[Dịch] Tiên Ấn
Chương 9 : Ý chí tiên đạo.
.
Trong hư không, bốn mươi ngôi sao cùng lúc lóe sáng, hóa thành bốn mươi luồng sáng từ từ buông xuống.
“Xẹt xẹt xẹt!”
Ánh sao như thấm vào linh hồn khiến tâm thần Bạch Mộc Trần vô cùng chấn động, trong đầu có cảm giác kinh khủng hơn cả cái chết, phảng phất như linh hồn chàng đang từ từ phân giải, dần dần tiêu tán, chỉ trong giây lát nữa thôi sẽ hoàn toàn hóa thành hư vô.
“Đúng vậy, hóa thành hư vô!”
Đây chính là “hồn kiếp”, kiếp số chỉ nhằm vào thần hồn, một khi độ kiếp thất bại, Bạch Mộc Trần sẽ hoàn toàn tử vong, tiêu tán vào hư vô.
Thánh giả từng nói, vạn vật có hồn, chết rồi phục sinh, quy nguyên hóa nhát, diệt về hư vô.
Câu này ý nói, thiên địa vạn vật sinh ra đều có linh tính, do tạo hóa sinh ra, cho dù chết cũng bất diệt, dẫu sao hồn phi phách tán thì linh tính đó vẫn trở về với bổn nguyên, chỉ có thần hồn tan vào hư vô mới thật sự biến mất trong đất trời.
Bạch Mộc Trần đã nhiều lần đối diệ với cái chết, chàng vốn tưởng bản thân đã sớm nhìn thấu sinh tử, thậm chí hồn phi phách tán cũng chẳng hề sợ hãi, song tới giờ chàng mới phát hiện bản thân đã quá đề cao dũng khí của mình, hay có thể nói, đây là lần đầu tiên chàng thật sự cảm nhận được uy hiếp của cái chết.
“Sao lại không giống với những gì Dịch Nha Tử ghi lại trong tâm đắc?”
Hồn kiếp hiện giờ quá khác biệt so với trong tưởg tượng của chàng, Bạch Mộc Trần cũng kinh hãi không thôi. Không kịp nghĩ nhiều, chàng lập tức thu liễm tâm thần, cố gắng chịu đựng đau đớn, không đế suy nghĩ của bản thân tan biến.
Hồn kiếp này quả không giống với bình thường, theo tâm đắc mà Dịch Nha Tử ghi lại, tán tiên kiếp lần đầu tiên chỉ có chín ngôi sao phát sáng, sinh ra chín luồng lực lượng tinh hồn, đây là con số cao nhát, đại biểu cho lực lượng vô cùng vô tận, dẫu cho chân tiên độ kiếp cũng chỉ có hai mươi bảy luồng tinh hồn lực buông xuống mà thôi, song giờ phút này, trên đỉnh đầu Bạch Mộc Trần, không ngờ lại có tới bốn mươi ngôi sao cùng phát sáng, khoảng bốn mươi luồng tinh hồn lực tác động lên người chàng.
Nói cách khác, uy lực của hồn kiếp này còn mạnh hơn nhiều so với thiên tiên kiếp, còn so với tán tiên kiếp bình thường thì mạnh hơn tới bốn lần, sao không khiến người ta kinh hãi!
Ánh sao chiếu rọi khiến linh hồn chàng đau nói, tâm thần Bạch Mộc Trần dần dần không tập trung nổi, lúc mờ lúc tỏ, chợt tan biến rồi lại chợt ngưng tụ, như tàn lửa trước gió, lúc nào cũng có thể bị dập tắt. Ngay lúc đó, bên ngoài thân thể chợt truyền tới những tín hiệu tuyệt vọng, như sắp hỏng mất.
Thiên đạo mênh mông, lòng người mờ mịt, như mộng như ảo, sinh tử chẳng hay.
Kiếp số! Diệt vong!
Ánh sao vô cùng vô tận bao phủ, tuân theo mệnh trời hủy diệt ý chí, muốn Bạch Mộc Trần hoàn toàn diệt vong dưới tai kiếp này!
Đây là đối kháng giữa tinh thần và ý chí, không liên quan tới lực lượng.
Suốt chặng tiên lịch vạn vạn năm, trong hàng ngũ thiên tiên không thiếu thiên tài, song đại đa số đều do tâm chí không kiên định, kết quả bo mạng dưới kiếp số này.
๑๑۩۞۩๑๑
Bên ngoài trang viên, hai mẹ con Ôn Nhã lại làm việc trong linh điền, thi thỏag quay đầu lại nhìn về phía căn phòng của Bạch Mộc Trần, trên mặt hiện vẻ lo âu.
Bầu trời sao đã ngăn cách mọi thứ bên ngoài, người khác vốn không cách nào biết được tình hình trong đó. Hôm nay đã là ngày thứ ba song Bạch Mộc Trần vẫn chẳng hề có dấu hiệu tỉnh dậy, nếu không phải vì lo quấy rầy đối phương, hai mẹ con chắc đã sớm lao vào trong.
“Mẹ, chẳng phải kiếp vân tan rồi sao? Sao chú ấy vẫn không tỉnh lại?”
Tiểu Ức Khổ dừng lại một chút, đưa mắt nhìn về phía trang viên.
Con chồn tiên nhỏ lặng lẽ nằm trên vai cô bé, đôi mắt tròn tròn cũng dỗi theo hướng đó.
Nghe con gái hoi vậy, Ôn Nhã vui vẻ nói: “Khổ Nhi, kiếp số tiên đạo đâu trôi qua dễ vậy, lôi kiếp chỉ là một trong những kiếp số mà thôi, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ cũng không quá khó khăn. Song hồn kiếp mới thật sự kinh khủng, mặc dù mẹ chưa từng trải qua song theo mẹ biết, phần lớn tiên sĩ tử vong đều do kiếp nạn này, vô luận tiên sĩ chính thống hay tán tiên, không mấy ai chính diện đối kháng được, trừ phi mang theo kỳ bảo tiên đạo trong người mới mong qua dược kiếp này. Ngày trước Nhạc gia gia của con cũng mất do hồn kiếp.”
“Vậy chú ấy có thành công được không?”
Tiểu Ức Khổ lộ vẻ căng thẳng, đôi mắt mang theo vài phần mong đợi.
“Xem mệnh của hắn thôi.”
Ôn Nhã bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lúc ấy mềm lòng, kết quả gánh phải phiền toái. Lại nói, ba ngày đã qua, nếu là tán tiên bình thường đã sớm tinh dậy, song tới tận bây giờ Bạch Mộc Trần vẫn không chút phản ứng, khiến người ta chẳng cách nào yên lòng.
Trên thực tế, việc Bạch Mộc Trần mãi không tỉnh cũng không lạ, chàng gặp phải một tình huống rất đặc biệt, tán tiên kiếp lần thứ nhất đã đãn phát bốn mươi luồng sáng tinh hồn, đây là chuyện chưa từng xảy ra kể từ khi Tiên Giới ra đời, nếu để tiên sĩ bên ngoài biết được, sợ rằng bất kể chuyện chàng hồn phi phách tán cũng phải lôi ra nghiên cứu một phen.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong hư không, không ngày không tháng, không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Không có sao trời cũng chẳg có ánh sáng, trong mắt Bạch Mộc Trần chẳng có gì khác, chỉ có một cảnh tượng mơ hồ hỗn độn.
Muốn diệt một người, phải diệt hồn trước, đây là do tiên đạo không dung tha cho chàng, đây là thiên đạo muốn hủy diệt chàng!
Bạch Mộc Trần cười tham trong lòng, ngàn lời chẳng nói hết đau khổ và bi thương trong lòng. Chàng vốn một lòng một dạ tu tiên, song ông trời lại chẳng chiều ý, vì cừu hận mà bôn ba nửa đời người, cuối cùng dù đại thù đã báo song bản thân lại thành tán tiên, chịu đủ loại khinh nhục, lại phải đối mặt với kiếp nạn nặng nề.
Chàng không trách cứ số mệnh, chàng không oán hận người khác, nếu trời đất không buông tha cho chàng, chàng sẽ siêu thoát chúng sinh, nằm ngoài lục giới!”
Sống, nhất định phải sống cho tốt!
Càng bị áp bức, càng phải quật cường!
Càng yếu ớt lại càng phải kiên cường!
Bạch Mộc Trần kiên định nắm lấy suy nghĩ cuối cùng, dẫu chết cũng phai gắng gượng tới tận cùng.
๑๑۩۞۩๑๑
Đau khổ, tuyệt vòng, kiên trì, cuối cùng dần tê dại!
Mỗi lần tâm thần tiêu tán, linh hồn lại thiếu đi một chút tư tưởng. Bạch Mộc Trần đã chẳng còn năng lực suy tư, chỉ còn dựa vào tâm chí kiên định để duy trì một ý nghĩ... Không thỏa hiệp, không tử bỏ, sống đường đường chính chíh, chết cũng ngẩng cao đầu.
Mà ngay lúc này, một luồng ý chí dung nhập thiên địa từ trên trời giáng xuống, vượt qua bầu trời mênh mang, lướt qua cát trôi vạn cổ, xuyên qua hư không vô tận...
Thiên địa dưỡng chính khí, cương trực lập đạo tâm
Phép âm dương huyền diệu, cõi vĩnh cửu ngàn xưa.
Không hỏi thuật trường sinh, thần tiên khó vong tình.
Chỉ cầu đại tự tại, một nét trên sách sử.
๑๑۩۞۩๑๑
Một khúc ca, diễn đạt toàn bộ ý cảnh của tu tiên.
Tiên đạo không phải cướp đoạt cũng chẳng phải cưỡng ép, càng không phải phá hoại và hủy diệt, mà là một loại tinh thần, một loại thái độ, là sự thăng hoa tươi đẹp nhất của nhân tính!
Đáng tiếc, không biết từ lúc nào và khi nào, chính nghĩa và tà ác đã chẳng còn phân rõ ranh giới đúng sai, toàn bộ thế giới tràn ngập máu tanh, ỷ mạnh hiếp yếu. Đạo lý ở đâu? Công đức ở đâu?
Bạch Mộc Trần tỉnh lại từ trong thế giới hỗn độn, như thể hồ quán đỉnh, cam lộ thuận tâm. Tới tân bây giờ, trong lòng chàng vẫn canh cánh một câu hỏi: rốt cuộc “tiên đạo” là gì?
Chẳng lẽ chỉ là một danh hiệu? Hay chỉ tượng trưng cho một loại lực lượng?
Không! Không phải!
“Tiên” là chí, “đạo” là ý, đại biểu cho chính trực, trí tuệ, bao dung, còn cả tự do, siêu thoát vạn vật song lại dung nhập vào chúng sinh, đây mới thật sự là tiên đạo, đây mới là chân lý của đại đạo.
Trong lúc ngẩn ngơ, tất cả bóng tối trong lòng Bạch Mộc Trần lần lượt tiêu tán.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện