày trong khách phòng, địa vị gần bằng quản sự. “Ngươi tới có chuyện gì?” Vẻ mặt Nam Môn Văn Dương cực kỳ lạnh lùng, liếc mắt nhìn cô bé một chút rồi lại chuyển mắt về phía Bạch Mộc Trần. “ Tiên nô ? ! Nhất kiếp tán tiên !” Nam Môn Văn Dương cũng có nghe nói về chuyện xảy ra ở hội tộc hôm trước, giờ liên tưởng một chút cũng không khó đoán ra thân phận của Bạch Mộc Trần. Tiểu Ức Khổ vội vàng giải thích: “Khởi bẩm Văn Dương thúc phụ, Bạch đại thúc là người do mẫu thân con mang từ Ôn gia tới, quản sự Cung bảo bọn con mang thúc ấy tới Khách phòng báo tên.” “Lệnh của quản sự Cung à?” Nam Môn Văn Dương nghe vậy hơi ngẩn ra, sắc mặt có vẻ mất tự nhiên. Quản sự Cung trong lời Tiểu Ức Khổ chính là quản sự tông phòng Cung Tuyết. Phải biết rằng, tông phòng nắm giữ toàn bộ mọi việc liên quan tới phân phối nhu cầu của đệ tử, bởi vậy không ai dám bảo quyền của Cung Tuyết không lớn, mọi người đều phải nhìn sắc mặt cô ta để làm việc. Có điều nói đi cũng phải nói lại, chỉ một tên tiên nô, sao lại phiền tới quản sự Cung an bài? Nam Môn Văn Dương suy nghĩ cẩn thận lại, lập tức hiểu ra. Trong gia tộc tiên môn, tất cả tư nguyên trên danh nghĩa đều trong tay gia tộc, do gia tộc thống nhất phâ phối, song vẫn có những thứ thuộc sở hữu riêng. Ví dụ như một cô gái gả vào thị tộc Nam Môn, mọi thứ cô ta đemt ừu nhà mẹ đẻ tới đều thuộc về cô ấy. Theo lý thuyết, Ôn Nhã mang tiên nô từ Ôn gia về, đáng lẽ có thể lưu lại phục vụ bản thân, chỉ cần báo cáo lại cho nội đường một tiếng là được. Song, Cung Tuyết lại bảo đối phương đưa người tới nội đường ghi danh, đây rõ ràng là “tịch thu” tiên nô của Ôn gia mà. Vốn dĩ chỉ là một tiên nô, thị tộc Nam Môn cũng chẳng buồn để trong mắt, song tiên nô này độ kiếp lúc nào không độ, lại ngay lúc hội tộc, kinh động mọi người, tất nhiên phải chịu trừng phat. Hiểu ra điểm này, Nam Môn Văn Dương cũng thầm biết mình nên làm ra sao> “Tên kia, mau báo tiên ấn lên.” Nghe yêu cầu của Nam Môn Văn Dương, Bạch Mộc Trần đưa ngón tay điểm lên mi tâm, tin tức trong tiên ấn hiện lên trước mắt đối phương. “Bạch Mộc Trần... Nhất kiếp tán tiên... Thần Châu Huyền Ất môn... Tuổi tác ba trăm bốn mươi... Tiên tịch bạch nô...” “Cái gì? Ba trăm bốn mươi năm đã đạt tới tán tiên nhất kiếp?” Nam Môn Văn Dương ồ lên kinh ngạc, khiến Tiểu Ức Khổ giật mình. Trong trí nhớ của Tiểu Ức Khổ, nàng chưa từng tháy vị tộc thúc của mình thất thố như vậy, hơn nữa phản ứng cũng y hệt như mẫu thân. Càng như vậy, cô bé càng cảm thấy vị đại thúc này không phải người bình thường. Đối với chuyện này, Bạch Mộc Trần đã sớm tìm ra lý do giải thích, vì vậy chàng lẳng lặng nói: “Đại nhân đừng kinh ngạc, tại hạ mặc dù tu hành không lâu, song lại tình cờ ăn dược một loại quả lạ, khiến tiên nguyên tăng mạnh...” Bạch Mộc Trần lập tức bịa một câu chuyệ mình rơi vào tuyệt cảnh, trải qua ngàn vạn khó khăn mới tìm ra đường thoát, gặp được kỳ ngộ, câu chuyện có lý có căn cứ, khiến người khác không tin không được. “Hừ, không ngờ một tên tiên nô như ngươi lại có cơ duyên như vậy.” Quả hiên, nghe xong câu chuyện của Bạch Mộc Trần, Nam Môn Văn Dương không nói hỏi gì thêm. Tiên Giới vốn là nơi đầy huyền bí, thứ không thiếu nhất là cơ duyên và kỳ tích, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, tất nhiên không ai nghi ngờ. “Bạch Mộc Trần phải không?” Nam Môn Văn Dương tự biết mình thất thố nên hơi khó chịu: “Ngoài ra ngươi còn kỹ thuật gì đặc biệt không?” “Kỹ thuật?” Bạch Mộc Trần đầu tiên ngây ra sau đó mới hiểu. Có thể nói, thị tộc tiên gia thu dưỡng tiên nô đều dùng để làm những việc nặng nhọc, dẫu sao con đường tiên đạo phải không ngừng cố gắng, không thể vì một số chuyện lặt vặt mà làm ảnh hưởng tới việc tu hành bản thân. Cho nên phần lớn thị tộc đều lựac họn một số tiên nô có kỹ thuật để sai bảo, ví dụ như luyện đan coi lửa, chế khí khắc phù, hay là trông coi linh thú, vườn tiên, vân vân. “Khởi bẩm đại nhân, tại hạ có thể luyện chế tiên phù.” “À! Ngươi biết chế tiên phù à? Cấp mấy?” Nam Môn Văn Dươg nghe vậy sửng sốt, không ngờ đối phương lại có nănglực chế phù, đây là một nghề có yêu cầu khá cao trong tiên đạo ngũ nghệ. "Nhất giai." Nghe Bạch Mộc Trần trả lời như vậy, Nam Môn Văn Dương khinh thường nói: “Tiên phù nhất giai cho trẻ con chơi à? Hừ...” “Cái này...” Bạch Mộc Trần đành im lặng, không biết nên nói sao cho phải. Thật ra trong tiên nô, chỉ cần luyện chế tiên phù nhất giai đã coi như xuất chúng rồi, tiếc là thị tộc Nam Môn không mấy coi trọng chuyện luyện chế tiên phù, cũng bởi vậy trong mắt Nam Môn Văn Dương, Bạch Mộc Trần đã chẳng có mấy giá trị. Mà thực ra phần lớn tiên gia thị tộc cũng chẳng bỏ nhiều tâm tư vào phù đạo, bởi tiên phù cao cấp rấtkhó luyện chế mà tiên phù cấp thấp lại chẳng có chút tác dụng nào, thật chẳng khác gì gân gà. “Thôi, ngươi tới vườn nho làm việc di, ở đấy đang cần người trông giữ...” Nói xong, Nam Môn Văn Dương lấy một ngọc bài từ trong ngực ra dùng thủ pháp đặc thù in trước ngực Bạch Mộc Trần: “Đây là cấm phù của nội đường, phù này sẽ xác định thân phận của ngươi, chỉ cần ngươi an phận làm việc tất nhiên sẽ không việc gì, nhưng nếu có ý gì khác... hừ hừ!” Giọng Nam Môn Văn Dương chợt hóa lạnh, hàm ý uy hiếp không nói cũng hiểu. Bạch Mộc Trần vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, khuôn mặt không lộ chút khác lạ nào. Nghĩ một chút cũng phải, Nam Môn dẫu sao cũng là thị tộc tồn tại cả vạn năm, nếu không có thủ đoạn cấm chế tiên môn mới khiến người ta thấy lạ. “Xem ra mình phải ở lại đây một thời gian rồi.” Khóe miệng Bạch Mộc Trần nở một nụ cười khổ, tán tiên là nô lệ, khi nào mình mới thoát khỏi số mạng đây! Một lúc sau, hai người cùng rời khỏi khách phòng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang