[Dịch] Tiên Ấn
Chương 11 : Bảo quang pháp tướng.
.
Mười ngày hội tộc qua đi, thị tộc Nam Môn lại trở về với sự yên bình vốn có.
Dưới đỉnh Vọng Thiên không còn cảnh tượng tấp nập như ngày trước. Kết thúc tộc hội, thị tộc quyết định cho nghỉ ngơi ba ngày, không ít tiên dân túm năm tụm ba lại, hưởng thụ quãng thời gian nhàn nhã này.
Trên đường, thi thoảng lại vang lên những tiếng nói cười vui vẻ, đôi khi lại nghe được tiếng nô đùa của trẻ nhỏ.
Ngược với bầu không khí đó, trang viên của hai mẹ con lại bao phủ trong sự trầm tĩnh, phảng phất như ở hai thế giới khác nhau,
๑๑۩۞۩๑๑
Trong đình viện, mùi thuốc thoang thoảng.
Ở một góc đất trống, Tiểu Ức Khổ lặng lẽ trông chừng đỉnh thuốc, thi thoảng lại nhìn ra phía ngoài, sắc mặt lạnh nhạt, gương mặt như chất chứa nhiều tâm trang. Bên vai cô bé, con chồn tiên không hề cử động, an tĩnh lạ thường.
Hôm qua trong lúc làm việc nhà, bệnh cũ của Ôn Nhã lại tái phát, cuối cùng đau đến phát ngất.
Tiểu Ức Khổ thấy hết những cảnh đó, trong lòng hết sức lo lắng song lại chẳng thể làm được gì, chỉ đành tới nội đường xin chút linh thảo, tạm thời hóa giải cơn đau của mẹ.
Có đôi lúc cô bé cảm tháy vô cùng căm hận, hận thị tộc Nam Môn quá mức lạnh nhạt vô tình, lại hận bản thân quá yếu ớt. Song tiếc là, ý hận có mạnh hơn nữa cũng chẳng thể lấy lại người thân và bạn bè, chẳng thể chữa trị hoàn toàn căn bệnh của mẫu thân.
Tại tiên giới, hậu duệ của tiên sĩ là do lưỡng khí huyền âm huyền dương tương giao, tích lũy trong thân thể người mẹ, dưỡng dục mà thành. Bởi vậy hậu duệ của tiên sĩ vừa sinh a đã có ngọc cốt tiên căn, tu vi đạt tới cảnh giới thiên nhân, thọ nguyên đạt tới ba ngàn năm, nếu sau này may mắn trở thành thiên tiên, tuổi thọ lại lên tới gần vạn...
Đương nhiên, có được cũng phải có mất, hậu duệ của tiên sĩ trời sinh đã có ưu thế lớn trong việc tu hành, sog trước khi thành chân tiên vô pháp ngưng tụ thân thể, tâm trí cũng bị hạn chế nhiều, chẳng khác nào một đứa trẻ.
Tiểu Ức Khổ năm nay đã mười tám tuổi, nếu ở phàm giới nàng đã sớm trải qua lễ trưởng thành, song tại Tiên Giới, nàng vẫn chỉ là một cô bé ngây ngô, chưa hiểu sự đời. Một cô bé như vậy đáng lẽ ra không cần phải lo lắng về mọi chuyện,sống vô ưu vô lo, song giờ lại không thể không vì sinh tồn mà học cách kiên cường.
Không một ai biết, rốt cuộc trong lòng cô bé nhỏ nhắn này chất chứa bao nhiêu phiền muộn, bao nhiêu bi thương, bao nhiêu mịt mờ.
๑๑۩۞۩๑๑
Một lúc lâu sau, lò lừa đã tắt, hương khí thu liễm, một giọt linh dịch màu xanh lá chảy ra từ trong dược đỉnh.
Thấy cảnh tượng đó, Tiểu Ức Khổ vội vàng lấy một chiếc bình ngọc nhỏ ra, cẩn thận thu linh dịch đó vào, sau đó tới phòng mẫu thân.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong gian phòng đơn sơ, Ôn Nhã ngồi ngay ngắn trên giường, nhắm mắt điều tức. So với hôm qua, sắc mặt nàng đã đỡ hơn nhiều, có điều hai hàng mi vẫn run run, chứng tỏ vẫn phải chịu đựng từng cơn đau đớn.
Đã nhiều năm nay, Ôn Nhã vẫn chịu đựng thương thế như vậy, chịu đựng cơn hành hạ không ngừng nghi đó.
Vốn với thân phận của nàng, cho dù có lỗi cũng không đáng bị xử phạt như vậy, đáng tiếc trong lòng nàng vốn có khúc mắc, từ đầu đến cuối không chịu cúi đầu nhận sai, hơn nữa các tộc nhân nhiều lần lên tiếng làm nhục nàng, khiến nàng càng tích tụ đau thương, cuối cùng lâm vào cảnh cùng cực như ngày hôm nay.
“Mẹ...”
Tiểu Ức Khổ nhẹ nhàng tiến vào căn phòng, mang bình ngọc chứa linh dịch tới cho mẫu thân.
Ôn Nhã từ từ mở mắt, lấy tay vuốt ve con gái, mỉm cười vỗ về cô bé. Chỉ có người làm mẹ là nàng mới biết, con gái mình rốt cuộc đã phải chịu biết bao khổ cực, nếu có thể, nàng tình nguyện nhận mọi đau đớn cực khổ thay cho con gái.
“Mẹ không sao đâu con.”
Uống linh dịch xong, Ôn Nhã cảm thấy cơ thể tốt hơn nhiều, chân mày cũng dần giãn ra.
Thân vốn là tiên nhân, vốn dĩ không mắc phải bệnh tật, song Ôn Nhã lại bị thương ở mạch luân, bị thương nơi căn nguyên tiên sĩ, ảnh hưởng tới thọ mệnh. Muốn chữa khỏi bệnh này cần có linh đan diệu dược, song với điều kiện hiện tạic ủa nàng, không cahcs nào đạt được loại linh dược đó, chỉ đành dùng chút ít linh thảo để giảm thiểu cơn đau. May là mấy năm nay Tiểu Ức Khổ học được chút kinh nghiệm chế thuốc ở Linh Bồ viên mới giúp thương thế của Ôn Nhã nhã không chuyển biến xấu, nếu không sợ là nàng đã thân vẫn ngọc tiêu.
“Mẹ...”
Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt song vẫn cố gượng cười của mẫu thân, Tiểu Ức Khổ đau nhói trong lòng, cúi đầu nói: “Mẹ, hay là con nhờ tam thiếu gia giúp một tay, tam thiếu gia chắc chắn có cách chữa trị cho mẹ.”
“Im ngay!”
Quát lớn một tiếng, sắc mặt Ôn Nhã bỗng chuyển sang lạnh lùng, Tiểu Ức Khổ sợ tới mức không dám nói tiếng nào.
Đối với những người trong thị tộc, Ôn Nhã đều hận tới thấu xương, cho dù nàng biết rõ tam thiếu gia Nam Môn không có lỗi gì với họ, thậm chí còn hết sức chiếu cố, song tỏng lòng Ôn Nhã, thân phận đối phương vẫn luôn khiến nàng vướng bận. Nàng không muốn con gái mình qua lại với người trong thị tộc, đây cũng là một cách để bảo vệ con gái mình.
Thấy dáng vẻ đau buồn của con gái, Ôn Nhã lại thấy không đành lòng, song lúc này nàng không thể không ra vẻ sắt đá: “Con gái, con nhớ kỹ cho mẹ, cho dù chết cũng không được cầu xin kẻ khác, nhất là người trong thị tộc Nam Môn, nếu không... nếu không mẹ chết cũng không nhắm mắt, hiểu không?”
“Dạ.”
Tiểu Ức Khổ không muốn làm mẫu thân mất vui, vì vậy đành bỏ qua suy nghĩ vừa rồi.
Ngay lúc hai mẹ con đang nói chuyện, không gian xung quanh đột nhiên truyền tới những rung động lạ thường, khí tức của kiếp số dần dần tan biến.
“Chẳng lẽ... người kia đã vượt qua hồn kiếp?”
Ôn Nhã trong lòng chấn động, nhìn sang phía căn phòng Bạch Mộc Trần đang nằm, không dám tin vào mắt mình.
Đã qua cả mười ngày, nàng vốn cho rằng Bạch Mộc Trần không còn hy vọng gì, đối phương chẳng qua chỉ là một tiên nô nho nhỏ, chẳng những có thể kiên trì dưới hồn kiếp mười ngày mà cuối cùng còn vượt qua thuận lợi, mọi chuyện thật như kỳ tích.
“Ong ong ong!”
Không đợi Ôn Nhã kịp ổn định tâm thần, tiên khí xung quanh như sôi trào, hội tụ lại một chỗ.
Chỉ thấy trong căn phòng Bạch Mộc Trần bùng phát ra một luồng linh quang tinh khiết, khuếch tán ra bốn phương tán hướng, bên trong một bóng người mờ nhạt như ẩn như hiện.
“Cái này... chẳng lẽ là bảo quang pháp tướng? Không thể nào?”
Khuôn mặt Ôn Nhã đầy sợ hãi, hai mắt trợn tròn.
Tiểu Ức Khổ chưa từng thấy mẹ như vậy, lập tức sợ hãi: “Mẹ, chuyện này... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ôn Nhã khẽ lẩm bẩm: “Tam chuyển lục độ, bảo quang tụ đỉnh... đây... đây rõ ràng là dị trạng xuất hiện khi ngưng luyện pháp tướng! Sao lại xuất hiện trên người một tiên nô nho nhỏ được... Sao lại như vậy được...”
“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”
Tiểu Ức Khổ có phần nóng nảy, giọng nói đã mang chút hờn dỗi.
“Không có gì... sao hắn có thể... rốt cuộc hắn là ai?”
Ôn Nhã nhã vẻ mặt phức tạp nói: “Có lẽ... đây làmột cơ hội...”
Vừa nói xong ngay cả Ôn Nhã cũng không khỏi giật mình, không dám tin rằng mình lại nói ra câu này. Cơ hội? Cơ hội gì? Đối phương chỉ là một tiên nô nho nhỏ, làm gì có tư cách giúp mình, làm sao có cơ hội cho được?
Trong lúc tuyệt vọng, mọi người đều quen bám víu lấy một điều gì đó để tin tưởng, không ai buông tha cho chút hy vọng cuối cùng, vậy nên Ôn Nhã mới lâm vào tình cảnh như vậy. Nàng không sợ khổ, không sợ đau, cũng chẳng sợ chết, nàng chỉ sợ con gái mình không có ai chiếu cố, sẽ bị kẻ khác ức hiếp. Sau khi trượng phu của nàng mất đi, con gái chính là động lực để Ôn Nhã sống tiếp. Vì vậy nàng có thể chết song tuyệt đối không thể bỏ con gái bơ vơ trên cõi đời này, sống một cuộc sống khó khăn như trong địa ngục.
Đã quyết định, Ôn Nhã không hề dể ý tới thương thế, ra sức vận chuyển tiên nguyên, đánh ra một trận quyết mở pháp trận ẩn giấu trong trang viên.
Lực lượng vô hình, thiên phương hóa giới.
Ngay lập tức, toàn bộ trang viên được trận pháp tạo một lớp sương mù bao phủ, khiến người ngoài khó nhìn vào được.
“Có lẽ, đây thật sự là một cơ hội!”
Ôn Nhã lặng lẽ điều tức, trong lòng càng chắc chắn thêm vài phần.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện