[Dịch] Tiên Ấn
Chương 14 : Phản nô.
.
Trời đất tĩnh lặng, mây trắng nhẹ trôi, chớp mắt đã qua hơn ba ngày.
Mấy ngày nay, Bạch Mộc Trần vẫn luôn trong phòng mình, lặng lẽ tu luyện. Chàng vừa tổng kết kinh nghiệm sau đợt độ kiếp này, vừa đem những tri thức Cổ Thiên Hành truyền cho sắp xếp lại. Trước kia do tu vi quá thấp, cảnh giới lại kông đủ nên nhiều thông tin Bạch Mộc Trần không cách nào hiểu nổi, giờ chàng đã trở thành nhất kiếp tán tiên, thành ra đã có nhiều thứ có thể tham khảo và học tập.
Theo lý thuyết, nhận được một lượng tri thức khổng lồ như vậy, dẫu là kẻ mù chữ cũng có thể trở thành bậc bác học, song Bạch Mộc Trần lại chẳng khác nào một kẻ đứng trước núi đồ mà không thể động vào, vì những thứ này đều do Cổ Thiên Hành truyền cho, không tự mình tìm hiểu thì chẳng thể tùy tâm vận dụng. Hỡn nữa, nhiều tin tức và tri thức đến vậy, liên quan tới rất nhiều phương diện trong lục giới. Bất kể những tri thức này là kiến thức cơ sở hay tiên pháp bí thuật, chúng đều vô cùng lộn xộn, bởi vậy trong thời gian ngắn Bạch Mộc Trần cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Điều này cũng như một đống sách vở bày lộn xộn trên mặt đất, cần phân loại mới sử dụng được. Còn kết tinh trí tuệ ở sâu trong thức hải của Bạch Mộc Trần chính là nơi đặt những tri thức này.
๑๑۩۞۩๑๑
Bước khỏi căn phòng, bên ngoài là một không gian thoáng đãng.
Bạch Mộc Trần sửa sang lại quần áo rồi đi vào trong đình viện, nhìn xuyên qua dãy hàng rào thưa thớt, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang cặm cụi ở góc linh điền, một cảnh tượng tĩnh lặng và hài hòa.
Đã tháy quen chuyện sinh tử, ngươi lừa ta gạt, Bạch Mộc Trần như thất thần. Phi thăng đã hơn bốn mươi năm, đây là lần đầu tiên chàng cảm nhận được sự yên bình và ấm áp. Có lẽ, ở lại đây cũng là lựa chọn không tồi.
Suy nghĩ vừa lóe lên, Bạch Mộc Trần lập tức giật mình, thầm than mình quá ngây thơ. Tán tiên với tiên sĩ chính thống sao lại ngang hàng bình đẳng cho được? Người ta có ý tốt thu nhận mình, lại không coi mình như nô lệ nhưng chẳng lẽ mọi người nơi đây đều sẽ như vậy? Hiển nhiên, điều này là không thể.
Lắc đầu, Bạch Mộc Trần bước về phía linh diền.
๑๑۩۞۩๑๑
“Đaiị thúc, thúc dậy rồi à?”
Tiểu Ức Khổ đang thu thập những giọt sương trên ngụy hoa, khi thấy Bạch Mộc Trần xuất hiện ở bên cạnh không khỏi dừng lại rồi cất bước tới chào hỏi.
“Ức Khổ tiểu thưu vẫn khỏe chứ.”
Bạch Mộc Trần khom người hành lễ, khóe miệng mim cười, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.
“Đại... đại thúc cũng khỏe chứ... thúc cứ gọi con là Ức Khổ được rồi.”
Tiểu Ức Khổ tay chân bối rối, vội vàng đáp lễ. Từ trước tới nay, cô bé chưa từng được đối xử như vậy, trong lòng cũng có phần bối rối.
Bạch Mộc Trần thấy cô bé phản ứng như vậy không nhịn được mim cười: “Ức Khổ tiểu thư, tại hạ chỉ là một tiên nô, tiểu thư không cần khách khí như vậy.”
“Tiên nô? Tiên nô thì sao? Nhạc gia gia cũng là tiên nô...”
Ánh mắt cô bé thoáng hiện vẻ thương cảm, trong ấn tượng của Tiểu Ức Khổ, Nhạc gia gia dẫu là tiên nô, song ngoại trừ cha mẹ, ông là người đối xử tốt với cô bé nhất, về phần thân phận gì đó, cô bé chưa từng để ý tới.
Bạch Mộc Trần trầm ngâm chốc lát rồi nghiêm túc nói: “Lúc trước Ức Khổ tiểu thư đã cứu mạng tại hạ, chẳng lẽ không sợ tại hạ là người xấu sao?”
“Hả? Con... Con không nghĩ tới.”
Tiểu Ức Khổ không ngờ Bạch Mộc Trần lại hỏi vậy, không biết nên trả lời ra sao.
Bạch Mộc Trần cũng trầm mặc, cúi đầu, tronglúc nhất thời không biết đang nghĩ điều gì.
Một lúc sau, Tiểu Ức Khổ mới nói: “Đại thúc, mẹ con bảo chờ sau khi thúc dậy đưa thúc tới gặp mẹ con... Có điều thúc chờ con một chút, con đang thu thập hoa lộ ngày hôm nay, sẽ xong nhanh thôi.”
Dứt lời, cô bé quay người trở lại trong linh điền, tiếp tục miệt mài với công việc của mình.
Cách đó không xa, chồn tiên đang chơi đùa, vừa thấy Bạch Mộc Trần tới gần, nó lập tức vọt vào một góc, lông tóc dựng đứng lên, thi thoảng lại nhe răng trợn mắt, gào nhẹ từng tiếng.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc.
Ôn Nhã xếp bằng trên giường đá, nhắm mắt điều tức, bên cạnh đặt một bình ngọc, xem ra nàng cũng vừa uống thuốc xong.
Một lúc lâu sau, ngoài phòng vang lên tiếnggõ cửa, Tiểu Ức Khổ mang theo Bạch Mộc Trần bước vào trong phòng.
๑๑۩۞۩๑๑
“Bái kiếm Ôn phu nhân.”
Bạch Mộc Trần nhìn xung quanh một lượt, sau đó đứng cách Ôn Nhã một quãng ngắn.
Gian phòng bài trí vô cùng đơn sơ, ngoại trừ một số vật phẩm thiết yếu không còn chút đồ thừa nào. Cho dù trong lòng chàng cũng có vài phỏng đoán song vẫn không nhịn nổi cảm thương cho cuộc sống kham khổ của hai mẹ con Ôn Nhã.
Biết mẹ có điều muốn nói, Tiểu Ức Khổ ôm lấy con chồn tiên nhỏ lặng lẽ đứng sang bên.
“À, cậu đến rồi.”
Ôn Nhã ho nhẹ hai tiếng, giọng điệu nhu hòa nói: “Đúng rồi, còn chưa chúc mừng các hạ đã vượt qua tán tiên kiếp thành công, trở thành nhất kiếp tán tiên.”
“Đa tạ phu nhân, mấy năm nay nếu không nhờ phu nhân và tiểu thư chiếu cố, sợ là tại hạ đã thành cô hồn dã quỷ.”
Bạch Mộc Trần cảm kích chắp tay, trong lòng cũng thầm kinh ngạc,chàng cảm giác thái độ của đối phương đã khá hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt, ít ra cũng không còn lạnh lùng như trước nữa.
๑๑۩۞۩๑๑
Im lặng trong hốc lát, Bạch Mộc Trần bèn đi thẳng vào vấn đề: “Chẳng hay Ôn phu nhân định xử trí tại hạ ra sao?”
Ôn Nhã không đáp mà hỏi ngược lại: “Chẳng hay sau này các hạ có tính toán gì?”
Nghe câu hỏi ấy, Bạch Mộc Trần hơi giật mình, lập tức cười khổ nói: “Vốn tại hạ định đợi thương thế tốt hơn một chút thì đi khỏi nơi này, có điều xem ra giờ muốn đi cũng không dễ, huống hồ phu nhân và tiểu thư có đại ân với tại hạ, nhân tình này tại hạ luôn muốn báo đáp.”
“Xem ra cậu cũng là người thành thực.”
Ôn Nhã chăm chú quan sát Bạch Mộc Trần, hài lòng gật nhẹ đầu. Đối phương không dùng lời ngon tiếng ngọt lừa phỉnh mình chứng tỏ y là người thành thật, nếu đối phương nói những lời như làm trâu làm ngựa, muôn chết không từ, nàng chắc chắn sẽ không tin. Thế nhân nói, tu tiên vấn đạo vốn là vô tình, lời này tuy có phần cực đoan song đạo lý trong đó lại không sai, chỉ cần là con người, ai cũng sẽ có một mặt ích kỷ nào đó.
“Phu nhân muốn xử trí tại hạ ra sao?”
Bạch Mộc Trần hỏi lại, Ôn Nhã không trả lời ngay mà nói: “Xử trí cậu ra sao ta còn chưa nghĩ kỹ, cậu nói qua về tình hình của mình trước đã.”
“Cái này...”
Do dự trong chốc lát, Bạch Mộc Trần vẫn trả lời thành thật: “Phu nhân và tiểu thư có đại ân với tại hạ cho nên tại hạ không muốn lừa dối hai người, chỉ có điều thân phận của tại hạ có phần nguy hiểm, nếu lộ ra sợ rằng sẽ liên lụy tới hai người. Nói tóm lại, tại hạ là một phản nô, bị cao thủ của chủ cũ đuổi giết, cuối cùng rơi xuống vực sâu, bị một luồng gió lốc màu đen cuốn vào, tới khi tỉnh lại thì đã tháy mình nằm ở đây.”
“Hóa ra là phản nô!”
Ôn Nhã nghe Bạch Mộc Trần kể lai lịch xong bất giác thở phào, xem ra cũng không khác lắm so với suy đoán của nàng.
Phản nô thường chỉ xuất hiện rtong thị tộc tiên gia, hơn nữa vô cùng hiếm thấy, bởi thủ đoạn khống chế tiên nô của thị tộc tiên gia khá sơ sài, chỉ bố trí chút cấm chế lợi hại lên người tiên nô, không rút nguyên thần ra như tam đại tiên tông. Vì vậy, chỉ cần tiên nô có bản lĩnh gỡ bỏ cấm chế là có thể rời khỏi nhà chủ, nhận được thân phận tự do.
Nếu Bạch Mộc Trần chỉ là phản nô, Ôn Nhã cũng nghĩ rằng mình chẳng cần lo lắng quá mức, dẫu sao Phượng Lân Châu rộng lớn là vậy, muốn tìm một tiên nô chẳng có thân phận đâu dễ dàng gì? Huống hồ những thị tộc tiên gia này chắc chắn không bỏ nhiều công sức chỉ để tìm mộtt iên nô.
Bạch Mộc Trần không nói dối, chàng quả thực là phản nô, có điều chủ nô của chàng lại không phải thị tộc nào mà chính là Thiên Huyễn tông, một trong tam đại tiên tông của Đông Phượng Lân, nếu Ôn Nhã biết tình hình thật sự của Bạch Mộc Trần, chắc nàng đã không suy nghĩ nhẹ nhàng như vậy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện